Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 173: Chương 168
ôm nay Gia Mậu chúng ta khoa quan du nhai, hết sức có khí thế đó."
Gia Mậu nhìn khuôn mặt tươi cười của bà ngoại mình - Dương lão phu nhân, hơi ngượng ngùng: "Bà ngoại luôn thích giễu cợt con." Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần thấy Dương lão phu nhân, trên mặt của bà luôn là hơi cười, không giống như tổ mẫu của mình, xụ mặt giống như ai thiếu bạc của bà, tích lũy tháng ngày, bên môi đã có hai rãnh sâu rồi.
"Gia Mậu, ta cũng không giễu cợt con, thấy rõ ràng." Dương lão phu nhân bưng chung trà khoan thai chậm rãi uống một hớp: "Lúc đó ta đang nhìn từ trên Phong Nhã lâu bên kia đâu rồi, con một thân quần áo đỏ đi qua, bên Kim Minh hồ rơi đầy hoa hạnh đến đỏ cả mặt đất! Không ít cô nương cũng càn rỡ cực kì, từng người kêu tên con, chẳng qua là bị tiếng chiêng trống kia che lại thôi."
Dương lão phu nhân đã sớm đặt một căn phòng riêng trong Phong Nhã lâu, mang theo các cháu gái tới nhìn Gia Mậu cưỡi ngựa khoa quan đi khắp kinh thành nhìn hết kinh thành. Các nàng mở cửa sổ ra nhìn, thấy trên đường phố rộn ràng người, tất cả mọi người đang chờ nhìn tân khoa Trạng nguyên, cũng nghe phòng riêng cách vách truyền tới giọng nói, không qua mấy câu thì nghe có ba chữ "Dung Gia Mậu" ở bên trong, Dương lão phu nhân nghe chỉ cảm thấy đắc ý.
Người lớn tuổi, mình sẽ không có gì ý nghĩ muốn đi tranh, nhưng thích nhìn con cháu phấn đấu. Vạn nhất con cháu có một chút xíu thành tựu, thì sẽ cảm thấy hết sức có mùi vị, thậm chí so với năm đó mình đấu thắng những kẻ vô lại ở Huỳnh Dương còn có ý tứ hơn.
Dương lão phu nhân thấy không ít cô nương cầm hoa hạnh ném lên trên người Gia Mậu, cười ha ha: "Gia Mậu mới mười lăm thôi, đã có nhiều cô nương ái mộ hắn như vậy, chừng hai năm nữa, ngưỡng cửa Dung gia Giang Lăng sẽ bị người đạp bằng."
Bảo Lâm ở một bên cười hì hì: "Đại biểu ca vốn anh tuấn, không ngăn được người ta thích."
Mọi người nhìn Gia Mậu cưỡi ngựa khoa quan, thật vui vẻ trở về Dương phủ, phòng bếp đã chú tâm chuẩn bị thức ăn, chờ tân khoa Trạng nguyên về phủ dùng cơm, chờ tới chờ lui không thấy Gia Mậu về, sai người đi Chính Hoa môn hỏi thăm, chỉ nói được Dung phi nương nương truyền vào cung nói chuyện, Dương lão phu nhân cũng không có chờ Gia Mậu, tự mình dùng cơm trưa trước, vừa mới lau miệng, thì Gia Mậu lại trở lại.
"Dung phi nương nương cũng cho cái gì?" Dương lão phu nhân nhìn những thứ đặt một bên, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt: " Đôi ngọc bích này nhìn không tệ, nhưng những đoạn gấm này..."
Trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ Gia Mậu không làm Dung Phi được thích? Dĩ nhiên cũng chỉ cho những thứ tầm thường này.
Mấy đoạn gầm này nhìn một cái thì biết chẳng qua là gấm Tứ Xuyên tầm thường, Dung gia Giang Lăng không thiếu những thứ này, sao vị Dung phi nương nương này lại ban những thứ này xuống?
Gia Mậu nhìn sang mấy đoạn gấm kia, bất đắc dĩ lắc đầu: "Khả năng con đắc tội cô tổ mẫu rồi, nàng rất mất hứng."
"Lại làm gì vậy?" Đôi mắt Dương lão phu nhân nhìn chăm chú vào Gia Mậu: "Con không phải là một hài tử đường đột, thường ngày luôn là dụ dỗ bà ngoại thật vui vẻ, vui cũng vui không hết, sao vào cung ngược lại không nói chuyện?"
"Chuyện này..." Gia Mậu nhìn mấy biểu muội ngồi một bên một chút, trên mặt có thần sắ khó xử, thở thật dài một cái: "Con cũng không biết nên nói thế nào."
Không biết nên nói thế nào, đương nhiên là muốn nói với mình, chỉ là không muốn để cho người khác biết thôi. Dương lão phu nhân hết sức hiểu biết tính tình mấy đứa cháu ngoại mình, bà nhìn mấy đứa cháu gái cười một tiếng: "Khí
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng