Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 185 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 671 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:28:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 17: Có Người Cố Ý
ditor: KInh thuế
Trong không khí, gió mang tới một loại khí tức quen thuộc, cô nhanh chóng nắm chặt viên đá trong tay, quay đầu, một bóng hình nhanh chóng bước đến trước mặt cô.
“Đã lâu không gặp, tiểu nha đầu, em gầy đi rất nhiều, không còn đáng yêu rồi.” Khuôn mặt được che giấu dưới lớp mặt nạ, chỉ để lộ hai mắt đen láy, rất trong trẻo, môi cong cong mỉm cười, có điều khi nhìn đến khuôn mặt đã bớt đi khá nhiều thịt của Dư Châu, lông mày lại thoáng nhăn lại.
“Anh…” Dư Châu, lần đầu cảm thấy cạn lời, không biết vì cái gì, luôn có cảm giác khẩn trương như vậy, trước người con trai đeo mặt nạ đang đứng trước mặt.
“Anh, làm sao vậy, nha đầu béo, lưỡi bị mèo ăn mất rồi hả, không phải bình thường rất mồm mép sao?” Anh ta vỗ nhẹ đầu cô, thân thể mập mạp như vậy kỳ thật cũng rất đáng yêu.
Dư Châu đứng yên tự an ủi cái đầu đáng thương của mình, tuy tay của anh trai này dùng lực không lớn nhưng cô lại cảm thấy có một luồng nhiệt khí vọt thẳng đến hai mắt cô.
Tảng đá trong lòng bàn tay càng được siết chặt.
“Từ nay về sau chú ý một chút.” Người con trai nhấn giọng, nhìn thẳng Dư Châu, anh ta khá cao, có lẽ cao bằng Dư Dịch, nhưng khí chất lại ấm áp như ánh mặt trời, rất yên bình, nhưng, thỉnh thoảng lại khiến người khác cảm thấy chút hắc ám không hợp chút nào.
“Chú ý cái gì?” Dư Châu ngẩng đầu, muốn qua ánh mắt kia nhìn thấu được linh hồn sâu bên trong kia, có điều, dường như, anh ta che giấu quá sâu, quá kỹ, cô chỉ nhìn thấy một màu đen láy, không có ánh sáng cũng không có mưa gió đen tối.
Lòng của anh ta, có phải quá mức trầm lặng không.
“Không nên hỏi nhiều như vậy nhỉ?” Trên môi người con trai mang theo nụ cười khổ, “Đừng cố đến gần người kia nữa, em biết tôi muốn nói ai, cũng không cần đáp ứng bất cứ chuyện gì từ cậu ta.” Ánh mắt anh chăm chú nhìn Dư Châu, tay đặt trên đỉnh đầu của cô, “Em là vô tội, nha đầu mập.”
Anh ta nói với Dư Châu một chuỗi dài những lời khó hiểu, nhưng, Dư Châu lại ghi nhớ, cô từng gặp qua nhiều người, cũng từng trải qua nhiều chuyện, kinh nghiệm đương nhiên có, so với học sinh của trường này, cô có chút thành thục hơn nhiều.
“Anh đi đây, nhớ đấy, không được nhớ anh đâu.” Nói xong, người con trai lại nở nụ cười, giống như khi anh ta bước đến, rất nhanh đã lại rời đi, trong không khí vẫn còn vương mùi hương hoa tulip nhàn nhạt, sau đó, chậm rãi biến mất.
Dư Châu vươn tay, viên đá này, vẫn đặt trong tay của mình.
“Thì ra, đây là của anh.” Cô lầm bầm nói, xoa cánh tay vẫn còn run của mình, chỉ là, dường như đã muộn rồi, em đã không còn là người ngoài cuộc nữa.
“Có người đã muốn hướng vào em, nhưng, mặc kệ người đó có nguyên nhân gì, em đều nghe theo, cho dù là cái gì, cũng giống nhau thôi, bởi vì, em thiếu người đó.”
Đặt viên đá trong túi áo đồng phục của mình, cô ngẩng đầu, đôi mắt có chút nhức mỏi, nhưng, cô vẫn nở nụ cười, không đẹp, nhưng cực kì sạch sẽ.
Cô không sợ, tuyệt đối không.
Chỉ là, có người sẽ thích cô như vậy sao? Anh ta nói cô không đáng yêu nữa, thì ra, vẫn có người thích.
Cô cúi đầu nhìn, từ trong sân bóng đã có người chạy ra. Nhìn thấy là Dư Dịch vẫn đang mặc quần áo thi đấu, cô mới bước ra.
“Châu Châu.” Đúng là dáng người khiến người ta liếc mắt là có thể nhìn rõ, không cần tìm kiếm nhiều, có khi, chỉ cần ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, người khác đều là một chấm nhỏ, nhưng, riêng con bé sẽ là một khối lớn, có lẽ, cái này cũng được coi là một ưu điểm của thân thể này chăng.
Tuy nhiên, béo, nhưng may mắn vẫn rất khỏe mạnh.
“Châu Châu, em không sao chứ, có bị nện phải không?” Dư Dịch đi nhanh tới, đằng sau còn có Đan Gia Dật sắc mặt vô cùng không tốt.
Dư Dịch đi qua, tay đặt trên trá Dư Châu, phải biết là, nếu vạch tóc mái ra, trên trán cô vẫn còn hiện rõ một vết sẹo dài, do lần trước lưu lại.
“Em không sao.” Dư Châu kéo tay anh xuống, lắc đầu, sau đó mới nhìn Đan Gia Dật, “Yên tâm đi, da em rất dày, so với quả cầu kia thì rắn chắc hơn nhiều”.Cô dùng giọng điệu nghiêm trang nói, trong lời nói còn có chút bông đùa, lại càng khiến Gia Dật thêm tự trách. Cầu là từ tay cậu ném ra, nhưng, cậu thực sự không hiểu nguyên nhân vì sao lại có thể như vậy.
“Thật xin lỗi, em gái Tiểu Trư.” Âm thanh Đan Gia Dật trầm xuống, hai mắt giấu kín sau cặp kính cũng đè nén bực bội xuống.
Dư Châu khoát khoát tay, gió nhẹ nhàng thổi tóc cô, vết sẹo lập lòe ẩn hiện.
“Nói gì vậy, không có việc gì đâu ạ.” Cô thích loại giọng điệu này, cô vẫn tương đối yêu thích Đan Gia Dật kiêu ngạo giống hồ ly hơn.
Dư Dịch thấy cô như vậy, lúc này mới yên tâm, có điều, nhìn đến sự tự trách hiện rõ trong mắt Đan Gia Dật, tuy, cậu biết rõ không phải là cố ý, nhưng, chính là còn thiếu chút nữa, nếu không phải Dư Châu đón được trái cầu lam, có lẽ lúc này, cô đã gặp nguy hiểm rồi.
“Anh, em còn bài tập phải làm, em đi trước, các anh tiếp tục chơi đi.” Cô xoay người, muốn nói cũng nói rồi, việc sau đó, giao cho hai người họ vậy.
Cô đút tay trong túi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve viên đá, đầu ngón tay có chút lành lạnh.
“Các cậu đều ở đây sao?” Tả Tư Viêm cũng chưa thay quần áo, cậu vẫn luôn tìm bọn họ, có điều, lại thấy Dư Dịch cùng Gia Dật đứng một chỗ, mà người đã đi xa kia, chắc đi cũng lâu rồi, bởi vì, con bé đang đi rất rất chậm.
Cậu đặt tay trên bờ vai Gia Dật, đôi mắt trầm xuống: “Tớ nghĩ, là bọn hắn cố ý, dường như cố ý đón lấy trái bóng trên cao từ Gia Dật, sau đó đánh lệch hướng quả cầu.”
Cậu chậm rãi nhìn sang Dư Dịch, trước đây cái loại chơi không lễ độ này, lần này lại được dùng.
“Dịch, em gái cậu dường như đang bị người theo dõi, nhưng, là ai vậy?”
Trống ngực Dư Dịch đập dồn, cậu không trả lời nhìn theo hương Dư Châu rời đi, con bé đi quả thực quá chậm rồi, chậm rãi bước đi, giống như sên bò, lâu như vậy vẫn có thể nhìn rõ bóng lưng con bé, đúng là đủ to.
Trong bóng râm một đôi tay vung ra, khiến cho tất cả mọi người đều phải cúi thấp xuống, cũng khiến cho mọi người cảm thấy khó thở.
Lúc này, Kính Nguyệt Sâm mới buông tay xuống, chậm rãi đứng lên, Thẩm Vũ Âm vẫn luôn theo phía sau cậu ta, chỉ có một mình cô mới có thể đứng bên cạnh anh, những người khác đều không có tư cách.
“Sâm học trưởng, sao trận đấu có thể kết thúc như vậy được chứ, còn chưa đánh xong mà?” Đây là điều đặc biệt trong trường học này, một trận đấu vẫn luôn được duy trì, không nói trước kết quả, mà ngay cả đội viên cũng không có.
Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn - Hạ Nhiễm Tuyết