Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 236: Chương 231
iếng gà trống kêu liên tiếp, nhiễu người thanh mộng.
Tương Nghi dụi dụi mắt, nhìn một chút ngoài cửa sổ, một mảnh trắng xóa, Liên Kiều trên giường nhỏ đối diện đã không thấy bóng người.
Nàng xoay người đứng lên, xốc chăn lên, khoán áo bông lên người, mang giầy vào đi đến cạnh cửa, cửa không cài then, nàng nhẹ nhàng kéo một cái, một mảnh ánh mặt trời vàng chói tràn vào.
Ánh sáng mặt trời * nơi biển cảnh tây bắc này, hình như hơi khác với ánh sáng mặt trời trong kinh thành, xen lẫn khí tức trong trẻo lạnh lùng, chiếu lên trên người cũng không cảm thấy ấm áp, tay Tương Nghi vịn lên cạnh cửa, chỉ cảm thấy phiếm phiếm lạnh lẻo.
"Cô nương dậy rồi?" Liên Kiều và Phương tẩu đứng trên hành lang nói chuyện, bên cạnh còn đứng một người mặc xiêm y vàng nhạt. Nghe được vang động, ba người xoay người lại, trên mặt Liên Kiều có sung sướng không nói ra được: "Cô nương, hôm nay chúng ta đi Trà Trang nhìn một chút?"
Tương Nghi cười gật đầu: "Ừ, chúng ta đi qua nhìn một chút."
Hoàng Oanh đứng ở một bên, môi mấp máy, tựa như muốn nói cái gì, Tương Nghi nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Hoàng Oanh, ngươi không cần theo ta ra ngoài rồi, ngươi ở trong khách sạn chờ ta đi, chúng ta đi dạo một chút thì về, thuận tiện mua hai bộ y phục cho ngươi."
Liên Kiều trên dưới quan sát Hoàng Oanh một phen, che miệng nói: "Ngươi mặc y phục này, thấy thế nào cũng không giống nha hoàn, dù sao cũng phải đổi y phục mới được. Ngươi đàng hoàng chờ trong khách sạn, ta và cô nương đi ra dạo."
Trên hành lang truyền tới tiếng bước chân lẹp xẹp, Tương Nghi nhìn qua bên kia, chỉ thấy Lâm Mậu Dung đã mang theo Tử Tiêu đi tới bên này, hết sức phấn khởi nói: "Hôm nay cùng đi dạo Ngọc Tuyền Quan một chút? Ta còn muốn mua mấy món hàng da mang về. Đến lúc đó trở lại kinh thành mẫu thân của ta mắng ta, ta sẽ lấy hàng da này để lấy lòng nàng."
Tương Nghi Tiếu đạo: "Quả nhiên là một phương pháp tốt."
"Ai ai ai, các ngươi ngược lại thức dậy sớm nhỉ!" Cửa viện truyền tới một tiếng thét kinh hãi: "Ta còn tưởng rằng các ngươi nên ở trên giường, không nghĩ tới cũng ngây ngô trên hành lang."
Bảo Trụ tới, mang theo hai phó tướng, hôm nay hắn không mặc khôi giáp, cả người giống như nhỏ hơn hôm qua một chút, trong nháy mắt thì thay đổi không ít. Tương Nghi thò đầu nhìn Bảo Trụ, sửa sang lại y phục: "Muội còn chưa thu thập tốt đâu, Liên Kiều, mau mau tới giúp ta chải đầu rửa mặt."
Lâm Mậu Dung nhìn Bảo Trụ đứng trong sân, đưa tay búng lan can hành lang một cái, mảnh sơn màu xám tro bên trên rớt xuống, bụi bẩn rơi theo, Bảo Trụ vội vàng bước một bước dài dời đi thân thể, mấy mảnh bụi nước sơn kia rơi trên mặt đất, nổi bật trên sương lạnh màu trắng.
"Lâm đại tiểu thư, sao ngươi giống như đứa bé vậy." Bảo Trụ ngẩng đầu nhìn, thấy trên gương mặt nhỏ nhắ của Lâm Mậu Dung đều là nụ cười, nhìn qua vô cùng đáng yêu, không khỏi sửng sốt một chút: "Tục ngữ nói, trai hiền không đấu với nữ, ta bỏ qua cho ngươi."
Lâm Mậu Dung cắn hàm răng cười cái không ngừng: "Dương Nhị thiếu gia quả nhiên là nam tử hán, thật rộng lượng."
Bảo Trụ không để ý tới nàng nữa, xoay người đi tới lầu các, hắn dự định đi tìm Gia Mậu trước.
Hoàng Oanh ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn Bảo Trụ và Lâm Mậu Dung cười cười nói nói, con ngươi cũng không chớp mắt, Tử Tiêu bên cạnh thấy bộ dáng kia của nàng, đưa tay đẩy nàng một cái, thừa dịp Lâm Mậu Dung không chú ý, thấp giọng nói: " Dương Nhị thiếu gia kia nhìn ra là yêu thích Cô Nương nhà ta, ngươi đừng hy vọng hảo huyền."
"Ngươi..." Hoàng Oanh xoay mặt nhìn Tử Tiêu, thấy mặt nàng có vẻ coi thường, tức giận tới cắn răng: "Ngươi hôm qua không còn nghĩ muốn làm di nương cho Dương lão thái gia, cũng không cảm thấy ngại nói ta."
"Khi đó ta không biết lại có chuyện tốt như vậy." Tử Tiêu không cảm thấy có cái gì ngượng ngùng: "Ai thật bằng lòng làm di nương chứ? Chẳng qua chỉ là muốn mượn quý nhân thoát khỏi Vạn hoa
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng