Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 169: Chương 164
goài cửa sổ có hoa lê màu trắng chập chờn nhiều vẻ, thành bóng đen đánh vào trên cửa sổ điêu khắc hoa, bị ánh đèn vàng ấm trong phòng chiếu lên, là song cửa sổ dán lên lúc hết năm. Lâm phu nhân một cái tay cầm ngọn đèn con thỏ, ánh mắt chẳng qua là nhìn chăm chú vào âu trà xanh kia, khóe miệng thấm thoát nở một nụ cười tới.
"Lão gia, vì sao Dương lão phu nhân nhắc tới Chân nhi và Dung nhi của chúng ta?" Lâm phu nhân ngẩng đầu lên, trong mắt có thần thái sáng láng, tựa như muốn bay ra từ trong mắt của nàng: "Làm sao bà ấy biết tên của con chúng ta?"
Lâm thị lang cũng thấy là kỳ lạ, suy nghĩ một chút nói: "Chân nhi kim bảng đề danh, là người thứ mười lăm, bọn họ biết cũng chẳng có gì lạ, tên Dung nhi... Phỏng chừng..." Hắn suy nghĩ một chút nói: "Là Dương gia thiếu gia tên Bảo Trụ kia nói cho Dương lão phu nhân."
Hai tay Lâm phu nhân nâng ngọn đèn con thỏ, lẩm bẩm nói: "Vị Dương Tam thiếu gia kia?"
"Có lẽ chính là hắn." Lâm thị lang khẽ gật đầu: "Ta cũng nghĩ không ra người khác."
"Có khả năng." Đột nhiên Lâm phu nhân nở nụ cười, cầm chung trà lên, nhàn nhạt nhấp một miếng, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lâm thị lang: " Chân nhi và Dung nhi nhà chúng ta cũng nên chuẩn bị nghị hôn rồi."
"Nghị hôn?" Lâm thị lang có vài phần mờ mịt: "Năm nay Chân nhi mười bảy, có thể từ từ xem cô nương môn đăng hộ đối không, không cần tướng mạo, chỉ cần nhân phẩm tốt, hiền thục hiếu thuận là được. Về phần Dung nhi... Có sớm quá không?"
"Sớm chỗ nào? Mùa thu năm nay thì cập kê rồi!" Lâm phu nhân oán hận nói: "Sao chàng lại không để ý Dung nhi như vậy!"
Lâm thị lang cười cười xấu hổ: "Ta luôn cảm thấy tuổi Dung nhi thật nhỏ, chỉ hận không thể lưu nàng bên người cả đời."
"Lưu cả đời? Con gái lớn không dùng được, lưu tới lưu đi biến thành kẻ thù!" Lâm phu nhân cười đặt chung trà xuống: "Ta nghĩ, cũng nên thuận đường giúp nàng nhắn lại một phen."
Trước mắt của nàng phảng phất xuất hiện hai vị thiếu gia nho nhỏ, khi đó tay trong tay chơi đùa trong hậu hoa viên Tri phủ Nghiễm Lăng. Dương Tam thiếu gia, Dung Đại thiếu gia, dù Dung nhi gả cho ai, cũng coi như là một nhân duyên tốt, Lâm phu nhân âm thầm hạ quyết tâm, mấy ngày nữa đi Dương phủ, nhất định phải chưng diện cho Dung nhi của mình.
"Ngày mai kêu người đi Trân Lung phường và Kim Ngọc Phường gọi tiểu nhị ở đó tới." Lâm phu nhân cười híp mắt nói: "Năm nay Dung nhi chỉ mới làm hai bộ áo xuân, phải may thêm hai bộ cho nàng."
Lâm thị lang gật đầu một cái, nói một câu: "Vốn nên như thế, con gái lớn rồi, tự nhiên phải ăn mặc nhiều chút mới hiển lên rõ phần dung quang kia ra."
Vợ chồng hai người thần giao cách cảm, nhìn nhau, trong mắt có nụ cười.
Ngày thứ hai là mười lăm tháng ba, chính là ngày tốt lớn - ngày thi đình, sáng sớm dậy thì thấy một trời xanh quang đãng, vạn dặm không mây, màu xanh da trời nhàn nhạt kia giống như được gột rửa qua vậy, vô cùng trong sáng. Trước thềm son Hàm Anh điện, từng cái bàn một thật chỉnh tề, bên trên để văn phòng tứ bảo, phía sau là những sĩ tử mặc trường sam màu xanh ngồi ngay ngắn, tất cả mọi người ngưng thần tĩnh khí, mang theo thần sắc cung kính nhìn đội nghi thức trên thềm son.
"Hoàng thượng giá lâm!" Giọng nội thị rất chói tai, âm cuối
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng