Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Bạch Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32-03
hap 32: Do dự (P11)
“Cuối cũng em cũng nhấc máy, anh không phải nên cảm tạ Thượng Đế?” Anh ta nói giỡn.
“Nghe giọng của anh xem ra rất vui vẻ.” Tôi châm chọc.
“Đúng là rất vui vẻ,” Anh ta đột nhiêm nghiêm giọng lại, “Đã lâu không nghe thấy giọng nói của em, nhớ thật.”
Vòng vo một hồi, tôi không muốn đuổi bắt cùng vị Diêu thiếu gia này, liền trực tiếp: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Xem ra trí nhớ em không tốt lắm. Hiện tại chúng ta là quan hệ hợp tác.”
Giọng nói tôi chậm rãi: “Xin lỗi, quan hệ hợp tác của chúng ta đã bị giải trừ.”
Anh ta như nghe được chuyện cười: “Em có thể đơn phương quyết định?”
“Anh cho như vậy cũng được.” Tôi không muốn cùng anh ta phân cao thấp.
“Bồi thường hợp đồng, cái này em có biết?” Giọng nói Diêu Khiêm Mặc đè thấp.
Đe dọa tôi?
Tôi cười: “Chúng ta kí hợp đồng? Hình như không có?”
Diêu Khiêm Mặc cuối cùng không làm ra vẻ, hỏi ngắn gọn: “Nói cho anh nguyên nhân.”
“Không có nguyên nhân. Tôi không tin anh.”
“Có lẽ chúng ta hẳn nên gặp mặt nói chuyện.”
“Không cần.”
Nói xong, cúp máy.
******
Mỗi ngày tôi đều thu được báo cáo từ bên công ty thám tử.
Đáng tiếc, bên đó nói cho tôi iết, Thác Ni vẫn ru rú trong nhà, không thể tra ra hành tung.
Người phụ trách bên đó còn hỏi tôi: Có cần cái thiết bị nghe lén hay không?
Tôi từ chối. Chưa đến thời điểm nghiêm trọng như vậy. Chờ tôi trở lại Hongkong, nếu Thác Ni còn không có động tĩnh gì sử dụng cũng không muộn.
Mà Lộ Tây, tôi cũng không cần tìm người theo dõi. Toàn bộ paparazzi trong thành phố đều nhanh chóng theo sát vị cô dâu mới này, không buông tha một chút dù chỉ là những tin tức vặt vãnh.
Về phía Hồ Khiên Dư, bận rộn công tác ở Hằng Thịnh, còn tiếp tục phong lưu, hàng đêm ăn chơi sa đọa cùng người đàn bà kia.
Báo cáo vài ngày liền không có một chút tiến triển.
Mà lời hẹn một tuần giữa tôi vào Thác Ni cũng đến, hôm sau tôi có thể trở về Hongkong.
Một ngày này, buổi chiều muộn, công ty thám tử điện tới, báo cáo lại tin tức mà buổi sáng tôi đã nhìn thấy trên báo, tin tức về Lộ Tây.
Cả tối tôi đều đi mua sắm, lúc này đang ở phòng thử đồ.
Gần đây, tôi mua rất nhiều, đi dạo phố cũng chiếm kha khá thời gian.
Thật sự bởi tôi không thể ở nhà.
Tôi sợ, trong gian phòng kia cũng có máy nghe lén.
Tôi đem quần áo vừa chọn được ném sang một bên, nghe những lời thông báo của bên kia, không kiên nhẫn nói: “Tiến triển việc này hơi chậm thì phải.”
“Xin lỗi,” Anh ta nhận lỗi, dừng một chút, tiếp tục, “Hôm nay tôi phát hiện một chuyện rất kì lạ.”
“Sao?” Tôi tò mò, rốt cuộc cũng có chuyển biến?
“Ngoài chúng tôi ra, còn có người khác theo dõi Hồ Khiên Dư.”
“Cảnh sát?”
“Không, là tư nhân. Hơn nữa …”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa, biểu hiện của Hồ Khiên Dư cũng rất lạ, tựa như …”
Tôi không chịu nổi anh ta cứ ngập ngừng nói một nửa, hô hấp dồn dập chờ anh ta tiếp tục.
“Dường như Hồ Khiên Dư biết có người theo dõi mình, làm bộ diễn trò.”
“......”
“Ví dụ như bây giờ, anh ta cùng Hứa Mạn Ny ở trong xe, chúng tôi đi theo sau. Hắn thì hứng trí không ít, dẫn theo chúng tôi đến vườn hoa.”
......
Tôi nghe không rõ ràng, đến cuối cùng chỉ có thể nói: “Tiếp thục theo dõi, điều tra xem còn có ai theo dõi Hồ Khiên Dư. Nếu có kết quả, báo cho tôi biết.”
Cúp điện, tôi còn có việc bận. Dùng điện thoại lên mạng xem tin tức Châu Âu.
Vụ án của Trương Hoài Niên rất nghiêm trọng. Chắc Hồ Hân cũng sẽ lo lắng!
Tưởng tượng bộ dáng Hồ Hân cuống lên quả thật thú vị.
Đương nhiên tôi cũng không quên chú ý đến những hợp đồng của Hằng Thịnh ở hải ngoại.
Lúc về nhà, đã là đêm khuya.
Bởi vì trên tay xách đầy túi, tôi chỉ có thể ấn chuông để Tiểu Lưu ra mở cửa.
Tôi còn chưa kịp vào nhà, Tiểu Lưu đã nói cho tôi biết: “Lâm tiểu thư, có khách.”
Tôi đem tất cả giao cho cô ta, xuyên qua hành lang, chưa đến phòng khách đã thấy được trên ghế, một vị khách ngồi ngay ngắn.
Cả người Diêu Khiêm Mặc tựa bên sôfa, nhìn thẳng tôi khoát tay cười: “Hello!”
*****
Nếu anh ta đã tự mình tìm đến cửa, tất nhiên tôi sẽ tiếp đãi.
Dặn Tiểu Lưu mang hai ly café lại.
Nhấp một ngụm, tôi nhìn phía anh ta: “Tôi không thể không khen anh rất lợi hại.”
“Lợi hại? Chỉ là do anh tìm được nhà mới này của em?”
Tôi lắc đầu, ánh mắt anh ta vẫn cười, làm cho người ta có một cảm giác bất an, “Không chỉ vậy. Tiểu Lưu để cho anh vào, võ mồm cũng dùng không ít đi.”
Giọng nói tôi trào phúng, anh ta lại làm như không nghe thấy, cười cười: “Em đã quên nghề của anh sao?”
Nghề? – tôi nghĩ một chút, phản ứng lại – Đúng vậy, luật sư, hẳn là đều miệng lưỡi khó lường, làm sao không thuyết phục được người khác?
Tôi nghiêm mặt: “Nói vào việc chính đi. Đã muộn rồi, tôi muốn đi nghỉ.”
“Em bỏ qua anh, phá hủy hợp tác giữa hai chúng ta, không phải nên cho anh một lý do thuyết phục?”
Tôi nhún vai như không có gì: “Tôi đã nói rồi, tôi không tin anh.”
Anh ta vẫn cười, nhưng nụ cười có chút lạnh: “Lý do này cũng không thể thuyết phục anh. Hãy đổi một lý do khác đi.”
Tôi nhìn Diêu Khiêm Mặc chăm chú hồi lâu.
Cuối cùng quyết định nói: “Những hợp đồng anh đưa cho tôi đều là giả. Hơn nữa, tôi cũng biết anh bị Hồ Khiên Dư gạt ra khỏi quyền lực trung tâm của Hằng Thịnh. “Lừa đảo”, lý do này đã đủ chưa?”
Anh ta trầm mặc một lúc. Bộ dáng cam chịu, như tự hỏi:
“Hợp đồng là thật.”
Giọng nói anh ta rất thật, không giống như bộ dáng lưu manh của mình.
“A … Anh không phải là ngốc.” Tôi bật cười ra tiếng, “Công trình trong hợp đồng này đã khởi công. Nhưng không phải do Hằng Thịnh thi công như đã kí kết.”
“Không thể nào.” Anh ta nhếch mi, ánh mắt sáng ngời, bất đắc dĩ nhìn tôi.
Tôi dịch người, cố ngồi cách xa anh ta một chút: “Tin tôi đi, không chỉ vì những tin tức này, mà cái chính là tôi không tin anh. Đó mới là lý do.”
“Anh sẽ điều tra ra, ai ở giữa làm trò này.”
“Vậy anh cứ từ từ điều tra, hôm sau tôi sẽ về Hongkong, anh điều tra được cái gì cũng không liên quan đến tôi.”
Thấy tôi nói phải trở về Hongkong, sắc mặt Diêu Khiêm Mặc cứng lại, có chút trắng bệch, nhìn tôi, “Về … Hongkong?”
Tôi không nghĩ cùng anh ta dây dưa nhiều, làm tư thế mời: “Anh có thể đi rồi.”
Anh ta đột nhiên lao đến, tay đặt ở vai tôi: “Ai cho em về Hongkong? Ngày mai? Tại sao lại là ngày mai?”
Nhớ lại, đây là lần đầu tiên tôi thấy Diêu Khiêm Mặc không thể khống chế được mình.
Tôi nhất thời ngạc nhiên, tay anh ta mạnh mẽ chuyển qua tay tôi, xiết mạnh, “Vài ngày nữa hẵng đi.”
“Anh không có tư cách ra lệnh cho tôi.” Tôi vừa nói vừa kéo tay anh ta ra.
“Quả thật anh bị Hồ Khiên Dư cắt đứt quyền lợi. Sở dĩ không nói cho em là vì lo lắng em sẽ đối với anh do dự về quyết định hợp tác giữa chúng ta.”
Tôi đứng lên, lui về phía sau từng bước, để anh ta không thể động vào mình: “Anh đều biết rồi, chắc không còn gì để nói? Mời anh về cho!”
Anh ta cũng đứng lên, tôi nghĩ anh ta muốn tiến đến, theo bản năng lui về, nhưng Diêu Khiêm Mặc không có, anh ta đứng tại chỗ không hề động: “Anh còn chưa nói xong. Anh có thể nói cho em biết, hợp đồng này là hoàn toàn chính xác. Anh không hiểu tại sao Hồ Khiên Dư lại có thể vi phạm kí kết, không tham gia xây dựng công trình, như hợp đồng này quả thật đã ký đúng như thế.”
Nói xong tất cả, anh ta cẩn thận nhìn tôi. Cái nhìn này làm tôi không thoải mái, có chút rùng mình.
Tôi mở miệng, đang định nói, Diêu Khiêm Mặc lại đột nhiên quay người, nhanh chóng rời đi.
Nhìn ra phía ngoài, bởi vì tiếng đóng cửa của anh ta mà đèn cảm ứng sáng lên, tôi nhất thời có chút thất thần.
Lúc phục hồi lại, cửa đã đóng, không khỏi gõ gõ đầu mình: Tôi làm sao vậy? Vừa rồi có một khắc, tôi dường như đã tin lời Diêu Khiêm Mặc?
*****
Tôi ra lệnh cho mình không cần nghĩ nhiều. Thời gian cấp bách, tôi cũng tự biết mình không được lo lắng.
Tôi đến thư phòng, đem một ít tư liệu của Hoàn Cầu sửa sang lại, đã qua 0 giờ.
Hôm nay mệt mỏi, chắc tôi có thể ngủ tốt.
Tiểu Lưu mang đến cho tôi một chén sữa nóng. Sự xuất hiện của cô ta chắc chắn có chủ ý khác, nhưng nhiều ngày ở chung như vậy, với cô ta, cũng không phải là không thoải mái.
Tôi uống xong sữa, vào phòng ngủ, khóa cửa phòng.
Pha nước tắm rửa, sau đó chuẩn bị ngủ.
Nghĩ đến việc sắp trở về Hongkong, mạch máu tôi cũng hưng phấn đến mức căng lên. Singapore, luôn luôn là nơi làm cho người ta không làm nổi dù chỉ là một việc nhỏ.
Hoàn Cầu ở Hongkong mới là cơ hội tôi chuyển bại thành thắng.
Thác Ni đến bây giờ còn như vậy là bởi ông ta tưởng tôi cái gì cũng không biết. Hậu quả việc khinh địch quả thực rất nghiêm trọng.
Tôi cầm khăn mặt, một bên lau tóc, bên rời khỏi phòng tắm.
Còn không kịp bước ra đến cửa, tôi liền dừng lại.
Trước mặt tôi, là Diêu Khiêm Mặc.
Tôi phản xạ có điều kiện lui về phía sau, một tay giữ chặt khăn tắm trên người, tay kia một lần nữa đặt lên cửa phòng tắm.
Diêu Khiêm Mặc bước nhanh, tay đè lại cửa ngăn không cho nó đóng lại.
“Lâm tiểu thư, xin lỗi.”
Anh ta vừa nói xong, tôi liền cảm giác sau gáy nhói đau.
Ngay sau đó, cả người tôi lập tức tê dại, trước mắt mờ đi, một giây trước khi ngã xuống, bị Diêu Khiêm Mặc đỡ lấy.
Anh ta cúi đầu, gương mắt tiến đến, khoảng cách rất gần.
Ý thức cuối cùng của tôi, là tiếng Diêu Khiêm Mặc trầm thấp: “Đây là trả giá vì đã vi phạm sự hợp tác giữa chúng ta.”
Sau đó tôi hôn mê.
Chap 32: Do dự (P12)
Lúc tôi tỉnh lại thì thấy mình đang ở một chỗ lạ, ngoài miệng dán băng dính, không thể nói chuyện.
Nhìn quanh bốn phía mới phát hiện thì ra bị nhốt trong xe.
Tôi ngồi ở phía sau, chân tay bị trói, đối với ghế trước có một vách ngăn bằng thủy tinh đen, cũng không hiểu phía trước có người hay không.
Tôi cúi đầu nhìn người mình, không phải chiếc khăn tắm trước mà là âu phục của mình, coi như chỉnh tề.
Lúc này, một bên cửa bị mở ra, Diêu Khiêm Mặc xuất hiện.
Anh ta nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Yên tâm, anh chỉ giúp em đổi quần áo, không mảy may động vào em.”
Ngay lúc đó, từ phía sau anh ta truyền đến một tiếng tức giận: “Khách khí làm gì với loại phụ nữ này?!”
Không hiểu vì sao, mắt tôi nhòe đi, không thể nhìn rõ, hồi lâu sau mới nhận ra người này: Hoàng Hạo Nhiên.
Hoàng Hạo Nhiên còn dẫ thêm người, anh ta mệnh lệnh: “Kéo nó xuống xe.”
Hai tay Diêu Khiêm Mặc đặt trước ngực, đứng tại chỗ. Anh ta nhìn tôi, sau đó tầm mắt thản nhiên chuyển về phía sau nói với Hoàng Hạo Nhiên: “Lâm tiểu thư là khách tôi mời đến, đối với cô ấy khách khí một chút.”
Nói xong, Diêu Khiêm Mặc ngăn người phía sau lại, chính mình cúi nửa người vào xe.
Tay anh ta vòng ra phía sau ôm lấy tôi.
Tôi phẫn hận chằm chằm nhìn khuôn mặt tươi cười đến mức giả dối này, muốn mắng ra tiếng nhưng bất đắc miệng không thể nói.
Diêu Khiêm Mặc ôm tôi, vừa đi vừa cúi đầu, liếc nhìn một cái, tiếp tục nụ cười đáng ghét: “Muốn mắng anh?”
Tôi nhìu mày, quay đi chỗ khác.
Anh ta cười ra tiếng, lồng ngực rung lên truyền đến tôi: “Yên tâm, chờ khi đến nơi, anh cho em mắng thỏa thích.”
“Nơi” trong miệng Diêu Khiêm Mặc là một kho hàng phía tây bến cảng.
Lúc này là rạng sáng, xung quanh bốn phía không người.
Ven đường, tôi nhìn thấy số hiệu kho hàng, kinh ngạc, mắt chằm chằm nhìn bảng hiệu, tầm mắt không chịu di chuyển. Tất cả những kho hàng này cũng một mã, tôi nhớ rõ tất cả chuỗi mã này, tất nhiên cũng nhớ rõ chủ sở hữu của nó.
Hà Vạn Thành.
Diêu Khiêm Mặc theo ánh mắt của tôi cũng nhìn về bảng hiểu. Một thoáng sau, sắc mặt lạnh xuống mở miệng: “Em luôn luôn nhìn thấy thứ không nên nhìn.”
Giọng nói anh ta thâm trầm, tôi khẽ run lên.
Diêu Khiêm Mặc cười khẽ, trái lại trấn an tôi: “Kỳ thật …. Biết cũng không sao.”
Nói xong, bước chân nhanh thêm, tiến vào kho hàng.
*****
Diêu Khiêm Mặc quả thật là người biết giữ chữ tín, sau khi đến nơi, lập tức tháo băng miệng cho tôi.
Anh ta cúi đầu nhìn, chờ tôi mở miệng.
Quả thật tôi muốn thao thao bất tuyệt mà nguyền rủa, nhưng tôi càng nóng lòng muốn biết: “Hà Vạn Thành?”
“......”
“Hà Vạn Thành là người đứng sau anh?”
Anh ta vẫn như trước không nói lời nào.
Tôi tiếp tục: “Bắt tôi lại đối với các anh có lợi gì?”
Anh ta nhún nhún vai, tiếp tục im lặng.
Tôi hỏi không ra điều gì, tay chân lại bị trói, lúc này thực sự lâm vào khốn cảnh, khó tránh bật cười tự giễu: “Tất cả các người đều là những kẻ hèn, dám làm không dám nhận. Bắt cóc một người phụ nữ để làm gì, trên thực tế chỉ là loại không có bản lĩnh …”
Tôi còn chưa nói xong, Hoàng Hạo Nhiên đã tiến đến giáng cho tôi một cái tát.
Từ lỗ tai truyền đến một tiếng vang.
Cơ thể mất trọng tâm, tôi từ trên ghế té xuống mặt đất.
Diêu Khiêm Mặc ở một bên lạnh mắt nhìn.
“Nhìn xem cô làm thế nào?” Hoàng Hạo Nhiên uất hận, túm tóc tôi, bức tôi ngẩng mặt lên, bàn tay lại định tiếp tục giáng xuống, bỗng nhiên bị Diêu Khiêm Mặc bắt lại.
Tôi mím môi, có mùi máu tươi xộc vào.
Diêu Khiêm Mặc cúi xuống, nắm lấy cằm tôi, dùng đầu ngón tay lau vết máu.
Sau đó, anh ta đứng thẳng dậy, ở trước mặt tôi giơ tay liếm vệt máu.
Anh ta tuy giúp tôi, nhưngkhông nâng tôi dậy, dường như muốn cảm giác đứng từ trên cao nhìn xuống.
Cầu người không bằng cầu mình, tôi nhúc nhích hai tay bị trói ở phía sau.
Khi tay chạm vào mặt đất, tôi đụng đến một viên đá.
Thừa dịp lúc này không có ai chú ý đến mình, tôi đem viên đá cẩn thận dấu trong lòng bàn tay, nắm chặt.
Sau khi liếm xong vết máu của tôi, Diêu Khiêm Mặc cười, nhìn xuống: “Được lắm, anh đã nếm được mùi vị của sự tức giận. Bằng không, mỗi lần đều là em chọc cho anh tức điên, thật không công bằng.”
Viên đá găm vào tay tôi, đau đớn.
Trong lòng căm hận: Diêu Khiêm Mặc cho đến bây giờ hỉ giận không hiện ra mặt, tôi làm sao có bản lĩnh làm anh ta tức giận?
Diêu Khiêm Mặc đăm chiêu nhìn tôi một cái, thu lại ý cười chuyển hướng Hoàng Hạo Nhiên: “Nếu còn muốn chúng ta hợp tác thì đối với cô ấy khách khí một chút.”
Hoàng Hạo Nhiên căm giận, tầm mắt lướt qua bả vai Diêu Khiêm Mặc, hung hăng liếc tôi một cái, sau đó nhìn về phía Diêu Khiêm Mặc giọng đùa cợt: “Cô ta chỉ là loại đàn bà sống kí sinh trên người đàn ông, tôi không thèm so đo.”
Nói xong, nổi giận đùng đùng ra bên ngoài.
Người của Hoàng Hạo Nhiên cũng đi theo. Nhưng họ cũng không hoàn toàn rời đi, tất cả đều canh ở ngoài cửa.
Lúc này, trước mắt tôi chỉ có một mình Diêu Khiêm Mặc. Thoạt nhìn anh ta vô cùng nhàn nhã, kéo chiếc ghế dựa ngồi vào bên cạnh tôi: “Tạm thời em an toàn. Nếu kế hoạch tiến hành như dự định, ngày mai sẽ để em đi. Em có thể ở đây trực tiếp đi thuyền đến Hongkong.”
“Kế hoạch gì?” Tôi khó khăn nhìn về phía anh ta.
Cổ tay tôi bị trói bằng rất nhiều tầng băng dính.
Tôi dùng viên đá kiên nhẫn cắt, ngẫu nhiên cứa vào da mình. Đau, nhưng vẫn nhịn được.
Mồ hôi trên trán chậm rãi thấm ra.
Diêu Khiêm Mặc im lặng.
Tôi do dự một lúc lâu, suy nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Vậy … Nếu, “kế hoạch” anh nói không tiến hành như dự định, các người sẽ xử lý tôi thế nào?”
Lần này, anh ta bị câu hỏi của tôi làm cho sửng sốt.
Tôi nghĩ anh ta sẽ trả lời, nhưng anh ta vẫn như trước không mở miệng, cúi đầu, nhìn tay mình, trên ngón tay có vết máu khô của tôi.
Trầm mặc một lúc lâu sau, anh ta hỏi lại tôi, “Cho em lựa chọn, thế nào?”
“Đến lúc này Diêu thiếu còn có tâm tình trêu chọc tôi?”
Anh ta từ chối cho ý kiến, tiếp tục: “Đối với em mà nói, cái gì quan trọng nhất? Tình thân, tình yêu, hay là lợi ích bản thân?”
“Tại sao tôi phải trả lời anh vấn đề này?”
“Liên quan đến việc sau này anh sẽ xử lý em thế nào.”
“ … Lợi ích bản thân.”
“Rất tàn nhẫn.”
Miệng anh ta mỉa mai, ánh mắt lại sáng như đuốc nhìn tôi, trong ánh mắt cất dấu khát vọng, nhưng rốt cuộc anh ta muốn gì, tôi đoán không ra, “Vì sao?”
Tôi hừ một tiếng: “Anh … cảm thấy hứng thú với vấn đề này?”
Diêu Khiêm Mặc buông tay: “Đương nhiên!”
“Tôi không có người yêu, phương án tình yêu, loại bỏ. Ba mẹ đều đã qua đời, phương án tình thân, cũng loại bỏ.”
“A. …” Anh ta cười khẽ mỉa mai, “… Thì ra em hoàn toàn không biết gì cả. Hồ Khiên Dư biết so với em còn nhiều hơn. Thật đáng thương.”
Hồ Khiên Dư? Vì sao nhắc đến người này.
Tôi nóng ruột theo dõi anh ta. Những lời này của Diêu Khiêm Mặc dường như nhắc nhờ tôi: Hồ Khiên Dư biết nhiều hơn tôi, mà anh ta, biết còn nhiều hơn Hồ Khiên Dư.
Ngẫm lại, Hồ Khiên Dư cũng giống như tôi, đa số mọi việc đều là phỏng đoán. Hồ Hân cũng không nói cho anh ta điều gì.
Tôi thử: “Vậy anh biết cái gì?”
Anh ta cười rộ lên, liếc nhìn tôi một hồi lâu: “Cái em chọn vừa nãy, lại thêm một thứ: Ích lợi bản thân, thêm cả anh nữa. Thế nào?”
“Đây không phải một lựa chọn tốt.”
“Em nên suy nghĩ lại. Đây là lựa chọn tốt nhất.”
“Tôi từ chối.”
“Ý kiến của chúng ta dường như luôn luôn bất đồng …” Anh ta lắc đầu, vẻ mặt tiếc rẻ.
“Tôi tuyệt đối không cùng với loại biến thái như anh làm bạn.”
“Thật sao?” Anh ta vừa cười vừa đứng lên, “Nhưng anh lại đặc biệt muốn ‘làm bạn’ với em.”
Tôi cười khuẩy, không để ý tới anh ta.
“Biết không? Lúc anh giúp em thay quần áo đã nghĩ, Hồ Khiên Dư thật không bình thường, lại đem vưu vật như em thả ra.”
Nếu hai tay tôi không bị trói, nhất định tôi sẽ cho anh ta một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt tươi cười lúc này.
“Hồ Khiên Dư bình thường hơn anh gấp trăm lần.” Tôi thản nhiên nói, khẽ cười. Bỏ qua khuôn mặt đáng ghét của Diêu Khiêm Mặc.
Giọng nói dịu đi.
Tôi càng tức giận, Diêu Khiêm Mặc này càng vui vẻ.
“Không quan trọng! Hiện tại hắn nói không chừng đã bị bệnh không thể chữa khỏi nữa rồi.”
Nụ cười của tôi cứng ngắc. Cánh tay ở phía sau đang cố gắng cắt dây buộc, không tự giác cũng dừng lại
Chap 32: Do dự (P13)
Diêu Khiêm Mặc cẩn thận nhìn, trong chốc lát, ý cười càng đượm, đưa tay vuốt hai má tôi: “Thì ra em đã biết?”
Tôi đang muốn nghiêng đấu né tay anh ta, Diêu Khiêm Mặc lại tiếp tục nói: “Thác Ni đã nói cho em?”
Tôi hoàn toàn cứng đờ.
Nửa ngày mới phản ứng lại, “Thác Ni …?”
“Ông ta làm như vậy là vì muốn giúp em báo thù. Nhưng anh thấy … dường như em cũng không vui khi nhìn thấy Hồ Khiên Dư chết thảm.”
Sắc mặt của tôi ở trong mắt Diêu Khiêm Mặc lúc này có lẽ rất suy sụp. Anh ta tươi cười càng đắc ý.
Hiện tại, anh ta cười nhưng dường như lại đau đớn vô cùng: “Lão hồ li đó cũng có ngày tính sai? Ha ha, thú vị.”
****
Tôi ngửa đầu, nhìn ánh đèn trên đỉnh, nhất thời mông muội.
Có lẽ, tôi là đứa ngu xuẩn mới bị những người này thao túng trong tay.
Gạt tôi, là muốn đoạt lấy trong tay tôi cái gì sao?
Nhưng rõ ràng tôi hai bàn tay trắng, không biết Thác Ni nhìn trúng cái gì?
Tôi không còn chút sức, nhợt nhạt hỏi: “Anh, Hà Vạn Thành, rốt cuộc cùng Thác Ni có giao dịch gì? Tại sao lại dính dáng đến tôi?
Diêu Khiêm Mặc im lặng. Tôi cũng không trông cậy anh ta trả lời.
Trầm mặc hồi lâu, có người tiến vào kho hàng, tôi nghe thấy tiếng bước chân hối hả, từ ngoài cửa vọng đến, càng ngày càng gần, cuối cùng những người đó tiến vào đứng cạnh Diêu Khiêm Mặc.
Tôi quay đầu nhìn, những người vừa vào nói vào tai Diêu Khiêm Mặc gì đó.
Một lát sau, Diêu Khiêm Mặc nhìn tôi, lại nhìn người đó, suy nghĩ, gật đầu.
Lập tức một lần nữa người đó lại đi ra ngoài, Diêu Khiêm Mặc đứng lên đi đến phía tôi.
Anh ta lấy trong túi ra một ống tiêm đã có sẵn dịch.
Tôi nhìn đến, cả người căng thẳng, nghĩ đến lúc trước ở phòng ngủ, làm cho tôi đau đớn rơi vào hôn mê chắc là cái này.
Quả nhiên, Diêu Khiêm Mặc dừng lại trước mặt tôi. Tôi muốn trốn, nhưng không thể ngăn cản được động tác của anh ta.
Anh ta giơ mũi tiêm lên, hướng về phía sau gáy tôi.
Tay anh ta nâng tôi, miệng nhẹ nhàng nói: “Ngủ một giấc …”
Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng: “Từ từ!”
Lúc này, mũi kim vừa châm vào da, còn chưa tiêm dịch. Diêu Khiêm Mặc dừng lại.
Chỉ một chút nữa thôi dây trói sau tay tôi sẽ đứt.
Tôi hô hấp dồn dập, bắt buộc chính mình phải trấn định lại: “Nếu tôi lựa chọn phương án anh đưa ra, kết quả của tôi sẽ thế nào?”
Trầm mặc.
Không khí xung quanh dường như yên lặng. Xem ra Diêu Khiêm Mặc đang suy nghĩ. Lần này trong lòng anh ta đang cân nhắc, một bên là tôi, một bên … là gì?
Rốt cuộc, dường như Diêu Khiêm Mặc đã nghĩ thông.
Anh ta nhìn ánh mắt của tôi, chăm chú như tiến sâu vào trong đó. Tới gần.
Lúc này, Diêu Khiêm Mặc giữ lấy cằm, tiến đến, hôn môi tôi.
Đầu lưỡi lập tức tiến vào trong khoang miệng, thăm dò.
Lưỡi của tôi bị anh ta cuốn lấy, nước bọt trong miệng bị anh ta mút vào.
Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Diêu Khiêm Mặc khẽ cắn môi tôi, ở chỗ khi Hoàng Hạo Nhiên tát rách ra, day nhẹ.
Tôi thấy anh ta dần dần mê muội, chậm rãi nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện. Hy vọng Diêu Khiêm Mặc đã ý loạn tình mê.
Bàn tay ở phía sau tiếp tục cắt dây trói. Giây tiếp theo, đoạn giây đó đứt làm đôi, tay tôi cuối cùng cũng được tự do.
Anh ta ở trong miệng tôi mê mẩn, được một tấc lại tiến thêm một thước, giống như muốn chạy vào cổ họng tôi.
Tôi nhịn xuống cảm giác buồn nôn, tìm cơ hội, chuẩn bỉ đem ống tiếm hướng Diêu Khiêm Mặc. Trong lòng đếm ngược: 3, 2, 1….
Tay vung lên, dùng hết sức.
Diêu Khiêm Mặc vào lúc này đột nhiên trợn mắt.
Mắt anh ta khẽ lóe lên, cười, trong nháy mắt bắt được cánh tay tôi. Ống tiêm cách gáy anh ta rất gần, lại không thể chạm đến.
Chỉ khoảnh khắc, kim tiêm bị anh ta cướp đi, bàn tay vừa được tự do, lập tức bị anh ta bắt lấy.
Cả quá trình đó miệng Diêu Khiêm Mặc không hề rời tôi, vẫn khiêu khích cuốn đảo. Âm thanh ướt át truyền đến tai, tôi cảm thấy khuất nhục, răng nhanh chóng cắn chặt lưỡi anh ta.
Diêu Khiêm Mặc bị đau, ruốt cuộc rời đi.
Anh ta cúi đầu nhìn viên đá, dùng chân đá nó ra xa.
“Em luôn có thể dội nước vào nhiệt tình của anh.” Diêu Khiêm Mặc tiếc nuối quệt môi mình.
Môi của anh ta sưng lên rướm máu. Người đàn ông nhìn có vẻ mảnh khảnh nhu nhược này, sức một chút cũng không nhỏ.
Nghĩ đến môi của tôi, vẫn không khỏi tức giận.
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Có chết cũng để cho tôi chết rõ ràng. Ngủ mà chết, uất ức lắm.”
Diêu Khiêm Mặc cúi đầu, nhìn ống tiêm rơi trên mặt đất: “Anh cũng chỉ có một mũi tiêm này … Được, anh sẽ khiến cho em mở to mắt mà thấy sự cố chấp của em hại chết mình thế nào.”
*****
Một lúc lâu sau tôi mới biết được, thì ra mình cố gắng dành đến quyền lợi “được tỉnh táo”, cũng không phải sáng suốt.
Sắc trời dần sáng lên, ánh nắng le lói từ bên ngoài chiếu vào.
Diêu Khiêm Mặc rời đi một lần, lúc trở về, nụ cười trên mặt anh ta càng ra vẻ đắc ý.
Người đàn ông này hầu như lúc nào cũng giữ nụ cười trên mặt, nhưng lúc này tôi thấy được nụ cười của anh ta càng đượm. Tựa như thợ săn đang đợi con mồi vào bẫy, giảo hoạt mà tàn nhẫn.
Tiểu nhân đắc chí!
Bên ngoài bây giờ gió thôi mây bay thế nào tôi đều không biết.
Trước kia Thác Ni hẹn tôi thời gian một tuần, dường như cũng không bình thường.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng. Diêu Khiêm Mặc không cho tôi đi, điểm này khẳng định có liên quan đến Thác Ni.
Nhưng là theo tôi, Thác Ni mong cho tôi chết không kịp, Diêu Khiêm Mặc sao có thể lấy tôi ép ông ta?
Sau khi Diêu Khiêm Mặc trở lại kho hàng dường như vẫn như đang chờ đợi gì đó. Cho mãi đến khi nhận được một cuộc điện thoại.
Anh ta nhấc máy, cũng không nói chuyện, một lát sau đưa điện thoại đến bên tai tôi.
Anh ta nói khẽ: “Nói gì đó đi, Vi Linh.”
Từ ống nghe truyền đến một giọng giận dữ: “Diêu Khiêm Mặc! Cậu rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?”
Lập tức tôi nhận ra giọng nói này, nhất thời hoảng hốt, “Hồ Khiên Dư?”
Bên kia dừng lại, ngay sau đó là một giọng nói hoảng hốt tiến vào tai tôi: “Vi Linh?! Em ở đâu? Nói cho anh biết! Còn có ai ở bên cạnh …”
Lời của Hồ Khiên Dư tôi không thể nghe hết, Diêu Khiêm Mặc lấy điện thoại khỏi.
Anh ta đi đến một góc, tiếp tục trò chuyện.
Dây thần kinh tôi như căng ra, loạn lên trong lời Diêu Khiêm Mặc.
Anh ta trò chuyện, giọng rất nhẹ nhàng, nội dung lại chỉ làm cho tôi liên tưởng đến chuyện tàn khốc nhất.
“Rất đơn giản, kí hợp đồng kia, tôi lập tức thả người …”
“ … Tôi không sử dụng bạo lực với phụ nữ. Nhưng Hoàng Hạo Nhiên … Tôi không dám nói trước. Cậu cũng biết, anh ta hận Lâm Vi Linh bao nhiêu.”
“Thật có lỗi, anh bạn … Đừng nói vậy. Nếu không phải Thác Ni nửa chừng hủy bỏ hợp tác với chúng tôi thì chúng tôi cũng không sử dụng hạ sách này.”
“Muốn trách, thì trách Thác Ni đi …”
“Cậu nói sai rồi, mạng cô ấy không ở trong tay tôi, mà ở trong tay cậu.”
“… Để xem cậu lựa chọn như thế nào!”
Tôi không biết Hồ Khiên Dư trả lời Diêu Khiêm Mặc thế nào, nhưng từ sau khi nói chuyện, Diêu Khiêm Mặc luôn có bộ dáng nắm chắc thắng lợi.
Rất nhanh, Diêu Khiêm Mặc cúp máy, trở lại trước mặt tôi. Anh ta cúi người, không khách khí vỗ vỗ mặt tôi: “Nhìn xem trong lòng Hồ Khiên Dư em có vị trí thế nào.”
Tôi hung hăng quay mặt đi chỗ khác: “Anh bắt Hồ Khiên Dư kí hợp đồng gì?”
Anh ta lập tức cười tà, tiến gần đến nhìn tôi: “Em không đoán được?”
“Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần?”
Diêu Khiêm Mặc tiếp tục cười: “Đúng vậy.”
“Anh ta sẽ không ký.”
Diêu Khiêm Mặc lắc đầu, chậc chậc thở dài: “Em xem nhẹ mình ở trong lòng cậu ta rồi.”
“Hồ Khiên Dư trước nay là người xem trọng lợi ích, cùng với em gái anh và nữ ngôi sao kia còn nhập nhằng. Anh ta sẽ không bì một người phụ nữ mà hy sinh.”
Nghe tôi nhắc tới Lộ Tây, biểu tình của Diêu Khiêm Mặc lúc này thay đổi.
Anh ta vẫn để ý đến em gái mình.
Hồi lâu, Diêu Khiêm Mặc đứng thẳng dậy, chậm rãi tránh xa tôi: “Được, vậy để xem là em đoán đúng hay vẫn là anh đoán đúng.”
Một giờ sau, Diêu Khiêm Mặc nhận được điện thoại, tuy rằng chỉ nghe thấy Diêu Khiêm Mặc trả lời, nhưng đại khái cũng có thể đoán được: Hồ Khiên Dư cùng Hà Vạn Thành đàm phán, chậm chạp không chịu kí tên.
Cuối cùng, kết quả là tôi đoán đúng: Hồ Khiên Dư từ chối.
Nhận xong cuộc điện thoại, cơn giận của Diêu Khiêm Mặc không kiềm hãm được, anh ta nóng giận giơ cao tay, dường như hung hăng muốn ném điện thoại, nhưng ở thời khắc cuối cùng, tỉnh táo lại, rút tay về.
Diêu Khiêm Mặc chậm rãi đi đến phía tôi.
Anh ta giữ lấy cằm, làm tôi ngửa mặt lên, nhìn thẳng vào mình.
Đối mặt với tôi, mặc dù anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn có một núm đồng tiền, dương khóe miệng: “Chúc mừng em, rốt cuộc cũng có lần đoán đúng!”
Miệng tôi chua sót vô cùng, nhưng vẫn như cũ trả về một nụ cười: “Không cần chúc mừng, mạng của tôi cũng không giữ được.”
“Sai.” Anh ta đưa một ngón tay lên chặn lấy miệng tôi, “Em còn một lựa chọn nữa.”
“Là?”
“Anh.” Anh ta chỉ vào chính mình, nghiêm túc nói.
Tôi đùa cợt: “Tôi đối với anh mà nói nhiều nhất chỉ là một công cụ uy hiếp. Anh muốn tôi có lợi ích gì?”
“......”
“Nói cho tôi biết nguyên nhân, nếu không tôi không chấp nhận.”
Trong mắt anh ta hiện lên một chút cảm xúc gì đó nhưng rất nhanh khôi phục: “Tạm thời không thể nói cho em biết.”
“Khi nào mới được?” Tôi chủ động ngẩng mặt theo dõi Diêu Khiêm Mặc.
“…”
Lại là im lặng.
“… Đợi sau khi Thác Ni trả lời anh một cách thuyết phục, anh mới có thể …”
Diêu Khiêm Mặc chưa kịp nói xong, tôi cũng chưa kịp hỏi ra miệng …
Di động của anh ta vang lên.
Anh ta cúi đầu nhìn màn hình, trên mặt kích động.
Nhanh chóng nhấc máy, vội vã hỏi: “Thế nào? Suy nghĩ kĩ chưa?”
Nghe như vậy, đối phương hẳn là Hồ Khiên Dư.
Chap 32: Do dự (P14)
Không biết Hồ Khiên Dư nói gì, sắc mặt Diêu Khiêm Mặc thoáng trầm xuống. Anh ta sửng sốt một lát, lập tức quay đầu nhìn.
Tôi theo thầm mắt Diêu Khiêm Mặc hướng ra phía cửa.
Hồ Khiên Dư bước vào, một bên gọi điện thoại, một bên hướng tôi và Diêu Khiêm Mặc đi tới.
Rốt cuộc, đợi cho khoảng cách đủ gần, tôi rốt cuộc có thể nghe rõ Hồ Khiên Dư nói: “Tôi thích giáp mặt nói chuyện.” Hồ Khiên Dư nói xong, cúp máy. Lúc này, hắn đi tới trước mặt Diêu Khiêm Mặc.
Hai thủ hạ của Hoàng Hạo Nhiên đi theo sau Hồ Khiên Dư, áp giải hắn lại. Hai người này đối với Hồ Khiên Dư coi như khách khí, không có giữ tay hắn.
Diêu Khiêm Mặc ngẩn người, thu điện thoại di động, nguyên bản vẻ mặt lạnh lùng, lúc này toan cười: “Có thể tìm đến nơi này. Lợi hại.”
Hồ Khiên Dư cũng cười, vòng qua Diêu Khiêm Mặc đi đến phía tôi.
“Có bị thương không?”
Tôi lắc đầu.
Hắn nhắm mắt. Tôi nghe thấy hắn thở phào một hơi.
Giọng nói Diêu Khiêm Mặc lại vang lên: “Giáp mặt đàm phán cũng tốt, miễn cho bên trung gian có sai sót gì. Thế nào? Hợp đồng đã xem qua? Có cái gì không hài lòng nói ra, tôi sửa.”
Lời này, Diêu Khiêm Mặc nói rất tử tế, nhưng sau đó, giọng nói trở nên cực kì sắc lạnh; “Nhưng, hợp đồng này, cậu nhất định phải kí.”
Hồ Khiên Dư nghe vậy, xoay người, đối diện Diêu Khiêm Mặc: “Muốn cũng được. Nhưng trả lời tôi một chuyện.”
Diêu Khiêm Mặc cười hừ, quay đầu nhìn tôi: “Hai người thật giống nhau. Tất cả đều muốn tôi giải đáp nghi vấn.”
Hồ Khiên Dư không để ý, tiếp tục: “Cậu bây giờ đứng về phía ai? Thác Ni? Hà Vạn Thành? Theo tôi biết, Thác Ni và Hà Vạn Thành đã ngừng hợp tác.”
Diêu Khiêm Mặc không nói lời nào.
Hồ Khiên Dư cũng không truy vấn, dừng một chút, nói: “Tôi đoán cậu muốn có cổ phần trong Hằng Thịnh, vì vậy về phía Thác Ni tranh công. Nhưng, gần đây Thác Ni đột nhiên đình chỉ tất cả các hoạt động chống phá Hằng Thịnh. Từng là bạn bè, còn nữa, làm em rể của cậu tôi nhắc nhở một câu, đừng đi sai đường. Người đi sai đường không có kết cục tốt.”
Dường như Diêu Khiêm Mặc bị hỏi đúng chỗ đau, nghiến răng nghiến lợi: “Còn cậu, ở trong hoàn cảnh này mà kiêu ngạo như vậy … Cũng không phải là tốt đâu.”
Nói xong từ một tên thủ hạ của Hoàng Hạo Nhiên, nháy mắt lấy ra một khẩu súng.
Họng sung đặt ở thái dương Hồ Khiên Dư, Diêu Khiêm Mặc lười nhác nói: “Tôi cũng nhắc nhở cậu một câu: Người kiêu ngạo, cũng không có kết cục tốt.”
“Hồ Khiên Dư!”
Tôi kinh hãi, muốn chạy đến, lại bị buộc ở trên ghế. Tôi lo lắng từng bước nhích về phía hắn.
Lúc này, Hồ Khiên Dư đột nhiên đưa hai tay lên, cầm lấy báng sung.
Hắn đem họng súng từ thái dương chuyển qua mi tâm, nhìn thẳng vào Diêu Khiêm Mặc: “Nếu cậu nổ súng, cậu sẽ hai bàn tay trắng. Nhớ kĩ điều này.”
Trán tôi đầy mồ hôi, từng giọt chảy vào trong mắt, đau xót. Tôi cắn răng, khống chế mình không được run rẩy.
****
Trầm mặc, trầm mặc … Tất cả dường như tan trong sự trầm mặc này.
Cuối cùng, Diêu Khiêm Mặc rút súng lại.
Anh ta đem tức giận nuốt vào trong: “Sớm hay muộn cậu cũng sẽ chết, tôi không cần lãng phí một viên đạn, còn làm ô uế tay mình. Tôi chỉ cần Hằng Thịnh, về phần mạng của cậu, tạm thời giữ lại.”
Hồ Khiên Dư liếc nhìn tôi một cái, dường như với thái độ sợ hãi vừa rồi thực vừa lòng.
Sau đó mới nhìn về phía Diêu Khiêm Mặc: “Nói thật cho cậu biết, quyền xử lý cổ phần của Hằng Thịnh ở trong tay mẹ tôi. Chữ kí của tôi, không có hiệu lực pháp luật.”
Tôi ngạc nhiên.
Hồ Hân? Làm sao có thể?
Hằng Thịnh không phải vẫn công bố với bên ngoài: Hồ Khiên Dư là người nắm trong tay số cổ phần lớn nhất của Hằng Thịnh sao?
Diêu Khiêm Mặc kinh ngạc không khác gì tôi. Chỉ thấy bả vai anh ta run lên, tầm mắt trong phút chốc từ khẩu súng di chuyển đến mặt Hồ Khiên Dư.
Hồ Khiên Dư đối với sự chăm chú của Diêu Khiêm Mặc làm như không có: “Có lẽ, cậu lên nghe lời đề nghị của tôi: Để tôi tại, thả cô ấy đi.”
Diêu Khiêm Mặc trừng mắt, lập tức dịu đi, cười nhạo: “A … Nếu tôi nhớ không lầm, rạng sáng này tôi đã cho người đem tin tức ngôi sao kia bị HIV báo cho giới truyền thông.”
Anh ta dừng lại một chút, dường như đang đợi phản ứng của Hồ Khiên Dư.
Tôi ở một bên nghe, tim lập tức đập nhanh từng hồi.
Nhưng Hồ Khiên Dư mặt không chút thay đổi, ánh mắt cũng không chuyển.
Hắn phản ứng kì quái như vậy, tại sao?
Tôi nhìn hắn, cảm thấy vô cùng lo lắng. Người đàn ông này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Tính mạng của mình mà hắn lạnh nhạt như vậy sao??
Diêu Khiêm Mặc cũng nghi hoặc: “Thế nào? Ban đối ngoại Hằng Thịnh chưa thu được tin tức sao? Sáng nay trên mặt báo không hề có tin tức này … Đừng nói với tôi là bên cậu ra mặt ngăn cản?”
“Tôi biết.” Hồ Khiên Dư thoải mái trả lời.
Tay tôi bị trói cùng một chỗ xiết chặt lại, móng tay găm vào da thịt đau đớn, giúp tôi giữ bình tĩnh.
Diêu Khiêm Mặc hiểu ra cười, cười đến hân hoan: “Cậu cảm thấy tôi sẽ dùng một người sắp chết để đổi lấy cô ta? Tôi không đến mức ngu xuẩn như vậy.”
Lúc này, đến phiên Hồ Khiên Dư không nói gì.
Biết chính mình mắc loại bệnh này, tuyệt đối không nên phản ứng như hắn!
Tôi cảm thấy khó thở, bởi vì nghĩ đến một khả năng khác. Mày tôi nhíu lại, tức giận nhìn về phía Hồ Khiên Dư – giờ phút này, tôi hy vọng nghe thấy một đáp án khác từ miệng hắn.
Dường như Hồ Khiên Dư phát hiện ra ánh mắt tôi, hắn quay lại, đối mặt tôi.
Tiện đà, cúi đầu, giống như suy nghĩ, hướng tôi đi tới.
Đi đến trước mặt, giơ tay chạm vào mi tâm tôi. Hắn động vào, mi tâm tôi nhíu càng chặt.
Hắn cười một cái, đặt tay lên vai tôi, sau đó quay đầu nhìn Diêu Khiêm Mặc: “Cậu quen tôi nhiều năm như vậy mà không biết thẩm mỹ phụ nữ của tôi sao? Lần sau muốn dùng phụ nữ để quyến rũ tôi, phải giống như cô ấy …”
Nói xong, Hồ Khiên Dư nghiêng người, nhìn tôi, ánh mắt lại dời về phía Diêu Khiêm Mặc, khóe môi cong lên, giống như là cười, chậm rãi tiếp tục: “ … Lông mày cũng phải thế này, mắt cũng phải thế này. A, đúng rồi, giọng nói cũng phải giống, còn cả … cơ thể nữa. Nhớ kỹ?”
******
“Cậu cùng người phụ nữ kia … thì ra là … diễn trò?” Mặt Diêu Khiêm Mặc cứng lại, bất đắc dĩ nhìn hắn.
Tôi ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Hồ Khiên Dư, sợ chính mình nghe nhầm. Cỡ nào làm người ta khó có thể tin?!
Hồ Khiên Dư cúi đầu, đối diện với tầm mắt của tôi, nụ cười của hắn lập tức biến mất, tay cũng rời khỏi vai.
Lúc này, mắt Hồ Khiên Dư nén giận: “Lâm Vi Linh, thế nào? Em cũng mong anh chết? Hả?”
Tôi ngẩn ra. Theo bản năng muốn lắc đầu, nói “Không!”
Vì cái gì hắn cho rằng như vậy? Ngay sau đó, tôi hiểu được: Có khả năng từ trước lúc tôi chạy đến làm loạn hắn cũng đã biết người đàn bà đó có vấn đề.”
Mà sự xuất hiện của tôi chứng tỏ tôi cũng biết điều đó.
Nhưng tôi không nói cho hắn, càng không ngăn cản hắn.
Lý trí làm cho tôi trầm lại. Nghi vấn của Hồ Khiên Dư, tôi cũng không phủ nhận.
Hồ Khiên Dư nhìn tôi rất lâu, tôi không biết hắn đang chờ đợi tôi phản ứng thế nào. Nhưng là, Hồ Khiên Dư, người này thật làm cho người ta sợ hãi.
Một lúc sau, hắn cười tự giễu, không hề nhìn tôi.
“Đúng, là diễn trò. Mục đích muốn nhìn xem các người rốt cuộc muốn làm gì.”
“Cái này cậu chỉ có thể trách chính mình. Cậu quá coi thường tôi.”
“Hừ!”  Diêu Khiêm Mặc tức giận cười trả, “Sai! Nếu không phải Thác Ni đổi ý, nói phải đợi một tuần, làm sao tôi có thể bị cậu đùa giỡn như vậy?”
Thác Ni rốt cuộc đã cam kết gì với anh ta? Lại đổi ý thế nào?
Tôi theo thói quen nhếch mi tự hỏi, mi tâm nhíu vào, làm cho Hồ Khiên Dư liếc mắt nhìn qua như đánh giá, xem xét.
Không biết tôi bây giờ có thể làm cho Hồ Khiên Dư bận tâm phòng bị cái gì.
Hắn có thể cứu tôi, nhưng hắn không tin tôi.
Nghĩ đến thật châm chọc.
Trong chốc lát, Hồ Khiên Dư bỏ qua tôi.
Trước mắt, đối thủ của hắn là Diêu Khiêm Mặc: “Tôi đã nói đến thế này, câu hẳn là biết ai đáng giá hơn? Thế nào? Đổi hay không?”
Lời này vừa nói ra, Diêu Khiêm Mặc im lặng.
Hồ Khiên Dư vòng đến phía sau tôi, bắt đầu giúp tôi cởi giây thừng.
Diêu Khiêm Mặc lúc này vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Hồ Khiên Dư, tôi đối mặt với anh ta, không bỏ qua một chút biểu tình.
Tôi thấy anh ta đi đến bên cạnh thủ hạ của Hoàng Hạo Nhiên, ghé sát, nói gì đó.
Tôi khẽ kêu lên, “Hồ Khiên Dư, cẩn …”
Còn chưa kịp nói xong, người nọ nhận lệnh, lập tức tiến lại, giữ lấy Hồ Khiên Dư.
Một người khác cầm dây trói đến, trói chặt hắn lại.
Diêu Khiêm Mặc cười một cái: “Các người đều quá lợi hại, tôi làm như vậy, chẳng qua là cẩn thận một chút. Thật có lỗi, Hồ tổng.”
Nếu Hồ Khiên Dư có thể tìm đến nơi này, kho hàng đã không còn an toàn, tất nhiên Diêu Khiêm Mặc cũng không tiếp tục ở lại.
Rất nhanh có người tới đón, tôi cùng Hồ Khiên Dư bị áp giải lên xe.
Hồ Khiên Dư không kháng cự, xem như chịu trói.
Chúng tôi bị nhốt ở phía sau.
Tôi không thể nào ngăn chặn cảm giác lúc này, Hồ Khiên Dư với tôi gần trong gang tấc, lại chưa bao giờ xa xôi như vậy.
“Tại sao đến? Không phải anh cũng không thích làm những chuyện bất thường?”
Tôi nghe thấy chính mình dùng giọng lạnh lùng hỏi.
Nhưng rõ ràng, tôi sợ hãi đến tim cũng run lên từng hồi.
“Em có bao giờ nghĩ anh có thể vì em mà hy sinh tính mạng?”
Lúc như thế này, Hồ Khiên Dư còn có thể mặt không đổi mà nói ra một câu như vậy.
Trong lòng tôi lại như có đá đeo, nhắm mắt lại, dấu đi mọi cảm xúc.
Diêu Khiêm Mặc nghiêng mặt đến trêu chọc: “Lúc này, cậu đáng nhẽ nên an ủi cô ấy: Chúng ta nhất định sẽ sống chứ không phải nói những lời mất hứng đó.”
Nghe vậy, tôi không kiềm chế được run lên. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy. Khi một mình bị trói tôi cũng không sợ hãi thế này.
Lúc này, sự yếu ớt trong tôi bắt đầu trỗi dậy.
Tôi biết, không được yếu đuối, vì chính mình, cũng vì Hồ Khiên Dư.
Hồ Khiên Dư nhìn vào mắt tôi, không biết thấy gì, hắn im lặng hồi lâu, hướng đến bên tai tôi gật đầu, nói:
“Đừng sợ.”
Chap 32: Do dự (P15)
Lúc này xe đã khởi động, chuẩn bị lăn bánh. Người ở bên cạnh đang muốn dán miệng, bịt kín hai mắt chúng tôi thì bị Diêu Khiêm Mặc ngăn cản: “Không cần. Hai vị đây là khách quý, chúng ta phải đối đãi cho lễ phép.”
Nói xong, một lần nữa nhìn về phía Hồ Khiên Dư: “Yên tâm, bây giờ tính mạng không còn nguy hiểm gì nữa. Tôi tin Hồ Hân sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi. Dù sao, cậu cũng là con trai duy nhất của bà ta.”
Hồ Khiên Dư vẫn duy trì nụ cười: “A? Thật sao? Vậy … nếu bà ấy không đồng ý thì thế nào?”
Diêu Khiêm Mặc nheo mắt.
“Với thủ đoạn của cậu, nếu không phải bất đắc dĩ sẽ không dùng hạ sách bắt cóc uy hiếp người này. Xem ra, cậu là bị ép buộc đến mức phải trèo tường.”
“Tôi chỉ cần quyền lợi.”
“Tôi nói cho cậu biết, sau khi được thả, tôi lập tức báo cảnh sát.”
“Hồ Khiên Dư!” Tôi ghé vào lỗ tai hắn hô nhỏ.
Vì cái gì hắn phải chọc giận Diêu Khiêm Mặc lúc này?
Hồ Khiên Dư bỏ qua tôi, tiếp tục: “Đến lúc đó, cậu có chạy đằng trời.”
Thoáng chốc, Diêu Khiêm Mặc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hồ Khiên Dư, rõ ràng tức giận lại vẫn bọc ngoài bằng một nụ cười giả tạo: “Đừng quên, tôi là luật sư, tôi nắm rõ pháp luật hơn cậu. Cậu giam lỏng Lộ Tây phi pháp, hành vi phạm tội cũng không phải là nhẹ.”
Hồ Khiên Dư cười lạnh: “Nếu không phải cô ta liên kết với Thác Ni, muốn dìm tôi vào chỗ chết, lại ra mặt nhân từ muốn giúp tôi, tôi sẽ không phải không để ý đến cô ta sống hay chết.”
Diêu Khiêm Mặc đột nhiên lao lại, hung hăng nắm cổ áo Hồ Khiên Dư: “Có ý gì?”
Hồ Khiên Dư hừ một tiếng, ánh mắt thương hại: “Thì ra có người không biết chuyện?”
“Chuyện này, Thác Ni chưa bao giờ nói với tôi. Ông ta chỉ nói …”
Diêu Khiêm Mặc trợn mắt nhìn, lo âu phảng phất trong ánh mắt.
Nói đến một nửa, anh ta dừng lại, bỗng nhiên cười tự giễu, ngã vào ghế, bất đắc dĩ đỡ trán lẩm bẩm: “Lão hồ li … Dám đem tôi ra làm trò đùa …”
Tôi không nói gì, chỉ nghe bọn họ đối thoại.
Tuy rằng vẫn như trước không hiểu gì, nhưng cơ hội rốt cuộc đã xuất hiện.
Tôi nghĩ thật lâu, khẽ cắn môi, quyết định cược một lần.
Thắng thua, liền mặc cho số phận.
“Ngu ngốc nhất là tôi. Tranh đi tranh lại, kết quả chỉ để cho mấy người đó hưởng lợi.”
Diêu Khiêm Mặc ngạc nhiên một lát, đột nhiên bật cười: “Đúng là như vậy.”
“Tôi nghĩ, có lẽ tôi có thể nhận …” Tôi hô hấp nặng nề, cố gắng bình tĩnh, “ … nhận đề nghị lúc trước của anh.”
Ánh mắt của Hồ Khiên Dư tồn tại quá mạnh mẽ. Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền cảm giác được ánh mắt của hắn nóng nảy chiếu lên người mình.
Tôi bi ai nhận ra: Hồ Khiên Dư rất hiểu tôi, nhất định hắn sẽ đoán được đề nghị của Diêu Khiêm Mặc là gì.
Nhưng là, đối với hắn, tôi lựa chọn bỏ qua.
Ánh mắt Diêu Khiêm Mặc chợt lóe, lập tức, đè giọng hỏi: “Điều kiện gì?”
“Rất đơn giản, đem tất cả những thứ anh biết nói cho tôi.”
Tôi nín thở, chờ đợi đáp án.
Diêu Khiêm Mặc lại bắt đầu im lặng. Trong khoảng thời gian đó, tôi thống khổ đón nhận ánh mắt lăng trì của Hồ Khiên Dư.
Đột nhiên, Diêu Khiêm Mặc quay sang người ngồi ở vị trí điều khiển: “Dừng xe!”
Tầm mắt anh ta chuyển đến tôi, hàm xúc nhìn chăm chú Hồ Khiên Dư vài giây.
Hơi thở của Hồ Khiên Dư bắt đầu dồn dập.
Diêu Khiêm Mặc lại nở nụ cười, cười đến thoải mái nhìn tôi: “Chúng ta xuống xe nói chuyện.”
******
Tôi bị Diêu Khiêm Mặc kéo xuống xe.
Cửa xe mở ra, lại đóng vào, bộ mặt phẫn nộ của Hồ Khiên Dư biến mất trước mắt.
Sau khi xuống xe, câu đầu tiên anh ta nói đó là: “Nói thật, anh không tin tưởng em. Dù sao, em … đã từng lật lọng một lần.”
“Chúng ta có thể kí hợp đồng, giấy trắng mực đen.”
Anh ta đánh giá tôi một hồi: “Lần này, nếu kí hợp đồng em có biết là hợp đồng gì không?” Anh ta nhìn chằm chằm tôi nói, làm tôi có cảm giác không yên.
Tôi nhất thời ngơ ngẩn.
Anh ta lập tức bổ sung: “Đăng kí kết hôn.”
“Không cần thiết.” Tôi đối với việc này từ chối, lại chỉ có thể làm bộ như không chút sợ hãi, “Tôi sẽ dùng một phần tài sản của mình để bảo đảm. Tất cả cổ phần ở Hằng Thịnh sẽ san cho anh một nửa.”
Anh ta có chút nghi hoặc, lại chăm chú nhìn tôi.
Tôi thẳng thắn nhìn lại.
Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật không ngờ, thì ra em cũng không cần Hằng Thịnh đến vậy.”
“Tôi còn chưa nói xong. Tuy rằng lợi nhuận chia đôi, nhưng cổ phần trên danh nghĩa vẫn là của tôi.”
“Cái này có nghĩa gì? Tiền chia đôi, cổ phần em lại độc chiếm?”
“Tôi không cần tiền, cái tôi cần là Hằng Thịnh trở về họ ‘lâm’.”
“…”
Anh ta có chút đăm chiêu dựa vào cửa xe, không lập tức trả lời.
Tôi nhớ rõ, lần hợp tác trước, là anh ta chủ động mời tôi.
Vậy lúc này, đến lượt tôi chủ động. Tôi vươn tay hướng Diêu Khiêm Mặc: “Thế nào? Hợp tác hay không?”
Anh ta nhìn tay tôi, lập tức ngẩng đầu, nhìn tôi, mỉm cười nhợt nhạt, đồng thời vươn tay: “Hợp tác vui vẻ.”
Lúc này, ở gần hải cảng thưa thớt người, Diêu Khiêm Mặc tạm thời không thể thảo hợp đồng, anh ta liền lấy di động ghi âm làm chứng.
Quả là luật sư, rất cẩn thận.
Tôi khẩn cấp hỏi: “Bây giờ, nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra? Thác Ni, rốt cuộc đã làm gì?”
*****
Nghe được “chân tướng” trong miệng Diêu Khiêm Mặc, tôi dần dần cứng đờ, sửng sốt đứng nơi đó.
Rõ ràng anh ta đã cởi dây thừng cho tôi, tại sao lại vẫn có cảm giác gắt gao bị trói buộc, không thể phản kháng?
Diêu Khiêm Mặc êm tai nói, mà tôi lại cảm thấy cả người lạnh lùng.
Giống như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, trong lòng muốn liều mạng cười nhạo.
Hồi lâu, Diêu Khiêm Mặc dừng lại, cười: “Thế nào? Không tiếp thu được?”
Ánh mắt tôi dần dần tan rã, bởi vì khuôn mặt tươi cười đáng giận của anh ta, dần dần tỉnh táo lại.
Tay tôi cứng ngắc vuốt vuốt tóc: “Không, tiếp tục đi.”
Anh ta bất đắc dĩ cười cười: “… Lúc đó anh cảm thấy kì quái: Thác Ni rất quan tâm đến nhóm máu của em. Lúc ấy, em còn hôn mê, ông ta phải đi tìm bác sĩ điều trị hỏi.”
Nói tới đây, anh ta lại dừng, kì quái nhìn tôi: “Còn muốn anh tiếp tục nói?”
Tôi kiên định gật đầu.
Anh ta thản nhiên, nhún nhún vai: “Sau đó anh nghe tin ông ta cầm mẫu đi làm xét nghiệm ADN. Anh điều tra được, hai mẫu xét nghiệm, một là của Thác Ni, mẫu còn lại, anh đoán, là của em. Bởi vì tự mình xét nghiệm là hành vi trái pháp luật, quá trình có vẻ phức tạp, chờ kết quả, cần thời gian một tuần.”
“Một tuần … Thì ra là thế …” Tôi thất hồn lạc phách.
“ … Trước kia, nguyên bản Thác Ni bắt tay với Hà Vạn Thành, chuẩn bị lợi dụng em, đánh đổ Hằng Thịnh. Bây giờ, sản nghiệp của Hằng Thịnh ở toàn thế giới bị làm cho long trời lở đất, thành công sắp ở trước mắt, Thác Ni lại nói tạm dừng tất cả hành động. Thời gian tam dừng là … một tuần.”
“Em xác định còn muốn tiếp tục nghe?” Diêu Khiêm Mặc lặp lại lời này.
Tôi cố hết sức xua tay: “Không cần …”
Chuyện đã thế này, tất cả đều sáng tỏ.
Trước mắt có hai khả năng:
Hoặc là, tôi là con ruột ba tôi, là quân cờ Thác Ni dùng để cướp lấy Hằng Thịnh, hơn nữa, sau khi thành công, tôi cũng bị Thác Ni diệt …
Hoặc là, tôi là con Thác Ni, đã bị người ba trên danh nghĩa đã chết kia, Lâm Thậm Bằng, lừa dối 20 năm, chỉ vì muốn nhìn Thác Ni tự tay đem cốt nhục mình ép đến tuyệt cảnh …
Hồ Hân đối với tôi như vậy, cũng là bởi lời hứa với Lâm Thậm Bằng trước khi chết?
Thì ra Hằng Thịnh, tất cả, nguyên bản không thuộc về tôi?!
Cỡ nào buồn cười.
Diêu Khiêm Mặc ở một bên, lạnh mắt nhìn.
Đúng vậy, người duy nhất bị đùa bỡn, là tôi, lúc Diêu Khiêm Mặc đối mặt với tôi có phải hay không tự đáy lòng vẫn cười nhạo tôi ngu xuẩn?
“Lên xe đi.” Một lúc lâu sau, anh ta mở miệng.
Cơ thể tôi dường như tan ra, muốn đưa tay kéo cửa xe, lại chậm chạp không thể được.
Đúng lúc này, từ xa tiếng còi cảnh sát rú lên từng hồi.
Sắc mặt Diêu Khiêm Mặc vốn nghiêm nghị, nhất thời trở nên khẩn trương, không ngừng từ phía âm thanh kia nhìn lại.
Những người trên xe lúc này tất nhiên cũng nghe thấy tiếng còi cảnh sát, lái xe mở cửa đi xuống, chạy vội đến trước mặt Diêu Khiêm Mặc: “Làm sao bây giờ?”
Diêu Khiêm Mặc cúi đầu, suy nghĩ.
Lái xe kia chờ không kịp, cuống lên: “Lên xe mau! Chúng ta đi! Cảnh sát sắp đến rồi!!”
Lái xe vừa dứt lời, ở lối rẽ gần đó, mấy chiếc xe cảnh sát lao tới.
Tôi thản nhiên nhìn ánh đèn lập lòe trên nóc xe, hoàn hồn, mơ hồ qua cửa xe thoáng nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của Hồ Khiên Dư.
Tầm mắt Hồ Khiên Dư, cũng nhìn về phía tôi.
Lái xe vội vàng kéo Diêu Khiêm Mặc, bị anh ta cự tuyệt: “Không cần.”
Vì thế, tất cả mọi người chờ tại chỗ, chịu trói.
******
Cảnh sát không bị phản kháng, Diêu Khiêm Mặc cùng những người của Hoàng Hạo Nhiên bị áp giải lên xe. Có cảnh sát muốn giữ tôi, lúc này Hồ Khiên Dư vừa được cởi trói, nhảy xuống xe, đưa tay ngăn vị cảnh sát kia lại, nói: “Cô ấy là người bên này.”
Cảnh sát nghe vậy, nghi ngờ nhìn tôi một cái, sau đó mới buông.
“Anh báo cảnh sát?” Tôi cô gắng xem nhẹ những điều gọi là “chân tướng” vừa nghe được, đủ cho thế giới của tôi rung chuyển, mở miệng hỏi hắn.
Hắn nhìn tôi, trong chốc lát, nặng nề trả lời: “Hẳn là Vương Thư Duy báo.”
Vừa nói hắn vừa từ trong túi lấy di động ra.
Tôi cúi đầu nhìn: thì ra là chức năng định vị toàn cầu vẫn mở.
“Trước khi anh vội vàng lên phi cơ của Hằng Thịnh đến đây, là Vương Thư Duy chạy đến sân bay nhắc nhở mở chức năng định vị.”
“Thì ra là thế.” Tôi gật đầu.
Trình tự sau đó: Đến cục cảnh sát, lấy khẩu cung.
Nối tiếp sai lầm Nối tiếp sai lầm - Lam Bạch Sắc