Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Bắc Li Dạ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 129 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 550 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Đệ Nhất Hoa Khôi
uần lụa mỏng màu hồng phấn kéo dài trên mặt đất, áo choàng lụa mỏng cùng màu như ẩn như hiện, có thể thấy da thịt nơi bả vai trắng nõn làm tâm nam nhân ngứa ngáy khó nhịn.
Hoàng Phủ Việt khóe môi nhếch lên, ý cười kiêu ngạo đầy vẻ tự tin, đang cùng Thủy Nhi nói điều gì đó. Thủy Nhi khóe miệng luôn mỉm cười nhàn nhạt, ôn nhu khả ái nhưng trong mắt không hề có cảm xúc.
“Ồ, đây không phải là Việt Vương gia sao?” Một nam nhân cao, gầy mặt đầy ý cười đi tới, khuôn mặt khô quắt khô queo vừa thấy cũng biết là do tại nơi này tận tình tìm hoa vấn liễu quá nhiều. Bùi Mạch Ninh bỏ qua khuôn mặt, trực tiếp nhìn thấu vào sâu trong linh hồn hắn, cảm giác có chút không tốt, chán ghét lắc đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, thôi thì coi như xem tuồng vui đi.
“Thì ra là Tấn Hoài chân nhân.” Hoàng Phủ Việt khóe miệng khẽ cong lên một chút, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía nam tử kia, giữa trán thể hiện sự chán ghét lại không biểu lộ rõ ràng ra.
Bùi Mạch Ninh nhướng mày,cảm thấy có chút kỳ lạ, dựa vào tính cách của Hoàng Phủ Việt mà cũng có lúc phải thu mình sao? Rõ ràng là chán ghét nhưng lại không biểu hiện ra, thật đúng là không giống với phong cách của y.
“Người đó là ai?” Bĩu bĩu môi, Bùi Mạch Ninh lên tiếng hỏi.
“Tiểu thư, người xem dấu hiệu trên vạt áo hắn đi, hẳn là đệ tử của phái Thự Lưu, khó trách Vương gia không dám động đến hắn. Phái Thự Lưu danh vọng rất cao, địa vị của người này lại là chân nhân, ngay cả Hoàng thất còn phải kiêng kị ba phần.” Tiểu Đào thở dài nói, có vẻ như cũng có nhiều phần kính nể, dù sao đây chính là người có địa vị mà Hoàng thất cũng lễ nhượng vài phần nha
~Cái gì? Chân nhân? Mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, cẩn thận đánh giá nam nhân kia, quả nhiên cảm nhận được chân khí trong cơ thể hắn không hề yếu, mắt lại nhìn qua Hoàng Phủ Việt, tuy rằng không quá rõ ràng nhưng cũng có cảm giác giống như vậy.
Khóe miệng giật giật, lão gia tử cũng thật biết cách mang tai họa đổ vào đầu nàng, không nghĩ rơi xuống thời không này lại là một thế giới tu tiên, điều này thật quá trùng hợp đi.
Đối với một người có năng lực tu tiên mà nói thì chỉ cần có thực lực cao là đã có thể cảm nhận được năng lượng của hoa tai Lưu Quang, ngộ nhỡ có người đi trước một bước giành lấy bất kỳ một mảnh nhỏ nào của hoa tai, lợi dụng năng lượng hoa tai làm ra chuyện thương thiên hại lý, như vậy thực sự không tốt chút nào.
Trong lòng hết sức phiền chán, một ngụm uống xuống tất cả phần nước trà còn lại trong chén, lại nhìn qua Tấn Hoài chân nhân gì đó, giờ phút này hắn đang híp mắt nhìn Thủy Nhi, ánh mắt không chút kiêng nể khiến người khác cảm thấy khó chịu.
“Quả thật nàng rất xứng đáng với danh hiệu đệ nhất hoa khôi, đúng là rất xinh đẹp.” Tấn Hoài chân nhân mắt không chớp,nhìn chằm chằm vào Thủy Nhi.
“Nếu như Tấn Hoài chân nhân thích, nàng hãy đàn một khúc cho chân nhân thưởng thức đi.” Hoàng Phủ Việt như trước ngoài cười nhưng trong không cười, trông thấy rõ ràng Tấn Hoài chân nhân đang không chút che dấu nhìn chằm chằm Thủy Nhi, y trực tiếp nhún nhường đi ra ngoài nhưng bàn tay nắm chặt, buông xuống lại tiết lộ tâm tư của y.
“Tốt lắm, ha ha ha, thật sự phải đa tạ Việt Vương gia rồi, về sau có chuyện gì muốn tại hạ giúp đỡ cứ việc nói.” Tấn Hoài Chân nhân cười ha ha, nhanh chóng ôm Thủy Nhi vào nhã gian.
Người kiêu ngạo tự tin như Việt Vương gia thế mà dễ dàng chắp tay nhường đồ cho kẻ khác, ai cũng biết rằng, khi ở ở Hoàng cung, y còn nói muốn cưới Thủy Nhi làm chính phi.
Bùi Mạch Ninh nở nụ cười trào phúng, đối với nam nhân, nữ nhân như các nàng chỉ tựa như vật phẩm dùng để giao dịch, thương lượng. Trong mắt y cười nhạt dần, càng lúc càng lạnh lẽo, lũ nam nhân này khiến nàng cảm thấy thật chán ghét, thật muốn sút bay ra khỏi vũ trụ cho rộng chỗ.
” Công tử, đồ cũng đã ăn, ngồi cũng ngồi rồi, chúng ta trở về đi.”Tiểu Đào dù sao vẫn còn là đứa trẻ, không quen ở địa phương như thế này, mới ngồi một lúc đã muốn rời đi.
Nhưng Bùi Mạch Ninh cũng không muốn đi về sớm như vậy, nàng còn phải trước xác định trước mảnh hoa tai rốt cuộc là ở nơi nào, là ở trên người Hoàng Phủ Việt hay đang ở trên người Thủy Nhi kia?
Hoàng Phủ Việt trong đại sảnh chọn đại một chỗ ngồi xuống, giống như rất thích ý mà uống trà. Người ngồi xung quanh phần lớn cách y rất xa, âm thầm nghị luận. Thật không may, những lời bàn ra tán vào ấy truyền đến tai nàng, khóe miệng run run, hóa ra một trong những nhân vật chính trong câu chuyện kia còn có nàng.
Những người đó không phải là không biết chuyện đã xảy ra trong Hoàng cung, lúc đầu mọi người đều thông cảm với Bùi Mạch Ninh vì nàng bị Việt Vương gia cự tuyệt, sau đó thì bàn luận đến việc Hoàng Phủ Việt đường đường là một Vương gia đang được sủng ái, thế mà bây giờ lại bị một nữ tử ghét bỏ công khai, thà rằng gả cho người không thể đụng vào như trưởng tử Tư Không gia cũng không muốn gả cho Việt Vương gia tài mạo song toàn.
Thanh âm tuy không lớn, nhưng đại sảnh vốn yên tĩnh, mà Hoàng Phủ Việt lại là người tập võ nên nhĩ lực vô cùng tốt, cuối cùng cũng vẫn nghe được nhưng điều không hay ho gì. Sau khi y đã nghe được toàn bộ câu chuyện, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng, thành công khiến những người đang ngồi ở đây dừng nghị luận.
Đột nhiên, ánh mắt hơi liếc, tầm mắt lạnh lùng nhìn xuống, đối mặt trực tiếp với Bùi Mạch Ninh, hơi trố mắt, trong mắt có sự đánh giá. Tiểu Đào ở bên cạnh không dám thở mạnh, chỉ sợ Hoàng Phủ Việt sẽ nhận ra các nàng.
Chỉ tiếc, Hoàng Phủ Việt vốn là đối với Bùi Mạch Ninh không mấy ôn hoà, hơn nữa mỗi lần gặp mặt đều có lụa che mặt che khuất thì làm sao mà nhận ra được Bùi Mạch Ninh.
Bùi Mạch Ninh bình tĩnh nâng chén hướng y chào một lần, rồi tự nhiên ăn điểm tâm, cũng không phát hiện ra sự hứng thú chợt lóe rồi biến mất trong mắt Việt Vương gia kia.
Nữ Diêm Vương Nhà Có Thê Tử Lung Linh Nữ Diêm Vương Nhà Có Thê Tử Lung Linh - Bắc Li Dạ