To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 206: Chương 201
ột tiểu Nội thị mặc thường phục màu xanh đen đứng ở cửa Trầm Hương cung, dùng cái sào nhỏ lấy đèn lồng đang treo xuống, cung nữ bên cạnh cầm hộp quẹt đốt sáng tim đèn trong lồng lên, rất nhanh, trong chiếc đèn lồng đó có ấm áp một chùm ánh sang màu vàng xuyên qua giấy da dê màu đỏ nhạt, chiếu phong lan thủy mặc vẽ trên đèn lồng xuống mặt đất, một lùm đen thui.
"Chúng ta nương nương hình như không vui lắm." Tiểu Nội thị treo đèn lồng lại chỗ cũ, trong nháy mắt cửa có ánh sáng nhàn nhạt, xa xa nhìn, như hòa vào sương chiều màu tím nhạt dặm, giống như bóng nắng chiều mong manh.
Tiểu cung nữ kia thò đầu nhìn chủ điện trong Trầm Hương cung bên, thấy một hàng đèn lồng đã thắp sáng, sáng loáng một mảnh, vội vàng khoát tay một cái: "Chớ nói nữa, nương nương tâm sự, chúng ta phỏng đoán cái gì."
Tiểu Nội thị không lên tiếng, chẳng qua trong lòng thầm nghĩ, tâm sự của nương nương, sợ rằng người trong cung đều biết, còn cần đoán sao.
Trong chủ điện, một người khắc cẩm y đắt tiền đang nổi giận đùng đùng.
Lông mày nhăn đến một nơi, khuôn mặt trắng bột không có vẻ tươi cười, xa xa nhìn phảng phất như màu trắng bụi trên vách tường, tùy thời sẽ rơi rơi xuống.
"Hừ, thật là biết nói giá, chín trăm lượng một cân, bà ta nghĩ trà của bà ta là đại hồng bào hay sao?" Vinh quý phi nặng nề gác chung trà sang một bên: "Khẩu vị cũng chỉ như vậy thôi, ta nếm thấy còn chưa kịp một nửa đại hồng bào."
Trong cung nữ Nội thị chủ điện cúi đầu khom người, không có người nào dám lên tiếng, chỉ có thể mặc cho quý phi nương nương tức giận.
"Chỉ chớp mắt, Hoa Dương xuân thành cống trà, bà ta lại sẽ kiếm bạc trắng rồi." Vinh quý phi cắn răng nghiến lợi, ba tiếng "Ha ha ha " tiểu Nội thị phục vụ bên ngoài chủ điện như có thể nghe được: "Cả đời này của bà ta đúng là hưởng hết vinh hoa phú quý, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, khẩn yếu nhất là có duyên nam nhân, phu quân thương yêu bà ta, vì bà cả đời không nạp tiểu thiếp, ngay cả Hoàng thượng, cũng nhớ bà ta cả đời, mọi chuyện cũng nghĩ vì bà ta."
Người so với người, tức chết người, Vinh quý phi là người bị tức chết đó.
Lúc bà ở phủ Tiêu Quốc công làm con gái, một lòng muốn vào cung, không chỉ là vì phần vinh hoa phú quý kia, càng là bởi vì thấy đông cung thái tử phong thái nhẹ nhàng.
Hứa Triệu Ninh lúc đó, vóc người cao ngất, nói chuyện tao nhã lịch sự, một chút kiêu ngạo của thái tử cũng không có, lúc bà theo mẹ vào cung gặp Hoàng hậu nương nương thì gặp thái tử điện hạ, lúc này mất trái tim.
Lúc ban đầu bà không được chọn làm thái tử phi, bà thất vọng cả ngày, nhưng lại không bằng lòng buông tha, cho dù là mẹ khuyên bà đừng nghĩ đến thái tử điện hạ nữa, bà vẫn kiên trì, bà chờ cơ hội, chờ thời cơ có thể đến gần hắn.
Qua hai năm, thái tử điện hạ chọn thiếp thất, cuối cùng bà trúng tuyển.
Bà vốn cho là mình vào đông cung sẽ nhận hết sủng ái, thật không nghĩ đến hết thảy là ảo giác của bà, Hứa Triệu Ninh vốn không phải bà thấy bộ dáng lúc ban đầu, hắn nhìn như tao nhã lịch sự, nhưng tiếp nhận sâu mới phát hiện thật ra thì hắn là hàn băng ngàn năm. Hắn đối với bà, chẳng qua là duy trì tôn trọng mặt ngoài, thật ra thì trong lòng hắn, lại cho tới bây giờ chưa từng quan tâm tới bà.
Từng cố gắng, từng giãy giụa, chờ một lần, đời này đã sắp hết.
Nhưng dù hắn thành Hoàng thượng rồi, trái tim hắn hoàn toàn không có bất kỳ biến hóa gì.
Hoàng hậu nương nương không quan tâm trong lòng Hoàng thượng có người nào, bà chỉ quan tâm địa vị hoàng hậu, vinh hoa phú quý nhà mẹ. Tần phi trong cung tựa như cũng vậy, ngay cả mới nhìn qua rất được sủng ái
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng