Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 115: Lời Nói Uyển Chuyển Từ Chối Lòng Tốt
ạc đại tiểu thư chuẩn bị mở Trà Trang?" Lâm tri phủ và Lâm phu nhân nhìn nhau cười một tiếng: " Tốt tốt tốt, vừa nãy chúng ta còn nói không có trà ngon, đây đúng là buồn ngủ có người đưa gối."
Trên mặt của hai người đều có nụ cười chân thành, Tương Nghi nhìn thấy trái tim một trận ấm áp, người với người trên thế gian này sao khác nhau quá, người Lạc Phủ không ai bụng dạ tốt, nhưng đạp cửa ra khỏi Lạc Phủ, thì phát hiện bên ngoài người tốt quả thực rất nhiều. Chẳng lẽ đây cũng là vật hợp theo loài?
“Nếu chỗ Tương Nghi có trà ngon, nhất định đưa đến phủ Lâm đại nhân trước." Tương Nghi nói một mực cung kính, phần tôn kính kia là tới từ đáy lòng, không có chút giả bộ nào.
"Không không không, ngươi mở Trà Trang, chúng ta phải đi Trà Trang kia của ngươi mua đồ, đây cũng là để cho người ta biết đến trà trong trà trang của ngươi tốt đây, không phải nhất cử lưỡng tiện sao?" Lâm phu nhân hiền hòa cười cười: "Ngươi cũng đừng thoái thác, chuyện này chúng ta định như vậy đi."
Tương Nghi khẽ gật đầu một cái: "Tương Nghi sẽ dùng hết sức sớm mở cửa hàng."
"Tương Nghi, thêu phường thì không cần suy nghĩ phương pháp, cứ gọi Trân Lung phường, Trà Trang kia muội nghĩ tên chưa?"ứAnh mắt của Gia Mậu nhìn về phía Tương Nghi, tựa như có thâm ý, Tương Nghi nhìn thấy quẫn bách một trận, xoay mặt đi, tên Trà Trang Thúy Diệp vòng vo ở đầu lưỡi của nàng, nhưng không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Đó là một bí mật sâu trong nội tâm nàng, giống như giấu trong một hộp nhỏ, nhẹ nhàng mở ra, chuyện cũ kia sẽ giống như hồ điệp bay tán loạn ra, đôi cánh vàng nhạt vàng đậm phất phới trước mặt, mà bí mật kia, giống như một khối mỹ ngọc nằm dưới đáy hộp, nhìn hết sức cứng rắn, nhưng đưa tay chạm vào một chút, đau đớn vô cùng.
Nàng cúi đầu ngồi ở đó, không dám nhìn mặt của Gia Mậu, nàng luôn cảm thấy ánh mắt kia của Gia Mậu làm nàng quẫn bách không chịu nổi, giống như biển rộng mênh mông, mang theo ấm áp của ánh mặt trời, thẳng tắp chiếu tới.
"Lạc đại tiểu thư, ta tới lấy cái tên thì thế nào?" Bỗng nhiên Lâm tri phủ mở miệng nói chuyện: "Đến tiết Thanh Minh, vườn trà đầy núi đồi đều là một mảnh thanh thanh thúy thúy, không bằng liền kêu Trà Trang Thúy Diệp đi."
Bỗng nhiên Tương Nghi ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên nhìn Lâm tri phủ, Bảo Trụ bên này đã lớn tiếng phụ họa: "Lâm tri phủ lấy tên này không tệ!",
"Đó là dĩ nhiên!" Lâm Mậu Dung ở một bên có vẻ rất tự hào: "Cha ta tài trí hơn người học phú ngũ xa, năm đó còn là Thám hoa lang!"
Gia Mậu vội vàng chắp tay: " Hóa ra Lâm tri phủ lại xuất thân là Thám hoa, thất kính thất kính, sau này Gia Mậu có vấn đề gì, nhất định phải tới thỉnh giáo Lâm tri phủ mới đúng!"
Lâm tri phủ sờ râu, khẽ mỉm cười: "Dung Đại thiếu gia tám tuổi đã vào học, thông minh như thế, bản phủ không theo kịp, đâu thể xứng với hai chữ thỉnh giáo!" Lời còn chưa dứt, đã nghe đến bên ngoài có tiếng bước chân, trong lòng Tương Nghi thầm nói, xem ra là Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân về từ học đường.
Quả nhiên, màn cửa thoáng một cái, hai thiếu niên đi vào, thấy trong khách sãnh ngồi đầy người, không khỏi sửng sốt một chút. Lâm Mậu Chân thấy Tương Nghi đang ngồi, trên mặt lộ ra nụ cười: "Lạc đại tiểu thư, hôm nay tới hả?"
Lâm Mậu Dung đi lên, đón hai vị huynh trưởng vào: "Nhị ca, huynh chỉ nhớ Nghi muội muội, không thấy nơi này còn có khách hả?" Nàng kéo hai người đi tới, lần lượt giới thiệu bốn người ngồi ở đó, khi đến trước mặt Gia Mậu, trên mặt Gia Mậu không có thần sắc cười nói vừa nãy, ngược lại nhíu mày một cái.
"Đây là Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng, kêu Gia Mậu." Lâm Mậu Dung mang theo cười nhìn Gia Mậu, thấy thần sắc hắn đột nhiên nhàn nhạt, cũng hơi kinh ngạc, không biết sao Gia Mậu lại đổi sắc mặt: "Dung Đại thiếu gia, có chỗ nào không ổn thỏa sao?"
Gia Mậu liếc mắt nhìn Lâm Mậu Chân, gật đầu một cái: "Ta chỉ là thấy Lâm Nhị thiếu gia cảm thấy hơi quen mắt, đang suy nghĩ là không biết đã gặp hắn ở đâu."
Lâm Mậu Chân quan sát Gia Mậu mấy lần, lắc đầu một cái: "Ta lại chưa từng thấy qua ngươi."
"Có thể là người khác." Gia Mậu lại liếc mắt nhìn Lâm Mậu Chân, mặt lộ vẻ tươi cười: "Xin lỗi, lại nhận lầm người."
Lâm Mậu Chân vô tư: "Không việc gì không việc gì, sau này chúng ta sẽ là bằng hữu."
Lâm tri phủ và Lâm phu nhân thấy mọi người cười cười nói nói, hoà hợp êm thấm, trong lòng cũng vui vẻ, Lâm tri phủ nhìn Tương Nghi ngồi ở chỗ đó, đoan trang phóng khoáng, chợt nhớ tới chuyện muốn đón Tương Nghi vào phủ: "Lạc đại tiểu thư, ta có một yêu cầu quá đáng, còn không biết ngươi có thể đồng ý không."
"Đại nhân có lời gì chỉ cần phân phó." Tương Nghi cười nhìn Lâm tri phủ: "Tất nhiên Tương Nghi sẽ đồng ý."
"Như vậy thì tốt." Lâm tri phủ nhìn Tương Nghi, trong lòng chậm rãi suy nghĩ chọn lời: "Ta chỉ có một đứa con gái là Dung nhi, hai huynh trưởng nàng đều đọc sách trong học đường, thường ngày ở nhà luôn nháo không có ai cùng nàng. Nếu Lạc đại tiểu thư đã tới Hoa Dương, không bằng dời đến trong phủ ta ở, thứ nhất dễ dàng cho chúng ta chăm sóc ngươi, cũng có thể chơi đùa với Dung nhi, ngươi thấy thế nào?"
"Dời đến Lâm phủ?" Tương Nghi có vài phần kinh ngạc, đây không phải ở ăn nhờ ở đậu sao? Mặc dù Lâm tri phủ đúng là một mảnh lòng tốt, nhưng nếu mình khắp nơi phải dựa vào người khác, vậy có cái gì khác kiếp trước chớ? Có câu nói cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, hiện tại Lâm tri phủ một mảnh lòng tốt cho mình vào ở, nhưng sống chung lâu còn không biết sẽ có chuyện gì, không bằng mình sống cuộc sống của mình, càng tiêu dao tự tại.
" Tốt quá tốt quá, Nghi muội muội, muội mau mau dọn vào, sau này chúng ta cùng nhau đùa bỡn." Lâm Mậu Dung nghe lời này của Lâm tri phủ, trong nháy mắt vui vẻ lên: "Tốt như vậy, tránh cho tỷ chạy đi tìm muội, muội chạy đến tìm tỷ."
Bảo Trụ ở bên cạnh cũng gật đầu: "Tương Nghi, muội ở trong Lâm phủ, chúng ta đây cũng yên lòng."
Hắn ở trong nhà một mực lo lắng, Tương Nghi mới vừa dời từ Lạc Phủ ra ngoài, ở Hoa Dương cô độc một mình, còn không biết phải chịu bao nhiêu khổi, bây giờ có những lời này của Lâm tri phủ, thật đúng là yên tâm, có người chăm sóc Tương Nghi, đó là không thể tốt hơn.
Gia Mậu ngồi đó, ánh mắt không nhúc nhích nhìn Tương Nghi, muốn nghe câu trả lời của nàng. Lúc này tâm trạng của hắn rất mâu thuẫn, vừa hy vọng Tương Nghi ở Lâm phủ, lại không hy vọng nàng vào ở, lửa trong lòng nóng một chút một chút, thấm thoát từ trên xuống dưới, quả thực không biết nên mở miệng thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nói chuyện, tùy Tương Nghi tự lựa chọn.
"Lâm đại nhân, chuyện này..." Tương Nghi miễn cưỡng cười cười: "Tương Nghi cảm thấy rất không ổn. Nếu tới Lâm phủ làm khách, một tháng qua mấy lần, vậy cũng không sao, nhưng dù sao Tương Nghi cũng là một người ngoài, sao có thể ở lâu Lâm phủ? Người ta biết tự nhiên không dám nói đại nhân thế nào, chỉ sợ sẽ ở sau lưng nhàn thoại về Tương Nghi."
Nàng vốn định tự lập tự cường sinh sống, đến Lâm phủ, vậy không lại thành phụ thuộc vào người ta sao? Tương Nghi quyết định rồi, thà nhiều lần đến tìm Lâm Mậu Dung, cũng không cần đến ở Lâm phủ. Lâm tri phủ cũng sẽ không làm quan ở Hoa Dương cả đời, không thể thiếu lên chức, đến lúc đó hắn đi, mình còn cùng đi theo hay sao? Nếu phụ thuộc vào người khác mãi, chờ này Đại Thụ không có ở đây, mình sẽ không biết làm thế nào.
"Người ta có thể nói cái nhàn thoại gì?" Lâm Mậu Dung không vui: "Ai dám nhàn thoại ngươi, ta sẽ để cho cha đánh hắn một trận bằng đại bản, xem hắn còn dám nói bậy bạ không!"
"Ta có mấy cửa hang phải quản lý, thường xuyên ra ra vào vào, cũng không thuận lợi, không thể không làm người ta coi thường Lâm phủ, xem Lâm phủ và thương như nhau." Tương Nghi bất đắc dĩ cười một tiếng với Lâm Mậu Dung: "Đầu lưỡi sinh trưởng trên người người khác, bọn họ thích nói thế nào thì nói thế đó, làm sao có thể đi đánh bọn họ? Dung tỷ tỷ, mỗi mấy ngày ta tới thăm tỷ một lần, bảo đảm sẽ không nuốt lời, tỷ cảm thấy thế nào?"
Lâm Mậu Dung có vài phần như đưa đám, nhưng cũng không tiện mạnh mẽ bắt Tương Nghi vào ở, bĩu môi không nói gì, Lâm Mậu Chân ngồi bên người nàng trên cũng có thần sắc thất vọng, hắn nhìn một cái Tương Nghi thật nhanh, nhàn nhạt phiền muộn.
"Nếu Lạc đại tiểu thư giữ vững, vậy chúng ta cũng không thể ép nàng." Lâm phu nhân dịu dàng cười cười: "Chẳng qua là Lạc đại tiểu thư nhất định đừng quên, nhiều tới thăm Dung nhi nhà ta." Nhìn ánh mắt kia của Chân nhi, như có vài phần thiện cảm với Lạc đại tiểu thư này, Lâm phu nhân do dự, cũng không nên dẫn Lạc đại tiểu thư vào trong phủ thì tốt hơn, đỡ cho đến lúc đó tháng rộng năm dài có cảm tình, khi mình nghị hôn cho Chân nhi, hắn ồn ào muốn kết hôn với Lạc đại tiểu thư, chuyện này sẽ không dễ làm.
Không phải Lạc đại tiểu thư không được, chủ yếu là thân thế của nàng cũng quá nghèo. Lâm phu nhân len lén đánh giá Tương Nghi, mặc dù nói thần tình khí độ kia coi như hơi có khí tức, mặt mũi sơ lãng tự nhiên phóng khoáng, mà dù sao nàng đã nhất đao lưỡng đoạn với Lạc gọa—— cho dù không kết thúc, Lạc gia Nghiễm Lăng sớm không phải Lạc gia ngày xưa, đâu xứng với Lâm gia.
"Tương Nghi, sao muội không đi vào Lâm phủ?" Dùng cơm tối trong Lâm phủ xong ra, còn chưa đi đến bên cạnh xe ngựa, Bảo Trụ đã vội vội vàng vàng hỏi nàng: "Có người chăm sóc, chúng ta cũng yên tâm hơn."
"Ta có hai ma ma, hai tẩu tử, còn có một nha hoàn thiếp thân chăm sóc, chẳng lẽ còn không được chăm sóc chu toàn?" Tương Nghi Tiếu rồi cười, chỉ chỉ bên người Liên Kiều: "Bảo Trụ biểu ca, huynh không thấy miệng Liên Kiều có thể treo ấm rồi hả?"
Liên Kiều bĩu môi nói: "Bây giờ Cô Nương cuối cùng đi ra, tiêu dao tự tại, không cần gặp người hành lễ, lúc nào cũng ăn nói khép nép, thoải mái sống qua ngày không chịu, nhất định phải nhìn sắc mặt người ta hả? Đừng thấy người một nhà Lâm tri phủ tốt, cho dù người tốt đến đâu, ở lâu, tráng không được có chuyện phiền toái, đến lúc đó bị tức còn không phải Cô Nương sao?"
Gia Mậu ở bên cạnh gật đầu: "Tương Nghi, nha hoàn này của muội là một người thông minh lanh lợi, nhìn xa trông rộng."
"Ta cảm thấy Tương Nghi tỷ tỷ nghĩ đúng." Thu Hoa nhỏ giọng nói: "Đến ở dưới mái hiên nhà người khác, lúc nào cũng phải chiều ý nịnh nọt người ta, không bằng làm bạch yến trên bầu trời, muốn chỗ nào thì tới chỗ đó, sống tự do tự tại."
Tương Nghi cười nói: "Thu Hoa muội muội nghĩ giống ta quá."
Bảo Trụ thấy mọi người cũng không tán thành Tương Nghi đến ở Lâm phủ, cũng không giữ vững, chẳng qua là ngượng ngùng nói: " Muội cần phải bảo trọng mình."
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng