If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96: Chương 92: Xem Xem Ông Trời Có Bỏ Qua Cho Ai Không
an có đầu nợ có chủ, quả nhiên Tiền thị tìm tới rồi.
Lần đầu tiên Lạc lão phu nhân nằm mơ thấy Tiền thị, nàng mặc là một bộ xiêm y màu xanh lục thanh thoát, trên đầu cài một cây trâm bích ngọc, hết sức nhẹ nhàng khoan khoái, mặt mũi đoan trang như khi nàng vừa mới đến Lạc gia. Nàng đi từ từ tới, cười một tiếng với Lạc lão phu nhân: "Mấy năm nay Mẫu thân khỏe không."
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Lạc lão phu nhân giật mình nói không ra lời, trong nội tâm bà biết rất rõ, Tiền thị đã chết rồi, nhưng sao nàng lại xuất hiện trước mặt mình? Bà nhìn xung quanh, muốn tìm Quá ma ma và mấy đại nha hoàn hầu hạ, bên người lại không có một bóng người.
"Mẫu thân, tại sao phải kinh hoảng? Con dâu thỉnh an ngươi." Mặt mày Tiền thị nhu nhu nhược nhược, từ từ tới gần, Lạc lão phu nhân càng ngày càng khẩn trương, hốt hoảng đến mức hoàn toàn nói không ra lời.
Gương mặt đó đến gần, bỗng nhiên biến thành một con hổ, mở cái miệng to như chậu máu nhào tới bà, Lạc lão phu nhân sợ hãi "A " một tiếng, tỉnh lại từ trong mộng, Quá ma ma đứng ở mép giường, lo lắng đẩy bà: "Lão phu nhân, thế nào? Thế nào?",
"Không việc gì." Lạc lão phu nhân đưa tay lau trán, một tay mồ hôi: "Ta nằm mơ thấy Tiền thị."
Quá ma ma cũng sợ nhảy lên, vội vàng dùng khăn lau mồ hôi thay Lạc lão phu nhân: "Lão phu nhân chớ suy nghĩ quá nhiều, Tiền thị qua đời bảy năm rồi, đã sớm đầu thai chuyển thế, hồn phách cũng không còn."
Mặc dù Quá ma ma cố gắng an ủi bà, nhưng trong lòng Lạc lão phu nhân vẫn lo lắng bất an. Mấy ngày sau đó liên tục cũng nằm mơ thấy Tiền thị, có lúc biến thành mãnh thú, có lúc hóa thân trường xà, còn có lúc lại biến thành trưởng tôn nữ Tương Nghi, mở ra mười ngón tay nhào tới bà.
Tinh thần Lạc lão phu nhân càng ngày càng yếu đi, khi bà từ đại lao về không dám đi chủ viện, một mực muốn tới ở trong viện Lạc Tam lão gia, bởi vì lần kia bà tính toán Tiền thị trong chủ viện, bà sợ hãi Tiền thị sẽ chờ trong bà chủ viện. Tiền thị là một người thủ lễ, viện tiểu thúc tử, chung quy nàng sẽ không vào.
Nhưng là Lạc lão phu nhân tính sai, Tiền thị vẫn rất đúng lúc xuất hiện ở trong mộng của bà.
Đây là mình đại hạn đã đến, Lạc lão phu nhân hết sức bi ai, mình làm chuyện trái lương tâm kia, luôn có lúc báo ứng, đây là Tiền thị ở quấn mình đi âm tào địa phủ tính sổ.
Đại phu thấy Lạc lão phu nhân nói chắc chắn như vậy, lắc đầu một cái thở dài: "Lạc lão phu nhân, chủ yếu ngươi vẫn là suy nghĩ sâu xa lo lắng quá nhiều, phải tĩnh dưỡng nhiều hơn."
Lạc Tam lão gia nghe lời này, biết mẫu thân đã vô vọng, toàn thân như nhũn ra, trong mắt chảy lệ. Lạc Tam phu nhân vội vàng đỡ hắn: "Phu quân, ngươi trấn định nhiều chút, đại ca tới!"
Cửa xuất hiện hai bóng người, Lạc Tam Thái gia một bước vượt vào trước: "Đại tẩu, sao ngươi biến thành dáng vẻ như vậy?"
Lạc lão phu nhân mở mắt thấy người tới là Lạc Đại lão gia và Lạc Tam Thái gia, trong lòng biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Bà cười lạnh một tiếng: "Quá ma ma, ngươi đi chủ viện bên kêu bọn Thanh La lấy rương tài vật của ta tới, còn có sổ sách những năm nay cũng đồng thời đưa đến, ta muốn đối chiếu với lão đại thật tốt."
"Dạ!” Quá ma ma đáp một tiếng, bước nhanh ra ngoài, Lạc Đại lão gia nghe Lạc lão phu nhân nói, trái tim cuối cùng cũng để xuống, nhưng lại từ từ dâng lên, vì sao mẫu thân sảng khoái như vậy đồng ý kiểm toán? Chẳng lẽ bà đã làm xong chuẩn bị đối phó?
"Mẫu thân, bây giờ thân thể ngươi không tốt, tạm thời chúng ta đừng nói những chuyện này." Lạc Đại lão gia giả mù sa mưa ân cần nói: " Chờ thân thể ngươi tốt lại kiểm tra cũng không hề gì."
"Lão đại, ngươi cũng đừng giả dạng với ta, ngay cả Tam thúc ngươi cũng kêu qua, chẳng lẽ còn đợi thêm mấy ngày? Rõ ràng đã sớm bố trí xong." Lạc lão phu nhân khoát tay một cái: "Nghe nói mỗi ngày ngươi ở trong chủ viện của ta mềm mại dây dưa cứng rắn uy hiếp nha hoàn của ta giao những rương kia cho ngươi nhìn, bây giờ ta để cho bọn họ cũng tới, ngươi ngược lại không cần? Tốt lắm, ta phái một người làm đuổi theo Quá ma ma, để cho bà đừng đi."
"Không không không, nếu mẫu thân lấy đại cuộc làm trọng, con kia cũng không thể không nhận ý tốt của." Lạc Đại lão gia cười hết sức miễn cưỡng: "Vừa vặn hôm nay Tam thúc sang đây thăm mẫu thân, không bằng để cho hắn chủ trì chia nhà."
"Tốt tốt tốt, chia nhà thì liền chia nhà." Lạc lão phu nhân giận đến toàn thân lạnh như băng, mặc dù mình thương yêu con trai nhỏ, nhưng trên người Lạc Đại lão gia, cũng tốn không ít bạc, thôi quan chính thất phẩm trong phủ Nghiễm Lăng này, còn là mình tốn không ít bạc mới mua tới mũ cánh chuồn (quan tước) trên đỉnh đầu hắn, thật sự là bạc nuôi chó, lão đại lại là một con bạch nhãn lang!
Mình còn buộc Linh nhi đi nói tốt thay hắn, cho hắn đi làm Huyện lệnh, đây thật là... Lạc lão phu nhân cắn răng hối hận không thôi, sớm biết như vậy, không bằng bất kể người ta chỉ trích, làm cho con trai nhỏ được trước: "Vợ Lão Tam, ngươi để cho người làm truyền lời ta, gọi các chủ tử trong viện tới nơi này, thương nghị chuyện chia nhà."
Trong lòng Lạc Tam phu nhân kích động, tranh thủ thời gian để cho bà tử nha hoàn thiếp thân của mình đi ra ngoài truyền lời, nghe nói muốn chia nhà, Lạc Nhị Phu nhân tranh thủ thời gian để cho người đi tìm Lạc Nhị lão gia về, vợ chồng hai người chạy tới thật nhanh, vừa đi vừa vẫn thương lượng, không biết chia nhà có thể mò được cái gì.
"Không cần phải nói, nhất định là đại ca chiếm nhiều nhất." Lạc Nhị Phu nhân rất không hài lòng: "Lại đi kêu Tam thúc tới, rõ ràng hai người này đã sớm thông đồng xong."
"Vậy còn có thể có biện pháp gì?" Lạc Nhị lão gia thẳng than thở: "Chúng ta là con vợ lẽ, lại không phải phòng lớn."
Lạc Nhị Phu nhân thẳng dậm chân: "Tại sao ngươi không sinh ra sớm một năm."
Mhất thời Lạc Nhị lão gia cảm thấy mình á khẩu không trả lời được, không lời nào để nói.
Khi Tương Nghi nhận được tin tức ngược lại cũng không kỳ lạ, cười nhạt: "Cuối cùng cũng chia nhà."
"Có thể không?" Tần ma ma và Phương tẩu trao đổi một ánh mắt, gật đầu một cái: "Chuyện này cũng bực bội lâu như vậy, cuối cùng có thể vạch mặt rồi."
Liên Kiều đi theo bên người Tương Nghi, mở to hai mắt hỏi: "Cái này chia nhà có liên quan gì tới Cô Nương chúng ta? Tại sao nàng cũng phải đi? Đi tới viện Tam lão gia sân có một đoạn đường rất dài."
"Chia nhà theo chúng ta cô nương không có gì hay, chỉ sợ bọn họ còn lấy đồ cưới của mẫu thân cô nương đi." Phương tẩu cười một tiếng: "Chúng ta phải lưu tâm một chút."
"Có ma ma và tẩu tử ở đây, ta an tâm rồi, sao phải sợ bọn hắn nghĩ ra quỷ kế gì? Hơn nữa, không phải ma ma tẩu tử luôn nói muốn ta tìm cơ hội rời khỏi Lạc gia, đây không phải là một cơ hội thật tốt sao?" Tương Nghi cười, nàng còn chỉ mong lúc chia nhà náo loạn lên, vậy mình cũng có cơ hội không liên hệ với Lạc gia—— nàng đang rầu không tìm được lý do rời khỏi Lạc gia, đây không phải buồn ngủ có người đưa gối sao?
"Cô nương nói cũng đúng." Tần ma ma gật đầu một cái: "Nếu là bọn họ muốn tính toán lên đầu cô nương, chúng ta vừa vặn cũng đi nhanh, ở chỗ này, thật là vô cùng khó thở."
Liên Kiều nghe thấy thì sáng mắt: "Thật có thể? Quá tốt!"
Chủ tớ mấy người một đường thương nghị xong, trong lòng có cân nhắc, lúc này mới bước vào viện Lạc Tam lão gia, tiền viện đã đứng đầy người, thấy Tương Nghi đi vào, nha hoàn bà tử nhường ra một con đường, cho nàng đi vào.
Dưới cây lớn trong viện để mấy cái rương, Lạc lão phu nhân bị người nâng ra ngoài, ngồi dưới tàng cây, Quá ma ma cần một cây dù giấy dầu ngăn trở mặt trời cho bà, bóng dáng loang lổ nhảy trên mặt bà. Thanh La và Lục Nhược đang cầm nắm sổ sách báo số, giọng nói trong trẻo, bên cạnh là quản gia tạm thời của Lạc Phủ, cầm bàn tính đùng đùng đánh không ngừng.
Đây là đang đại thanh toán đó hả? Tương Nghi hiếu kỳ nhìn mấy cái rương, xem ra bắt đầu chia nhà rồi. Ánh mắt của nàng từ từ đảo qua, thấy vẻ mặt Lạc lão phu nhân ủ dột, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác sảng khoái, mặc dù Chu tri phủ cũng không tuyên án tại chỗ, nhưng Lạc lão phu nhân ở trong đại lao nhiều ngày, cũng đủ cho bà ta chịu đựng. Mới vừa vào, nghe nha hoàn bà tử nhỏ giọng nghị luận, đại phu mời tới chỉ nói lão phu nhân bệnh không được, tĩnh tâm nghỉ ngơi có lẽ có thể qua ba tháng, nếu vẫn lo lắng, chỉ sợ là nửa tháng cũng khó khăn.
Tương Nghi hơi tiếc nuối, thứ người như vậy, chẳng lẽ không đáng chết trên pháp trường sao? Mẫu thân là Lạc lão phu nhân hại chết, trên người bà ta đeo nợ máu, phải dùng máu trả. Chu tri phủ lại đưa bà về Lạc Phủ, không nói rõ bao che bà, để cho bà ở trong phủ tiêu tan mất hết hai tay buông xuôi?
Quan trường này quả nhiên hắc ám, quan lại bao che cho nhau, người nhỏ sức nhỏ, sao có thể đấu thắng những thứ người âm hiểm kia. Ánh mắt Tương Nghi nhìn chăm chú vào Lạc lão phu nhân, phẫn hận chồng chất, thật hận không thể cầm cây đao trong tay đưa đâm bà ta thủng mấy lổ.
Lạc lão phu nhân vốn là nghiêng tai nghe kết toán, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc bén rơi trên người mình, xoay mặt đưa qua nhìn, thấy Tương Nghi đang nhìn chòng chọc vào mình, trong tròng mắt có hận ý thật sâu, không khỏi run lập cập.
Cặp mắt kia của nàng, giống Tiền thị đã chết biết bao!
Chỉ là Tiền thị luôn nhu nhu nhược nhược, mà nữ nhi của nàng lại thêm mấy phần mạnh mẽ cứng rắng và bất khuất. Lạc lão phu nhân thất thần một trận, đột nhiên hơi nhút nhát, Tương Nghi đứng đó nhìn thật lâu, phảng phất chồng lên tiền Thị trong mộng kia—— nàng cũng mặc xiêm y màu xanh lục, mặt mũi tương tự như vậy —— Lạc lão phu nhân che ngực, đột nhiên cảm thấy có mấy phần không thở nổi.
Qua một lúc lâu, những sổ sách đó sổ ghi chép rồi tính kết dư ra, tổng cộng còn lại ba vạn sáu ngàn lượng bạc. Lạc Đại lão gia nghe một chút, nhất thời trắng mặt: "Thế nào chỉ có ba vạn sáu ngàn lượng bạc? Sao có thể?"
Lạc Nhị lão gia cũng hơi nghi ngờ: "Mẫu thân, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Lạc gia ta qua nhiều năm như thế, chỉ có ba vạn sáu ngàn lượng bạc? Thật giống như ít quá."
"Mẫu thân có thể còn ba vạn sáu ngàn đã không tệ, các ngươi không phải không biết Lạc gia chúng ta khi đó đổ nát thành dạng gì, nếu không phải đại tẩu mang theo nhiều đồ cưới như vậy tới, sợ rằng ăn cơm cũng khó khăn!" Lạc Tam lão gia hơi khẩn trương, sợ chuyện mình cầm bạc và cửa hàng bị đại ca Nhị ca tra ra, hai lòng bàn tay đều là mồ hôi.
"Tổ tiên Lạc gia là từng có cửa hàng, chỉ tiếc bị các ngươi đời cha và tổ phụ bán sạch sẽ, chẳng lẽ chuyện này các ngươi không biết?" Lạc lão phu nhân nhìn hai con trai mặt đầy không tin kia, trong lòng đau đón.
Năm đó, bà liều mạng cũng không cách nào ngăn cản Lạc lão thái gia bán cửa hàng bán đất bài bạc uống rượu, mắt thấy gia sản trong nhà một chút một chút không còn, mới đánh chủ ý lên đồ cưới con dâu, tự mình cõng án mạng giết người lên người, mới có thể nuôi một đại gia đình như vậy, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị hai đứa con trai hoài nghi, Lạc lão phu nhân giận đến sắp không ra.
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng