A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 223: Chương 218
dit: rinnina
Đèn lưu ly tú cầu hơi xoay tròn, bên trong phát ra một vầng sáng màu vàng ấm áp, phảng phất soi sáng ra một gương mặt mang vẻ lo lắng.
Gia Mậu say mê nhìn ngọn đèn lồng kia, hoa khắc trên lưu ly chiếu ngược trên mặt đất, không ngừng chuyển động, một đoàn bóng dáng đen thui. Trong tay hắn xách ngọn đèn kia, trái tim vòng tới vòng lui giống như kia đèn lồng, không có lúc nào được ngừng nghỉ, cảm giác giãy giụa giày vò này, không phải đơn giản dùng mấy câu nói thì có thể nói rõ.
Bóng dáng Tương Nghi đứng trên bến tàu đó, một mực hiện trong đầu hắn, chưa bao giờ biến mất, một vệt khẩn trương trong mắt nàng tỏ rõ nàng cũng bận tâm chuyện chiếc đèn lồng này. Gia Mậu thở dài một cái, bỗng nhiên mềm lòng, ngồi bên cạnh bàn, ngưng mắt nhìn đèn lồng vàng ấm kia, trong lòng nghĩ ngợi lung tung.
Lúc ấy tại sao nàng phải đưa đèn lồng cho Lâm Mậu Dung? Là không quý trọng đồ hắn tặng sao?
Không, không phải. Gia Mậu lắc đầu liên tục, chắc chắn là Lâm Mậu Dung cưỡng ép đòi, nàng chống đỡ không được, lúc này mới đưa đèn lưu ly tú cầu cho nàng ta —— Lâm Mậu Dung là thiên kim Lâm tri phủ, lúc ấy căn cơ Tương Nghi ở Hoa Dương chưa ổn, chỉ có thể dựa vào Lâm tri phủ chăm sóc mới có thể từng bước một đi trên con đường thênh thang kia, nàng không thể chối từ lời thỉnh cầu của Lâm Mậu Dung cũng là lẽ thường.
Nghĩ đến đây, Gia Mậu đau trong lòng một hồi lâu, sống lại một đời, hắn vẫn không thể bảo vệ nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị người ta khi dễ, quả thực mình quá bất lực rồi! Cả đời trước hắn tỉnh tỉnh mê mê, một mực hóng mát dưới bóng Dung gia, cuối cùng lúc ra quyết định, bỏ trốn với Tương Nghi, cũng bị bắt về, đến cuối cùng vẫn không bảo vệ được Tương Nghi, còn chưa gặp nàng lần cuối, nàng đã buông tay đi về phía Tây.
Cả đời này, hắn vẫn đi con đường cũ, Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng, được cưng chiều, chỉ là quan tâm nàng nhiều hơn về mặt vật chất, đưa đủ loại đồ cho nàng, áo choàng, đồ trang sức, bạc, giúp nàng vơ vét tất cả những thứ nàng cần, nhưng lại không nghĩ tới đây là căn nguyên khiến nàng chịu khổ.
Kiếp trước Tương Nghi bị Lạc Đại phu nhân ngược đãi, gả rất không vừa ý, hắn chỉ biết là mẹ kế ác độc, lại không nghĩ đến tột cùng là ai tùy ý cho Lạc Đại phu nhân này khắt khe nàng. Mặc dù Lạc gia sa sút, nhưng khi đó cũng là đại tộc Nghiễm Lăng, chính thứ vẫn phải phân rõ, Lạc Đại phu nhân có thể không chút kiêng kỵ ngược đãi Tương Nghi, đó không phải có người Dung túng sao? Người Dung túng này, là Lạc đại gia, còn có chủ quản nội viện vị Lạc lão phu nhân kia.
Mình đã sống một đời, lại không ngẫm nghĩ nguyên do trong đó, cho đến lúc Tương Nghi được bà ngoại giúp đỡ vặn ngã Lạc lão phu nhân, hắn mới hiểu được, hóa ra căn nguyên cực khổ đời trước của Tương Nghi không phải là Lạc Đại phu nhân, mà là Lạc lão phu nhân.
Lạc lão phu nhân chết, Lạc Đại phu nhân cũng đã qua đời, Tương Nghi và cha nàng vạch mặt ra Phủ, mình đối với những chuyện này cũng không có năng lực làm, chỉ có thể là chờ nàng đến Hoa Dương mới tới ra tay ủng hộ nàng —— hắn chỉ điểm nàng mở cửa hàng, âm thầm ra sức vì nàng, hắn cho là mình đã trợ giúp nàng, nhưng đến bây giờ hắn mới hiểu được, thật ra thì hắn căn bản không có cảm nhận được chỗ đau sâu trong nội tâm nàng.
Ví dụ như, đèn lưu ly tú cầu này.
Khi đó nàng nói, đèn lồng không cẩn thận phá vỡ, chỉ là không muốn để cho tự mình biết nàng tặng đèn lồng cho người mà thôi, nàng lúc đó, chắc chắn trong lòng kinh hoảng bất an lại cảm thấy khổ sở không chịu nổi, mà mình một chút cũng không cảm nhận được.
Khi nàng bị cuộc sống ép tới khốn cảnh, hắn không thể kịp thời chạy tới bên người nàng, ngược lại vào lúc này dùng ánh mắt trách cứ nhìn nàng —— Gia Mậu nắm chặt tay, có vài phần hối tiếc, mình không phải nên thương tiếc nàng, phải tha thứ mỉm cười với nàng sao? Vì sao còn mặt nặng mày nhẹ với nàng?
Tương Nghi, Gia Mậu thật dài thở ra một hơi, thật sự là ta quá không cẩn thận, không có quan tâm nàng, đời này kiếp này, bất kể thế nào ta cũng sẽ cùng với nàng, đi cùng nàng, không để cho nàng chịu một chút uất ức... Dù là... Gia Mậu lòng của dần dần nóng lên, sôi trào mãnh liệt một trận, hắn nghĩ tới một cách, đó là một cái phao cứu mạng khi đã bị bức đường cùng.
Tương Nghi có thể tự mời ra Tộc, hắn cũng được, hắn không cần lấy tên Dung Gia Mậu, không phải con cháu Dung gia, đó cũng không ai có thể đến bức bách hắn. Ra khỏi Dung gia Giang Lăng, hắn là một người bình thường, hắn muốn kết hôn với ai thì kết hôn với người đó, không cần nhìn sắc mặt người khác.
Dù thế nào, hắn cũng không buông tay, Gia Mậu thở phào nhẹ nhỏm, không thể, thì là không thể.
Tâm trạng thiếu niên lang luôn nhiều thay đổi như vậy, một luồng tình ý để cho hắn đêm không thể ngủ, nhắm mắt lại, trước mắt tất cả đều là nàng, nụ cười dịu dàng kia, trong hai mắt đen bóng tất cả đều là thần sắc ái mộ.
Tuyên chỉ sử dùng giọng của hắn bên xuống bên tai, Gia Mậu lòng của cũng đang phập phồng không chừng, oán khí mới nãy Dung lão phu nhân gây ra đang ứ đọng trong lòng của hắn
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng