Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 248
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 452 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:39:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 85: Ít Nhất Ta Không Có Xuống Tay Với Đồng Tính
ên Nhi, ta biết nàng oán ta, nhưng nàng đừng giày vò bản thân được không? Nhiều năm thua thiệt như vậy, hãy để cho ta từ từ trả lại cho nàng?" Hoắc Thiếu Nghi vỗ vai Lệ Ảnh Yên, dằn lại tâm tư nói qua.
"Trả lại cho ta? A, thế nào là từ từ trả? Chẳng lẽ còn muốn nuôi dưỡng ta ở bên cạnh ngươi, làm vật cưng dịu ngoan sao? Ngươi sẽ lập tức thành phò mã gia An Nam quốc, cần trả lại gì ột tiểu khất cái sao? Đối đãi thật tốt với công chúa điện hạ của ngươi đi, đừng phụ lòng thêm một nữ tử quý trọng ngươi nữa!"
"Nữ tử thiên hạ hàng nghìn hàng vạn, nhưng từ đầu đến cuối Hoắc Thiếu Nghi ta đều chỉ muốn Lệ Ảnh Yên nàng!" Cuối cùng còn cường điệu hắn là phò mã gia An Nam quốc, Hoắc Thiếu Nghi bị tiểu nữ tử này chọc đến nổi giận, miệng không lựa chọn lời nói, liền phun ra tiếng nói rõ ràng nhất trong lòng hắn.
Hắn thích nàng, điểm ấy không thể nghi ngờ!
Quả nhiên, lời nói của Hoắc Thiếu Nghi khiến suy nghĩ của Lệ Ảnh Yên nhất thời đình trệ, mắt to đen tỏa sáng không thể tin nổi nhìn kỹ ánh mắt thâm thúy không dời của Hoắc Thiếu Nghi.
Chưa được một lúc, giọng nói của Lệ Ảnh Yên nhẹ nhàng như tiếng chuông, cười khổ nói lên: "A, nếu là năm năm trước, ta nhất định sẽ vì thâm tình của ngươi mà bị đả động, nhưng hiện tại, ta không còn là một đứa bé ngây thơ, cho nên ngươi gặp quỷ mà thâm tình đi, Lệ Ảnh Yên ta không tin!"
Lệ Ảnh Yên kích động đánh rơi hai tay Hoắc Thiếu Nghi đang giữ chặt vai của nàng, đẩy hắn cách xa mình.
Thấy mình cách xa Lệ Ảnh Yên, thân mình Hoắc Thiếu Nghi vô ý cứng ngắc một chút.
Cố nén cảm xúc buồn bả mất mát trong lòng, Hoắc Thiếu Nghi lại dâng lên cảm giác đau lòng, sau khi hít sâu một hơi, tiếng nói run rẩy mở miệng: "Thực xin lỗi!"
Lại nói ba chữ kia ra khỏi miệng, nội tâm Hoắc Thiếu Nghi ngũ vị tạp trần.
Hắn không biết nàng có thể tha thứ cho hắn không, cũng không biết bọn họ còn có tương lai không, nhưng ít nhất có thể cho hắn cơ hội làm bằng hữu được không! Hắn không muốn ép buộc nàng, hắn chỉ là đơn thuần muốn bù lại năm năm thua thiệt của nàng.
Nghe được ba chữ kia, Lệ Ảnh Yên không có nhiều cảm xúc dao động lắm, nhưng chỉ ba chữ quá nặng nề kia, bên trong bao hàm bao nhiêu chua xót, bao nhiêu nỗi buồn ly biệt. Cảm xúc biệt ly, nàng rất rõ ràng, thậm chí không có ai rõ ràng hơn nàng.
Lúc lơ đãng, nước mắt lại lần nữa chảy ra khỏi hốc mắt, không có nhiều cảm xúc kịch liệt như lúc trước, chính là mặc cho nước mắt im lặng chảy như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng yên tĩnh rơi lệ của Lệ Ảnh Yên, bộ dáng không giãy dụa như là một rối gỗ không có sinh khí. Hoắc Thiếu Nghi lại lần nữa hoảng sợ tiến lên, hai tay nâng mặt nàng lên, dùng môi ôn nhuận rất dè dặt cẩn thận hôn toàn bộ nước mắt của nàng vào trong môi mỏng, nước mắt trong suốt giống như là trân bảo hiếm có, từng giọt đều rất vô giá.
Lệ Ảnh Yên không giãy dụa, hắn tùy ý hôn nhẹ nước mắt chảy xuôi xuống của mình.
Lệ Ảnh Yên hiếm khi bất hòa giận dỗi hắn, làm Hoắc Thiếu Nghi thoải mái rất nhiều.
Sau khi hôn khuôn mặt sạch sẽ của Lệ Ảnh Yên, cánh môi ôn nhuận không khống chế được lại xẹt qua, hôn lên gương mặt nàng, dời xuống từng chút một, cuối cùng hôn lên cánh môi mềm mại như kẹo đường kia, chạm vào nhẹ nhàng như là sợ cánh môi kia dễ dàng bị nghiền nát, không dám chạm vào mạnh hơn, chỉ là nhẹ nhàng xẹt qua.
Nhưng mà đụng chạm rất nhỏ này vẫn kinh hách đến Lệ Ảnh Yên còn đang trong trạng thái cứng ngắc. Theo bản năng vươn tay nhỏ bé đẩy Hoắc Thiếu Nghi.
Cho dù động tác Lệ Ảnh Yên không lớn, vẫn làm động tác Hoắc Thiếu Nghi đột nhiên ngừng lại, hắn không khống chế được suy nghĩ, trong đôi mắt thâm thúy vẫn không biến mất dục niệm.
Chậm rãi khôi phục ý thức, Hoắc Thiếu Nghi kinh hãi phát hiện, bản thân vừa mới làm cái gì? Hôn nàng?
Nhìn thấy đôi mắt trong veo mà lạnh lùng của Lệ Ảnh Yên, Hoắc Thiếu Nghi liền vì động tác mới vừa rồi của mình, hận không thể đánh bản thân hai bạt tai.
"Yên Nhi, ta..."
"Vẫn thỉnh phò mã gia tự trọng!"
Lời nói Hoắc Thiếu Nghi đến bên miệng, liền bị tức giận của Lệ Ảnh Yên bức trở về.
Đúng vậy, hắn quả thật nên tự trọng.
Vừa rồi ở trên yến hội, bởi vì thấy Lệ Ảnh Yên rời khỏi yến tiệc, Hoắc Thiếu Nghi liền tùy ý nói dối với mọi người là muốn đi nhà cầu, nơi đây không nên ở lâu, huống chi bản thân đã thành khách của hoàng thượng. Ở trong này cùng người khác lôi kéo, sẽ không tránh khỏi miệng lưỡi mọi người.
"Yên Nhi, vừa rồi... thực xin lỗi, kỳ thực ta..." Hắn thật sự có rất nhiều lời để nói với nàng, chỉ là... Lời nói đến bên miệng liền khó có thể mở miệng, kìm nén trở về.
"Nàng bảo trọng." Hoắc Thiếu Nghi không biết nói gì, chỉ có thể rất là khách sáo bảo nàng phải bảo trọng hơn thôi, dù sao có Tiêu Dung Diệp chăm sóc nàng, hắn vẫn rất yên tâm. Tiếp đó đôi mắt không rời nhìn Lệ Ảnh Yên một cái, sau đó không dừng bước chân tiếp tục rời đi!
Lệ Ảnh Yên thấy bóng dáng Hoắc Thiếu Nghi lững thững dần dần đi xa, nước mắt dâng lên, dần dần mơ hồ tầm mắt của nàng, hóa ra bản thân vĩnh viễn là một người thật đáng thương, vĩnh viễn đều không có ai có thể đến đây hóa giải nội tâm của mình, nhớ đi nhớ lại, nàng che giấu cảm xúc lại không thể kiềm chế sự phát tiết, ôm đầu thống khổ, bộ dáng gào góc này giống như là một đứa nhỏ không nhà để về.
Không biết qua bao lâu,một giọng nói trầm ổn như bàn thạch truyền vào trong tai Lệ Ảnh Yên.
"Hóa ra ngươi cũng có một mặt cảm tính như vậy! Bộc lộ cảm xúc, còn khóc càng không thể vãn hồi!" Tiêu Dung Diệp thở dài, thân mình cao ngất tùy ý dựa vào bên cạnh thân cây.
Nghe được giọng nói của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên không có dao động cảm xúc nhiều lắm, chỉ là dùng giọng nức nở nói: "Vô nghĩa, ta đặc biệt là người, không phải thần, tự nhiên sẽ có cảm xúc!"
"Vậy ngươi nói với ta, vì sao buồn bực?"
Tiếng nói nhẹ nhàng của Tiêu Dung Diệp giống như là đang tìm kiếm nguyên nhân vấn đề. Lần đầu tiên trong đời, hắn hiếm khi dằn lại tâm tư ngồi xổm người xuống đặt câu hỏi.
"Tại sao phải nói lý do ta buồn bực với ngươi? Ngươi là gì của ta?"
Lệ Ảnh Yên vẫn như trước, tính tình không tốt lầu bầu, tức giận nghiêng đầu, không muốn nhìn hắn.
"Có phải bởi vì ta không?"
"..." Lệ Ảnh Yên không thể tin nổi, hàng này nghĩ gì vậy?
"Nói, có phải bởi vì ta không?" Tiêu Dung Diệp lại một lần nữa nhấn mạnh, chất vấn Lệ Ảnh Yên.
Một lúc sau, Lệ Ảnh Yên vẫn không muốn trả lời vấn đề của hắn, vì vấn đề này thật sự buồn cười đến nổi điên.
"Ngươi không thể trực tiếp trả lời vấn đề của ta sao? Nói, có phải bởi vì ta không?" Tiêu Dung Diệp cất cao âm điệu, xoay thân thể nàng lại, để nàng đối mặt với mình.
"Nói với ta, có phải bởi vì ta không? Có phải bởi vì Lan Cẩn đột nhiên xuất hiện mới buồn bực không? Ngươi hẳn là biết, ta và nàng ta không có quan hệ gì!"
Tiêu Dung Diệp lại có thể phá lệ muốn tới giải thích quan hệ của mình và những nữ nhân khác với một tên lừa gạt, hành động này thật đúng là cười đến rút gân không ngừng!
"Ta quản quan hệ của ngươi và những nữ nhân khác làm gì? Ta lại không là gì của ngươi? Xem bộ dáng nàng khoác cánh tay ngươi, ngươi không phải rất hưởng thụ ư? Hiện tại đến chỗ ta nói này nói vậy là có ý gì?"
Lệ Ảnh Yên gần như là một hơi gào thét với Tiêu Dung Diệp, nàng đã đủ phiền, còn phải sứt đầu mẻ trán nghe hắn giảng tiểu thuyết tình yêu của mình, thật sự là khiến nàng tức giận đến muốn cắn người!
"Không nghĩ tới tiểu Cẩu Đản của ta là một người khẩu thị tâm phi, ngươi rõ ràng buồn bực vì sự tồn tại của những nữ nhân khác, ngươi thật đúng là một người mâu thuẫn!" Tâm tình Tiêu Dung Diệp rất tốt, vuốt nhẹ mép tóc của Lệ Ảnh Yên, như là dung túng nữ hài tử mà mình thích.
Trời biết, lúc hắn nghe được lời nói tràn đầy ghen tị của Lệ Ảnh Yên, bản thân liền rất vui vẻ? Hóa ra, "Hắn" thật sự là bởi vì mình mới buồn bực, mới nỉ non, xem ra mình ở trong lòng tiểu lừa đảo này vẫn có chút địa vị!
"Ta bởi vì nữ nhân của ngươi nên buồn bực sao? Ta nói đầu ngươi bị lừa đá rồi phải không? Ta khóc, ta buồn bực, chỉ là vì ta muốn khóc, muốn buồn bực. Ngươi có thể không tự kỷ không?"
"Ta không cảm thấy ta tự kỷ? Nếu không phải khóc vì ta, vậy rốt cuộc vì sao ngươi lại khóc? Ngươi không có một lý do đầy đủ, ta có thể khẳng định, ngươi hoàn toàn là khóc vì ta!"
"Ngươi bệnh thần kinh? Ra cửa quên uống thuốc à?"
Lệ Ảnh Yên thấy Tiêu Dung Diệp không có tiết tháo đến trình độ này, gần như đều phải nín khóc mà cười, xem ra hắn không chỉ có không có tiết tháo, còn rất tự kỷ!
"Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Biểu tình ăn cứt của ngươi đã nói cho ta biết, đó là vì ta!"
Bộ dáng Tiêu Dung Diệp dương dương tự đắc, tâm tình tốt tới cực điểm, đong đưa đầu sang trái vài cái, đong đưa sang phải vài cái.
Thấy bộ dáng dương dương tự đắc của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên tức đến không có chỗ phát, còn ngại nàng không đủ rộn lòng sao? Có vẻ như gặp nam cặn bã họ Tiêu này chính là bắt đầu một kiếp nạn lớn, khiến Lệ Ảnh Yên thực hận không thể đập bẹp hắn.
"Ngươi thật sự là rảnh rỗi nhàm chán, nếu ngươi thật sự rất nhàm chán, liền tìm xuân cung đồ gì đó cho vương phi của ngươi đi, đừng ở trước mặt Cẩu Đản ta như ruồi bọ bay loạn!"
Đối với nam cặn bã tự kỷ lại hết sức lông bông giống như khổng tước cao ngạo này, Lệ Ảnh Yên trừ bỏ oán trách hắn, thật đúng là không thể nói gì với hắn.
"Trình diễn xuân cung đồ sao? Không sai! Chính là... định hướng tình dục của ta có vấn đề, cho dù muốn trình diễn xuân cung đồ cũng muốn đối phương phải là nam, ta cảm giác Cẩu Đản ngươi chính là một lựa chọn không tồi, như thế nào, có hứng thú cùng bổn vương trình diễn một xuân cung đồ xinh đẹp không?"
Từ lúc nào, Tiêu Dung Diệp hắn luôn ổn trọng tự giữ mình, trở thành người không tiết tháo có thể nói ra miệng những lời thô tục này, thật đúng là do tiểu lường gạt này ban tặng mà!
"Thật không hiểu nổi, ngươi muốn tìm người thử, hoặc là nói là không nhịn được, phải nên đi tìm những người khác, nam nhân trong thiên hạ này có hàng nghìn hàng vạn, không được, ngươi liền đổi mỗi ngày, sẽ có một người có thể thỏa mãn ngươi mà! Ngoan đi!"
Vốn bởi vì chuyện của Hoắc Thiếu Nghi mà phiền chán đến chết, lúc này còn muốn cùng nam cặn bã không có tiết tháo ở chỗ này đưa tình, nói ra thật mất mặt, lời nói không có tiết tháo, nàng thật là sắp bị nam cặn bã này tra tấn đến điên mất.
"Nhưng ta không có cảm giác với nam nhân khác, nhưng ngươi là một ngoại lệ. Còn có, nếu ngươi có thể thỏa mãn ta, ta liền ngoan ngoãn!"
Nói xong, liền thử tiến thân thể lên, một tay chống ở trên thân cây Lệ Ảnh Yên đang dựa, một tay giữ chặt bả vai Lệ Ảnh Yên, giam cầm nàng ở trong phạm vi của bản thân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng được ánh trăng phủ lên như một tầng áo mỏng nhẹ nhàng, gằn từng tiếng: "Cẩu Đản, ta thấy ngươi là muốn được phóng thích tất cả ham muốn 24 năm cấm dục lên người ngươi, cho nên nghe ta đi, có được không?"
Tiêu Dung Diệp nói lời không có tiết tháo với Lệ Ảnh Yên, cuộc đời Tiêu Dung Diệp còn chưa trải qua loại chuyện này, cũng không biết nghĩ như thế nào, chính là không có tiết tháo muốn cống hiến thân thể trong trắng này cho Cẩu Đản này.
Bị lời nói của Tiêu Dung Diệp dọa Lệ Ảnh Yên tới mức giật mình, gần như muốn khóc ra, hàng này không đùa giỡn chứ?
"Đừng đừng đừng, vương gia, loại chuyện này, coi trọng ngươi tình ta nguyện, ngươi bắt buộc ta, chơi sẽ không thích đâu!"
Lệ Ảnh Yên vội vàng đừng để mắt, sợ sẽ sa vào tại bên trong đôi mắt đen thâm thúy kia.
"Lần đầu tiên làm chuyện này liền thích, sau này làm nữa liền không có ý nghĩa rồi."
Lời nói của Tiêu Dung Diệp khiến cúc hoa của Lệ Ảnh Yên chợt căng thẳng. Con tôm, lời nói của hàng này là ý tứ gì? Cho dù hôm nay làm, sau này còn có thể lại làm... cái kia?
"Ta nói Cẩu Đản, ngươi xem nơi này không có người, không bằng chúng ta đánh dã chiến thì thế nào?"
Nam cặn bã họ Tiêu này nói lời nói thô tục đến vậy, thật đúng là lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì cũng phải chết ngất, khiến khóe miệng Lệ Ảnh Yên phải cười khổ đến rút gân.
Bất quá nghe lời này, nam cặn bã họ Tiêu rõ ràng chính là rất lão luyện, đánh dã chiến, lại có thể muốn đánh dã chiến. Ha ha, dưới tình huống lộ thiên ở đây, thật đúng là kích tình bắn ra bốn phía!
"Không được, không được!" Lệ Ảnh Yên không chút suy nghĩ liền mở miệng cự tuyệt Tiêu Dung Diệp, nam cặn bã họ Tiêu này không tiết tháo thì thôi, nhưng đừng liên lụy nàng chứ. "Vì sao không được?"
"Vậy vì sao được? Ngươi nói một chút hai xú nam nhân chúng ta say mê nói chuyện này... Ây, ta sắp bị ngươi làm điên rồi, ta là nữ được chưa! Làm ơn buông tha!"
Lệ Ảnh Yên hết cách, biết tình thế không ổn, vội vàng nói ra giới tính thật của mình, hi vọng bản thân mạng lớn, có thể tránh được đại nạn này!
"Không đồng ý liền không đồng ý, làm gì mà phải bóp méo cả giới tính của mình? Ta đúng là... Hu!" Như là bị ủy khuất, Tiêu Dung Diệp cong miệng lên làm nũng, Lệ Ảnh Yên nhìn đến đầu từ một biến thành bốn.
"Được rồi, vương gia, ta nói ngươi như vậy, nương ngươi biết không?"
Lệ Ảnh Yên nhướng mày lên, tức giận kéo bàn tay Tiêu Dung Diệp đang giam cầm mình ra.
Thấy bộ dáng nhíu mày của Lệ Ảnh Yên, giống như một đứa trẻ vô hại, Tiêu Dung Diệp liền muốn giơ tay nhéo khuôn mặt của nàng.
Nhưng mà, ngay lúc cánh tay cách gò má Lệ Ảnh Yên 0. 01 cm, đột nhiên nàng bóp chặt bàn tay đang duỗi ra của Tiêu Dung Diệp.
"Làm gì? Chiếm tiện nghi chưa đủ à?"
Lệ Ảnh Yên thật là không thể chịu đựng được nam cặn bã không có tiết tháo này nữa, hắn đúng là hạ thủ được với đồng tính!
"Chiếm tiện nghi của ngươi? Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta thấy trên mặt ngươi có vết bẩn, muốn giúp ngươi lau thôi. Ngươi bày ra một vẻ mặt khổ qua bị cường bạo làm gì?"
Tiêu Dung Diệp tiến sát nói xong, biến thành Lệ Ảnh Yên rất ngượng ngùng, bản thân lại trách lầm hắn, xem ra hắn giống như không phải chiếm tiện nghi của mình!
"Vậy... vậy ngươi giúp ta lau đi!"
Không muốn Tiêu Dung Diệp hắn nói mình là chó cắn Lã Động Tân, Lệ Ảnh Yên đành phải kiên trì nói dối.
Thấy Lệ Ảnh Yên - kẻ không đầu óc lừa đảo này đồng ý mình có thể chạm vào mặt nàng, mừng rỡ ở trong lòng Tiêu Dung Diệp đều hiện lên mặt rồi!
Nàng cho phép mình chạm vào mặt nàng, vậy bản thân há có thể không chạm vào.
Tiêu Dung Diệp không tự chủ được tiến thân thể lên phía trước vài phần, khuôn mặt tuấn dật phóng đại ở trong mắt Lệ Ảnh Yên.
Khuôn mặt gần trong gang tấc khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên chợt đỏ hồng, tim đập rối loạn.
Mặt cách nàng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
"A, ngươi cách ta gần quá rồi! A, tránh ra, ưm..." Lệ Ảnh Yên cau mày, theo bản năng phản kháng, nhưng chung quy đã chậm một bước, môi Tiêu Dung Diệp liền như vậy chuẩn xác không sai dán lên môi của nàng.
Nhất thời, một cỗ cảm giác mạnh mẽ từ cánh môi truyền đến mỗi một chỗ trên thân thể, cảm giác tê dại như là bị lông chim lướt qua, lưu lại từng tầng gợn sóng không đều.
Lệ Ảnh Yên không thể tin trừng to mắt, suy nghĩ của nàng bị hắn cướp đi hơn phân nửa. Đây là lần thứ ba hắn... hôn nàng!
Nếu nói hai lần trước hôn là vì không cho nàng nói chuyện, ngăn chặn cái miệng ồn ào của nàng, vậy lúc này hôn lại tính là cái gì?
Cùng với thân thể Tiêu Dung Diệp khi dễ đè lên, lực đạo môi và răng tăng thêm vài phần, cánh môi giống như hút mứt hoa quả, giống như là độc dược trí mạng cám dỗ người ta đến nghiện. Hắn hoàn toàn khó có thể kiềm chế, thậm chí nhu cầu nguyên thủy nhất giống hồng thủy, một đợt tiếp một đợt muốn đánh úp bản thân, lý trí hoàn toàn không chịu khống chế của bản thân, vẫn quên mình hôn Lệ Ảnh Yên.
Cảm xúc càng ngày càng rõ ràng khiến Lệ Ảnh Yên phát hoảng, bàn tay theo bản năng đẩy ngực Tiêu Dung Diệp ra, lại phát hiện sức lực của mình hoàn toàn không đẩy không ra được lồng ngực cứng rắn như đá này. Thậm chí có thể cảm nhận được lòng ngực ấm áp đó càng ngày càng nóng lên, như là một khối thiết bị nung đỏ cách vải vóc thân mật với da thịt của mình.
Tim đập cuồng nhiệt càng rối loạn như chạy nước rút, khiến suy nghĩ của Lệ Ảnh Yên cũng mềm nhũn.
Không thể, không thể, tuyệt đối không thể. Hắn hoàn toàn xem mình như một người nam nhân, mà không phải nữ nhân. Huống chi, vừa rồi Hoắc Thiếu Nghi cũng đã hôn mình...
Bỗng dưng, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Thiếu Nghi hiện lên ở trong đầu của nàng.
Vào lúc suy nghĩ của Lệ Ảnh Yên sắp tan rã, nàng dùng sức lực toàn thân, đột nhiên đẩy Tiêu Dung Diệp ra.
Lệ Ảnh Yên thành công tránh thoát Tiêu Dung Diệp, giống một đứa trẻ tham lam hô hấp từng ngụm không khí. Vừa rồi, nàng thật sự bị Tiêu Dung Diệp làm cho sợ hãi, nụ hôn kia, rõ ràng không giống lúc trước, sao cảm giác lại mang theo tính chiếm hữu chứ?
Tiêu Dung Diệp cũng bị hiện thực kéo suy nghĩ về, đối với tất cả mọi chuyện vừa mới phát sinh, đầu óc một mảnh trống không.
Hắn vừa mới làm cái gì? Lại hôn tiểu lừa gạt này sao?
Tại sao mỗi lần chỉ cần đối mặt với tiểu cặn bã này, cảm xúc của bản thân lại không chịu sự khống chế của mình nữa chứ?
"Vừa rồi ta..."
"Ngươi - đồ nam cặn bã không có tiết tháo, không tiết tháo thì không tiết tháo, tại sao lần nào ta đều là người bị hại, ta đã nói ta là nữ, sao ngươi còn không chịu buông tha ta? Ta buồn bực, ngươi - kẻ bại hoại này làm sao có thể sinh tồn ở trên địa cầu này chứ, thật sự là sống thì ô nhiễm không khí, chết thì lãng phí đất đai!"
Lệ Ảnh Yên một hơi rống xong tất cả lời nói, mắt đầy khinh thường nhìn nam tử tuấn dật như tiên ở trước mặt.
Hắn thật là đẹp trai đến không lời nào có thể miêu tả, nhưng cũng là không có tiết tháo đến không có điểm dừng. Lệ Ảnh Yên nàng nhất định là đời trước làm bậy quá sâu, mới gặp phải nam cặn bã họ Tiêu không tiết tháo, không tiết tháo, vô cùng không có tiết tháo này.
"Xem ra ngươi há mồm vẫn là thiếu giáo huấn, nếu ta lại nghe được một từ bất kính với ta, ta sẽ không để ý hôn ngươi thêm lần nữa."
Tiêu Dung Diệp nhìn như đang vui đùa, nhưng từng chữ châu ngọc, hoàn toàn là đang nói điều kiện với Lệ Ảnh Yên. Kỳ thực, trong lòng hắn có một giọng nói đang kêu gào, hắn vẫn rất hi vọng Lệ Ảnh Yên tiếp tục nói từ bất kính với hắn, như vậy, bản thân lại có thể hôn nàng rồi!
"Nam cặn bã họ Tiêu, ngươi đường đường là một vương gia, đùa giỡn lưu manh, thích hợp sao?"
"Đối với lưu manh, bổn vương đương nhiên cũng muốn đùa giỡn lưu manh, không có gì không thích hợp. Ngươi nói đúng không, tiểu Cẩu Đản của ta!"
Thấy Tiêu Dung Diệp âm dương quái khí nói xong, Lệ Ảnh Yên hận không thể một quyền đánh rơi hai cái răng cửa của hắn, đỡ phải ồn ào với nàng.
"Ta lưu manh? Còn kém xa ngươi, ít nhất ta không có xuống tay với đồng tính, không giống ngươi, nam nữ đều xơi!"
Lệ Ảnh Yên tức giận phản bác Tiêu Dung Diệp, nhưng cố tình hàng này chính là không tiết tháo như vậy
"Đúng, ta chính là nam nữ đều xơi, nhất là bất nam bất nữ, giống như tiểu Cẩu Đản của ta vậy, trên giường thì sai khiến như nữ nhân, dưới giường có thể sai khiến như nam nhân. Phải biết rằng, người lưỡng tính giống như ngươi vậy, ngàn năm chỉ gặp một lần, không xuống tay với ngươi, Tiêu Dung Diệp ta sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân."
Một câu tiếp một câu khiến Lệ Ảnh Yên nghe đến cúc hoa xoắn lại một chỗ, xem ra hàng này đã không có thuốc nào cứu được, hơn nữa hắn đã buông tha cho việc chữa trị rồi.
"Ta không muốn nói chuyện với ngươi, ta phải đi về, yến hội bên kia còn chưa kết thúc, ngươi là vương gia lại ngang nhiên rời đi, thích hợp sao?"
Lệ Ảnh Yên cảm thấy, nhất định phải nhắc nhở hắn một chút, dù sao hắn không giống tên côn đồ như nàng, nói như thế nào hắn cũng là một vương gia, rời đi như vậy sẽ để người khác lấy làm truyện cười. Dù nói thế nào, trước mắt hắn vẫn là chủ tử của nàng!
Kỳ thực, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn không biết, Tiêu Dung Diệp có thể cái gì cũng không cố kỵ vội vàng rời khỏi yến hội, còn không phải vì tiểu lừa gạt nàng tiêu sái rời đi sao? Hắn lo lắng cho nàng, mới đi ra theo. Thậm chí không tiếc vì nàng ầm ĩ lật mặt với người chuẩn bị làm vương phi của mình.
Nhưng tiểu cặn bã này hoàn toàn không để ý chi tiết chuyện Tiêu Dung Diệp làm vì nàng, có lẽ còn có thể tức giận mắng hắn một chút.
"Được rồi, ngươi và ta cùng nhau trở về yến hội, như vậy ta mới có thể yên tâm!"
"Ta nói ngươi có bị bệnh không? Hoàng thất các ngươi làm tiệc tối, chọn rể, có quan hệ gì với Cẩu Đản ta, sao lại cố tình bắt ta trở về? Ta mới không cần trở về!"
Nàng thật sự không muốn trở về, miễn cho đi về lại gặp Hoắc Thiếu Nghi, sẽ nghe được tin tức đau lòng hắn ta được khâm định làm phò mã gia An Nam quốc, cho nên đánh chết nàng cũng sẽ không trở về.
Nhưng Tiêu Dung Diệp làm sao có thể yên tâm nàng ở trong này một mình, không chút suy nghĩ tiến lên kéo tay nàng.
"Ngươi phải trở về với ta!"
"Không, ta không về!" Lệ Ảnh Yên giãy dụa, nàng thật không muốn trở về.
"Ta sẽ không bỏ lại ngươi ở chỗ này một mình!" Chưa từ bỏ ý định, Tiêu Dung Diệp vẫn không chịu buông tay kéo Lệ Ảnh Yên.
Thấy mình giãy dụa đều là không có tác dụng, Lệ Ảnh Yên cất giọng nói trong trẻo: "Ngươi không thể để ta yên lặng một chút sao?"
Quả nhiên, sau khi Lệ Ảnh Yên nói ra lời này, Tiêu Dung Diệp đột nhiên ngừng động tác nắm chặt vạt áo của nàng.
"Tách, tách, tách!" Lúc lơ đãng, nước mắt Lệ Ảnh Yên lại chảy xuống.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn phủ đầy nước mắt, nhiễm một tầng vô lực tái nhợt mơ hồ, Tiêu Dung Diệp nhìn đến kinh hồn táng đảm.
Thân mình thử tiến lên phía trước, đưa tay giữ hai vai của nàng, trầm giọng thử hỏi: "Cẩu Đản, ngươi, ngươi có khỏe không?"
"Ta không khỏe, không khỏe, không khỏe..." Lệ Ảnh Yên không quan tâm đánh rơi hai tay của Tiêu Dung Diệp xuống. Giọng nói đứt quãng càng ngày càng nhỏ, Tiêu Dung Diệp thấy động tác giãy dụa của nàng, tâm đột nhiên không ngừng đau nhức, giống như là cảm động lây vậy!
"Cẩu Đản, ngươi đừng kích động, đều là ta không tốt, vừa rồi ta không nên dọa ngươi, ngươi hãy nghe ta nói, Cẩu Đản ngoan!"
"Ta không nghe, ta không nghe, không nghe..."
Hai tay Lệ Ảnh Yên bịt lỗ tai, cảm xúc kích động không muốn nghe hắn nói gì, hiện tại nàng chỉ cần ở một mình thôi.
Thấy cảm xúc nàng kích động, Tiêu Dung Diệp theo bản năng đưa tay bắt lấy hai tay đang che lỗ tai của nàng, thuận thế ôm nàng vào trong lòng.
"Cẩu Đản, ngươi đừng giày vò bản thân, có việc gì thì cứ nói với ta, bằng không ngươi đánh ta vài cái đi!"
Tiêu Dung Diệp lôi kéo bàn tay Lệ Ảnh Yên đang đặt trên ngực mình. Đánh vào miệng mình vài cái, nhưng nào biết, Lệ Ảnh Yên đã lấy lại được tinh thần, vung nắm tay nhỏ lên ngực Tiêu Dung Diệp, đánh thêm vài cái lên miệng hắn.
"Ngươi hư, ngươi hư, xấu lắm, đều là nam cặn bã ngươi khi dễ ta. Hu..."
"Đúng, đúng, đúng. Ta hư, ta không nên khi dễ ngươi, đừng khóc!"
Lúc này Tiêu Dung Diệp hiếm khi tốt bụng lau nước mắt cho nàng, dằn lại tâm tư nói lời dỗ nàng, hoàn toàn là một bộ dáng phụ thân dung túng nữ nhi làm nũng.
Tiêu Dung Diệp vừa dỗ lại vừa lừa, Lệ Ảnh Yên dần dần bình phục cảm xúc.
Giọng khàn khàn mang theo nước mắt, yếu ớt nói với Tiêu Dung Diệp: "Ta không sao, ngươi nhanh trở về đi, một lát để người khác biết Tứ hoàng tử An Nam quốc ngươi không ở yến hội, sẽ tổn hại thể diện hoàng gia!"
"Thế nào? Biết suy nghĩ vì ta rồi sao. Vậy ngươi liền ngoan ngoãn trở về với ta đi!"
"Ta không đi!" Lệ Ảnh Yên chu nhất cái miệng nhỏ nhắn lên, không mang theo lo lắng liền từ chối Tiêu Dung Diệp.
"Vậy ta ở đây đợi với ngươi, dù sao ta lo lắng ngươi ở chỗ này một mình."
Lời nói của Tiêu Dung Diệp như là một luồng ánh mặt trời chiếu vào trong lòng Lệ Ảnh Yên, làm thân thể của nàng đột nhiên ngẩn ra. Hắn là đang quan tâm mình sao?
Nhưng nghĩ lại, nam cặn bã làm sao có thể quan tâm mình chứ, trừ phi hôm nay hắn uống nhầm thuốc?
"Ôi chao, ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, ngươi cứ yên tâm đi!"
Lệ Ảnh Yên đẩy cánh tay Tiêu Dung Diệp, một là để hắn nhanh chóng trở về, hai là mình thật sự yên lặng một chút, không để người khác quấy rầy mình.
Nhưng Tiêu Dung Diệp làm sao có thể để nàng ở lại chỗ này một mình!
"Ngươi không đi đúng không? Được, vậy ta liền ở lại với ngươi!" Nói xong, liền cứng rắn ngồi ở bên cạnh Lệ Ảnh Yên.
Thấy bộ dáng dương dương tự đắc của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên tức giận nói qua.
"Ta nói sao ngươi lại giống âm hồn không tan thế hả?"
"Vậy rốt cuộc ngươi có đi hay không?"
"Không đi!"
"Vậy ta liền âm hồn bất tán vây quanh ngươi!"
"Bệnh thần kinh!"
- - phân cách tuyến - -
Bị Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia cằn nhằn đến đầu Lệ Ảnh Yên từ một biến thành bốn cái, hoàn toàn không thể có một hoàn cảnh yên tĩnh, bất đắc dĩ vẫn là lựa chọn trở lại yến hội với hắn. Ở đâu đều là tranh cãi ầm ĩ, còn không bằng trở về, như vậy nam cặn bã họ Tiêu này cũng không đến mức bị nói thành không giáo dưỡng.
Đợi hai người bọn họ trở lại yến hội, tiệc tối đã gần kết thúc rồi.
Gia tộc Hoắc thị bên kia, vẻ mặt Uyển Nhu công chúa yên tĩnh ngồi ở bên cạnh Hoắc Thiếu Nghi, nghiễm nhiên một bộ dáng nương tử ở nhà vâng lời nghe theo.
Tiếng cổ nhạc được đánh từ nhạc cụ có hình dạng như cái vò, đèn hoa rực rỡ như ánh trăng hoa mỹ. Hoàng cung, vĩnh viễn đều là một phong thái hùng vĩ.
Buổi tiệc tiến triển đến giai đoạn cuối cùng, đám người nhốn nha nhốn nháo không thấy hoàng thượng ra lệnh, ai cũng không dám tự tiện rời đi.
Gần tới giờ tý, hoàng đế Tiêu Hạo Thiên bình tĩnh dùng giọng già nua nói: "Ngày tốt giờ tý, chúng khách thoải mái. Hôm nay trẫm vô cùng vui sướng, tại đây, trẫm muốn nói với chúng ái khanh một tin tức tốt. Nhi tử thứ ba của Hoắc thị - Thiếu Nghi cần kiệm hiếu cung(1), tài cán dũng cảm, trẫm rất thích, đặc biệt gả Uyển Nhu công chúa của trẫm cho Thiếu Nghi làm vợ. Ngày đại hôn, đợi trẫm và hoàng hậu thương nghị!"
"Bệ hạ vạn phúc, trước tiên chúng thần cung chúc này đôi bích nhân cử án tề mi(2), bạch thủ giai lão(3)!" Tiếp đó, các vị khanh gia chắp tay thi lễ nói chúc mừng với Tiêu Hạo Thiên.
Thấy thế, Hoắc Thiếu Nghi và Uyển Nhu công chúa đứng dậy, gật đầu cảm ơn với các đại thần, bộ dáng cầm sắt tương điều(4) thật đúng là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi!
Nhưng trong mắt Hoắc Thiếu Nghi trống rống, vẻ mặt sợ là chỉ có hắn rõ ràng thôi.
Thấy một màn trước mắt này, đôi mắt Lệ Ảnh Yên nhất thời đỏ đậm, bọn họ... vẫn là ở chung với nhau rồi! Loại đau đớn bị roi hung hăng đánh vào thân thể cũng không đau bằng một phần mười nỗi đau lòng vào giờ phút này của nàng. Tâm co rút không ngừng đổ máu, một giọt tiếp một giọt, cho đến khi thân thể nàng cứng ngắt rơi nước mắt tại chỗ, không có chút cảm giác nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.
Ngay lúc Lệ Ảnh Yên thất thần nhìn một màn trước mắt, pháo hoa phía sau nở rộ lộng lẫy đúng vào giờ tý.
Pháo hoa này đẹp không gì sánh nổi, nhưng chỉ một khoảnh khắc, lại lặng yên biến mất, thật đúng là làm nổi bật một câu kia: Pháo hoa dễ lạnh, cố nhân không còn nữa(5).
Lòng Lệ Ảnh Yên ngũ vị tạp trần sầu não nói không nên lời, năm năm trước, không phải bọn họ đã sai rồi sao? Bản thân có cần phải để ý hắn như vậy không? Nàng cho rằng nàng đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến hoàn toàn có thể quên hắn, nhưng nàng sai lầm rồi, lúc nghe hắn sắp trở thành phu quân của người kia, lòng của nàng đã bán đứng nàng, nàng vẫn để ý hắn, không phải sao! Bằng không, giờ phút này tâm làm sao có thể đau như vậy!
Lúc hoảng hốt thất thần, nước mắt lại "Tách, tách" lăn xuống.
"Sao lại khóc rồi hả?" Vào lúc nàng yếu ớt nhất, Tiêu Dung Diệp lại xuất hiện sau lưng nàng, đưa một chiếc khăn gấm Tô Châu màu trắng tới trước mặt nàng.
"Không, không có gì, bất quá là hạt cát bay vào trong mắt thôi!" Lệ Ảnh Yên nghiêng mặt, né tránh ánh mắt nhìn chăm chú của Tiêu Dung Diệp, nàng không muốn để hắn thấy mình yếu ớt. Lệ Ảnh Yên nàng lăn lộn nhiều năm như vậy, có cần phải để ý Hoắc Thiếu Nghi hắn cưới ai không.
"Thật là hạt cát bay vào mắt sao?" Tiêu Dung Diệp biết rõ còn cố hỏi, từ trước đến nay hoàng cung đều không nhiễm một hạt bụi, làm sao có thể có hạt cát, còn đúng lúc bay vào trong mắt nàng.
"Ừ." Lệ Ảnh Yên gật gật đầu.
Thấy Lệ Ảnh Yên không muốn giải thích nhiều với mình, Tiêu Dung Diệp phẫn nộ bỏ qua vấn đề này.
"Được rồi, một lát nữa chúng ta về nhà!"
Về nhà? Lệ Ảnh Yên nghe hai chữ đó, không khỏi cười khổ ở trong đáy lòng. A, nơi nào mới được xem là nhà của Lệ Ảnh Yên này đây? Thần vương phủ? Nơi đó chỉ là nơi ăn nhờ ở đậu của mình mà thôi!
Lúc Lệ Ảnh Yên và Tiêu Dung Diệp đang nói chuyện.
Uyển Nhu công chúa và Hoắc Thiếu Nghi không đúng lúc xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Tứ hoàng huynh!"
Sau khi nghe tiếng, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên cùng xoay người sang chỗ khác. Chỉ thấy lúc này Uyển Nhu giống một tiểu nữ nhân hạnh phúc đứng ở bên cạnh Hoắc Thiếu Nghi.
"Uyển Nhu?" Tiêu Dung Diệp tò mò đặt câu hỏi.
Vừa thấy Hoắc Thiếu Nghi, Lệ Ảnh Yên vội vàng lui đến phía sau Tiêu Dung Diệp, cúi đầu, tận lực làm cho bọn họ bỏ qua sự tồn tại của mình. Mà Tiêu Dung Diệp chuẩn bị tiến lên nghênh đón một lòng một dạ muốn ôn chuyện với Hoắc Thiếu Nghi, hoàn toàn không chú ý tới động tác rất nhỏ này của Lệ Ảnh Yên.
Vốn không thấy Hoắc Thiếu Nghi một thời gian dài, hôm nay lại là một cơ hội cực tốt để trêu chọc hắn ta.
Mới đầu, Tiêu Dung Diệp vẫn thật đứng đắn tiến lên, nói chuyện với Tiêu Uyển Nhu một lát, hắn liền đùa giỡn trêu chọc Tiêu Uyển Nhu, nói: "Ta nói Uyển Nhu hoàng muội, không chuẩn bị giới thiệu một chút vị phò mã mới sắc phong này cho vi huynh sao?"
"Đáng ghét, hoàng huynh, huynh quen trêu chọc Uyển Nhu rồi!" Tiêu Uyển Nhu ngượng ngùng nâng nắm đấm đánh lên người Tiêu Dung Diệp.
"Thế nào Dung Diệp, đến ta còn phải giới thiệu với ngươi lần nữa sao!" Hoắc Thiếu Nghi ở bên cạnh tức giận chất vấn Tiêu Dung Diệp không có tiết tháo này.
"A, này này, chú ý cách nói chuyện của ngươi đi, tuy rằng ngươi hơn ta một tuổi, nhưng hiện tại ta lại chính là cữu ca của ngươi. Nếu ngươi bất kính với cữu ca như ta, vậy đại hôn sau này, chờ gia pháp của hoàng muội ta hầu hạ đi! Ha ha!" Tiêu Dung Diệp như là nhặt được đại tiện nghi đùa giỡn nói qua.
"Thiếu Nghi, ngươi không biết, kỳ thực hoàng huynh thiếp cũng sắp đón dâu, là đích trưởng thiên kim Tư Đồ Lan Cẩn của Tư Đồ đại tướng quân." Uyển Nhu ở một bên thấy hoàng huynh nhà mình trêu đùa phò mã, liền không phục giải vây cho phò mã của mình.
"A, Uyển Nhu, muội còn chưa có xuất giá đâu, sao đã học xong khuỷu tay hướng ra ngoài rồi?"
Lời nói âm dương quái khí của Tiêu Dung Diệp rõ ràng cho thấy rất là bất mãn đối với bộ dáng Uyển Nhu - vị muội muội này "Gả cho tướng công đã quên huynh".
"Thiên kim nhà Tư Đồ đại tướng quân, đây nhất định là danh môn thục viện, Dung Diệp, người rất có phúc khí!" Hoắc Thiếu Nghi nói, may mắn Lệ Ảnh Yên của hắn không có trở thành người trong mộng của Tiêu Dung Diệp, như vậy cũng đại biểu còn chưa có người mơ ước nàng.
"Cái gì có phúc khí? Không phải người trong lòng của mình, sao có thể nói là có phúc khí đây!" Tiêu Dung Diệp thở dài nói qua, vẻ mặt đầy cương khí lơ đãng liếc sang bóng dáng nhỏ bé đang cúi đầu ở phía sau.
Giờ phút này Lệ Ảnh Yên yên tĩnh như không khí, không có cảm giác tồn tại, làm Tiêu Dung Diệp cảm thấy không thoải mái.
"Hoàng huynh, chuyện này coi trọng duyên phận, huynh và Lan Cẩn tiểu thư có duyên quen biết, nhất định có nguyên nhân của nó. Giống như ta và Thiếu Nghi, từ từ hiểu nhau là tốt rồi. Huynh nói đúng không, Thiếu Nghi?" Tiêu Uyển Nhu vui mừng nhướng mày nói qua, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt lưu luyến của Hoắc Thiếu Nghi rơi xuống bóng dáng nhỏ bé ở phía sau Tiêu Dung Diệp.
"Hả." Bị Tiêu Uyển Nhu đột nhiên chất vấn, Hoắc Thiếu Nghi đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó khôi phục thần sắc nói: "Đúng vậy, gặp nhau chính là một duyên phận, cho dù tách ra, nhưng nếu đã có duyên, chắc chắn sẽ gặp lại!"
Luôn luôn nhìn chăm chú vào Lệ Ảnh Yên, Hoắc Thiếu Nghi không chút kiêng kỵ nói qua, hơn nữa lời nói này đúng là nói cho Lệ Ảnh Yên nghe.
Biết tình thế không đúng, đáy mắt Tiêu Dung Diệp lóe lên một tia phức tạp, ánh mắt Hoắc Thiếu Nghi luôn luôn dừng ở - - trên người Cẩu Đản? Không phải hắn nhìn nhầm chứ? Hay thật sự có chuyện gì?
Sự bất an đột nhiên dâng lên trong đầu Tiêu Dung Diệp, nước mắt Cẩu Đản, cử chỉ khác thường của Thiếu Nghi, cùng đan vào nhau ở trong đầu của hắn, thật giống như bỏ không xong, sửa không được, giống như một sợi dây quấn lấy bản thân. Không muốn tin những gì hắn nghĩ đến, Tiêu Dung Diệp lắc lắc đầu, chỉ mong là Tiêu Dung Diệp hắn nhìn lầm rồi, suy nghĩ nhiều!
Đúng lúc này, Uyển Nhu từ một nơi không xa kéo Tư Đồ Lan Cẩn đến đây.
"Thiếu Nghi, thiếp giới thiệu với chàng, đây là Lan Cẩn, cũng là hoàng tẩu tương lai của thiếp. Có phải danh môn thục viện huệ chất lan tâm không, thiếp đã nói ánh mắt mẫu phi rất tốt, tìm cho hoàng huynh một thần vương phi lớn lên phóng khoáng!"
Uyển Nhu vui vẻ cười khanh khách giới thiệu Tư Đồ Lan Cẩn với Hoắc Thiếu Nghi, đối với vị hoàng tẩu tài mạo này, Uyển Nhu vừa lòng từ tận đáy lòng.
"Tư Đồ tiểu thư, xin chào, bao lâu nay gia tộc Tư Đồ có cách dạy con, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!"
"Hoắc thiếu gia khen trật rồi, tiểu nữ bất tài, may mắn vào cung hầu chủ đã là phúc phận tu luyện ba đời."
Tư Đồ Lan Cẩn tiến thối thích đáng, tự nhiên thoải mái, không thể không làm người thích!
Thấy hoàng huynh mình khô khan giống cái cọc gỗ đứng ở bên cạnh, Uyển Nhu cười, đưa tay đẩy Tư Đồ Lan Cẩn vào Tiêu Dung Diệp.
Mà Tiêu Dung Diệp vốn không yên lòng với Tư Đồ Lan Cẩn, thấy nàng ngã về phía mình, đột nhiên Tiêu Dung Diệp hơi nghiêng thân thể - -
Cả người Tư Đồ Lan Cẩn liền bổ nhào về phía Lệ Ảnh Yên, tân khách ngồi ở trên khán đài lầu hai của yến hội tất nhiên cách mặt đất một độ cao nhất định, nếu ngã xuống, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Vốn đang cúi đầu, Lệ Ảnh Yên đối với sự cố đột nhiên phát sinh này hoàn toàn không phản ứng kịp, mới vừa ngước mắt, thân thể Tư Đồ Lan Cẩn liền lấy tư thái một bóng đen bổ nhào về phía mình.
Té ngã là không thể tránh khỏi - -
"Cẩu Đản." Tiêu Dung Diệp khẩn trương mở miệng kêu lên, muốn tới kéo nàng, nhưng hoàn toàn không thể đến chỗ nàng kịp.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hoắc Thiếu Nghi đúng lúc kéo Lệ Ảnh Yên qua bên cạnh, bị kéo lảo đảo một cái, nàng lập tức ngã vào trong lòng Hoắc Thiếu Nghi.
- - - - - - - - - -
Tiểu Cẩu Đản của chúng ta ngã vào trong ngực Hoắc Thiếu Nghi, xem nam cặn bã họ Tiêu của chúng ta sẽ phản ứng thế nào, lại là nổi trận lôi đình đoạt lại tiểu Cẩu Đản ra sao, sau đó lại giáo huấn tiểu Cẩu Đản thế nào, để nàng biết trừ bỏ Tiêu Dung Diệp hắn là không thể ôm nam nhân khác!
Tối hôm qua nam cặn bã họ Tiêu báo mộng cho Diệp Tử, bảo là muốn ăn thịt, sau đó Điệp Tử đồng ý, chuẩn bị cho nam cặn bã họ Tiêu chiêm nghiệm ~ cạc cạc. Mọi người ơi, rất nhiều thịt béo muốn tới, mau nhào vào trong lòng nam cặn bã họ Tiêu đi, để hầu hạ hắn ngủ đêm nay.
Chú thích:
(1) cần kiệm hiếu cung: cần cù, tiết kiệm, hiếu thảo, cung kính
(2) cử án tề mi: nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau
(3) bạch thủ giai lão: cùng nhau chung sống đến già
(4) cầm sắt tương điều: vợ chồng hòa hợp hỗ trợ nhau
(5) Pháo hoa dễ dàng lạnh, cố nhân không còn nữa: Câu đầu tiên có nghĩa là tình yêu cũng giống như pháo hoa, như chỉ có một khoảnh khắc của cái đẹp. Sau đẹp là bóng tối vô tận. Tim như pháo hoa, giống như nở hoa kết thúc đẹp sau lạnh tim. Còn câu sau có nghĩa là người xưa không còn nữa.
Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! - Mạch Trạc Điệp