Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 248
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 452 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:39:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 183: Chương 157: Tiểu Yêu Tinh, Đây Chính Là Đồ Dưỡng Già Của Nàng Đó, Buông Nó Ra
àng đợi được những lời này, nàng thật sự đợi được, hắn nói hắn yêu nàng.
Lời nói tra tấn nàng lâu như vậy, rốt cục đã nghe được từ trong miệng nam cặn bã cao lớn lại hết sức lông bông này rồi.
Cảm giác hạnh phúc khó có thể nói nên lời nhất thời tràn đầy trong trái tim nàng!
Chợt, Lệ Ảnh Yên vung đôi bàn tay trắng như phấn ra, theo bản năng nện trong lồng ngực xích lõa của Tiêu Dung Diệp.
"Nam cặn bã đáng chết, ít rắm thúi đi, ta không cần, không muốn gả cho chàng!"
Lệ Ảnh Yên khịt khịt mũi, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, ngửa đầu 45 độ ưu thương nhìn bầu trời đêm, nhàn nhạt mở miệng - -
"Bắt đầu từ lúc nào, chàng đã... có ý tứ với ta?"
Xuất phát từ chất vấn, Lệ Ảnh Yên vẫn không tin lời nam cặn bã này nói với mình thật sự phát ra từ đáy lòng.
"Ta cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, từ khi phát hiện nàng là thân nữ nhi, hoặc là sớm hơn, thậm chí là... lần đầu tiên gặp mặt!"
Tiêu Dung Diệp vừa mới nói xong, nhất thời trong đầu lướt qua nguyệt lão sống coi bói đêm thất tịch kia.
Mà câu "Trong vòng một nén nhang, công tử chắc chắn gặp được!" đó vẫn còn là hồi ức mới mẻ với Tiêu Dung Diệp.
Xem ra, nguyệt lão này quả thật Thần Thông Quảng Đại, cả hôn nhân đại sự của mình cũng có thể coi rõ ràng như vậy!
Nếu hắn thật sự kết thành liền cành với nữ cặn bã này, vậy nên đi đúc một bức tượng người mạ vàng, khắc lên năm chữ to "Nguyệt lão sống trên đời" cho lão tiên sinh tướng số kia.
"Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, đừng nói với ta, chàng mẹ nó còn tin tưởng nhất 'Tiện' chung tình(1)?"
"Vì sao không tin? Cẩu Đản, nàng cũng biết lần đầu tiên ta và nàng gặp mặt chính là ý của ông trời. Cái này gọi là duyên phận, không đúng, hẳn phải gọi là số mệnh!"
Vẻ mặt Tiêu Dung Diệp đầy chắc chắn nói qua, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn Lệ Ảnh Yên không dời.
Lệ Ảnh Yên bị hắn nhìn đến trong lòng sợ hãi một trận. Tại sao sau khi nam cặn bã này nói xong những lời này với mình, liền khiến bản thân cảm thấy khi nam cặn bã này nhìn nàng, mỗi một tấc ánh mắt nhìn đến đều mang theo tính xâm lược chứ?
"Duyên phận cũng tốt, số mệnh cũng được. Nam cặn bã, lão nương ta chỉ nói cho chàng ba chữ - - ta, khắc, phu!"
Đầu mày nhỏ thanh tú của Lệ Ảnh Yên không phục khó chịu nhướng lên, một bộ dáng sắc bén, rõ ràng chính là một nữ lưu manh.
Vốn tưởng rằng Lệ Ảnh Yên đã đủ không tiết tháo, nhưng nào biết câu dưới của Tiêu Dung Diệp này không chỉ không tiết tháo, hơn nữa tiết tháo còn tan nát dưới đất.
"Không có việc gì, mệnh tướng công của nàng là ta - - rất cứng rắn! Khắc thế nào, cũng không chết!"
Tiếp đó, không để ý ánh mắt trong suốt khác thường của Lệ Ảnh Yên, ôm lấy bả vai nhỏ của nàng vào trong ngực, vô cùng thân thiết để trán của mình lên cái trán trơn bóng của nàng, cọ xát như là đang làm nũng.
"Tùy nàng áp bức ta thế nào, ta đều nguyện ý không hề giữ lại tiếp nhận nàng! Bởi vì - - ta yêu nàng!"
Lại lần nữa thì thầm mở miệng nói, trái tim nhỏ của Lệ Ảnh Yên đều theo lời nói của hắn mà run rẩy kịch liệt.
Hắn là nghiêm túc ư? Di0en-da14n.le9.quy76.d00n Dù sao bản thân chỉ là một tiểu khất cái.
Theo suy nghĩ hỗn độn suy xét của Lệ Ảnh Yên, môi sầm bạc linh động hôn qua trán của nàng, lông mi và mí mắt.
Theo một đường hôn qua cánh mũi khéo léo, cuối cùng rơi lên trên đôi môi ngọt ngào như hai cánh hoa anh đào.
Bỗng nhiên, bàn tay to chế trụ cái gáy Lệ Ảnh Yên, tư thế bá đạo mà cường thế không khống chế được hôn môi của nàng.
Nụ hôn mang theo sức lực cắn nuốt, cũng mang theo nhu tình như nước, chậm rãi hòa tan lý trí yếu ớt của Lệ Ảnh Yên.
Thật lâu sau, Tiêu Dung Diệp mới lưu luyến buông lưỡi của nàng ra.
"Vật nhỏ, thật muốn cứ như vậy luôn luôn hôn nàng, thẳng đến khi chết đi!"
Nam tử động tình vươn ngón tay dài, tao nhã ma sát sợi chỉ bạc kéo ra từ giữa khóe miệng.
Tiếp đó, khẽ giơ ngón tay dài, nâng cằm nhỏ xinh đẹp của Lệ Ảnh Yên lên, chậm rãi tiến khuôn mặt tuấn tú đến gần.
"Rõ ràng có cảm giác với ta, rõ ràng bị ta hấp dẫn thật sâu, vì sao không thừa nhận chứ?"
"..."
"Nói yêu ta, thật sự khó khăn như vậy sao?"
"..."
"Đến, thử nói một câu, nói nàng yêu ta!"
Ngón tay dài của Tiêu Dung Diệp lười biếng nhẹ nhàng xoa nhẹ cằm nhỏ của Lệ Ảnh Yên, xẹt qua xương quai xanh trắng nõn, ngón tay sống động như là bút vẽ, lại lần nữa xâm lược mỗi một tấc da thịt của nàng.
Nhất thời, lửa dục vọng Lệ Ảnh Yên vốn đã áp xuống, nhưng từng đốm lửa nhỏ giống như đã thiêu cháy cả đồng cỏ, khó có thể ức chế mà trở nên bành trướng.
"Ưm... ừ..."
Hô hấp Lệ Ảnh Yên có chút khó khăn, hé ra dung nhan xinh đẹp vốn đã đỏ hồng. Giờ phút này càng như bị hỏa thiêu, đốt đỏ bừng đến bên tai.
Tình dục bị trêu chọc đến chín mùi, Tiêu Dung Diệp biết cá nhỏ đã cắn câu rồi.
"Đến, ngoan, nói nàng yêu ta!"
"..."
"Ngoan, nói đi, nếu không thì..."
"A... ừm..."
Tiêu Dung Diệp rất rõ ràng vị trí mẫn cảm của nàng, vì dụ dỗ nàng, không tiếc vươn ngón tay ra trêu chọc hạt đậu lớn.
# đã che chắn #
"Ta... Ta... Ta yêu... yêu chàng! Ta yêu chàng!"
Khàn khàn gầm nhẹ, tình dục chưa lui như gợn sóng, giống như một bài ca khóc thôi miên linh hồn yên tĩnh, làm hai người dần dần cảm thấy rõ được chân tình, chậm rãi xẹt qua đầu quả tim.
Nàng nói, nàng thật sự đã nói!
Rốt cục, Tiêu Dung Diệp như trút được gánh nặng. Cuối cùng thì nàng đã nói với mình, câu nói thần thánh nàng yêu hắn kia!
Giờ khắc này, Tiêu Dung Diệp khó có thể nói ra cảm giác vui vẻ khó đè nén ở trong lòng. Di0en-da14n.le9.quy76.d00n Động tác tay vốn còn đang hoạt động, không khỏi đột nhiên ngừng lại.
Trời ơi, Tiêu Dung Diệp hắn không có đang nằm mơ chứ? Nàng thật sự nói câu kia.
Tiêu Dung Diệp còn sa vào trong không thể tin, nâng tay muốn đánh mình một bạt tai, làm vậy để nói cho bản thân đây đến cùng là sự thật hay là cảnh trong mơ.
Nhưng trên tay vừa mới động, chỉ nghe thấy Lệ Ảnh Yên kiều mị phát ra một tiếng "ưm..." run run.
Tiêu Dung Diệp kinh ngạc giương mắt, lại phát hiện ngón tay mình lại có thể được khảm ở đây.
Giống như là đụng phải cái gì không nên đụng đến, Tiêu Dung Diệp theo bản năng muốn rút ra, lại phát hiện bị một lực đạo cố định, thật sắc bén giống như là giác hút, làm bản thân tiến thoái lưỡng nan.
"Tiểu yêu tinh, đây không phải bạn lâu năm của nàng, buông nó ra!"
Tiếng nói của Tiêu Dung Diệp khàn khàn, ai cũng có thể nhìn ra hắn đang nhẫn nhịn, thời điểm trêu chọc tiểu nữ cặn bã này, hắn sớm đã động tình trước cả nàng.
Xuất phát từ suy nghĩ muốn biết được đáp án trong miệng của nàng, Tiêu Dung Diệp luôn luôn nhẫn nại.
Không khỏi ngoảnh mặt làm ngơ với vũng nước đọng phía dưới pp, một lòng chỉ muốn không để ý, dù sử dụng thủ đoạn dữ dội nham hiểm cũng phải đạt được lời nói bản thân mình muốn từ trong miệng của nàng.
Mà nàng thật sự đã nói ra, điểm ấy khiến Tiêu Dung Diệp cảm thấy tuân thủ giới luật tăng khổ hành một lúc vẫn là đáng giá.
Chỉ là tiểu nữ cặn bã này đánh chết cũng không chịu buông tha ngón tay đáng thương này, hắn nên làm thế nào cho phải đây?
"Ta... Ta muốn... Tám tám sáu tư!"
Lệ Ảnh Yên đã hoàn toàn đánh mất lý trí, tựa hồ kịch chiến bảy bảy bốn chín hiệp sớm đã thỏa mãn không được dục vọng siêu cấp cường hãn của tiểu nữ cặn bã này rồi.
Nàng muốn tám tám sáu tư, đại chiến đến Thiên Minh.
Mà giờ phút này, Tiêu Dung Diệp hiểu ý hàm nghĩa khắc sâu trong lời nói của Lệ Ảnh Yên, nhất thời liền dừng bút, nhìn nữ cặn bã này. Thật không thể dễ trêu chọc, bằng không tiếp theo chính là chín chín tám mươi mốt chiêu thức rồi.
"Tiểu yêu tinh, vừa rồi chưa được ăn no sao?"
Nữ lừa đảo, nữ cặn bã, sắc nữ, thiếu não thật đúng đã hội tụ hết thảy chân truyền không tiết tháo.
"Đừng nói với ta, chàng không nâng lên được?" Lệ Ảnh Yên vứt mặt mày cười duyên, nâng tay tức giận đánh một cái thứ gần như ủ rũ trước tuổi này.
Nhưng vừa chạm vào, thứ kia giống như liền khôi phục sức chiến đấu trong nháy mắt, ngẩng đỉnh súng.
"Làm sao có thể không nâng lên được? Chỉ là tiểu yêu tinh, nói cho nàng một tiếng, chọc giận tiểu huynh đệ này của ta, nàng sẽ nếm mùi đau khổ!"
"A, phải không? Ta đây càng muốn thử một lần, nhìn xem ai chịu khổ nhiều hơn. Đến đây đi, nam cặn bã!"
Dứt lời, Lệ Ảnh Yên liền sói đói vồ mồi đè Tiêu Dung Diệp ở dưới thân.
Lần này là nàng chủ động cầu hoan, càng là nàng chủ động tiến lên.
"Ta ở trên, chàng ở dưới, cảm thụ một chút, cảm giác bị người khác nắm trong tay!"
Nói xong, miệng lưỡi ẩm ướt của Lệ Ảnh Yên liền hôn xuống, chảy dày đặc phân tán ở mỗi một tấc trong ngực to lớn.
"Đợi một chút!"
Chợt, Tiêu Dung Diệp mở miệng cắt đứt động tác trêu chọc này.
"Làm gì?"
Nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên tức giận mở miệng ngắt lời hắn.
"Không làm gì! Trước nói một câu, nàng yêu ta!"
"Mẹ nó, ít rắm thúi đi, làm sảng khoái rồi hãy nói!"
"Không được, trước tiên nàng nói nàng yêu ta đi!"
Tiêu Dung Diệp làm nũng, rất giống một đại cô nương khuê các.
"Yêu yêu yêu, yêu đại đầu quỷ chàng, ta chỉ biết yêu là làm!"
Dứt lời, Lệ Ảnh Yên liền thật sự giống như một con ngựa hoang vui vẻ càn rỡ rong ruổi ở trên Đại Thảo Nguyên rộng lớn.
Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! - Mạch Trạc Điệp