A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiêu Tiếu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 437 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:55:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52
oạn Dật Sơn ra cửa cảm thấy thoải mái rất nhiều, như vậy đại biểu lão thái thái ngầm đồng ý. Hắn chuẩn bị đi tới chỗ Lý Phỉ thì thấy Tử Nguyên từ ngoài viện đi vào, thấy mình định xoay người rời khỏi.
“Ngươi muốn đi đâu?” Đoạn Dật Sơn gọi lại hắn.
Tử Nguyên lập tức ngừng thở, xoay người giả bộ mặt đáng thương, “Cậu, không phải cháu cố ý nói ra chuyện của mợ đâu, cháu không biết người không nói với thái tổ mẫu.”
“Nha? Vậy là ta sai hả?” Đoạn Dật Sơn hỏi lại.
“Không phải, không phải.” Tử Nguyên vội vàng xua tay, “Cậu, cháu thực sự không cố ý, người tha thứ cháu đi…”
“Được rồi, được rồi.” Đoạn Dật Sơn đánh gãy lời hắn, mình không có thời gian ở đây dây dưa với hắn, “Qua hai ngày mẹ ngươi sẽ tới kinh thành, chính ngươi chuẩn bị một chút.”
“Vì sao mẹ cháu đến?” Tử Nguyên ngốc hồ hồ hỏi.
“Bởi vì cha ngươi cũng bị điều đến kinh thành.” Đoạn Dật Sơn nói xong, tiêu sái xoay người rời đi, lưu lại Tử Nguyên ở phía sau gào khóc thảm thiết.
Lý Phỉ tự nhiên không biết Đoạn phủ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hiện tại nàng đầy cõi lòng vui sướng đưa tin cho Lý phủ.
Bởi vì ngày hôm qua nhận được thư của Hồ Hoa, nói là cách Lý gia trang không xa, có một hộ nông dân đi săn thú phát hiện một suối nước nóng, hiện tại dãy núi đó còn chưa có người mua, cho nên viết thư đến thỉnh tội với Lý Phỉ, hắn tự tiện quyết định mua đỉnh núi kia, bởi vì thư từ qua lại phải mất một đoạn thời gian, hơn nữa cũng có mấy người nhìn trúng làm sao, cho nên hiện tại hắn đã đi ra tay, tự tiện quyết định.
Lý Phỉ làm sao sẽ trách hắn, khen ngợi còn không kịp đâu. Một cái ôn tuyền, nếu Lý Phỉ ở đó, xài bao nhiêu tiền Lý Phỉ cũng đồng ý. Kiếp trước mình hâm mộ những kẻ có tiền, không có việc gì sẽ đi tắm suối nước nóng, rất có lợi cho thân thể. Là người làm công ăn lương thấp như nàng làm sao có cơ hội hưởng thụ. Hiện tại mình xuyên đến nơi đây, những cái không được hưởng thụ trước kia kém đi nhiều rồi, hiện tại có lại có cái ôn tuyền, mình lại có không ít tiền, làm sao phải do dự.
Khi Đoạn Dật Sơn đến, Lý Phỉ vẻ mặt tươi cười đang múa bút thành văn.
“Phỉ Nhi.” Đoạn Dật Sơn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lý Phỉ nghe vậy ngẩng đầu, nàng còn nhớ rõ ngày đó hắn nói với mình, cưới nàng làm vợ, định không phân phụ. Khi đó là cầu hôn sao? Hiện tại nhìn thấy Đoạn Dật Sơn đột nhiên xuất hiện ở trong này, Lý Phỉ còn chưa chuẩn bị tâm lý, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Lý Phỉ mặt đỏ chân tay luống cuống, Đoạn Dật Sơn vui vẻ cười đi vào, nắm tay nàng nói: “Phỉ Nhi, sự tình đều làm tốt rồi, nàng có bằng lòng làm thê tử ta hay không?”
Đoạn Dật Sơn trong mắt thâm thúy phát sáng, làm cho Lý Phỉ không khỏi có chút sa vào, một hồi lâu mới phản ứng lại, nàng cúi đầu trầm mặc một hồi. Thẳng đến khi Đoạn Dật Sơn càng chờ càng kinh ngạc, càng bất an, chẳng lẽ Phỉ Nhi không muốn?
Lý Phỉ dường như cảm giác được Đoạn Dật Sơn bất an, nàng cầm tay Đoạn Dật Sơn, tựa đầu chôn ở trong lòng hắn, nhẹ nhàng nói: “Nguyện ý.”
Nếu nói trước đây Lý Phỉ còn băn khoăn, lắc lư không chừng, không thể xác định tâm ý của mình, có muốn gả cho hắn hay không. Ngày đó hắn nói câu nói kia, khi đó Lý Phỉ cũng đã nguyện ý.
Đó là một câu hứa hẹn, cả đời hứa hẹn, chỉ là bốn chữ vô cùng đơn giản, định không phân phụ, đả động lòng người hơn bất cứ hoa từ mỹ lệ nào. Lý Phỉ không phải kẻ ngây ngốc chỉ tin tưởng người hứa hẹn, nhưng lúc đó kiên định của hắn cuốn hút Lý Phỉ, làm cho Lý Phỉ cảm thấy nam nhân này đáng giá phó thác chung thân.
Đoạn Dật Sơn nhanh ôm chặt Lý Phỉ, vì giờ khắc này, mọi việc làm trước đó đều đáng giá.
Không quá vài ngày, Lý Phỉ thu được thiệp mời của tỷ tỷ Đoạn Dật Sơn, sau khi hỏi qua Đoạn Dật Sơn, hắn cũng hy vọng Lý Phỉ có thể đi gặp tỷ tỷ mình.
“Nàng không cần lo lắng, tỷ là là người không tệ.” Đoạn Dật Sơn nắm tay Lý Phỉ nói, hắn biết ngày đó bởi vì mẹ và lão thái thái đi tới chỗ nàng nói mấy câu, cho nên hiện tại gặp người nhà của hắn sẽ nghĩ như vậy.
Kỳ thật Lý Phỉ thật có chút lo lắng tỷ tỷ Đoạn Dật Sơn không dễ ở chung, dù sao mới đầu mình đã chứng kiến người nhà của Đoạn Dật Sơn. Hiện tại nghe hắn nói như vậy, Lý Phỉ thoải mái không ít, chuẩn bị tốt lễ vật, bảo Bích Xuân và Lục Hổ ở nhà trông Nữu Nữu, còn mình ngồi xe ngựa đi gặp.
Không ngờ Tử Nguyên tự mình tới đón nàng.
“Mợ!”Tử Nguyên khẽ gọi Lý Phỉ một tiếng. Lý Phỉ có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, hắn có chút không giống ngày thường. Vừa thấy hoảng sợ.
“Tử Nguyên?” Lý Phỉ thấy hắn bộ dáng này, không nhịn được nở nụ cười, sao lại thấy giống con gấu mèo vậy. Nhìn, đôi mắt đen sì.
Tử Nguyên vốn tìm kiếm an ủi lại bị cười nhạo một phen, trong lòng khó chịu. Hừ một tiếng, nhảy lên ngựa ly khai trước.
Lý Phỉ ngồi ở trên xe ngựa, nhìn Tử Nguyên ngồi trên lưng ngựa một bộ dạng uể oải không phấn chấn, trong lòng cảm thấy buồn cười.
“Tử nguyên, ngươi làm sao?” Lý Phỉ nghẹn cười, làm cho mình tận lực thoạt nhìn thân thiết một ít, ôn nhu hỏi.
“Mợ, haiz, đừng nói nữa.” Tử Nguyên lắc đầu, một bộ dáng một lời khó nói hết.
“Ngươi đánh nhau với người khác à?” Lý Phỉ thử hỏi.
“Hừ, người nọ nhìn kiêu ngạo, cháu nhịn không được, cùng hắn làm một trận.” Tử Nguyên kể lịch sử bi thảm của mình.
Còn có người kiêu ngạo hơn cả ngươi? Lý Phỉ trong lòng hỏi lại, không nói khỏi miệng.
“Sau đó cha tới kinh thành, bị ông nhìn thấy, hiện tại cấm chừng, nếu không tới đón mợ, cháu còn không biết khi nào thì mới được ra cửa đâu! Ai ai, chính là người kia!” Nói xong, Tử Nguyên lập tức giục ngựa đi qua.
Lý Phỉ cho xe ngựa dừng lại, nhìn sang bên kia thấy Tử Nguyên đang nói gì đó với mấy người, còn có mấy người vây xem.
Không ngờ chưa nói hai câu, bên kia đã đấu võ. Lý Phỉ mắt choáng váng, nàng lập tức xuống xe ngựa, bảo mã phu đi thông tri người Đoạn phủ, còn mình thì ở đó nhìn lo lắng suông.
Đối phương có ba người, hiển nhiên Tử Nguyên không là đối thủ của bọn họ, toàn bị đánh.
Lý Phỉ nhìn Tử Nguyên bị đánh, trong lòng ai thán, đứa trẻ ngốc này, rõ ràng đánh không lại sao còn chạy tới! Mình hiện tại đi lên cũng không có cách nào, nhưng cứ như vậy trơ mắt nhìn Tử Nguyên bị đánh?
Đột nhiên nàng nghĩ tới Quan Ly vẫn đi theo phía sau mình, nàng lập tức tiến lên nói: “Quan Ly, đi giúp hắn đi.”
Quan Ly lắc đầu nói: “Nhiệm vụ của ta là bảo hộ ngươi.” Cũng chính là chuyện khác ta không quản.
Lý Phỉ cơ hồ muốn hộc máu, như thế nào lại khó sai như vậy.
“Hắn là cháu ngoại trai của đại ca ngươi đấy, bị người ta đánh như vậy không có việc gì sao?”
Quan Ly tiếp tục lắc đầu, không nói lời nào, người ta chính là không đi làm!
Lý Phỉ cũng không có cách nào, gặp gỡ cái đầu gỗ thế này, đành phải trơ mắt nhìn Tử Nguyên bị đánh!
“Mợ!” Lý Phỉ còn chưa nghĩ ra biện pháp nào, chợt nghe thấy Tử Nguyên bị đánh rảnh rỗi gọi mình.
Đứa bé ngốc này, bị người đánh không phải kêu cha gọi mẹ, ngươi kêu mợ làm cái gì.
Những người đó đại khái cũng hiểu được buồn cười, “A, như thế nào ngay cả mợ cũng kêu đến đây! Kêu mợ làm cái gì, chẳng lẽ mợ ngươi có thể cứu ngươi? A ha ha ha ”
“Được rồi, các ngươi dừng tay đi.” Lý Phỉ kiên trì đứng ra, Tử Nguyên đều kêu mợ rồi, mình làm sao có thể còn ở bên cạnh nhìn, hiện tại kéo dài được ít nào hay ít đấy đi, đợi người Đoạn phủ đến thì tốt rồi.
Mấy người kia dừng lại nhìn thoáng qua nàng, liếc nhau, lại cười ha ha lên.
“Ngươi là mợ hắn, thực trẻ! Tử Nguyên, ngươi phúc khí thật đấy!”
Hắn nói chuyện ngữ khí đáng khinh. Lý Phỉ nghe hắn nói như vậy, nhíu mày, nhìn người nọ nói: “Vị công tử này thỉnh ăn nói cẩn thận!”
“Ta vô ý ngôn như thế nào… A!” Hắn còn chưa nói xong đã bị cái gì đó đánh vào miệng, a một tiếng, phun ra một chiếc. Hắn che miệng nhìn đám người hô: “Ai đánh lén ta!”
Còn chưa nói xong lại bị cái gì đó đánh ngã xuống đất. Lý Phỉ đang nghĩ tới Quan Ly chết tiệt kia không ra tay, lúc này còn biết ra tay. Đây là, thấy Đoạn Dật Sơn từ trong đám người đi tới.
Hắn đi đến bên người Lý Phỉ, không nhìn Tử Nguyên té trên mặt đất, quay sang nói với vị công tử vừa rồi nói vô ý, hiện tại nằm trên mặt đất kêu cha gọi mẹ: “Là công tử Phủ doãn!
Công tử kia được hai đồng bạn bên cạnh nâng dậy, nói với Đoạn Dật Sơn: “Nếu biết là ta, thế nhưng còn dám đánh lén!”
Đoạn Dật Sơn phiêu liếc mắt nhìn hắn một cái, nói với thị vệ phía sau: “Cầm bái thiếp của ta, đưa vị công tử này trở về.”
Hai thị vệ phía sau lên tiếng, tiến lên trực tiếp cột lấy vị công tử kia đi rồi, một bên Lý Phỉ trợn mắt há hốc mồm.
“Cậu.”
Tử Nguyên được gã sai vặt nâng lên lí nhí gọi Đoạn Dật Sơn một tiếng. Đoạn Dật Sơn không nhìn hắn cái nào, trực tiếp mang Lý Phỉ ly khai.
Lý Phỉ ngồi lên xe ngựa, Đoạn Dật Sơn cũng đi lên ngồi xuống. Lý Phỉ thấy Đoạn Dật Sơn không nói lời nào, cẩn thận phiêu liếc mắt nhìn Đoạn Dật Sơn mặt đen, hắn tức giận?
“Dật Sơn, chàng tức giận?” Lý Phỉ cẩn thận hỏi.
Đoạn Dật Sơn hít sâu một hơi, hắn nhận được tin tức nói Tử Nguyên đi tiếp Lý Phỉ, ở nửa đường đánh nhau với người ta, nghĩ đến Lý Phỉ bị thương, vội vàng chạy tới, lại nghe thấy câu nói kia.
Hắn rủ mắt xuống, phủ doãn này thế nhưng dạy dỗ con như vậy, không đem Đoạn phủ ở trong mắt. Xem ra mình phải làm một chút chuyện mới được.
“Ta không sao.” Đoạn Dật Sơn nói: “Về sau gặp được loại sự tình này, nàng đợi ở trong xe ngựa thì tốt rồi, không cần phải xen vào nó. Là chính nó vô dụng, chỉ có thể bị đánh!” Hơn nữa cuối cùng còn nhấc lên ngươi!
Tử Nguyên vừa được gã sai vặt giúp đỡ chuẩn bị lên ngựa nghe thấy một câu như thế, trực tiếp ngã té xuống.
“Vậy bây giờ trở về sao?” Tử Nguyên biết Lý Phỉ ở nửa đường bị ngăn lại, còn chưa đi Hồ phủ.
“Đều như vậy, ta vẫn nên đi Hồ phủ một chuyến.” Tử Nguyên bởi vì tiếp mình mới bị đánh, như thế nào cũng phải đi xem.
“Ừ.”
Đến Hồ phủ, Tử Nguyên không biết bị đưa đi đâu. Lý Phỉ còn tưởng rằng mình phải đợi một hồi, Hồ phu nhân hẳn là đi nhìn đứa con bị “Trọng thương”.
Không ngờ Lý Phỉ vừa ngồi xuống thì thấy một nữ tử chừng ba mươi tuổi đi ra. Nhìn quần áo trang sức của nàng, hẳn là Hồ phu nhân rồi.
“Hồ phu nhân.” Lý Phỉ đứng dậy làm một cái lễ.
“Không cần khách khí.” Hồ phu nhân nhìn Lý Phỉ cười nói, “Vừa rồi Tử Nguyên thật sự là cho ngươi thêm phiền toái.”
Lý Phỉ vội vàng nói: “Không sao, không sao, Hồ công tử không sao chứ?”
Hồ phu nhân xua tay, không thèm để ý nói: “Không có việc gì, hắn thường xuyên như vậy.”
Hồ phu nhân lại cùng Lý Phỉ nhàn thoại vài câu, đột nhiên cảm thán nói: “Nghe nói đệ đệ ta kia vì cưới ngươi, thuyết phục lão thái thái trong nhà, xem ra nó thực sự động tâm.”
Nói xong, Hồ phu nhân kéo tay Lý Phỉ qua, quan sát Lý Phỉ.
“Lý cô nương bộ dạng xinh đẹp như vậy, có thể lấy được ngươi là phúc của Dật Sơn!”
Lý Phỉ bị nói ngượng ngùng.
“Nhưng mà, Lý cô nương cũng phải tích phúc!” Thanh âm của Hồ phu nhân đột nhiên vừa chuyển, nhìn chằm chằm vào Lý Phỉ, “Ngươi cũng biết, Dật Sơn chuẩn bị đi thượng tấu, thỉnh Thiên Tử tứ hôn.”
Lý Phỉ nghe vậy, vẻ mặt khiếp sợ. Thỉnh Thiên Tử tứ hôn? Hắn thế nhưng có tính toán như vậy, chưa từng nói với mình chuyện như vậy!
Hồ phu nhân hiển nhiên thực vừa lòng Lý Phỉ phản ứng, nàng tiếp tục nói: “Ngươi phải biết rằng, lấy thân phận của ngươi là không xứng với Dật Sơn. Nếu có Thiên Tử tứ hôn, như vậy người khác không thể nói sau lưng ngươi cái gì.”
***
Lúc ăn cơm chiều, Đoạn Dật Sơn đến đây. Hắn vẫn giống như trước đây, ăn cơm chiều cùng mẹ con Lý Phỉ, lại chơi đùa với Nữu Nữu trong chốc lát, thấy Lý Phỉ ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, không biết nghĩ cái gì.
“Phỉ Nhi, làm sao vậy?” Đoạn Dật Sơn còn chưa nói xong, Lý Phỉ liền nhào vào lòng Đoạn Dật Sơn. Mỹ nhân yêu thương nhung nhớ đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là ban ngày ban mặt, vẫn là ở bên ngoài, Đoạn Dật Sơn không nhịn được mặt đỏ.
“Chúng ta đi vào nói đi.”
Bên kia Lục Hổ lập tức ôm Nữu Nữu tránh ra, người khác cũng thức thời ly khai.
“Không, ta sẽ nói ở trong này, chàng nói cho ta biết, có phải chàng muốn Hoàng Thượng tứ hôn hay không?”
Đoạn Dật Sơn gật đầu.
“Chàng không cần như vậy, kỳ thật người khác nói cái gì ta không cần!” Lý Phỉ hôm nay nghe được tin tức này xác thực thực khiếp sợ, không cảm động là giả. Nàng thật không ngờ Đoạn Dật Sơn thế nhưng vì mình làm nhiều như vậy, chuyện gì cũng lo lắng cho mình, dùng phương pháp của hắn bảo hộ mình.
“Nhưng ta để ý, ta không muốn người khác sau lưng hoặc là trước mặt nói nàng cái gì, rồi nàng cứ cười vui coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Giống như lời đồn đãi khi ở Phụ Thành khi, ở trước mặt người khác ra vẻ kiên cường, nhưng khi một mình sẽ thương tâm bởi những lời khó chịu kia.
Hiện tại không giống với, hắn sẽ cố gắng lớn nhất không để nàng bị thương, cho dù bị thương có thể nói cho mình, để mình chia sẻ với nàng, mà không phải ra vẻ kiên cường, một mình thừa nhận.
“Đoạn Dật Sơn!”
“Ừm?”
“Kỳ thật lần đó Hà tú tài bị chàng đánh phải không?” Lý Phỉ ngẩng đầu nhìn Đoạn Dật Sơn. Kỳ thật sau này nàng có nghĩ tới, lúc ấy chỉ có Đoạn Dật Sơn và mình đi, nhưng không quá hai ngày, Hà Lai kia đã bị đánh, nàng nghĩ Hà Lai kia bị Đoạn Dật Sơn đánh.
Thì ra khi đó hắn đã thích mình?
Đoạn Dật Sơn quay đầu đi, ho nhẹ một tiếng, không nói gì, Lý Phỉ thấy tai hắn đỏ.
Nông Trang Chủ Cổ Đại Nông Trang Chủ Cổ Đại - Tiêu Tiếu