Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Giao Giao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2505 / 9
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 -
ranh thủ phát quà cho các em ở làng hiêm giọng SOS, tranh thủ bày những trò chơi vui nhộn với các em. Đông Thư thật thích thú trước những thiên thần nhỏ bé ngây thợ Hòa mình cùng những em bé. Đông Thư như được sống những giây phút hồn nhiên êm ả.
Đêm Noel, Đông Thư cải trang thành ông Noel nhân ái đem niềm vui cho lũ trẻ mồi côi. Nhìn thấy ánh mắt ngời ngợi hạnh phúc của lũ trẻ, Đông Thư cũng vô vàn hạnh phúc...
Thời gian bị chia sẻ. Đông Thư không thể là ông ông Noel của lũ trẻ suốt đêm nay, Đông Thư còn phải đến với bạn bè.
Thế là "ông già Noel" rời làng SOS phóng xe đến điểm hoa.
Đêm giáng sinh trời lành lạnh. Đêm giáng sinh phố xá rực rỡ ánh đèn. Đêm giáng sinh đông nghẹt người đi đường. Đêm giáng sinh xe cộ nhộn nhịp. Giao thông tưởng chừng như ùn tắc.
Căn biệt thử tráng lệ có giàn hoa Quỳnh anh hiện ra dưới ánh đèn màu lung linh.
Người giữ cổng mở rộng cánh cửa mời Đông Thư vào. Mảnh sân rộng trước tòa biệt thư đầy những chiếc Dream, chiếc Ware bóng loáng, Đông Thư đả biết mình đến trễ hơn mọi người. Nhưng không thể làm gì khác hơn. Thảo Trà sẽ thông cảm cho cô, chính Thảo Trà đã biết cô làm gì trước khi đến đây để dự buổi dạ vũ hóa trang.
Đông Thư dựng xe và chỉnh đốn lại trang phục. Vẫn bộ đồ quần áo trắng như tuyết của ông Noel, vẫn chiếc mũ đỏ rực mào gà, vẫn chiếc mặc nạ với đầy đủ mắt mũi, miệng và râu trắng.
Đâu vẫn vào đấy như hồi chiều. Đích thực một ông già Noel đang đứng trước mặt mọi người.
Tiếc rằng trước sâu tòa biệt thự chỉ có xe là xe và rừng rực vườn hoa thơm mà không có chiếc gương để Đông Thư nhìn ngắm... "ông già Noel".
Thôi không gò cương được nữa, Đông Thư vẫn thấy mình ông già Noel. Miễn sao đừng ai nhận ra ông già Noel là... Đông Thư.
Tự tin ngẩng cao đầu, Đông Thư ung dung bước vào phòng khách. Đĩnh đạc đúng phong cách của ông già Noel.
Vừa bước chân vào phòng khách Đông Thư như bị lóa mắt vì cả gian phòng tràn ngập những nhân vật kỳ quái, những bộ quần áo quái gở với những gương mặt thật nham nhở...
Đông Thư cứ tưởng rằng mình đang lạc vào thế giới giã tưởng hay trong một hậu trường của gánh xiếc...
Trong lúc Đông Thư còn đang tơ mơ ở trước cửa, thì bỗng có những tiếng reo to :
- Ôi ông già Noel xuất hiện rồi kìa !
- Qùa đâu ? Qùa đâu hả ông già Noel ?
Mỗi người một câu phát ra từ những chiếc miệng không thấy đâu. Đông Thư chỉ thấy những chiếc mặt nạ có nanh, những bộ mặt hung dữ của hổ, sư tử... có cả quỷ sứ, mọi da đỏ nữa. Ôi, thế giới này là thế giới nào ?
- Xin chào ông già Noel.
Đông Thư hỏng quá lùi lại. Một chú hề từ đâu nhảy ra trao cho cô chiếc bong bóng bay màu hồng.
Đông Thư như máy móc cầm lấy và giữ chặt sợi dây, sợ bong bóng bay mất.
Giọng nói đã làm cho Đông Thư biết chú hề là ai, Đông Thư reo khẻ :
- Hải Vi phải không ?
Hắn gật lia và hỏi :
- Còn ông già Noel ?
Đông Thư đưa một ngón tay lên miệng chiếc mặt nạ :
- Suỵt, bí mật !
Đông Thư vừa dứt thì có một con sư tử có chiếc bờm trắng trên đầu và một tên mọi da đỏ tiến sát bên cô, tên mọi da đỏ gương mặt rằn rện, đôi mắt ngầu hung tợn, vai mang cung tên, đầu gắn lông chim. Tên mọi đua chiếc búa sáng loáng lên sẵn sàng bổ xuống đầu Đông Thư :
Hắn không thèm nhận chiếc bong bóng của Hải Vi đưa, mà hét lớn :
- Ta sẽ lấy đầu ông già Noel.
Đông Thư gật mình né tránh :
Một giọng trong vắt vang lên :
- Không được lấy đầu ông già Noel, để ông đi phát quà !
Giọng nói lạ hoắc, có trời mới biết đó là ai. Một vị thiên sứ xuất hiện trước mặt Đông Thự Thiên sứ mặc đồ trắng có cả đôi cánh trắng cộng thêm những ngôi sao lấp lánh trên ngực áo, chiếc vương niệm màu bạc trên đầu thật sáng. Dáng dấp đài các, trông vị thiên sứ nhẹ nhàng thánh thoát, như cô tiên nữ trời sai xuống để mang hạnh phúc lại cho trần thế. Thiên sứ mang chiếc mặt nạ búp bệ Đông Thư chịu không thể đoán được ra là ai. Giọng nói không phải là Thảo Trà chủ nhà.
Bạn bè còn hóa trang thành những ai ? Những con gì nữa, Đông Thư không thể nào biết hết. Cạnh thiên sứ là một hoàn tử trong chuyện cổ tích, áo gấm đỏ, đi hài thêu. Hoàng tử tán thành lời thiên sứ :
- Phải đấy ! Để ông già Noel phát quà cho... con nít !
Giọng nói mơ hồ như quen quen. Đông Thư cũng đành chịu, chẳng biết là ai. Đông Thư ngẩn ngơ đứnghiêm giọng lặng đưa mắt nhìn khắp gian phòng.
Một cô thôn nữ mặc đồ thổ cẩm, vai trần. Trên lưng mang chiếc gùi đầy hoa trái. Cô thôn nữ giới thiệu buổi dạ vũ hóa trang, mừng Chúa giáng sinh. Mời mọi người vui chơi thỏa thích. Hát ca, múa nhảy và cuối cùng sẽ dự tiệc Ré veillon.
Giọng của Thảo Trà vang lên, những tiếng vỗ tay rào rào hưởng ứng lời mời mọc của chủ nhân. Bạn bè của Đông Thư và cả khách củ Thảo Trà đều trong lớp áo hóa trang và mang cihiếc mặc nạ đủ hình thù màu sắc. Đông Thư mới nhận Thảo Trà và Hải Vi, còn Tường, Nhã, Cẩm Tiên, Cẩm Sâm... đang trong lớp áo thiên thần, ác quỉ hay thú vật ? Chịu ! Đông Thư không đóan nỗi.
- Xin mời ông già Noel khiêu vũ !
Kẻ nào cả gan thế ? Đông Thư xoay người lại. Con hổ có bộ lông vằn dữ tợn, vể mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Hoảng hốt, Đông Thư lùi lại ! Cứ quên đi là hình ảnh của sự hóa trang, thần kinh Đông Thư căng thẳng, kiểu này cô chết mất. Con hổ đưa bàn tay vuốt ông già Noel Đông Thư kinh khiếp hét toáng lên.
- Đừng !
Con hổ cười khì :
- Đừng sợ Đông Thư !
Có kẻ đã nhận ra Đông Thư.
- Thì ra anh chàng long bong !
- Đúng rồi, nhảy nhé !
Vừa lúc đó, cánh tay trần trắng như ngà voi của cô công chúa ngủ trong rừng vừa tỉnh dậy, kéo con hổ về phía mình. Lần đâu tiên Đông Thư thấy có kẻ không sơ... hổ mà còn tỏ ra âu yếm nũng nịu nữa.
- Nhảy với em hà !
Thế là "con hổ" bỏ ngay ông già Noel nắm tay nàng công chúa bạch Tuyết tiến ra sàn nhảy bắt đầu quay trong điệu luân vũ.
Đông Thư đứng xớ rớ. Ở đây ông già Noel bỏ quên rồi chắc, chỉ có lũ trẻ nhiệt tình với ông vì được tặng quà. Ông già Noel tặc lưỡi trước nhân tình thế thái.
Được "con hổ" mời khiêu vũ, chưa gì đã bị giành mất rồi. Hừ ! Làm như ta thích nhảy lắm vậy.
Đêm Noel, xem mọi người vui ta cũng vui rồi, Đông Thư nghĩ thế nên định tìm chiếc ghế ngồi và tìm ly nước uống. Vừa tìm thì có một chai ướp lạnh được trao tận tay Đông Thư.
- Xin mời... "Ông già Noel" !
Kèm theo giọng diễu cợt kéo dài là cái nghiêng mình chào kiểu cách của anh chàng hoàng tử khi nảy. Chiếc mặt nạ không biết tung tích hắn là ai. Nhưng Đông Thư không khách sáo. cấm chai nước ngọt kề môi vào ống hút, hút mấy hơi rồi đặt chai lên bàn.
Chàng hoàng tử rót mật vào tai Đông Thư :
- Chúng ta khiêu vũ nhé, ông già Noel !
Chẳng biết có cô công chúa nào tới kéo hoàng tử nữa hay không ? Đông Thư nhìn quanh quất. Thiên thần ác quỷ, ngưa ma vương, sư tử bờm trắng, hổ vằn... gì gì cũng đang say sưa quay theo điệu nhạc.
Đông Thư chẳng ngần ngại mà bước theo hoàng tử ra sàn nhảy. Dưới ánh đèn màu mờ ảo lung linh, mọi sinh vật đều quay cuồng nhảy nhót.
Bây giờ Đông Thư đã nhìn qua và hết sợ hãi rồi. Nhớ lại chiếc búa lúc nãy mà hết cả hồn, thật ra đó chiếc búa giã làm bằng giấy bạc.
Vị thiên sứ đội vương niệm bạc, có đôi cánh tay trắng, ngực áo lấp lánh những viên kim cương tỏa sáng đang đứng chắn lối hoàng tử và ông già Noel.
Giọng giấm chua cất lên :
- Hai người đi đâu đây ?
Hoàng tử lại rót mật vào tai thiên sứ :
- Anh với ông già Noel khiêu vũ một bản.
Lắc đầu là chắc chắn sau chiếc mặt nạ, thiên sứ giỡ giọng khinh khỉnh.
- Ông già Noel làm gì mà biết khiêu vũ ?
Giọng nói vô tình đã tố cáo ông là... con gái. Đông Thư quên nghĩ đến điều đó vì đều đó làm tăng thêm sự phẫn nộ cho thiên sứ, thiên sứ phán gọn :
- Ông ông già Noel trang nghiêm đạo mạo, đừng khiêu vũ ! Chỉ nên đứng nhìn bọn trẻ nhảy thôi !
- Xí ! Nói thế mà nghe được. Ông già Noel là con gái, con gái có biết vui chơi giải trí chứ !
Có lẽ thiên sứ đang ganh tị vì ông già Noel được mời khiêu vũ. Còn thiên sứ thì không nên tức tối mà tức tối thì Đông Thư càng khiêu khích.
- Ông già Noel chứ bộ thầy tu đâu sao không biết khiêu vũ giải trí ? - Rồi Đông Thư đưa tay ra phía trước :
- Thiên sứ xem có ai khoát áo tu sĩ hay ni cô gì đến đêm dạ hội này đâu. Mọi người muốn hòa nhập vui chơi, thì ông già Noel đâu ngoại lệ.
Câu nói làm thiên sứ ngắc ngứ có lẽ thiên trợn mắt sau chiếc mặt na... ngó Đông Thư - "ông già Noel".
Hoàng tử hưởng ứng lời ông già Noel :
- Phải đó thiên sứ, ngồi chờ anh nhé ! Anh vơi ông già Noel khiêu vũ trước rồi đến em nhé !
Ôi ! Lần này cũng bi... ghành nữa. Đông Thư không còn hứng thú nhảy điệu luân vũ trong đêm hội hóa trang.
Tuy không hứng thú những vẫn cứ nhảy, Đông Thư phải cho ông thiên sứ biết ông già Noel biết khiêu vũ và khiêu vũ rất đẹp nữa kìa !
Anh chàng hoàng tử kéo tay Đông Thư ra sàn nhảy. Cô để yên bước theo hắn. Hắn thản nhiên bá cổ ông già Noel. Đúng là trơ tráo. Đông Thư nóng mũi, nóng mặt. Chưa kịp lên lớp hắn thì hắn đã tỉnh rụi đưa tay ôm hông Đông Thư làm như chính là ông già Noel thật vậy.
Mặt Đông Thư nhăn lại như quả bóng xì hơi. Khổ nỗi hắn có thấy cái mặt nhăn sau chiếc mặt nạ đâu.
Đông Thư đẩy gả hoàng tử ra :
- Nè ! Anh tưởng tôi là ai ?
Thường Quân tĩnh queo :
- Là ông già Noel !
Đông Thư nghiêm giọng :
- Tôi là ông già Noel thì anh không được chạm vào thánh nhân đấy.
Thường Quân phá một chuổi cười dài ngộ nghễ :
- Cô tưởng cô là ông già Noel, là thánh nhân hả ?
Đông Thư sừng sộ :
- Tôi không tưởng ! Mà thật sự đấy !
Thường Quân thản nhiên :
- Sự thật, ông già Noel là một cô gái ! ha ha !
Đông Thư hất mặt. Tiếc rằng gã hoàng tử không thấy cái mặt kiêu kỳ của cô :
- Thì sao ?
- Thì khiêu vũ !
Đông Thư phản ứng :
- Hứ ! Ai mà khiêu vũ với anh.
Thường Quân bẻ lại :
- Thế sao cô ra sàn nhảy với tôi ?
Đông Thư dõng dạc đáp :
- Tôi muốn cho gã Bạch Tuyết và công chúa và thiên sứ của anh biết là ông già Noel cũng biết khiêu vũ.
- Vậy sao cô không chịu nhảy ?
- Tôi không thích !
Gã hoàng tử chép miệng phê phán Đông Thư :
- Cô đúng là sinh vật mâu thuẩn ?
- Hứ !
Nhưng rồi sợ gã hoàng tử không hiểu rõ cái hứ dài của mình, Đông Thư cao giọng lý giải :
- Ở đời là như thế đấy ! Có những người giành giật đòi khiêu vũ với hoàng tử . Cứ chực chờ nhào vô sợ người ta cướp mất vậy. Còn tôi thì chẳng giành cũng chẳng muốn nhảy với anh đâu. Tôi chỉ muốn chứng minh cho mấy cô của anh thấy là ông già Noel cũng biết nhảy. Anh nghe rõ chưa !
Thường Quân từ tốn bảo :
- Thì ông già Noel cứ nhảy theo tôi, nhạc du dương dìu dặt nãy giờ.
Đông Thư hừ mũi :
- Nhưng anh không nghĩ tôi là ông già Noel.
Ném cho ông già Noel Đông Thư một cái nhìn tinh quái, gã hoàng tử bảo :
- Tôi không nghĩ ông già Noel là may cho cô đấy.
Đông Thư tức tối giậm chân như đạp phải ổ kiến lửa.
- May cái gì ?
- Cô còn lộ nguyên hình là cô gái.
Đông Thư ậm ực :
- Lộ đâu ?
Thường Quân ranh ma chỉ vào chiếc miệng mặt nạ của Đông Thư.
- Cái giọng con gái trong vắt, thanh tao, ngọt mềm và cũng rất chanh chua đanh đá của cô đâu có hóa trang được. Ha ha ! Giọng ông già Noel phải khàn khàn.
Đông Thư nóng mũi nóng mặt, nói như thách thức :
- Dù giọng có nói thế nào tôi vẫn là ông già Noel.
- Nhưng cô đã bị phát hiện là con gái.
- thì sao
Thường Quân thản nhiên :
- Thì cô phải khiêu vũ với tôi.
- Là con gái tôi càng không thích khiêu vũ với anh.
- Tại sao ? Tôi đâu phải hung thần hay ác quỷ ?
- Anh là hoàng tử !
Thường Quân cười đắc ý :
- Hoàng tử càng hấp dẫn.
Đông Thư nhận định :
- Hoàng tử chỉ mê hoặc hấp dẫn mấy nàng công chúa ngủ mê thôi, hoàng tử chỉ biết ăn chơi, chỉ biết chưng diện dỏm dáng bảnh bao thôi !
- Trời đất.
Thường Quân kêu ré lên, Đông Thư xoay một vòng theo điệu nhảy rồi bồi tiếp một câu phê phán dành cho anh chàng hoàng tử :
- Hoàng tử như anh chẳng có chút lòng nhân đạo từ thiện nào cả.
Thường Quân hầm hực :
- Hừ !
Vào lúc đó thiên sứ lướt đôi cánh trắng ào tới kéo tay Thường Quân khiêu vũ. Những ngôi sao trên ngực áo lấy la lấy lánh.
Hoàng tử rực rỡ áo gấm giày thêu, thiên sứ trắng ngần thướt tha, vòng tay siết chặt. cả hai dìu nhau lướt em trong điệu luân vũ, trong tràng pháo tay tán thưởng của mọi người.
Sau màn vũ, Thảo Trà chủ nhân giới thiệu tiết mục văn nghệ. Mở đầu ông già Noel trình diển bài " Đêm giáng sinh".
Đông Thư xuất hiện trong trang phục ông già Noel cất cao tiếng hát ngọt ngào :
"Mùa đông lặng lẽ qua đi
Mang theo nét ngơ ngác trong mắt nai cô bé
Để để đôi mắt tròn xoe mở lớn
Đón mùa đông đến
Rộn rã như tiếng chuông nhà thờ
Trong đêm sinh nhật Chúa
Mùa đông đến ! Mùa giáng sinh
Buổi tối...
Cô bé thức thật khuya trong thánh lễ nữa đêm
Qùi bên hang đá cơ hồ như tìm lại
Thưở xưa chiên lừa phà hơi cho Chúa
Để thấy mùa đong không còn lạnh trong tiệc Reveillon
Nghe lòng ấm lại trong bản thánh ca
Và khuya lắm cô bé mới ngu?
Trong giấc mơ có ông già huyền thoại Noel"
Tiếng ca dứt, lời trầm trồ vang lên :
- Hoan hô ông già Noel xuất hiện.
- Ông già Noel phát quà đi !
Mọi da đỏ, quỉ dạ xoa, thiên sứ, sơn nữa, hổ sư tử... cả thế giới hóa trang tiến gần lại bên ông già Noel đòi quà !
Đông Thư gật mình lùi lại, Thảo Trà tiến lên sân khấu cầm mico cứu mạng cho ông già Noel :
- Quà, ông già Noel đã phân phát hết cho trẻ em ở làng SOS Gò Vấp rồi, sẵn, sẳn dịp ông già Noel còn ở trần thế trước khi chui ông khói trở về... trời, chúng ta hãy mời ông nhập tiệc Reveillon.
Tiếng cười ngả nghiêng, tiếng vỗ tay vang dậy theo câu pha trò có duyên của Thảo Trà.
Buổi tiệc Reveillon bắt đầu...
Nụ Hồng Đêm Đông Nụ Hồng Đêm Đông - Giao Giao