In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 2426 - chưa đầy đủ
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 408 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 18:11:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 672: Thâm Cung Run Rẩy -- Vô Cừu Bất Thành Phụ Tử 08
ô Nhân Vũ không cách nào, nghe thấy khẩu khí tràn đầy tự tin của nàng, chỉ phải ép mình tin tưởng một lần.
Nữ nhi trước nay luôn thông minh, không biết từ khi nào thì bắt đầu......
Đúng rồi, chính là từ lúc lần đó bị té bể đầu, nhìn thấy hắn còn dám nhìn thẳng.
Ánh mắt hung ác giống như chú hổ nhỏ.
Mọi sự đều phải có lần đầu tiên, hắn đứng dậy, kiên định nói:“Ngươi đi đi. Để Kim Kết đi theo ngươi.”
Bọn họ tiến cung cũng không có thể mang theo tùy tùng.
Tô Mạt là vì được ngũ hoàng tử đặc biệt cho phép, để nàng mang theo Kim Kết đến, có thể chăm nom lẫn nhau.
Ngũ hoàng tử phái đưa cho nàng hai tiểu thái giám dẫn đường, nói với Tô Mạt:“Tô tiểu thư, nô tài có thể đưa ngài đi tới trong cung hoàng quý phi, nhưng nô tài phải có một người trở về bẩm báo với điện hạ của chúng ta một tiếng.”
Tô Mạt gật đầu, cười nói:“Đa tạ tiểu công công.”
Sau đó nàng gắt gao ôm eo Tô Nhân Vũ một chút, phất phất tay, mang theo Kim Kết đi theo một tiểu thái giám.
Những ngọn đèn lồng hai bên đường trong cung đều được các tiểu thái giám đốt lên, trên trời các bông tuyết bay bay, đong đưa rơi lả tả.
Trong cung trống trải.
Gió đêm rất lạnh, giống như những lưỡi dao như cắt vào da thịt người ta.
Lò sưởi trong tay Tô Mạt sớm đã lạnh mất, chỉ có thể quấn chiếc áo choàng lông chồn bạc, quan tâm nhìn Kim Kết một cái.
May mắn hai người đều mặc quần áo nội y tự mình đặc chế giữ ấm.
Nếu không thật đúng là sẽ bị đông cóng người.
Đi mất một thời gian rất lâu mới đến cung của hoàng quý phi.
Tiểu thái giám lấy tiền hối lộ thủ vệ thái giám, để hắn đi thông báo.
Rất nhanh, thái giám kia trở về nói:“Quý phi nương nương đã ngủ rồi. Sáng mai lại đến đi.”
Tô Mạt nói:“Công công chớ gạt người. Ai lại không có thời điểm cầu người ta? Hiện tại bất quá là chính dậu, quý phi nương nương làm sao có thể ngủ chứ.”
Bởi vì trời đầy mây tuyết rơi nặng, cho nên trời tối hơn ngày thường một chút thôi.
Cứ làm như nàng không biết vậy.
Nàng cười tiến lên,“Là Đắc Thắng công công đúng không.”
Tô Mạt đầu óc linh hoạt, đọc sách đã đọc qua là sẽ không quên được, đối với người càng không thể quên.
Cho dù là nghe thấy một giọng nói, qua vài năm cũng có thể nhận ra.
Nàng hai năm trước thường xuyên đến nơi này của hoàng đế, hoàng quý phi vì lấy lòng hoàng đế, đối với nàng không tệ.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Vệ Sơ Lãng