Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 170: Chương 165
goài điện Quỳnh Lâm có một mảnh hoa hạnh rơi xuống, đến mỗi mười lăm tháng ba thi đình, hoa hạnh nơi này nở diễm lệ khác thường, đóa hoa màu đỏ tụ một nơi, như thùy châu trang điểm cho cả nhánh cây nhìn như mây như gấm, nhìn xa xa, giống như một mảnh ánh nắng đỏ rực, gió nhẹ phất phơ, cánh hoa bay múa theo gió, bay tán loạn đầy trời.
Một đám người mặc áo xanh quanh quẩn trong rừng hạnh, trong miệng mặc dù đang ca ngợi cảnh đẹp trước mắt, trong lòng thì giống như treo mười lăm cái thùng đầy nước, lung lay lung lay.
Đến khi mở dạ tiệc, Hoàng thượng sẽ bổ nhiệm ba vị trí đầu tân khoa rồi, làm sao có thể không khẩn trương?
Giữa đám người có một thiếu niên áo xanh, vô cùng tuấn tú, sắc mặt trắng noãn, đôi mắt giống như nghiên mực, đen như mực rực rỡ nhìn quanh. Hắn đứng dưới tàng cây hạnh, cánh hoa bay xuống đầu vai, điểm một giọt màu đỏ đến giữa trường sam màu xanh, tự dưng sinh ra một phần khí chất không nói ra được, thoát tục siêu phàm.
Những người bên cạnh cũng đứng hơi xa, thiếu niên này một thân một mình đứng đó, phảng phất di thế độc lập, không giống người trong này.
"Dung Đại thiếu gia, " Từ một bên đi qua một nam tử tuổi còn trẻ, chắp tay chắp tay: "Hôm nay viết có thuận tay chứ?"
Gia Mậu xoay mặt, thì thấy một khuôn mặt như đã từng quen biết, hắn hơi ngẩn người, bỗng nhiên nở nụ cười: "Lâm Nhị thiếu gia?"
"Ngươi vẫn còn nhớ ta." Lâm Mậu Chân cười chúm chím gật đầu: "Vừa nãy ta cũng chỉ là đến xò xét đến gọi ngươi một câu, nếu ngươi nói không biết ta, vậy cũng xấu hổ."
"Mặc dù cách vài năm không thấy, vẫn có thể nhận ra Lâm Nhị thiếu gia." Gia Mậu cũng cười trả lời, trước mắt mơ hồ xuất hiện quang cảnh gặp nhau khi đó, Lâm Mậu Chân rất thích nói chuyện với nàng ở sau lưng, khi đó mình nhìn thấy thì trong lòng rất không thoải mái, không biết là do một mực mang theo chấp niệm hay sao, mà hắn rất bài xích tất cả nam tử đi theo bên người nàng, cho dù hắn biết rất rõ, những người chẳng qua là người không quan trọng, cũng sẽ có cảm giác ghen tị mơ hồ.
Đời người có bảy khổ, yêu mà không được là khổ nhất, mấy năm nay Gia Mậu, trằn trọc trở mình chịu đựng, đến hôm nay, mới khoát đạt thêm vài phần. Lúc bắt đầu hắn nóng nảy bất an, chỉ muốn nắm tay Tương Nghi cho nàng ở bân người mình, không để cho Tương Nghi lại chịu nhiều khổ cực như kiếp trước. Nhưng sau này hắn phát hiện Tương Nghi thay đổi, trở nên khác với kiếp trước, nàng bắt đầu từ từ lớn lên, không còn là đóa hoa mỏng manh cần che chở của kiếp trước nữa, nàng trở nên có chủ kiến, thông minh phóng khoáng, đối với việc hắn đưa ra tay, nàng cũng không giống kiếp trước vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nắm lấy, ngược lại mang theo kiêu ngạo khước từ.
Gia Mậu vĩnh viễn nhớ tháng giêng năm ấy, mình đi tìm Tương Nghi, vốn tưởng rằng hai người xa cách gặp lại có thể nói chuyện thật tốt một phen, thật không nghĩ đến Tương Nghi lại không chút do dự cự tuyệt hắn, nàng yêu cầu hắn trở về, đừng tới Hoa Dương nữa, nàng muốn hắn nghe theo lời của cha mẹ, không nên chọc người nhà tức giận.
Lúc ấy đầu óc nóng lên, xoay người chạy, nhưng sau khi lại lo được lo mất, mỗi đêm nhắm mắt lại, trước mắt tất cả đều là ánh mắt chua xót của nàng.
Hắn không biết vì sao Tương Nghi cố chấp cự tuyệt hắn như vậy, nếu nàng là Tương Nghi kiếp trước, chảng lẽ không phải nên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ tiếp nhận một phần tình ý của hắn sao? Gia Mậu chỉ cảm giác mình hơi mơ mơ màng màng, nghi ngờ mình phán đoán sai, lúc này Tương Nghi căn bản không phải Tương Nghi kiếp trước, nàng chẳng qua là bởi vì mình sống lại mà thay sinh hoạt ban đầu.
Nhưng bất kể thế nào, Tương Nghi kiếp trước cũng tốt, Tương Nghi kiếp này cũng được, hắn vẫn không quên được nàng.
Vừa gặp mặt Lâm Mậu Chân, hắn lại
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng