Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 226: Chương 221
dit: rinnina
Trong rừng lóe lên ánh bạc, không biết có bao nhiêu người vọt xuống bên dưới, cho dù không có mặt trời, nhưng đao bọn họ cầm trong tay có thể lóe hàn quang như cũ.
Điệu bộ này, ít nhất có vài trăm người, mặt Phương tẩu biến sắc.
Sao lại có nhiều cường đạo chiếm cứ ở chỗ này như vậy? Hơn mười phu xe ngựa cộng thêm hơn hai mươi hộ viện, chỉ bốn mươi người, phải đối phó vài trăm người, không nhất định có thể đánh được. Nhưng chuyện tới nước này, đã không có đường lui, chỉ có thể đánh một trận tử chiến rồi, Phương tẩu hô to một tiếng với Tương Nghi: "Cô nương, ngài trở về xe ngựa đi, đừng đi ra!"
Lâm Mậu Dung vén rèm đưa đầu ra nói: "Nghi muội muội, mau mau đi lên, chớ có đứng ra ngoài, ngươi không biết võ công, đứng ở ngoài chỉ là một gánh nặng."
Thổ phỉ dẫn đầu thấy gương mặt Lâm Mậu Dung, cười ha hả: "Hóa ra còn có một mỹ nhân! Tốt lắm tốt lắm, lần này ta là có thể làm chú rể ba lần rồi!"
Tương Nghi chạy đến bên cạnh xe ngựa, khoát tay một cái với Lâm Mậu Dung: "Ngươi ngồi trên xe, ta muốn cùng bọn họ." Nàng khẽ cong eo, từ dưới hai lớp xe ngựa rút ra mấy thanh đao kiếm, ôm chạy bên người Liên Kiều Phương tẩu: "Vũ khí."
Phương tẩu và Liên Kiều mỗi người cầm một thanh bảo kiếm, Tương Nghi nhìn cây đại đao còn dư lại kia thấy hơi buồn rầu, nàng chỉ học chút võ nghệ cơ bản nhất với Phương tẩu, khoa tay múa chân chỉ có thể đối phó những kẻ lang thang kia thôi, bây giờ một tay xách đại đao nặng trĩu, bắp thịt không đủ, đại đao cũng nâng không nổi, cần hai tay đồng thời cầm.
Lâm Mậu Dung nhảy xuống từ trong xe ngựa, bắt lại tay Tương Nghi: "Ngươi đừng đi mạo hiểm, mau mau trốn bên cạnh ta, chúng ta tìm một chỗ an toàn tránh né, dù sao cũng hơn để cho bọn họ lo lắng chúng ta bị thương tốt hơn."
Một tay Tương Nghi cầm đại đao, không tránh thoát, bị Lâm Mậu Dung kéo tránh sang bên cạnh, ánh mắt không dám buông lỏng chút nào, chẳng qua là nhìn qua chỗ Ca Lạp Nhĩ Phương tẩu Liên Kiều.
Người xấu mặc dù nhiều, nhưng bọn Ca Lạp Nhĩ vẫn còn chống đỡ qua được, có ba bốn người phân biệt vây quanh Ca Lạp Nhĩ và Phương tẩu, nhưng hai người một chút cũng không lộ vẻ bại, vung bảo kiếm đại đao, vù vù vang dội, phong mang màu xanh kia hóa thành một đóa hoa, bảo vệ thân thể của bọn họ.
Tình huống Liên Kiều hơi có chút không được, tuy nói tư chất của nàng thích hợp học võ hơn Tương Nghi, dù sao nàng học hơi trễ, lại không có thần lực trời sinh như Ca Lạp Nhĩ, lại là nữ tử, cho nên học năm sáu năm, vẫn là không đạt tới tiêu chuẩn cao thủ, chẳng qua là khá hơn Tương Nghi một chút.
Tương Nghi ở một bên nhìn Liên Kiều khó mà chống đỡ, trong lòng cuống cuồng, hô to một tiếng: "Liên Kiều, ngươi trở lại!"
"Cô nương, tự ngươi giấu kỹ, không cần lo ta!" Liên Kiều liếc mắt nhìn Tương Nghi, lại thiếu chút nữa bị người xấu kia đưa ra tay nắm lấy, nàng dùng sức nghiêng người, lúc này mới tránh qua được, chẳng qua là bên cạnh lại có một người, cầm cây gậy trong tay đánh tới nàng.
"Liên Kiều!" Tương Nghi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, đưa tay che lại hai mắt của mình, nàng quả thực không dám nhìn Liên Kiều bị người đả thương ngã xuống đất. Liên Kiều, tỷ muội tốt của nàng, Liên Kiều đi cùng nàng nhiều năm như vậy, chưa từng chịu một chút thương tổn! Một cổ lửa giận không nói ra được hừng hực dấy lên từ trong lòng, nàng cắn răng, hai tay cầm thật chặt chuôi
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng