Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 233: Chương 228
iếng đàn tiếng sáo, giống như giọt sương trên trúc xanh sáng sớm, từ mũi nhọn của chiếc lá từ từ rôi xuống, rơi vào trong tâm hồ, dâng lên từng cơn sóng gợn, vừa như đóa hoa nở rộ trong gió, cánh hoa không ngừng chập chờn, nhụy hoa rung rung, đưa đến ong mật và bươm bướm bay lượn xung quanh, cánh trên dưới bay tán loạn.
Tương Nghi ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng nghe vận luật, trái tim bỗng nhiên có chút cảm xúc.
Kiếp này nàng học đàn mấy năm với Hoàng Nương Tử, đối với vận luật và thủ pháp đánh đàn cũng có nhiều nghiên cứu. Tiếng đàn này, không phải người có kỹ thuật nhất lưu có thể đàn ra, nếu người này theo chân người học tập đánh đàn, tất nhiên sẽ có một phen thành tựu, chỉ tiếc nàng lại luân lạc tới chốn phong trần.
Vạn hoa lầu, hoa khôi, từ trong lời chưởng quỹ kia, tự nhiên nàng biết đó là chỗ nào, đối với một đám nữ tử diễn tấu này, trong lòng cũng có vô hạn đồng tình. Những cô gái này vốn nên ở trước mặt cha mẹ thừa hoan dưới gối, cũng không biết gặp biến cố gì, các nàng lại bị bán vào thanh lâu, chờ sau khi các nàng lớn lên, sẽ mang lên mặt mày vui vẻ nghênh đón đưa đi.
Gia Mậu không lòng dạ nào nghe tấu nhạc kia, đôi mắt nhìn trên người Tương Nghi, thấy nàng bỗng nhiên lộ ra thần sắc khổ sở đến, không khỏi có vài phần kinh ngạc. Hắn giơ ly rượu lên cười với Tương Nghi: "Nghi muội muội, muội làm sao vậy? Uống không quen rượu mạnh này hả?"
Khí hậu tây bắc giá rét, quân dân cũng thích uống rượu mạnh, Hoa Dương thì ở Giang Nam, khí trời ôn hòa, ngay cả mùi rượu cũng hơi nhạt nhẽo, thích dùng trái cây ủ rượu, đủ loại mùi vị đều có, đến kinh thành, mùi rượu kia lại có chút vị ngọt, mọi người thích nhất là dùng hoa ủ rượu, rượu cất ra óng ánh trong suốt, mùi thơm xông vào mũi.
Tương Nghi lắc đầu một cái: "Rượu này mặc dù mạnh, uống vào trong miệng lại ấm áp đến tim phổi, cũng không tệ, ta và Dung tỷ tỷ uống không nhiều rượu lắm, nhàn nhạt uống một hai ngụm thôi. Ta là nhìn các cô nương vừa khảy đàn vừa hát kia, tuổi còn nhỏ hơn ta, lại đã làm sinh kế này, thấy cho các nàng có chút đáng thương, trong lòng khó chịu."
Dương lão thái gia nghe lời này, trầm ngâm một tiếng, sờ râu một cái, vẫy vẫy tay với người hầu đứng bên cạnh: "Ngươi cho các nàng đến phía trước."
Mấy nữ nhân đánh đàn nghe Dương lão thái gia có phân phó, kêu các nàng đi trước, niềm vui bất ngờ, đứng dậy, nhìn nhau, kéo kéo y phục, hơi cúi đầu, từng bước một dời đến phía trước.
"Các ngươi có muốn về quê quán không?" Dương lão thái gia nhìn mấy nữ nhân một cái, cũng có vài phần thương hại, không lớn hơn cháu gái của mình bao nhiêu, lại bị buộc luân lạc phong trần, mình tuy nói không cứu được tất cả những cô bé đáng thương trên đại chu, nhưng trước mặt thấy, cũng không thể không đưa tay kéo các nàng một cái.
"Về nhà?" Cô nương xiêm y màu tím ngẩng đầu lên, trên mặt có thần sắc đau khổ: "Ta là cha mẹ bán tới đây, cho dù trở về, chẳng qua là lại bán một lần thôi." Nàng ôn nhu mềm mại cười một tiếng với Dương lão thái gia: "Đại nhân, nếu là ngươi muốn cứu tiểu nữ, không bằng để cho tiểu nữ làm di nương cho ngươi."
"Càn rỡ!" Bảo Trụ vỗ bàn một cái, "Bá " một tiếng rút bảo kiếm treo bên hông ra: "Ngươi lại dám hồ ngôn loạn ngữ, nhìn bổn thiếu gia có băm ngươi ra cho chó ăn không!"
Tình ý giữa ông bà nội rất dày, ân ái vô cùng, nư nhân này lại liều mạng nghĩ đến làm di nương cho ông nội, thật đúng là ý nghĩ ngu ngốc! Bảo Trụ hung tợn nhìn chằm chằm cô gái áo tím kia: "Ngươi cho rằng là nam nhân thì thích thối tha? Cũng không cân nhắc phân lượng của mình!"
Cô gái áo tím thấy Bảo Trụ rút ra bảo kiếm, sắc mặt trắng bệch, lui về phía sau một bước, không nghĩ dẫm lên váy mình, ngã rầm trên mặt đất. Nàng hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Bảo Trụ, toàn thân run run, răng run rẩy:
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng