Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 204: Chương 199
dit: rinnina
Cửa sau Trà Trang Thúy Diệp mở ra, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chạm hoa, khảm một ánh vàng rực rỡ lên cái hộp trên tay Tương Nghi. Bảo Thanh và Bảo Lâm vây quanh Tương Nghi, cũng hơi hiếu kỳ: "Quà tặng Kim Ngọc Phường đưa tới?" Bảo Thanh vịn tay Tương Nghi nhìn cái hộp kia, cười nói: "Chắc chắn là biểu ca đưa cho ngươi."
Bảo Lâm gật đầu một cái: "Ta đoán cũng vậy."
Tương Nghi cười cười: "Trừ hắn ra, ta còn quen ai trong Kim Ngọc Phường đâu?"
"Nghi tỷ tỷ, mau mau nhìn một chút, biểu ca thứ tốt gì cho ngươi?" Bảo Thanh có vài phần không dằn nổi: "Ta đoán là đồ trang sức các loại."
Ngón tay Tương Nghi đặt trên nút khóa hộp, có vài phần do dự, nàng không biết Gia Mậu đưa cái gì cho nàng, vạn nhất là tương đối tư mật, làm sao có thể để cho Bảo Thanh thấy?
Sự do dự của nàng bị Dương lão phu nhân nhìn thấy, cười nói với Bảo Thanh: "Thanh nha đầu, theo bà nội vào trong hậu viện, chẳng qua chỉ là một món hạ lễ thôi, có gì để nhìn, con cũng lại không phải chưa thấy đồ trang sức của Kim Ngọc Phường."
Dù sao Bảo Lâm lớn hơn một tuổi, tâm tư cũng kín đáo hơn, thấy Dương lão phu nhân nói như vậy, vội vàng kéo Bảo Thanh một cái: "Đi, chúng ta ra phía sau dạo một chút, nghe nói phía sau có một hàng phòng trà, là đặc biệt cho người phẩm trà, đặc biệt mời sư phụ pha trà và sư phụ đánh đàn nữa."
Lúc này Bảo Thanh mới buông tay ra, đi theo Dương lão phu nhân vào hậu viện đi. Tương Nghi vừa nhìn bọn họ vừa lui về phía sau vừa đi, đi tới cửa thì dừng bước, lặng lẽ mở hé cái hộp ra một chút, chỉ thấy bên trong có một người bé xíu, do kim cương và trân châu khảm ra, ánh sáng rực rỡ lấp lánh, không thể nhìn thẳng.
Liên Kiều đứng bên người Tương Nghi, ánh mắt liếc qua vật này, "Phốc xuy" một tiếng bật cười: "Cô nương, thật đúng là trùng hợp, cũng tặng người tí hon kìa."
Tương Nghi bất đắc dĩ thở dài một cái, đậy nắp hộp lại giao cho Liên Kiều: "Ngươi giúp ta cầm đi."
Chuyện trên thế gian này thật là trùng hợp, Ca Lạp Nhĩ đưa người tí hon, Gia Mậu đưa cũng là người bé xíu, hai người bọn họ chẳng lẽ là thương lượng trước sao? Nàng sờ hà bao mình một cái, cái mà Ca Lạp Nhĩ tự khắc đặt bên trong, cách cải gấm mềm mại, tựa như có thể sờ đến bạch ngọc dịu dàng kia như cũ.
Thật giống tất cả đều có thần chi làm chúa tể, nàng từ kiếp trước hèn yếu vô năng lại quay về nhân thế, không còn mơ hồ sống qua ngày như trước kia. Kiếp này mặc dù cực khổ hơn kiếp trước, nhưng cuộc sống thú vị, hơn nữa bỗng nhiên còn nhiều ra một thiếu niên dị tộc anh vũ tỏ rõ cõi lòng với nàng, chuyện này làm cho Tương Nghi sau khi rung động đã gia tăng lòng tin, chỉ cần mình cố gắng đi tới mục tiêu, từng bước một đến, cuộc sống sau này tự nhiên sẽ càng ngày càng tốt.
Chẳng qua là... Gia Mậu... Tương Nghi âm thầm thở dài một cái, vì sao hắn còn chưa từ bỏ mình? Nhiều năm như vậy đưa qua, còn tưởng rằng hắn đã sớm ném chuyện này xuống, nhưng gặp lại trong kinh thành, nàng phát hiện Gia Mậu vẫn là Gia Mậu đó.
Mặc dù mình cảm niệm hắn làm từng ly từng tí, nhưng nàng lại chỉ hy vọng cuộc sống có thể bình an, nàng cũng không bằng lòng rơi vào trong luân hồi kiếp trước, lần nữa cảm nhận đau đớn và bất đắc dĩ kia. Tương Nghi ngẩng đầu lên, nhìn Dương lão phu nhân bên người, bà ung dung hoa quý, đứng ở nơi đó tỏa sáng lấp lánh ——mình phải thành cô gái giống như Dương lão phu nhân vậy, được phu quân sủng ái, có một phần sự nghiệp của mình, muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, cuộc sống như thế mới kêu xuất sắc.
Dương lão phu nhân làm việc tương đối ổn thỏa, mời bốn bộ cổ nhạc và múa múa sư tử đèn rồng, đến giờ lành, tiếng cổ nhạc vang động trời, hàng dài sư tử vũ động tại chỗ, hết sức náo nhiệt. Người đi trên đường rối rít nghỉ chân xem, chỉ chỉ trỏ trỏ: "Cũng không biết nơi này muốn mở cửa hàng gì, bài tràng như vậy."
Có người chen đến phía trước Trà Trang nhìn một tấm ván gỗ nhỏ bên ngoài, kinh hô thành tiếng: "Thật là không bình thường! Lại có ngự bút hoàng thượng, Đông gia cửa hàng này đến tột cùng là ai? Có thể mời hoàng thượng ngự bút!"
Tương Nghi đứng trên bậc thang cửa hàng, nghe mọi người nghị luận ầm ỉ, trong lòng dễ chịu, xem ra Trà Trang Thúy Diệp kinh thành này là không buồn tiêu thụ, chỉ cần bên vườn trà Hoa Dương xử lý tốt, Hoa Dương xuân hàng năm ở kinh thành bán ra cũng không biết có thể có bao nhiêu cân.
Sau này, mình cũng không cần tân tân khổ khổ đi tìm khách hàng nữa,
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng