A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Rose Killer
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 498 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:06:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
ôi tuyệt đối không đồng ý để ngài ở lại đó - Hắc Long trên màn hình rộng lớn đưa ánh mắt kiên quyết hết mực nhin Quyên Phong. Và dựa theo thái độ này, nếu cô còn cố chấp ở lại Hắc Long sẽ chẳng ngại ngần gì mà ngồi lên trực thăng để qua đây đón cô.
- Chẵng lẽ cậu cũng như họ, không thể bảo vệ Tần gia khi không có ta - Quyên Phong tì khuỷa tay lên thành ghế, nghiêng đầu tựa vào bàn tay đưa lên, khuôn mặt tuy không biểu hiện cảm xúc gì nhưng rõ là có vẻ khó chịu.
- Hình như ngài quên mất ngài là ai rồi. Lão đại, ngài là Tần Quyên Phong, ngài thậm chí còn không đếm nổi số kẻ thù của mình, ở lại đó là quá nguy hiểm cho ngài, và thậm chí là cả tên nhóc kia nữa - Hắc Long thở dài nói.
Qủa nhiên thông tin của Hắc Long nhanh thật, và quả nhiên Hắc Long lúc nào cũng là người duy nhất biết cách thuyết phục cô. Bởi vì anh là người rõ cô nhất trên đời. Câu nói đó còn có nghĩa rằng nếu cô không quay về, Tần gia chắc chắn sẽ lấy tính mạng Nam Cung Thần ra uy hiếp cô. Đúng vậy, Quyên Phong hiểu rõ mà, Tần gia luôn ưu tiên cho lợi ích chung hơn là mệnh lệnh của cô.
Nghe đến an toàn của Nam Cung Thần, Quyên Phong không khỏi cau mày. Qủa đúng như Hắc Long nói, Quyên Phong có quá nhiều kẻ thù, cô lúc nào cũng cần phải được bao bọc trong trụ sở của Tần gia như não nằm trong vỏ não vậy. Tất nhiên cô đã suy nghĩ về vấn đề này khi quyết định ở lại nhưng cô lại nhưng hóa ra vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo lắm.
Đúng vậy, cô không thể để Nam Cung Thần vướng vào tội lỗi của cô được.
Tim Quyên Phong khẽ nhói đến mức cô chỉ muốn buông tiếng thở dài. Nhưng cô vẫn nuốt nỗi đau ấy vào như muôn lần trước. Có thể đối với cô gái khác sẽ trả lời Hắc Long rằng mình cần thời gian suy nghĩ, nhưng Quyên Phong thì khác, cô đã quen với cách làm việc dứt khoát rồi. Nên Quyên Phong chỉ khẽ khép mắt lại, cố gắng không thể hiện nỗi đau ra bên ngoài, mà để cho nó thấm vào trong từng mạch máu.
Phải, đau đớn đi, đau đớn để cô nhớ ra rằng cô và anh vốn không cùng một thế giới.
Vừa bước ra khỏi căn phòng, Nam Cung Thần đã đứng đó từ khi nào. Ánh mắt xanh chứa một nỗi đau cố giấu, như cô lúc này.
- Em sẽ đi sao? Chỉ vì Hắc Long?
Không quá khó để Quyên Phong nhận ra anh đang tức giận.
- Hắc Long nói đúng, cậu và tôi, không cùng một thế giới, hãy coi như chưa từng quen biết mà trở về nơi mình thuộc về đi - Quyên Phong mệt mỏi đáp, cố tránh đi ánh mắt của Nam Cung Thần mà bỏ đi.
Nhưng cánh tay anh vẫn níu cô lại, ép cô vào tường, anh khẽ hít một hơi như cố gắng làm giảm đi cơn đau trong ngực mình, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:
- Tôi đã nói rất rõ rằng tôi không bận tâm về điều đó rồi mà.
- Nhưng tôi thì bận tâm - Quyên Phong kiên quyết xoắn lại, lần này, cô nghênh đón lấy ánh mắt của anh: - Chuyện tôi đã quyết, sẽ không ai thay đổi được. Còn anh, hãy về kết hôn với Hạ tiểu thư đi.
Nam Cung Thần nhìn cô, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô nói đúng đấy, mẹ anh đang tìm cách liên hôn kinh tế cho anh với tập đoàn nhà họ Hạ.
Thấy đã đẩy được Nam Cung Thần vào thế bí, Quyên Phong hất tay anh ra. Nhưng một lân nữa, bàn tay mạnh mẽ của anh vẫn siết lấy bắp tay của cô:
- Em biết là anh chỉ yêu em mà.
Quyên Phong ngước mắt nhìn anh, đôi mắt xám khói của cô vốn đã lạnh bẩm sinh giờ lại càng băng lãnh hơn, tựa như một con dao đâm vào tim anh:
- Yêu thì sao? Không yêu thì sao? Chúng ta không thể bên nhau.
Đau! Quyên Phong thật sự đau đến nghẹt thở khi nói ra câu đó. Thật may mắn rằng việc giỏi nhất mà cô có thể làm trước giờ chính là chịu đựng đau đớn.
Đôi môi ấy kề gần sát Quyên Phong, ánh mắt xanh nhìn chăm chăm vào mắt cô hi vọng cô có thể thấu hiểu cảm giác của anh lúc này. Nhưng Quyên Phong vẫn mạnh mẽ như thế, cô né đi nụ hôn của anh.
- Rốt cục tim em được tạc từ loại băng nào vậy? - Nam Cung Thần chua xót cười, sau đó anh gật gù như thể chấp nhận nó là một sự thật phải chấp nhận:
- Khi nào em đi?
- Mai - Quyên Phong đáp gọn.
Nam Cung Thần gật đầu, sau đó từ từ buông tay cô ra rồi quay lưng đi, đôi mắt anh đã không nhìn về phía cô mà nói:
- Tám giờ sáng ngày mai tôi sẽ tổ chức lễ đính hôn, tôi đợi em đến ngăn cản. Nếu em không đến, thì tất cả sẽ như em muốn: chúng ta từ nay đường ai nấy đi.
Sau đó thân ảnh cao lớn nhanh chóng đi về nhà xe và phóng xe đi mất.
Lúc này, lớp ngụy trang kiên cường của Quyên Phong hoàn toàn biến mất, sức lực của cô dường như đã theo gót anh đi mất, cô gục xuông, lưng tựa vào vách tường lạnh, trán gục xuống đầu gối. Cô không khóc, nhưng những cơn nhói đau thinh lặng trong long ngực còn đau hơn cả nước mắt.
---
Tại bãi đất trống, có một mỹ nhân trang điểm lộng lẫy đứng đó. Chiếc váy dài lết đất phủ voan như váy cô dâu màu đen huyền, mái tóc đen búi lên theo kiểu cô dâu, phần sau đầu cài một chiếc khăn voan màu đen, đôi mắt xám lạnh lẽo mà u sầu như bầu trời ngày mưa.
- Lão đại, ngài đi đi, Hắc Long có trách phạt gì em nhất định sẽ nói là em đòi ngai đi - Vô Tâm đứng cạnh đó lo lắng nhìn Quyên Phong, cô bé hiểu, hiểu rất rõ thế nào là nỗi đau vì một chữ tình.
- Ta không sao, trực thăng cũng sắp đến rồi - Quyên Phong hờ hững đáp, đôi mắt cô nhìn về phía chân trời vô định nhưng dường như trong mắt lại chẳng thấy gì.
Tay Quyên Phong siết lấy chiếc điện thoại cặp mà anh mua cho cô. Đồng hồ trong điện thoại đã điểm đến 07:57 phút. Có lẽ, mọi thứ sắp kết thúc rồi.
Đột nhiên lúc này, điện thoại run lên báo có tin nhắn đến. Tay Quyên Phong khẽ run, đôi mắt cuối cùng cũng có hồn hơn một chút. Cô cầm điện thoại lên tầm mắt, sau đó lại buông xuống.
Số điện thoại này chỉ có mình Nam Cung Thần biết, không phải anh thì còn ai.
Quyên Phong rất muốn xem, nhưng lại sợ sau khi xem rồi sẽ không thể đi được nữa.
Cầm lên rồi buông xuống không biết bao nhiêu lần trong một phút, đến khi đồng hồ nhảy đến phút thứ 58, Quyên Phong cũng run run nhấn vào chữ đọc.
"VỢ CỦA TÔI, MÃI MÃI CHỈ CÓ TẦN QUYÊN PHONG".
Quyên Phong khép mắt lại, cố nuốt đi những giọt nước mắt chuẩn bị tràn mi. Thật là, cứ hễ ở bên anh là cô lại yếu đuối hẳn ra, chỉ cần là chuyện liên quan đến anh, cô lại xử lí vụng về hết biết.
Những lúc cô vụng về như thế, anh đều đến xử lí giúp cô. Những lúc cô yếu đuối nhất, anh đã ôm lấy cô.
Rõ ràng họ yêu nhau, họ rất yêu nhau mà, tại sao yêu nhau lại không thể ở bên nhau.
Anh từng nói, đúng là từ khi bên cô anh thường hay gặp rắc rối hơn trước, nhưng dù là gì đi chăng nữa, chỉ cần được ở bên cô, anh sẽ can tâm tình nguyện mà đón nhận tất cả.
Tại sao vậy?
Tại sao cả hai phải cùng gánh chịu nổi đau này.
Hai bàn tay Quyên Phong siết chặt. Đau, chữ này cô nếm đủ rồi, không muốn trãi thêm nữa.
An nguy tính mạng? Mười tám năm nay Quyên Phong đã phải trải qua biết bao nhiêu đêm dài như cả một năm trời. Mười tám năm sống của cô tuy ít nhưng đối với cô nó là những nỗi đau triền miên dài hàng thế kỉ, Chẳng hiểu sao Quyên Phong lại cảm thấy cô sống quá đủ rồi, giờ có chết đi thì cũng chẳng có gì đáng để gọi là nuối tiếc. Vậy thì tại sao, tại sao lại sợ nguy hiểm mà rời xa anh.
Quyên Phong tin răng Nam Cung Thần cũng yêu cô nhiều, thậm chí là nhiều hơn cô yêu anh. Chắc chắn anh cũng sẽ nghĩ như thế, anh chắc chắn thà là chết sớm còn hơn phải xa cô phải không?
Nếu cả hai đều chấp nhận như thế, thì cần gi phải xa nhau nhỉ?
- Nói với Hắc Long, ta xin lỗi.
Lời vưa dứt, hai bàn tay trắng ngần nâng chân váy đen chạy ra khỏi bãi đất trống, chân váy dài như nước quét lên mặt đường trán nhựa xanh, tấm khăn voan bay trong gió như dệt ra màn đêm giữa bình mình.
- Báo cáo lão đại, phu nhân đã rời khỏi địa điểm trực thăng đón rồi ạ.
Nam Cung Thần thoại bộ lễ phục chú rễ mĩm cười hài lòng đứng giữa nhà thờ được trang hoàng lộng lẫy, nơi đó không hề có bất kì ai cả, chỉ có duy nhất một mình anh và hoa hồng khắp nơi.
Bước đến gần cánh cổng cao lớn khép chặt lại của nhà thờ, đôi mắt xanh lá lấp lánh nụ cười hạnh phúc:
- Về với anh thôi vợ yêu.
Cùng lúc đó, Hắc Long đang ngồi trên trực thăng nôn nóng nhận được thông tin mà thuộc hạ mình phái đi điều tra về chàng trai mà Quyên Phong yêu. Vốn dĩ anh không tính đến Việt Nam, đến cả chuyến máy bay đón Quyên Phong anh cũng không lên. Nhưng sau đó nhớ lại thái độ của Quyên Phong lại có chút không yên tâm, cuối cùng là điều một chiếc trực thăng khác âm thầm chở mình qua bên Việt Nam.
Mà quả thật như anh dự đoán, Quyên Phong đã không leo lên trực thăng, cũng may anh xuất phát sớm nên cũng sắp đến thành phố Hồ Chí Minh rồi, anh sẽ có thể kịp ngăn cản cô vì yêu mà làm chuyện ngu ngốc.
Lúc này chiếc laptop của anh sáng đèn lên báo hiệu thông tin đã về. Hắc Long có chút khẩn trương xem là ai mà có thể khiến Quyên Phong yêu đến vậy. Nếu là một chàng trai tốt, anh sẽ không ngăn cản Quyên Phong dù anh yêu cô, vì anh hiểu cô đau đủ rồi, nên hãy để nữa đời còn lại của cô được hạnh phúc.
Đúng vậy, chỉ cần Quyên Phong hạnh phúc bình an, anh không quan tâm bản thân mình ra sao.
Nhưng, trái tim Hắc Long như có hàng chục viên đạn xuyên qua khi hình ảnh người đàn ông đó ập vào mắt anh. Bàn tay anh run run, sau đó siết chặt, đôi mắt đen chưa bao giờ căm phẫn hơn. Lập tức anh ra lệnh cho bọn Hoàng Long, Vô Tâm đã lên trực thăng được một lúc, hằn giọng từng chữ:
- Lập tức quay lại đưa Quyên Phong về, đưa cô ấy ra khỏi tay Long Thần.
Nữ Hoàng Sát Thủ ! Em Làm Vợ Anh Nha Nữ Hoàng Sát Thủ ! Em Làm Vợ Anh Nha - Rose Killer