Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 2426 - chưa đầy đủ
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 408 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 18:11:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 2083: Lão Hồ Ly Thẩm Gia 5
hẩm Tinh Tinh xem thường, ai dám chọc phiền toái của Thẩm gia?
Đại ca cũng quá cẩn thận, thật là lá gan càng ngày càng nhỏ.
Pháo nghênh đón khách quý vang lên, hai bên đường cũng bị Thẩm gia dùng bình phong màu xanh vây lại, cả con đường đều (thiếu chữ).
Ngay cả xe của giới thương nghiệp phồn hoa ngày thường cũng bị tách biệt khỏi con đường rộng rãi, những người đi đường kia cùng tiểu thương cùng với lão bản người làm ở các cửa hàng làm đều ở hai bên tấm bình phong nhìn qua, xem một chút rốt cuộc là khách quý gì.
Phải nói khách Thẩm gia nhiều, nhưng từ trước đến giờ là người lên trên cửa bái phỏng nịnh bợ, cực ít có người có thể làm cho Thẩm gia tiếp đãi long trọng như vậy.
Chắc là quý nhân từ đâu tới.
Cho nên những người đó mặc dù không dám xông lên trước, nhưng cũng tranh nhau lên trước gần màn quan sát.
Thẩm gia có thể vì biểu hiện nhà mình bất phàm, màn này cũng không phải là cao so với người, khoảng đến cổ người lớn, hơn nữa cũng không chiếm nhiều diện tích đường phố, cũng chỉ là ngăn người ở bên ngoài, vẫn lưu lại đầy đủ không gian để cho bọn họ tới chiêm ngưỡng khách quý.
Nhất là người trên lầu hai cùng gác xép, cũng mở cửa sổ quan sát.
Lúc này gió thu vừa thổi qua, tung lên mành gấm che cửa kiếng xe, lộ ra dung nhan khách quý bên trong.
Có người thấy được Hoàng Phủ Cẩn, có người thấy được Vân Thiếu Khanh, lập tức vang lên tiếng thét chói tai.
Tô Mạt mím môi vui vẻ, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, người nơi này thật đúng là nhiệt tình, người nên cưỡi ngựa đi.”
Phía sau nữa nếu có một chiếc xe, khẳng định sẽ thu l được một xe trái cây, túi thơm, hà bao, khăn lụa, mặt nạ thậm chí còn có giầy thêu...
Hoàng Phủ Cẩn khẽ cười, sờ sờ chóp mũi của nàng, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng nói: “Nếu như ngươi cùng ta cưỡi ngựa, ta tự nhiên không cự tuyệt.”
Tô Mạt tựa vào trước ngực hắn: “Ta không cần, lần trước ở kinh thành, đã có người cầm cái ô đập ta, hận ta và ngươi không sớm một chút giải tán đấy. Nếu như rêu rao cùng ngươi khắp nơi, chỉ sợ những nữ nhân kia đều phát điên cầm đá ném vào ta.”
Hoàng Phủ Cẩn cười sang sảng, tiếng cười truyền đến ra ngoài, hơn chọc cho người vây quanh tò mò.
Phía sau Thẩm Tinh Tinh nghe, giận đến mắng: “Đại ca, ngươi còn nói ta, ngươi xem Tô Mạt, càng thêm không biết dè dặt.”
Nhất định là cùng Hoàng Phủ Cẩn làm cái gì ở đó, nếu không tại sao như vậy?
Thẩm Phỉ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mở mắt ra, nói: “Tiểu muội, ta lại nhắc nhở ngươi, không được bất kính với khách, nhớ không? Nhất là ngay trước mặt phụ thân, nếu không nếu phụ thân muốn trừng phạt ngươi, ta cũng không quản.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Vệ Sơ Lãng