"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 2426 - chưa đầy đủ
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 408 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 18:11:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 514: Nụ Hôn Này Chẳng Hề Dịu Dàng 04
àng buồn bã nói:“Ngươi nhìn ta đi. Ta đâu có thống khổ.”
Nàng hẳn là người đáng phải thống khổ mà, cứu người khác mà cũng xuyên qua tới đây, chẳng những mất đi thân nhân, còn mất đi hoàn cảnh sinh tồn quen thuộc.
Đi vào một địa phương hoàn toàn mới.
Đây là điều nàng không thể nói cho hắn biết, hắn không thể lý giải, cũng sợ hắn nghi hoặc quá mức.
Cứ để chính nàng giữ cái bí mật này đi.
Trong thân thể Hoàng Phủ Cẩn có sự đau xót cùng tức giận cũng đã chậm rãi bình tĩnh trở lại, lại sợ, có thể có một ngày hắn không thể khống chế chính mình hay không, nếu hắn gây thương tổn cho nàng, hắn phải làm sao đây?
Hắn thật cẩn thận ôm lấy nàng, nếu hắn thật sự không tốt, nàng xứng đáng có được điều tốt hơn.
Nhưng là, hắn từ bỏ được sao?
Ngực hắn giống như bị người ta dùng đao khoét vậy.
Tô Mạt cười nói:“Ngươi nói ta một chút đi, hắn nói gì với ngươi? Sau này chúng ta cùng nhau tìm cơ hội trả thù lại.”
Hoàng Phủ Cẩn tỉnh táo lại, nhẹ nhàng nói:“Không có gì chúng ta không nói tới hắn nữa. Đi xem ta chuẩn bị phòng cho nàng.”
Hắn ôm nàng, phi thân xuống, mũi chân nhún qua hòn giả sơn và trên hàng rào cây xanh, rồi nhảy vọt hướng về phía hậu viện.
Là một tòa viện hoa cỏ cây cấy sum suê, xung quanh cây cầu nhỏ nước chảy róc rách, thanh u lịch sự tao nhã, không có quá nhiều hoa văn trang sức.
Nhà thuỷ tạ hành lang gấp khúc, trúc hiên, nhà giữa, đều lộ ra phong cách riêng.
Tô Mạt vỗ tay nói:“Ta thích.”
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Đây là phòng lão Lục vương gia thích nhất, nghe nói trước kia nữ đế nếu đến chơi trong phủ, sẽ ở tại nơi này.”
Tô Mạt ngẩn ra, vội hỏi:“Nếu là như thế, chúng ta ở không tốt lắm. Vẫn là nên để không tòa viện này.”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Không cần, nếu đã cho ta, ta có quyền xử trí.”
Hắn dẫn nàng đi dạo quanh quẩn, cả tòa viện rất có hương vị lâm viên Giang Nam, Tô Mạt hiếu kỳ nói:“Vậy ngươi nghỉ ngơi ở đâu?”
Hắn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói:“Đương nhiên là ở tòa viện nên ở.”
Lúc này đoàn người vội vàng tiến đến, cầm đầu là người hành lễ qua quýt, thanh âm ngạo mạn,“Quận vương, bệ hạ đem vài thứ đến tặng.”
Người này nói chuyện thanh âm có chút sắc nhọn, Tô Mạt nhìn hắn một cái, dĩ nhiên là tên thái giám?
Quận Vương phủ cũng có thể dùng thái giám?
Tên thái giám kia ngược lại hành lễ với Tô Mạt,“Tô tiểu thư, chúng ta kêu Lưu Xuyên, nô tài là bệ hạ phái tới hầu hạ Quận vương, chuyên môn giúp quận vương quản lý sự vụ trong phủ.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Vệ Sơ Lãng