"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 155: Chương 150
ột trận tiếng vang tất tất tốt tốt, cành trà xào xạc một trận, cuối cùng cũng ngừng lại, tiếng bước chân Gia Mậu chạy băng băng rời khỏi vẫn còn bên tai, như thế nào cũng sẽ không ngừng nghỉ.
Tương Nghi đỡ cây trà đứng đó, giống như mất đi tất cả sức lực, ngơ ngác ngắm lên một mảnh sắc bụi xanh trước mặt, trong lòng không có nửa phân vui vẻ.
Nàng làm Gia Mậu tức giận bỏ đi, có lẽ sau này cũng sẽ không trở lại nữa.
Nàng vẫn nhớ ánh mắt vừa rồi Gia Mậu, vốn đang là vui vui vẻ vẻ, bên trong tràn đầy nhu tình như nước, nhưng thoáng chốc trở nên ảm đạm không ánh sáng, còn có tuyệt vọng không nói ra được. Ngón tay Tương Nghi dần dần dùng sức, chọc vào trong thân cây một bên, bóc một lớp vỏ xuống, bên trong thấm ra một chút chất lỏng màu xanh, mang theo màu sắc mới mẽ trong suốt.
Cây trà bị thương, Gia Mậu bị thương —— nàng, cũng bị thương.
Nàng biết ý tứ Gia Mậu, nhưng cự tuyệt hắn mới là lựa chọn chính xác của mình, Tương Nghi thở ra một hơi thật dài, bên mép là một trận khói nhàn nhạt. Trong đáy lòng, làm sao nàng muốn để cho Gia Mậu rời đi, nhưng nàng lại biết rõ, Gia Mậu và mình là không có khả năng ở chung với nhau, không bằng sớm phân rõ giới hạn.
Lấy ánh mắt của người đời đến xem, giờ mình đã không xứng với Gia Mậu rồi, huống chi chờ Dung phi trong cung thành hoàng hậu thành Thái hậu, Dung gia biến thành Trường Ninh Hầu, mình lại dùng thân phận gì đi kết duyên với hắn?
Kiếp trước nàng còn chưa ra Tộc từ Lạc gia Nghiễm Lăng, Dung lão phu nhân và Dung đại phu nhân đã xem thường gia thế của nàng, mà kiếp này nàng ngay cả một môn hộ Lạc gia cũng không dựa vào được, chỉ là một tiểu nữ cô đơn, các nàng sẽ càng xem thường mình. Khó trách Gia Mậu phải len lén chạy ra ngoài, Dung đại phu nhân sao lại để cho hắn tới Hoa Dương thăm mình chứ?
Thừa dịp tất cả còn sớm, không bằng quyết tâm chặt đứt phần nghiệt duyên này, nàng và hắn vốn không phải người trong một thế giới, không cần thiết lại dây dưa. Tương Nghi nhìn đường mòn lẳng lặng tiêu điều, trong lòng chua xót một chút một chút, càng ngày càng nặng nề, đột nhiên chỉ cảm thấy trên gương mặt có gì đó đang động đậy, đưa tay ra lau, mới phát hiện hóa ra là hai hàng thanh lệ.
Tay nàng vừa lau xuống, nước mắt trong mắt như không nén được nữa, cầm khăn càng lau, nước mắt càng chảy nhiều. Tương Nghi ngồi chồm hổm xuống, nước mắt không ngừng rơi vào trong bùn đất, bắt đầu nàng vẫn chỉ khóc tỉ tê, từ từ, tiếng khóc kia càng ngày càng khó ức chế, từ khóc thút thít biến thành khóc ròng ròng.
Nàng khóc tỉ tê phần cảm tình từ đầu đến cuối cũng không có được của mình, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, nàng và Gia Mậu vẫn luôn là người trong hai thế giới, mỗi người có cuộc sống của mình, có phạm vi mình lui tới—— giống như hắn xem thường việc tự cầm kéo tỉa nhánh cây, thấy bàn tay mình lên bọt nước thì ngạc nhiên.
Hắn là Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng, đến lúc đó sẽ biến thành trưởng công tử Trường Ninh Hầu phủ, mười năm sau, hắn sẽ có vợ của hắn, cha vợ là đại quan chính nhị phẩm. Tương Nghi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, kiếp trước, từng màn từng màn nổi lên trước mắt nàng, nàng ti tiện ở trong một viện nhỏ, trong một góc nhỏ của Trường Ninh Hầu Phủ, mỗi tháng chỉ có thể gặp Gia Mậu ba lần, ở trong vườn mà gặp các chủ tử trong Trường Ninh Hầu phủ, chỉ có thể cúi đầu đứng ven đường, rất cung kính để cho họ đi qua.
Cả đời này, nàng không muốn làm kẻ phụ thuộc nữa, nàng phải có sự nghiệp của mình, không nói có thể làm uy phong tám phương như Dương lão phu nhân vậy, ít nhất cũng phải một bàn tay làm một việc, ngày vào đấu vàng, làm cho mình sống thoải mái, không muốn lại như chiếc thuyền đơn độc trong mưa gió, không người lay động theo gió.
Nàng không muốn dựa vào bất cứ người nào, nàng chỉ dựa vào chính mình, nàng muốn mạnh mẽ lên, không để cho mình bị người khác tổn thương, cho dù là Gia Mậu nàng yêu quý, nàng cũng sẽ không cho hắn yêu nàng rồi tổn thương nàng —— không muốn lại không chịu nổi như kiếp trước một lần nữa, nàng không phải lương
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng