If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 165: Chương 160
ây trà thanh thúy tầng tầng lớp lớp, giống như màu sắc mỹ ngọc, ánh sáng chiếu xuống, gió nhẹ thổi một cái, cây trà kia nổi sóng tầng tầng, từ xanh nhạt đến xanh biếc, một tầng lại một tầng, như không thấy được điểm cuối.
"Nghi muội muội, ta nghe vườn trà Thúy Diệp này của muội có trà ngon bán, phải không?" Xuân Hoa nhìn một những cô gái hái trà đang hái lá trà, trong lòng hết sức tò mò: "Ta cũng muốn đi hái trà, đến lúc đó muội mang trà ta hái làm thành lá trà, ta mang về."
Dung Nhị phu nhân nở nụ cười: "Việc chế trà này nào có đơn giản như con nghĩ vậy? Một ngày thì làm xong, cũng quá nhanh rồi! Xuân Hoa, con nghĩ nhiều quá, muốn này muốn kia, cũng không biết làm sao con lại có thể nghĩ ra nhiều chuyện như vậy nữa."
Tương Nghi đi ở Xuân Hoa bên người, giữ tay của nàng lại: "Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ nghĩ hái trà ta đi cầm cái giỏ cho tỷ, chỉ là coi như tỷ hái một ngày có lẽ cũng hái không được một cân đâu. Tỷ đi hái nhiều lá tươi mới trước, đến lúc đó ta bảo sư phó chế thành lá trà giúp tỷ, dùng lon đặt vào rồi gửi đến Giang Lăng cho tỷ."
Hạ Hoa nghe cũng vui sướng hô lên: "Ta cũng muốn đi hái lá trà! Thu Hoa, chúng ta cùng đi, ba người hợp lực hái, có thể hái ra nhiều hơn."
Liên Kiều vội vàng chạy như bay về cầm giỏ trúc, không lâu lắm thì cầm ba cái tới: "Các vị tiểu thư, các ngươi phải coi chừng, hái nhiều chút là được."
Dung đại phu nhân vội vàng bảo bà tử đuổi theo: "Mau mau nhanh, đi nhanh trông chừng bọn nó."
Gia Mậu cất bước đi vào sâu trong vườn trà: "Con đi mang mấy vị muội muội hái trà."
Tương Nghi ngẩn người ra đó ——rõ ràng Gia Mậu đang né tránh nàng, vội vội vàng vàng đi ra như vậy, giống như sau lưng có quỷ đang đuổi theo hắn. Nhìn bóng dáng đó càng lúc càng xa, Tương Nghi chỉ cảm thấy yết hầu như bị thứ gì chận lại, một chữ cũng không nói ra được.
Là mình đuổi hắn đi, nhưng lúc này mới phát hiện khó chịu bao nhiêu. Tay Tương Nghi nắm khăn trong tay mình thật chặt, mờ mịt nhìn vườn trà trước mắt, bên trên con đường mòn đã không thấy bóng người, chỉ có nhành trà xanh biếc đưa ra ngoài, một mảnh rậm rạp.
"Lạc đại tiểu thư, chúng ta có thể nói mấy câu tri kỉ không?" Tương Nghi đang miên man suy nghĩ, bên tai truyền đến giọng nói êm ái của Dung đại phu nhân: "Ngươi không cần lo ngại, ta vốn không có ác ý."
Tương Nghi quay mặt lại, lúc này mới phát hiện bên người chỉ còn Dung đại phu nhân đứng, Dung Nhị phu nhân kia không biết đi nơi nào, có lẽ là không yên tâm, đi theo Hạ Hoa rồi. Nàng tĩnh tâm, nhìn Liên Kiều dặn một câu: "Liên Kiều, ngươi lại ra một bên, ta và Dung đại phu nhân nói xong, tự nhiên sẽ gọi ngươi."
Trong lòng Dung đại phu nhân có mấy phần tán thưởng, Lạc đại tiểu thư này vẫn thức thời, biết đuổi người làm trước, không để cho bọn họ nghe rồi lắm mồm. Nàng nhìn Tương Nghi đứng trước mặt, đã có cao đến bả vai nàng, hết sức yểu điệu, vòng eo tinh tế, đôi tay thon dài đều đặn.
"Lạc đại tiểu thư, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, nếu mạo phạm ngươi, xin đừng tức giận." Trong lòng Dung đại phu nhân một mực nghi ngờ, vì sao Gia Mậu từ Hoa Dương trở lại thì hai ba tháng này một mực buồn buồn không vui, trong này nhất định có kỳ lạ.
Lòng muốn tới Hoa Dương thăm vị Lạc đại tiểu thư này, kết quả trầm mặt về, một bộ mọi người chớ gần thần sắc, cả Dương lão phu nhân tới Hoa Dương, lòng hắn vẫn không bình tĩnh như vậy, nụ cười thanh đạm.
"Dung đại phu nhân, ngài là trưởng bối, có chuyện gì muốn hỏi thì làm vãn bối như ta sẽ trả lời, chỉ vần mở miệng hỏi cũng được." Tương Nghi nhàn nhạt cười một tiếng: "Chỉ cần là Tương Nghi biết, nhất định tri vô bất ngôn (không biết không nói) ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy)."
" Được, chỉ phần thẳng thắn này của ngươi, ta cũng sẽ không vòng vo." Ánh mắt Dung đại phu nhân sắc bén, nhìn chăm chú vào Tương Nghi: "Gia Mậu trở lại Giang Lăng, sao lại có vẻ không vui? Giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Lạc đại tiểu thư, ta là người làm mẹ, quan tâm tâm trạng con mình nhất, xưa nay Gia Mậu là một đứa bé phóng khoáng sáng sủa, mấy tháng này tính tình của hắn thay đổi toàn bộ, làm cho nội tâm của ta cuống cuồng, tin tưởng ngươi cũng có thể thông cảm tâm trạng của ta."
Tương Nghi có vài phần bất đắc dĩ, nàng căn bản không biết mình nên mở miệng nói làm sao, chẳng lẽ nàng phải nói cho Dung đại phu nhân, nàng và Gia Mậu đều là người sống lại, đời trước bọn họ mến nhau mà không chung một chỗ, đời này nàng muốn rời khỏi Gia Mậu mà Gia Mậu lại không muốn buông nàng ra?
Những lời này nói ra khỏi miệng, chỉ sợ Dung đại phu nhân sẽ xem nàng như yêu nghiệt, mời một pháp sư tới thu hồn phách của nàng không chưng. Tương Nghi nháy mắt một cái, cẩn thận châm chước chọn lời, rất sợ có chỗ nào không đúng: "Dung đại phu nhân, ta vô cùng cảm tạ Dung Đại thiếu gia từ Giang Lăng đến thăm ta, chẳng qua là ta cảm thấy hắn không được nhười trong nhà đồng ý đã chạy ra, như vậy không tốt, cho nên ta khuyên hắn trở về, sau này đừng tới Hoa Dương nữa, Dung Đại thiếu gia tức giận, vội vã chạy đi."
"Dung Đại thiếu gia?" Dung đại phu nhân cười ha ha: "Có cần phải kêu xa lạ như vậy? Ta nhớ hai năm trước ngươi là kêu hắn Gia Mậu Gia Mậu mà?"
"Dung đại phu nhân, hai năm trước là hai năm trước, giờ Tương Nghi sắp đầy chín tuổi rồi, sắp mười tuổi, sao còn có thể giống không biết tránh hiềm nghi như khi còn bé?" Tương Nghi nhàn nhạt cười một tiếng: "Tương Nghi cảm thấy, vẫn là kêu Dung Đại thiếu gia tương đối thích hợp."
"A, ngươi nói không sai, thoạt nhìn là hài tử biết chuyện." Dung đại phu nhân lại cẩn thận nhìn Tương Nghi, thấy nàng mi thanh mục tú, đôi mắt long lanh, đúng là một hài tử tề chỉnh, chẳng qua
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng