People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 197: Chương 192
ầu trời xanh biếc, từng luồng mây trắng vạch qua trời xanh, đuôi thật dài kéo thành đủ hình dáng, như hoa, như bướm, như suối, không ngừng biến đổi. Dưới trời xanh mây trắng là một mảnh ý xuân dồi dào, hoa hạnh trong vườn nở vô cùng rất tốt, cánh hoa tươi đẹp từ đầu cành nhẹ nhành bay múa, ửng hồng như mưa.
Ba người Tương Nghi và Bảo Thanh Bảo Lâm sóng vai đi trong vườn, vừa ngắm hoa, vừa nghe Bảo Thanh Bảo Lâm nói chuyện hôm nay bà mối Giang đi cầu hôn, trong lòng rất có cảm ngộ.
"Cuối cùng Tam tỷ tỷ cũng đạt được ước muốn rồi, " Bảo Thanh rất hưng phấn, kéo tay của Bảo Lâm lay động: "Lần đầu tiên Lâm Nhị thiếu gia tới trong phủ chúng ta, ta thấy hình như Tam tỷ tỷ có chút động tâm."
"Muội thì biết cái gì, con quỷ con." Bảo Lâm cười một tiếng, đưa tay kéo Bảo Thanh đến bên người: "Muội chỉ mới 12 tuổi thôi, làm sao nhìn thấu chuyện trong lòng của người ta?"
"Hừ, đương nhiên muội nhìn ra được." Bảo Thanh tức giận nói: "Tứ tỷ tỷ nhìn không ra sao? Chẳng qua chỉ là làm bộ như không biết thôi. Nghi tỷ tỷ, hôm qua lúc Lâm Nhị thiếu gia tới phủ, tỷ cũng thấy bộ dáng kia của Tam tỷ, có phải có chút ý tứ với Lâm Nhị thiếu gia không? Có phải không?"
Tương Nghi cười cười không nói lời nào, nhưng trong lòng hơi có mấy phần cảm khái, không phải nàng không nhìn ra phần nóng nảy trào dâng trong mắt Lâm Mậu Chân, biết có lẽ Lâm Mậu Chân là vì đến thăm mình mới tới Dương phủ. Hồi tưởng lúc ở Nghiễm Lăng, Lâm Mậu Chân cũng đã có mấy phần ý tứ như vậy với nàng, năm ngoái ở Quảng Châu, nàng hiểu hơn hàm nghĩa ánh mắt hắn.
Nàng biết ý tứ Lâm phu nhân, bởi vì nàng chỉ có tình bạn với Lâm Mậu Chân, cho nên cũng không có để phần chân tình kia của Lâm Mậu Chân trong lòng. Chẳng qua là hôm nay thấy Lâm gia phái bà mai đến cầu thân, lúc này nàng mới bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, hóa ra thân phận gia thế của con người này vẫn rất quan trọng, người như Lâm thị lang, của cải thật ra bần hàn, chẳng qua là dựa vào khoa thi mới có một đường ra, phu nhân hắn vẫn xem thường mình như cũ.
May mắn mình cũng không thích Lâm Mậu Chân, dù hắn cưới ai, mình cũng sẽ không đau lòng. Chẳng qua là... Ánh mắt Tương Nghi hơi mê ly, nếu Gia Mậu cưới người khác, có lẽ mình sẽ đau lòng, cho dù đã sớm biết hắn sẽ không ở cùng với mình, nhưng vẫn đau lòng như cũ.
"Tứ tỷ tỷ, Nghi tỷ tỷ, hai người mau mau nhìn!" Bảo Thanh đưa tay chỉ một thiếu niên áo xanh đi trên đường mòn phía trước: " Tam tỷ phu tương lai của ta không kịp chờ đợi, tự mình chạy tới."
Tương Nghi sững sờ, nhìn phía trước một chút, quả nhiên, Lâm Mậu Chân vội vội vàng vàng đi tới từ đầu kia đường nhỏ, mặc trường sam màu xanh, gương mặt như băng lạnh, có hơi khẩn trương, lại có chút nóng nảy.
"Chúng ta tránh một chút." Bỗng nhiên Tương Nghi có vài phần chột dạ, kéo Bảo Thanh và Bảo Lâm tránh trong bụi rậm bên cạnh.
Bảo Thanh không hiểu, giùng giằng muốn muốn đi ra ngoài, chỉ là nàng bị Bảo Lâm Tương Nghi nắm kéo, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, thấy trường sam màu xanh của Lâm Mậu Chân từ bên ngoài thoáng một cái, lớn tiếng kêu: "Lâm Nhị thiếu gia!"
Lâm Mậu Chân đứng lại, xoay mặt nhìn lại, thấy vài người đứng sau cây, trong lòng có mấy phần chua xót.
Lúc hắn đi tới, mặc dù tâm sự nặng nề, nhưng vẫn nhìn thấy Tương Nghi. Vốn muốn đi tới lên tiếng chào hỏi nàng, không nghĩ tới nàng lại trốn trong buội rậm. Chẳng lẽ nàng biết mình chuyện trong nhà phái bà mối Giang đến cầu thân? Trái tim Lâm Mậu Chân co lại, quả thực không có cách nào cởi ra, ngay cả đôi chân cũng run rẩy, muốn mau mau đi tới bên Tương Nghi, nhưng lại không biết đến
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng