Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Giao Giao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2505 / 9
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 -
rong góc khuất một quán cà phê, Đông Thư và Thường Quân ngồi đối diện nhau.
Giọng Đông Thư chùn xuống như than :
- Mẹ anh và Huyền Nhi đến nhà đay nghiến và hăm dọa khiến em khổ tâm quá. Bác ấy cứ hiểu lầm bác Tần Cảnh là ba em nên chì chiết đủ điều.
Thường Quân khuấy ly ca cao cho Đông Thư :
- Anh không mẹ anh và Huyền Nhi đến nhà em gây phiền phức như thế.
- Em chỉ sợ từ nay đến làm ầm ỉ mỗi ngày. Mẹ em biết chuyện, em khó mà yên với bà.
Nghe Đông Thư cất giọng lo lắng, Thường Quân lên tiếng trấn an cô.
- Anh sẽ thuyết phục mẹ anh để bà không đến kiếm chuyện với em nữa.
Đông Thư thở dài buông giọng chán nản :
- Khó mà thuyết phục mẹ anh. Em nghĩ chúng ta nên chấm dứt mối quan hệ.
Thường Quân hớp một ngụm cà phê đắng ngắt, mặt nhăn lại :
- Anh bảo với ba mẹ anh sẽ cưới em, còn em đòi chấm dứt, không thể như thế được !
Đông Thư thoáng ngậm ngùi :
- Em biết làm sao hơn ? Anh đã có Huyền Nhi, người lớn đã tính xong rồi. Anh không thay đổi được gì đâu.
Thường Quân quả quyết đáp :
- Anh phải thay đổi chứ, anh không chấp nhận áp lực của người lớn đâu.
Đông Thư uống ly ca cao mà chẳng thấy hương vị ngọt ngào.
- Anh phải làm theo gia đình, người lớn đã sắp đặt rồi.
- Không ! Anh phải giải quyết theo ý mình.
Đông Thư liếm môi :
- Khó mà giải quyết theo ý anh.
Mắt Thường Quân nhìn Đông Thư thật ấm áp, giọng anh vô vàn thiết tha :
- Anh là một bác sĩ, anh đã trưởng thành, anh có quyền. Anh quyết định cưới em mà không ai ngăn được anh.
Lời lẽ Thường Quân thật cứng rắn. Liệu anh có thực hiện được điều mình nói không "Thường Quân sẽ giải quyết được chuyện này. Anh phải biết mình nên làm gì". Câu nói của ông Tần Cảnh vẫn còn văng vẳng bên tai Đông Thư :
Đông Thư lắc đầu lại khẻ hỏi :
- Liệu có được không ? Em thấy khó quá.
Bàn tay Thường Quân nóng bỏng xiết mạnh bàn tay Đông Thư động viên.
- Yên tâm đi, anh nhất định thực hiện điều anh nói.
Thế là tin. Thế là quên hết mọi phiền lọ Đông Thư cũng như mọi cô gái thường tình đang bước vào yêu. Gặp phiền phức khó khăn thì thoáng lo nhưng nỗi lo chóng phôi pha.
Thường Quân còn động viên Đông Thư :
- Uống nước đi Đông Thư ! hãy quẳn gánh lo đi mà vui sống.
Đông Thư khẻ chớp hai rèm mi mượt mà :
- Anhn nói giống lời khuyên của bác sĩ ghê !
Thường Quân cất giọng pha trò :
- Lời thư tinh nghịch đều có lợi cho sức khỏe.
Đông Thư tinh nghịch hỏi lại :
- Thế anh có sức khỏe không ?
Thường Quân ưỡn ngực đáp nhanh :
- Đủ sức khỏe để sống hai trăm năm.
Đông Thư cười khanh khách :
- Anh tham lam quá vậy ? Người ta một trăm năm đã dư một đời rồi.
Thường Quân nháy mắt với Đông Thư giải thích :
- Người ta sống một đời, còn anh muốn sống tới hai ba đời lận.
- Lý do ?
Thường Quân ranh mảnh đáp :
- Để được sống mãi bên em và anh khỏi hẹ kiếp sau gặp nữa, gặp nữa.
Giọng Thường Quân ngọt như ướp mía :
- Điều gì anh thích, anh muốn thì em cũng giống vậy hà !
Đôi môi hồng thắn của Đông Thư hé nở nụ cười tươi như đóa hoa hàm tiếu.
- Để kiểm tra lại xem !
Thường Quân lắc đầu :
- Khỏi ! Sụ thật hiển nhiên trồi đó !
Giọng Đông Thư ấm mượt như nhung :
- Em chẳng có sở thích nào giống anh ?
Thường Quân vờ châm chọc :
- Tại em không dám thừa nhận ?
Thường Quân nhe răng cười hì hì :
- Bởi vì giống anh tuyệt quá, em sợ mang tiếng là bắt chước.
- Ai cho anh bắt chước.
Đông Thư trịngh trọng bảo :
- Đừng nên bắt chước ai điều gì cả !
Thường Quân vờ gật gù :
- Lời khen chí lý ! Anh sẽ nghe theo em.
Cả hai cùng cười vang quên hẳn quán cà phê đầy khách. Đông Thư bưng ly ca cao lên, nước đá tan thành vũng trên bàn. Hớp ngụm ca cao nhạt tếch.
Hai mái đầu kề nhau tiếp tục trò chuyện. Đâu hay rằng phía bàn bên kia có một bóng người đang chĩa ánh mắt hằn học nhìn sang.
Khiết Phong hẹn Thường Quân ở một quán cà phệ Với vẻ mặt hầm hầm, Khiết Phong chất vần Thường Quân.
- Tao nghe Lâm Huy nói mày cặp bồ với Đông Thư có đúng không ? Mày định bỏ Huyền Nhi hả ?
Thường Quân ngạc nhiên trước thái độ khó chịu củ Khiết Phong. Anh với Khiết Phong là bạn nhưng không thân lắm.
Lần đó chính Khiết Phong rủ :
- Nhà nhỏ em họ tao có tổ chức vũ hội hóa trang, khỏi cần vé mời. Mày tham gia cứ đến tham gia, rủ cả Huyền Nhi nữa !
Thường Quân cau mặt trả lời Khiết Phong :
- Chuyện riêng của tao, mày hỏi làm gì ?
Khiết Phong cáu kỉnh :
- Đông Thư là của tao, mày không biết sao ?
Thường Quân dõng dạc bảo :
- Làm gì có chuyện đó. tao chưa nghe Đông Thư nhắc đến mày bây giờ.
Khiết Phong châm điếu thuốc cài lên môi, thả khói bay lảng đãng, giọng rất hằn học với Thường Quân :
Thường Quân nhăn trán :
- Mày thật lạ ! Tao và Đông Thư yêu nhau chẳng liên quan gì đến mày.
Khiết Phong rít một hơi thuốc nói tiếp :
- Thì ra mày là kẻ tặng hoa cho Đông Thư, thế mà tao cứ tưởng lão già chết triệt ấy !
Thường Quân cựa quậy trên ghế ngồi :
- Mày nói cái quái gì vậy ?
Khiết Phong hừ mũi :
- Tao nói lão già đến nhà Đông Thư, mày có biết lão ấy sao ?
- Mày đừng có xúc phạm đến bác ấy nghe chưa !
- Ối trời ông già hắc ám đó tao cũng chẳng muốn nói tới làm gì. Tao chỉ muốn nói tới Đông Thư thôi.
Khiết Phong nhấn mạnh rồi thẳng thừng bảo Thường Quân :
- Tao không muốn mày quan hệ với Đông Thư !
Giọng Thường Quân nặng nề phản đối :
- Mày đừng có vô lý, Đông Thư không là gì của mày cả.
Khiết Phong lộ vẻ phẩn nộ :
- Đông Thư là của tao ! Mày đã có Huyền Nhi rồi sao còn léng phéng nữa. Định bắt cá mấy tay nữa hả ?
Mặt rắn lại, Thường Quân luôn chậm từng tiếng :
- Huyền Nhi không là gì của tao cả. Tao đã nói với cô ấy rồi. tao yêu Đông Thư và sẽ cưới Đông Thư.
Khiết Phong gằn mạnh :
- Mày cưới Huyền Nhi chứ !
- Chuyện tình yêu của tao mày đừng nên chen vào !
Khiết Phong ra vẻ hiểu biết :
- Tao đâu muốn chen vào làm quái gì. Nhưng có liên quan đến Đông Thư của tao.
- Cứ Đông Thư của mày. Nói mãi mà không biết ngượng.
Thường Quân dài giọng chế hạo Khiết Phong :
Khiết Phong trả đũa lại :
- Mày là thằng không biết điều phản bạn, tham lam. Phải chi mày không có ai, Huyền Nhi sờ sờ ra đấy sắp cưới rồi, lại đi cua bồ người khác nữa.
Thường Quân chậm rãi phân trần :
- Tao không phải như mày nói. Tao với Đông Thư yêu nhau, Đông Thư không phải của mày, mà Huyền Nhi chẳng phải của tao ! Đừng cho tao là thằng không biết điều phản bạn !
Thường Quân nói nghe hay lắm. Nhân danh tình yêu. Khiết Phong hậm hực nhìn Thường Quân. Hắn hơn gì Khiết Phong thế mà Đông Thư yêu hắn !
Đông Thư ơi là Đông Thự Chẳng lẽ cô thích cái mã bác sĩ của Thường Quân. Cô cũng là một nữ bác sĩ, cần gì địa vị của Thường Quân :
Nghĩ đến Đông Thư thì cơn tức tối nổi dậy mạnh mẽ trong lòng Khiết Phong. Công anh đeo đuổi chẳng được gì. Đông Thư kiêu
kỳ từ chối anh để yêu Thường Quân :
Thường Quân là cái thá gì mà cứ luôn gặp vận đỏ, ông trời dành mọi ưu đã i cho hắn. Gia đình sang giàu địa vị bác sĩ, có sẳn cô vợ để đính hôn, Huyền Nhi đâu đến nổi tệ mà Thường Quân còn đèo bồng tìm cô gái khác. Tìm ai không tìm với ngay Đông Thư - Mục tiêu của Khiết Phong.
Đau như bị Ong chích, Khiết Phong đâu cam tâm ngồi im hay đứng nhìn.
Khiết Phong hậm hực uốn ly cà phê đắng ngắt. Mắt nhìn Thường Quân đăm đăm như đang nghĩ ngợi điều gì.
Khiết Phong nghiêm giọng nói với Thường Quân :
- Mày nói nghe hay lắm ! Bây giờ tao chỉ yêu cầu mày một điều.
- Điều gì ?
- Mày đừng dính líu đến Đông Thư !
- Mày nói nghe nực cười...
Thường Quân chưa dứt câu, Khiết Phong buông giọng ngạo nghễ :
- Tao đang chinh phục Đông Thư, cô ấy là của tao !
Bây giờ thì Thường Quân đã rõ, Khiết Phong đeo đuổi Đông Thự Hẳn bị Đông Thư cự tuyệt, bây giờ quay ra cay cú với ta :
Thường Quân nhẹ nhàng bày tỏ với Khiết Phong :
- Tình yêu chân chính tự đến với mỗi người, của ai người đó hưởng. Tao không giành gật với mày.
Khiết Phong hầm hừ :
- Mày dành Đông Thư của tao !
Thường Quân nói thẳng :
- Chẳng qua mày đeo đuổi Đông Thư mà không được.
Khiết Phong cay cú :
- Tại mày chen vô, nhưng tao không thua mày trong trận chiến này đâu.
Thường Quân xẵng giọng đốp chát lại :
- Tao không chiến đấu, trang dành gì của ai cả. tao và Đông Thư đến với nhau bởi tình yêu, mày nghe rõ chưa.
Mặt Khiết Phong nặng nề u ám :
- Tao không cần biết điều đó, tao cảnh báo là mày đừng dính líu với Đông Thư nữa !
Thường Quân tức khí :
- Mày không có quyền ngăn cản tao !
Khiết Phong nhếch môi cười ngạo mạn :
- Rồi mày xem ! Đông Thư là của tao. Tao có quyền !
Thật trơ trẻn, Khiết Phong vô duyên, vô liêm sĩ như thế, một cô gái thông minh nhạy bén như Đông Thư từ chối hắn là phải.
Nếu Đông Thư mà gắn bó với hắn thì chẳng khác gì "con chim phượng đậu nhành tre khô" hay " cây quế giữa rừng để cho thằng mán thằng mường nó leo".
Từ quán cà phê với Khiết Phong về, Thường Quân phóng xe về nhà Đông Thư ngay.
Dường như không gặp Đông Thư không nói chuyện với cô là anh chẳng yên tâm. Những lời của Khiết Phong vẫn còn văng vẳng bên tai, Thường Quân không tin Khiết Phong nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Đông Thư xác nhận.
Là một gã đàn ông thường tình. Thường Quân cũng chỉ muốn Đông Thư là của anh. Không có người đàn ông nào được đeo đuổi Đông Thự Thái độ của Khiết Phong làm cho Thường Quân nổi dóa. Con người trơ trẻn nham hiểm như thế mà đòi chinh phục Đông Thư.
Khiết Phong bảo em là của hắn. Hắn không cho anh quan hệ với em, có đúng không ?
Gặp Đông Thư, Thường Quân dồn dập hỏi ngay.
Đông Thư nghiêng đầu nhìn thẳng vào Thường Quân hỏi lại :
- Thế anh có tin Khiết Phong nói không ?
Thường Quân thở nhẹ mỉm cười :
- Anh tin em là một cô gái thông minh.
Đông Thư khẽ chớp rèm mi cong vút mượt mà.
- Vậy mà cũng nói...
Mắt Thường Quân sáng lấp lánh :
- Anh nói có đúng không ? Gã Khiết Phong trân tráo đó mà chinh phục được em thì thế giới này loạn. Em có mắt nhìn, em đâu có chọn hắn.
Đông Thư kể sơ :
Khiết Phong là anh họ của Thão Trà, anh ta đeo đuổi em nhưng em cự tuyệt.
Thường Quân vờ trách móc :
- Sao em không kể cho anh nghe !
Đông Thư vặn lại :
- Chẳng lẽ em kể với anh là em có những cái đuôi bám theo.
- Nhưng anh cũng phải biết là Khiết Phong đang tân công em mà ?
- Anh đâu cần biết điều đó.
- Anh biết để đè phòng.
Đông Thư lắc đầu :
- Anh chẳng có gì phải đề phòng cả.
Thường Quân nói lại :
- Anh biết để tấn công em ráo riết hơn.
Đông Thư phổng mặt lên :
- Nói thế mà nghe được ? Ai ai cho anh tấn công ráo riết.
Thường Quân vung tay lên :
- Nghe Khiết Phong nói anh tức cành hông muốn cho hắn một trận.
Đông Thư nhe răng cười chế nhạo :
- Và thụi không lại nên về thụi lại em hả ?
- Anh không bây giờ có tư tưởng đó.
- Tưởng anh giận cá chém thớt chứ ? Khiết Phong hênh hoang đáng ghét lắm.
Đông Thư chợt hỏi :
- Khiết Phong là bạn anh hả ?
- Bạn nhưng không thân lắm. Nó là hàng xóm với Huyền Nhi...
Đông Thư bật cười bỗng nhớ lần đầu gặp Huyền Nhi :
- Em thấy Huyền Nhi có điểm giống Khiết Phong. Hai người tương xứng đấy !
Thường Quân kêu lên :
- Thôi thôi hãy lo cho thân em đi ! Đừng lo cho người khác.
Đông Thư nhìn Thường Quân mỉm cười hưởng ứng lời anh :
- Em đừng lo không biết mai mốt làm bác sĩ sẽ làm thế nào đây ?
Thường Quân nói với Đông Thư bằng giọng tinh quái.
- Làm bác sĩ em biết học hỏi mà đâu có đáng lo ! Chuyện khác đáng lo hơn.
Đông Thư vô tư hỏi :
- Chuyện gì ?
Thường Quân đưa một ngón tay lên môi rồi hạ giọng bảo :
- Em nên lo xem làm vợ, làm mẹ sẽ như thế nào...
Mặt mũi Đông Thư nóng rần, cô phụng phịu nói với Thường Quân :
- Hứ ! Ai mà thèm làm... vợ ! Em làm bác sĩ hà !
Thường Quân nhe răng cười châm chọc Đông Thư :
- Em không chịu làm hén. Anh sẽ để cho người khác làm nghe !
Đông Thư tức khí đập vào vai anh :
- Để ai. Để ai ?
Thường Quân cười hì hì :
- Sợ rồi hà ?
- Ai thèm sợ ?
Ánh mắt Thường Quân nhìn Đông Thư thật nồng ấm :
- Vậy em làm hoàng hậu nhé ! Chờ vua ! Vua sẽ quay về.
Đông Thư cắc cớ hỏi :
- Vua đi đâu mà phải quay về ?
- Vua làm trong bệnh viện...
Hai người mãi trò chuyện quên cả thế giới chung quanh :
Huyền Nhi bước vào, giọng tru tréo cất lên :
- Trời ơi, anh Thường Quân giờ này không về nhà mà ở đây hú hí với nó à ?
Đông Thư quay ra nhìn thấy Huyền Nhị Cô ăn mặc cực kỳ mát mẻ. Chiếc áo hở cổ. Hai sợi dây thật nhỏ hờ hửng trên vai. Đông Thư nhăn mặt không quan tâm Huyền Nhi ăn mặt thế nào. Điều cô quan tâm là phải chỉnh câu nói của Huyền Nhi :
Nhìn thẳng Huyền Nhi, Đông Thư nghiêm giọng :
- Yêu cầu cô nói năng cẩn thận hơn !
Huyền Nhi hất mặt lên vẻ như thách thức :
- Tôi thấy sao nói vậy, cô nhột à ? Có tật thì giật mình chứ gì ?
Đông Thư đáp trả ngay :
- Tôi chẳng làm gì phải nhột, phải giật mình.
- Không à ? Cô hỏi lại bản thân mình coi ! Đúng là vô liêm sĩ, không biết điều mà còn phá hoại người khác.
Thường Quân lên giọng trách móc Huyền Nhi :
- Huyền Nhi, cô thật quá đáng. Ai cho cô vào đây làm ầm ỉ thế này ?
Huyền Nhi cong cớn đôi môi tô son đó chót :
- Tôi biết mấy người đâu mà đâm vào đây. Lén lút nên sợ bị bắt gặp.
- Hừm ! Ai làm gì mà lén lút ?
Huyền Nhi khinh khỉnh nhìn Thường Quân chất vấn :
- Tôi hỏi anh, tại sao hết ca trực ở bệnh viện anh không về nhà mà còn mò đến đây hẹn hò với nó ?
Đúng là giọng điệu của kẻ lém văn hoá. Thường Quân bẻ lại Huyền Nhi :
- Cô thật vô lý, nhà tôi, tôi muốn về lúc nào mà chẳng được.
Mặt Huyền Nhi vênh váo lên :
- Nhưng anh không được đến đây và đi với nó.
Thường Quân gằn mạnh :
- Cô không được quyền ngăn cản tôi, cô có là gì của tôi chứ ?
Huyền Nhi cao giọng tuyên bố :
- Chúng ta là vợ chồng đã hứa hôn rồi, cò người lớn tác hợp, sao anh lại phủ nhận.
Mặt Thường Quân sa sầm lại. Giọng anh rắn đanh vang lên :
- Chuyện người lớn đã hứa không liên quan đến tôi. Tôi đã nói với ba mẹ tôi, tôi sẽ cưới Đông Thự Giữa cô và tôi không có quan hệ gì. Cô cứ tự lo cho bản thân cô.
Huyền Nhi hét toáng lên :
- Trời ơi, anh nói với tôi như thế à ? Tôi không cam tâm để anh bỏ tôi theo nó đâu.
Rồi Huyền Nhi quay sang ném cho Đông Thư cái nhìn tóa lửa :
- Cô đẹp mặt đẹp mày thế này sao lại lấy chồng người khác.
Thường Quân vung tay lên gạt nạt Huyền Nhi :
- Cô đừng nói bậy nghe. Tôi là chồng cô hồi nào ?
Huyền Nhi thản nhiên :
- Anh không nhận nhưng hai gia đình nhận, tôi nhận !
- Mặc cô !
- Mặc em sao được. Anh phải có trách nhiệm với em chứ !
Thường Quân lắc đầu vẻ dứt khoát :
- Tôi chẳng có trách nhiệm gì với cô cả ? Cô im đi !
Huyền Nhi ghé sát tai Thường Quân nũng nịu :
- Anh phải có trách nhiệm với em, lo cho em, lo cho con chúng ta.
Thường Quân trợn mắt :
- Cô nói cái gì vậy ?
- Con chúng ta !
- Cô điên à ?
- Em đâu có điên. Chúng mình gắn bó như thế, em có con là chuyện thường tình.
Thường Quân hét lớn :
- Cô đừng nói bậy ! Tôi không hề quan hệ với cô ! Tôi không muốn cô nói gì nữa, cô về đi !
Huyền Nhi bù loa bù la lên :
- Trời ơi, anh tính chối bỏ trách nhiệm ư ? Anh tàn nhẫn quá !
Mặt Đông Thư tái lại khi nghe Huyền Nhị Họ có con với nhau ư ? Cô thấy trời đất tối sầm lại :
Huyền Nhi nghiến răng nói như tát nước vào mặt Đông Thư :
- Tại vô tất cả, đồ vô liêm sĩ phá hạnh phúc người khác, tôi không thể để cô yên đâu.
Cả người Đông Thư như bị Ong chích. Giọng cô lạc đi.
- Yêu cầu cô đừng nói gì nữa, cô ra khỏi nhà tôi ngay đi !
Huyền Nhi thả một chuỗi cười dài ngạo mạn :
- Ai thèm ở đây ?
Rồi cô buông một câu đe dọa :
- Coi chừng giương mặt đẹp của cô trở thành giương mặt phù thủy đó.
Thường Quân bất mãn la Huyền Nhi :
- Cô không được hăm dọa người khác nghe chưa !
Rồi anh quay sang trấn an Đông Thư :
- Đừng lo gì cả Đông Thư ! Anh về rồi anh sẽ lại đến !
Huyền Nhi gằn mạnh :
- Hứ ! Ai cho anh đến nữa ?
- Cô im đi !
Thường Quân đùng đùng lao ra khỏi nhà Đông Thư, phóng xe thật nhanh.
Huyền Nhi cũng chạy theo anh :
Nhưng là một bác sĩ, Thường Quân biết điều khiển tốc độ, biết luật giao thông. Ra đường anh chạy xe chậm lại.
Nghĩ đến lời đe dọa của Huyền Nhi mà anh thấy ghê rợn. Thường Quân thấy lo cho Đông Thư.
Đông Thư bất mãn nhìn theo Huyền Nhi, thở phào khi thấy bóng cô gái kiêu kỳ chua ngoa mất hút.
Nỗi buồn trĩu dâng. Chuyện tình cảm Đông Thư và Thường Quân sẽ ra sao ? Đám mây mù ngày càng giăng dường như bế tắc. Thường Quân không giải quyết được gì. Đông Thư cảm thấy bất ổn, xốn xang...
Nụ Hồng Đêm Đông Nụ Hồng Đêm Đông - Giao Giao