The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 219: Chương 214
dit: rinnina
"Nghi muội muội!" Lâm Mậu Dung chạy như bay chạy tới, không biết cử chỉ vô tâm của mình tạo thành hiểu lầm giữa Gia Mậu và Tương Nghi. Nàng cười vô cùng rực rỡ, sắc mặt ửng hồng, giống như đóa hoa tươi ngày xuân: "Ta không nghĩ tới, Dung Đại thiếu gia lại nhận đèn lưu ly tú cầu của ta!"
Bảo Thanh ở bên cạnh khe khẽ hừ một tiếng: "Biểu ca ta mềm lòng, hắn chỉ là không muốn làm ngươi khó chịu thôi."
Sắc mặt Lâm Mậu Dung hơi đổi một chút, có chút lúng túng, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục thái độ bình thường: "Dương Ngũ tiểu thư, cho dù là thật tình ngươi cũng không cần nói ra, để cho ta vui vẻ một trận."
Không nghĩ tới Lâm Mậu Dung lại một chút cũng không hẹp hòi, ngược lại tự nhiên phóng khoáng, Bảo Thanh cũng không tiện mở miệng tổn hại nàng nữa, chỉ kéo Tương Nghi đi về xe ngựa: "Nghi tỷ tỷ, chúng ta trở về phủ đi."
Lâm Mậu Dung thấy sắc mặt Tương Nghi không mang theo nụ cười nhàn nhạt giống thường ngày, có vài phần khẩn trương, duỗi tay nắm lấy ống tay áo của nàng: "Nghi muội muội, ta biết ngươi tức giận phải không? Ta không nên lấy đồ ngươi đưa cho ta tặng người, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, quả thực không nghĩ tới nên đưa cái gì..."
"À? Ngươi đèn lưu ly tú cầu là đưa biểu ca là của Nghi tỷ?" Đột nhiên Bảo Thanh nở nụ cười: "Đây cũng tính là vật đến đúng chỗ rồi."
Lâm Mậu Dung có chút không giải thích được, chỉ là kéo ống tay áo Tương Nghi không thả: "Nghi muội muội, ngươi cười cười với ta, trong lòng ta mới không áy náy." Đèn lưu ly tú cầu này nàng một mực xem như bảo bối mà cất giấu, hôm qua biết Gia Mậu phải về Giang Lăng, một lòng muốn tìm một món đồ đưa hắn, nhưng những món như cây trâm thì làm sao đưa được? Mua văn phòng tứ bảo, lúc này lại không dùng được, nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt rơi vào trên đèn lưu ly tú cầu, trong lòng thoải mái, đến buổi tối chỉ sợ thiếu đèn tối tăm, không bằng đưa chiếc đèn này cho hắn, cho hắn chút ánh sáng.
Chẳng qua là nàng không nghĩ tới gặp lại Tương Nghi trên bến cảng, Lâm Mậu Dung quả thực hơi ngượng ngùng, phảng phất mình làm chuyện xấu bị người nhìn thấy, trong lòng có mấy phần thấp thỏm.
"Không có gì lớn, nếu ta đã đưa cho ngươi, chính là đồ của ngươi rồi, ngươi nghĩ đưa cho ai, cũng là chuyện của ngươi." Tương Nghi chịu đựng không thoải mái trong lòng, cười một tiếng với Lâm Mậu Dung: "Dung tỷ tỷ, sao ngươi lại xem Tương Nghi thành này loại người bụng dạ hẹp hòi cơ chứ?"
Được những lời này của Tương Nghi, lúc này Lâm Mậu Dung mới yên lòng, khoác lên cánh tay Tương Nghi: "Ta biết Nghi muội muội sẽ không trách ta."
"Không trách ngươi không trách ngươi, Nghi tỷ tỷ dịu dàng hào phóng như vậy, sao biết trách người khác chứ." Bảo Thanh khe khẽ hừ một tiếng, kéo Bảo Lâm đi về xe ngựa bên kia: "Chẳng qua là lần tới ngươi nên nói trước với Nghi tỷ tỷ chứ, tránh cho chuyện bị người đánh vỡ thì rất lúng túng."
Thật ra thì trong nội tâm nàng lại rất vui, đây không phải tương đương với Nghi tỷ tỷ đưa biểu ca một cái đèn lồng? Khi biểu ca trở lại kinh thành, mình nhất định phải nói cho hắn biết chuyện này!
Chẳng qua là Bảo Thanh không biết, đèn này lồng là Gia Mậu tặng Tương Nghi.
Lúc Tương Nghi về Dương phủ đã là hoàng hôn, tháng chín trong kinh thành đã có chút lạnh lẽo, gió thu cuốn lá rụng bay khắp nơi, có một mảnh lá phong nghiêng bay vào từ màn che, phiến lá đã chuyển thành màu hơi đỏ nhạt, Tương Nghi nhặt lá phong kia lên, thả ở trong tay, trong vàng lộ ra đỏ, màu sặc sỡ lại nhuốm vẻ đìu hiu.
"Cô nương." Liên Kiều thấy Tương Nghi kinh ngạc nhìn kia mảnh lá phong, cũng là sầu mi bất triển: "Việc này làm thế nào cho phải đây, ta thấy Dung Đại thiếu gia hiểu lầm rồi."
"Hắn không hiểu lầm cái gì, là chính ta không quý trọng." Tương Nghi chỉ cảm thấy trong lòng có mấy phần đau, tình hình năm đó đưa đèn lưu ly tú cầu cho Lâm Mậu Dung còn rõ mồn một trước mắt.
Nàng cắn răng đưa đèn lồng này đi, bởi vì đến lúc đó nàng, quyết định chủ cuộc đời này sẽ không tiếp tục dây dưa với Gia Mậu.
Đưa đồ vật hắn tặng cho nàng ra ngoài, giống như
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng