Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 493 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
... u... u", còi tàu hụ lên trầm buồn như luyến tiếc bến sông. Tiếng máy xình xịch nổ giòn giã, vòng quay chân vịt tăng dần, cuộn nước thành những đụn trắng xoá, sôi ùng ục. Con tàu rùng mình, bỏ lại sau lưng cái ga xép cũ kĩ đỏ quạch, mốc mêu rêu xanh cùng những hàng bạch dương thân mốc trắng, õng ẹo đung đưa những đám lá xanh rì trong ráng hoàng hôn màu mỡ gà, hối hả nhằm hướng hạ lưu sông Vôn ga xa ngút ngát.
Nằm khểnh trên chiếc ghế dài, hắn khoan khoái tận hưởng làn gió mang hơi nước mát rượi. Hắn thấy tâm hồn nhẹ nhõm, thư thái quá. Cũng phải thôi, tuần trước hắn đã làm xong cái việc cuối cùng của đời sinh viên: bảo vệ xuất sắc luận văn tốt nghiệp, "hoàn thành tốt nhiệm vụ học tập" - theo cách nói của mấy "chú Sứ" (#1). Hắn cũng đã đóng được cái hòm biển hơn hai khối với chiếc tủ lạnh Xaratop, vài chiếc quạt tai voi, dăm cái bàn là, cái đài quay đĩa Melodia, chiếc xe đạp thể thao... Đấy là tất cả những gì mà hắn dành dụm được từ học bổng và tiền kiếm thêm được qua các kì lao động hè. Với số tài sản này, về nước, hắn sẽ yên tâm mà đi dạy học, đứng trên bục giảng trước con mắt trầm trồ ngưỡng mộ của bao nữ sinh viên, hoặc rung đùi làm công tác nghiên cứu trong một viện nào đấy...
Mải mơ màng với những dự tính về tương lai, hắn không để ý là con tàu đã cập bến đón khách ở một ga xép. Trời sẩm tối. Tàu vắng tanh, hắn nghe rõ cả tiếng " kéo gỗ" của một vị nào đó từ phía phòng đầu bên kia vọng lại. Bây giờ đang là mùa thu hoạch ở các vùng quê, nông dân ít đi lại. Còn ở thành phố, chưa phải là tháng nghỉ phép, vả lại, nếu có nghỉ, thì người ta hay đi biển, chứ chả mấy ai lại chui về nông thôn như hắn. Hôm trước, lúc lên Văn phòng khoa quản lí sinh viên nước ngoài nhận vé, hắn mới biết rằng còn những hơn hai tháng nữa mới đến ngày baỵ Đương phân vân, chẳng biết làm gì cho hết thời gian, thì cô Tamara Ghenadievna -phó khoa, gợi ý:
- Hay là em về nông trang Sợi chỉ đỏ, đang mùa thu hoạch hoa quả. Sống những ngày hè cuối cùng của đời sinh viên giữa thiên nhiên, đồng nội Nga, cô nghĩ là em sẽ rất hài lòng, tiện thể kiếm thêm một ít tiền mua quà về cho gia đình. Khoa ta đã có một đội lao động về đó tuần trước, cô sẽ điện để các bạn đi đón em. Trước khi về nước, nhớ đến cô chơi. Rất tiếc vì sứ quán không cho chỉ tiêu ở lại làm tiếp nghiên cứu sinh. Cô rất buồn vì phải xa em!".
Hắn cảm động: " Thưa cô, em sẽ tự đi được. Cảm ơn cô vì lời gợi ý, em rất thích về nông thôn! Em cũng buồn khi phải xa cộ Chắc chắn trước khi về nước, em sẽ đến chào từ biệt cô!".
Hắn nói thực lòng. Hắn rất yêu cuộc sống, cảnh vật nơi thôn dã. Ngày còn bé, hắn đã đắm mình trong hơi thở của đồng quệ Những tháng năm sơ tán, hắn cũng một buổi đi học, một buổi theo bạn ra đồng chăn trâu cắt cỏ, bắt cua bắt ốc, phơi nắng tóc vàng hoe như lông bò. Hắn đã nghiện cái mùi rơm mới thơm thơm, mùi nồng nồng ngai ngái của bùn đương ngấu, vị ngọt dịu sữa non của lúa trỗ đòng đòng.
Những hè trước, hắn cũng về nông thôn lao động. Mùa hè nước Nga thật tuyệt, nhất là ở đồng quệ Trời cao xanh thẳm đến vô biên, nắng vàng óng ả, sóng sánh như mật ong, gió rì rào thổi làm dậy lên những con sóng trên cánh đồng lúa mì trĩu hạt vàng ươm. Hoa nở rực rỡ khắp nơi, hương bay ngào ngạt. Hắn sang Nga học ngay khi cuộc chiến tranh chống Mĩ vừa kết thúc. Cả thế giới ngưỡng mộ Việt nam. Đặc biệt, ở nước Nga người ta quí mến, đối xử với bọn hắn như sứ giả của một dân tộc anh hùng. Hắn đã được sống những tháng ngày thật êm đềm với những người nông dân Nga tốt bụng. Hắn cũng đã có một vài mối tình với các cô thôn nữ Nga khoẻ mạnh, đẫy đà như những con búp bê matơriôskạ Ôi những người đàn bà Nga tuyệt vời, xinh đẹp, rừng rực khát khao, dâng hiến một cách tự nguyện, vô tư, và có phần nhẹ dạ. Họ không so đo, tính toán, thậm chí chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nếu họ đã thích anh. Cái thằng trai quê lực lưỡng trong hắn đã biết thế nào là thiên đàng trên những đôi bầu vú đồ sộ, hừng hực; khi lăn lộn trong kho đựng cỏ khô, lúc quần nát cả một khoảnh lúa. Những tháng hè tươi đẹp, hắn được sống trong cái không khí hoang dã của " Sông Đông êm đềm"(#2) cũng nhanh chóng qua đi, để rồi suốt chín tháng trong kí túc xá, hắn và những thằng bạn Việt nam cùng trường lại trở về với kiếp sống của những nhà sư: không quan hệ yêu đương, trai gái. Luật của Sứ quán đề ra là vậy. Tiếp khách khác giới cửa phòng luôn phải mở toang hoang, đi chơi, đi xem phải có ít nhất là ba người. Chỉ khổ thân mấy chú sinh viên Cộng, đang tuổi hăng, bơ sữa lại chén đều mà không có " đầu ra", mặt mũi nổi sủi cảo, nhiều khi trông ngơ ngẩn, dài dại. Đã thế, đêm đêm mấy thằng Ả rập phòng bên dẫn gái về bù khú, ngựa phi tới bến, lúc khoan lúc nhặt, hết nước đại lại chuyển sang nước kiệu, tiếng rên la dậy đất. Mấy chú Cộng như phát điên, hết đứng lại ngồi, méo mó nhìn nhau rồi cùng cất cao điệp khúc: " Chim ơi chim, chim đừng buồn nhé! " (#3)
Trời tối sẫm, con tàu vẫn nhẫn nại quạt nước. Hai bên bờ sông những xóm làng đã le lói ánh đèn lùi dần lại phía sau. Hắn với cây đàn:
Chiều dần buông màu tím
Vẳng trên sông lời hát êm đềm
Hoà với tiếng tầu đêm, chập chờn đi về xa phía chân trời... (#4)
Giọng không điêu luyện, nhưng hắn hát bằng cả trái tim đã thấm đẫm tâm hồn Nga, mang nặng âm hưởng, hơi thở của thiên nhiên, đồng nội Ngạ Hắn yêu lắm những bài dân ca ấy vì chúng đưa hắn trở về khung trời tuổi thơ với những cánh diều no gió vi vút tiếng sáo, những chú trâu uể oải nhai cỏ, những đêm hội làng tấp nập các liền anh liền chị, dìu dặt những làn điệu quan ho...
Đêm dài quá, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới... (#5)
Người con gái khắc khoải, mong ngóng bạn tình. Hắn tưởng tượng mình là chàng trai đến với nàng trong đêm mưa trên bờ sông vắng. Nàng kia rồi, đương giang rộng vòng tay vẫy gọi. Hắn nhào đến, nhưng nàng vụt biến mất.. Hắn hối hả đuổi theo bóng hình, mặc cho mưa quất rát mặt. Nàng vẫn thoắt ẩn, thoắt hiện. Hắn mệt, thẫn thờ...
ôi, hay quá! ông hát nữa đi!
Giật mình quay lại, dưới ánh trăng sao hắt qua khung cửa sổ, hắn thấy một người con gái ngồi ở đầu ghế, ngay cạnh cửa.
Xin lỗi, em ở phòng bên. Thấy tiếng hát, em muốn sang nghe. Song thấy ông say sưa quá, em không dám quấy rầy, nên ngồi đây từ lâu rồi.
Hắn lúng túng: Vâng, xin cô cứ tự nhiên. Cô dùng trà nhé! Để tôi ra bufet mua.
Hắn đứng dậy, với tay định bật công tắc đèn. Người con gái giơ tay cản: Đừng! Đêm đẹp quá! ông không thấy sao? Em sợ ánh điện sẽ đuổi trăng đi. Em không muốn uống trà. Giọng nàng ngân nga, êm nhẹ như gió thoảng. Lúc này hắn đã kịp nhận ra là nàng rất đẹp, và rất trẻ.
Cô về đâu? Hắn hỏi vì không biết bắt đầu từ cái gì.
Em về huyện K. Còn ông?
Tôi cũng về huyện K., nông trường Sợi chỉ đỏ.
ôi, tuyệt quá! Nông trường của em đấy. Thế là chúng ta cùng đường rồi. Em làm ở đội trồng cây. Còn ông chắc về lao động ở đội sinh viên? Tuần trước em có thấy nhiều sinh viên về hái quả lắm.
Hắn mừng vì có bạn đồng hành, hơn nữa lại là một cô gái rất đẹp, nên mạnh dạn: Tên tôi là Lê, cựu sinh viên khoa Triết. Rất hân hạnh được làm quen với cô, và đề nghị không gọi tôi bằng ông.
Còn em là Lenạ Nàng chìa taỵ Vâng, em sẽ không gọi bằng ông nữa đâu. Nhưng với một điều kiện... nàng cười tinh nghịch - Anh sẽ hát cho em nghe!
Nàng ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt màu xanh nước biển ( hắn đoán vậy, vì chỉ có mắt màu nước biển mới sáng lên như thế trong bóng tối) thiết tha dưới hàng mi rợp, sâu thăm thẳm.
Đương nhiên là hắn không ngu gì mà từ chối. Cây đàn trong tay hắn réo rắt, giọng hắn lại lên bổng xuống trầm. Hắn trổ hết tài nghệ thi thố, hệt như một chú công đực xoè bộ lông đuôi sặc sỡ sắc màu trong điệu vũ chinh phục con mái. Nàng ngồi xích lại tự lúc nào, hát cùng với hắn. Tiếng hát nàng trong vắt, tinh khôi như sương sớm, như nước suối thượng nguồn. Họ hát mê mải quên thời gian. Đêm đã trôi qua, ánh ban mai ửng hồng e ấp nhú lên từ phía cánh rừng xạ Nàng ngủ thiếp đi, ngả đầu vào vai hắn, tin tưởng, đôi môi như nụ hồng hàm tiếu, he hé mở...
o O o
Ngày chủ nhật đầu tiên, hắn dậy từ sớm tinh mợ Rón rén như con mèo để khỏi thức giấc tụi bạn, hắn chui ra khỏi lán rồi đi về phía thảo nguyên. Hắn hẹn chủ nhật sẽ tới thăm nàng vào buổi trưa, nhưng lại đi từ sớm vì muốn dành cho nàng sự bất ngờ: khi nàng thức giấc sẽ thấy hắn với bó hoa đồng nội trong tay.
Trời mới mờ sáng. Từ phía trại chăn nuôi, một con gà trống nào đó ngủ quên chợt tỉnh giấc, cất tiếng gáy eo óc. Sương đêm dày đặc, bao phủ khắp nơi. Hai ống quần hắn ướt sũng đến tận đầu gối vì bị dính sương từ những đám cỏ mọc lúp xúp. Thấy động, mấy con chim cút giật mình bay thảng thốt từ những bụi tường vi rậm rạp. Một con cáo béo núc ních chạy vụt qua rồi mất hút trong những khóm hoa cựa gà dày đặc. Không gian mát lạnh, hăng hắc mùi lá cây liễu, ngòn ngọt mùi hoa dại, ẩm ướt.
Đội trồng cây của nông trường nằm tận ngoài thảo nguyên. Đó là một cái rơ moóc cũ kĩ giống như toa tàu hoa? được sửa sang lại làm nhà ở. Hắn không vào đằng cửa chính mà vòng ra phía mặt sau. Tất cả các khung cửa sổ đều mở toang.
Hắn thấy hồi hộp, vì chưa bao giờ trèo vào phòng ngủ của cô gái nào qua đằng cửa sổ cả. Hắn nhớ lại lời khuyên của mấy thằng bạn Nga, rằng khi làm quen, tán tỉnh các cô gái làng, nếu thấy đối tượng có vẻ " ăn đèn" thì ban đêm cứ yên tâm trèo cửa sổ mà vào. Rủi lắm thì sẽ được ăn mấy phát tát sưng mặt, còn phần lớn là ổn cả. Bất giác hắn đưa tay lên xoa má rồi tặc lưỡi tự động viên: Có gì mà phải sợ! Ta chỉ muốn làm cho nàng bị bất ngờ một phen chứ nào có ý định gì khác đâu.
Yên tâm, hắn hít một hơi dài để lấy thêm can đảm, ngậm bó hoa vào mồm rồi đu lên bậu cửa không một tiếng động. Trong bóng tối lờ mờ, hắn cảm thấy có khối gì trăng trắng như bức tượng thạch cao trên chiếc giường ngủ. Sau giây lát, khi mắt đã quen với bóng tối, hắn nhận ra đó là tấm lưng trần của một gã đàn ông đang cần mẫn làm cái công việc của kẻ truyền giống. Nàng nằm im, bất động, dáng vẻ cam chịu của kẻ bị khuất phục, mắt nhắm nghiền.
Lặng đi vì bất ngờ, choáng váng, bó hoa trong mồm hắn rơi xuống nền nhà, va vào chiếc vỏ chai rỗng, phát ra một tiếng kêu khô khốc. Nàng mở mắt ra, rú lên thất thanh. Hắn luống cuống nhảy xuống đất, loạng choạng chạy ra thảo nguyên.
Hắn cắm đầu chạy như ma đuổi. Gió thổi vù vù bên tai. Những bụi cỏ gà níu kéo làm hắn ngã dúi dụi. Hắn lại vùng dậy, chạy tiếp. Hắn nghe thoang thoảng trong gió có tiếng người gọi tên hắn. Mặc, hắn không ngoái đầu nhìn lại. Một lúc sau,mệt quá, hắn nằm vật ra trên cánh đồng hoa landus(#6), nơi hắn đã dừng chân lúc trước để hái tặng nàng.
Hắn thấy chua xót, cay đắng. Hắn cảm thấy bị phản bội. Rồi thấy mình vô lí, hắn tự dằn vặt: Mình là ai kia chứ, đối với nàng? Một lữ khách qua đường! Sao hắn lại tìm đến nàng ngày hôm nay mà làm gì? Nhưng rõ ràng nàng hẹn hắn kia mà. Đắm đuối lắm, thậm chí lúc chia tay còn bắt hắn phải hứa đi hứa lại là sẽ đến. Giá như hắn cứ hài lòng với những gì đã có trong cái đêm huyền diệu ấy! ôi, nếu vậy thì mọi chuyện sẽ tuyệt vời biết bao!...
Cảm thấy có một bàn tay mềm mại xoa lên trán, lên tóc mình, hắn mở mắt. Nàng! Nàng đang ngồi quì bên hắn, mái tóc rối bù, rũ rượi, gương mặt nhạt nhoà nước mắt. Hắn gạt phắt tay nàng ra.
Lê, đừng giận em. Hãy nghe em giải thích- giọng nàng run run. Em sinh ra và lớn lên ở đây. Cả đời chỉ biết có rừng, thảo nguyên và những bầy cừu. Rồi em gặp anh, có một đêm thần tiên với anh trên dòng Vôn gạ Em chợt hiểu, cuộc đời còn có những cái khác, ngoài những gã đàn ông suốt ngày say bí tỉ, rút thắt lưng quất vợ đen đét trước và sau khi làm tình hùng hục như những con cừu đực. Em hạnh phúc và luôn nghĩ đến anh. Người đàn ông đó đã đến với em từ hai năm naỵ Trong những ngày cuối, em lảng tránh và khước từ. Đêm qua, hắn lại mò đến. Bị cự tuyệt, hắn đánh em, rồi van vỉ, nói rằng đây là lần cuối. Em phải chiều hắn, để được buông thạ Không ngờ, anh lại nhìn thấy tất cả. Lê! Hãy yêu em đi! Em là của anh!
Nàng phủ phục xuống, hôn như điên dại lên mắt, lên môi hắn. Nước mắt nàng rơi lã chã, ướt đầm mặt hắn. Vị ngọt của môi nàng, vị mặn của nước mắt, mùi da thịt quyến rũ của đàn bà, mùi tanh tanh nhờm tởm của một con đực khác bốc ra từ thân thể nàng tạo cho hắn cảm giác khao khát được trả thù. Hắn gầm lên như một con hổ đói, dằn người đàn bà xuống luống hoa, xé toang bộ pigiama nhàu nát. Bầu trời này, thảo nguyên này là của hắn; những bông hoa landus trắng muốt thơm ngát, run rẩy, khẳng khiu trong nắng sớm; những bầy sơn ca thánh thót hót chào bình minh... tất cả, tất cả là của hắn. Hắn là chúa tể!
o O o
Hai mươi năm sau.
Vác sa va một ngày nắng đẹp.
Ra khỏi Đại siêu thị Klif, hắn vội vã phóng xe như bay về phía ngoại thành. Đang giờ cao điểm, các làn đường chật ních, ùn tắc. Hắn lạng trái, lách phải, cắt đầu, khoá đuôi, hệt như mấy thằng thanh niên choai mượn lén xe của ông già chở đào đi chơi để trổ tài " anh hùng xa lộ". Nhiều xe phải phanh dúi dụi vì bị hắn cướp đường, định bấm còi chửi cho hả, nhưng nhìn "quả" Mẹc xê đì 500 to kềnh càng, đen bóng dữ dằn như một con bọ hung, cửa kính tối sậm càng tăng thêm độ đe doạ, nên chỉ biết kêu giời. Hoá ra ở đâu cũng vậy, người ta vẫn ngán những thằng lắm tiền.
Đã một tuần nay hắn vội vã. Hắn luôn cố gắng làm nhanh nhất mọi công việc để về nhà, không la cà, tụ tập rượu bia. Giá như không vướng mấy công te nơ hàng vừa kéo về từ cảng Hamburg đang chờ làm thủ tục hải quan, thì có lẽ hắn không ra khỏi nhà. Hắn đang yêu. Một tình yêu sét đánh, mãnh liệt ở cái tuổi " đầu bốn đít chơi vơi ". Trái tim chai sạn như thửa ruộng khô cằn, nứt nẻ gặp mưa rào, run lên, thổn thức tựa một gã trai mới lớn đương ấp úng, lẩy bẩy nói lời yêu. Tụi bạn trong Câu lạc bộ " Những kẻ ham vui" ngạc nhiên hết cỡ vì hắn thẳng thừng từ chối hết các cuộc vui định kì- những dịp mà hắn luôn tham gia rất nhiệt tình và là một hoạt náo viên loại xịn. Chỉ có lão Hi lạp, sau vài lần gọi điện cho hắn chèo kéo không được, ngửa mặt lên giời than thân trách phận và doa.: " Con vật si tình kia ơi, liệu hồn đấy! Lần sau có gái đẹp như tiên sa thì tao cũng không báo cho mày biết nữa đâu!". Hắn nghe chỉ cười trừ. Ừ, dù sao thì cũng phải cảm ơn lão. Nếu không có lão thì hắn đã không gặp Landaria - tình yêu của hắn hôm nay...
Cuộc đời kể cũng thú vị và đầy bất ngờ. Hắn không thể nghĩ là có ngày sẽ trở lại cái đất Châu âu này với tư thế của một một nhà doanh nghiệp thành công - một triệu phú.
Về nước, sau khi đã tiêu béng một phần hai cái gia tài còm cõi làm thủ tục " đầu tiên", hắn thực hiện được mơ ước thuở sinh viên của mình - đứng trên bục giảng. Nhưng người ta phân hắn dạy môn Chủ nghĩa cộng sản khoa học. Những tưởng yên tâm với cái kiếp sống của anh loong toong sáng cắp ô đi, tối cắp ô về; dần dà, hắn bị vỡ mộng. Ngày ngày gò lưng lóc cóc chiếc xe đạp cà tàng, lủng lẳng cái cạp lồng đựng mấy lưng cơm gạo hẩm độn toàn bo bo, thức ăn quanh năm chỉ mấy cọng rau muống xanh lét, vài quả cà muối quắt queo, thâm sì đến mức mấy chú khuyển cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm khi cái giống gọi là người kia dám ví von một cách hết sức hỗn xược cái ngọc hành của chúng với những quả cà gớm ghiếc ấy(#7). Hắn hoang mang. Cái thiên đường mà người ta dạy cho hắn trong những tháng năm mài mòn đũng quần trên ghế nhà trường là thế này đây ư? Suốt ngày chỉ lo lắng kiếm miếng đổ mồm, nỗi lo cho chiếc dạ dày làm con người ta tăm tối, mụ mị. Cuộc sống tinh thần còn muôn phần tồi tệ hơn. Người ta nghĩ một đằng, nhưng phải nói một nẻo, nghĩa là luôn nói dối lẫn nhau; luồn cúi, chụp giựt, tráo trở. Hắn nghi ngờ và dần mở mắt. Chẳng bao lâu, hắn nổi tiếng trong trường với cái tên " thầy Sáu". Nghĩa là điểm thường trực mà tụi sinh viên nhận được của hắn chỉ là điểm 6. Từ thằng học vẹt, học gạo làu làu đến thằng lúng búng ngậm hột thị, hắn đều cho 6. Mỗi lần hỏi bài, hắn thấy thương tụi học trò, và thấy ngượng. Vì cả thầy lẫn trò đều hiểu rất rõ rằng chúng đang nói dối lẫn nhau. Vậy thì điểm cao nhất cho cái sự "thầy không muốn dạy và trò không muốn học" này chỉ có thể là 6, hắn lí luận.
Cũng may, hắn có đồng minh, đó là tay tổ trưởng tổ bộ môn, nên không bị làm khó dễ gì. Tay này cũng là dân học Nga về, trước hắn độ chục khoá, nên khá tâm đầu ý hợp. Chả mấy ai nhớ tên thật của y, mà toàn gọi bằng tục danh Quỉ cốc tiên sinh,vì y có tài xem tử vi, bấm độn, gieo quẻ.Nhiều lúc nhâm nhi cái thứ rượu sắn đắng ngắt pha lẫn phân đạm với mấy củ lạc còi, hai thằng mơ màng về xứ tuyết. Đôi khi cao hứng, hắn đem chuyện gái gú ra kể rồi tự thưởng cho mình một câu triết lí hai xu: " Làm thằng đàn ông, trời cho thanh kiếm mà không biết dùng thì phí đi!". Quỉ cốc tiên sinh nhìn hắn trân trân, nụ cười hiền lành dúm dó trên khuôn mặt gầy guộc như cái sọ dừa: " Thanh kiếm đếch gì, chỉ nói phét, chuôi kiếm thì có!". Cũng chính Quỉ cốc, trong một buổi liên hoan tổng kết cuối niên học 1988- 1989, chuếnh choáng hơi men, chỉ tay vào hắn: " Lê, mày còn trẻ, nên tìm đường biến khẩn trương. Cái nghề này không có tương lai. Chỉ vài năm nữa chủ nghĩa xã hội ở châu âu sẽ bị diệt vong. Mày nên quay sang bên ấy, tướng mày phải sang đó mới làm ăn được!". Khổ thân, do quá chén nên không giữ mồm, Quỉ cốc sém ngồi nhà đá bóc lịch vì vạ miệng. Bị đuổi việc, y đóng cửa nhà không tiếp khách, suốt ngày ngồi thiền và nghiên cứu kinh dịch. Sau khoảng một năm, y bắt đầu kiếm sống bằng cách coi bói cho thiên hạ, tốt tiền lắm, hơn hẳn hồi đi bán cháo phổi và nói phét.
Càng nghĩ, hắn lại càng phục cái khả năng phi thường của Quỉ Cốc tiên sinh. Thì đấy, bức tường Berlin đã sụp đổ năm 91, Liên bang Xô viết - "quê hương của Cách mạng tháng Mười, thành trì của hoà bình thế giới" đã tan thành mây khói, một loạt các nước XHCN ở đông âu đã vươn mình trở về với cõi thật. Hắn mở mắt hẳn và tìm đường phắn. Năm 1992, sau khi đã chạy vạy đủ các cửa ở trên Bộ, cuối cùng thì hắn cũng nhận được quyết định sang Nga làm cái bằng " Phun thuốc sâu"(#8). Hắn đến gặp Quỉ Cốc tiên sinh để chào từ biệt và nhân tiện nhờ gã này xem cho một quẻ. Nhận ra cố nhân, Quỉ cốc tiên sinh với tay lấy nậm rượu, đãi hắn một chén rồi lầm rầm khấn vái, tung ra mấy đồng xu sứt gieo quẻ, mồm đọc:
Châu âu liền dải
Vạn đại dung thân
Chớ có phân vân
Khắc biến, khắc biến...
Nói đoạn, tiên sinh thò tay giật một túm lông mũi, đưa lên ngắm nghía rồi thổi đánh vù. Toan hỏi thêm thì người đã nhắm mắt lim dim nhập thiền, tay huơ huơ chỉ ra phía cửa...
Thấm thoắt, mười năm trôi qua, hắn không bỏ lỡ cơ hội và được thần tài mỉm cười. Không để phí một ngày cho cái sự nghiên cứu khoa học, hắn lao vào làm ăn, sau ba năm rời Nga sang Ba lan và đã hứng trọn cơn mưa vàng ở cái đất đông âu này. Đến nay, hắn đã có một sản nghiệp kếch xù, là ông chủ hàng có máu mặt trong giới doanh nhân người Việt. Hắn chỉ hơi phiền lòng vì chuyện riêng tư chưa đâu vào đâu. Đã chung chạ với nhiều dạng đàn bà, nhưng hắn chưa tìm thấy nửa thứ hai của mình. Ngoài những lúc chạy như con thoi, nay Trung Quốc, mai Việt nam lo chuyện bussiness, hắn tiêu khiển thời gian trong casino và những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Ngoài đám bạn bè đồng hương, hắn kết thân với mấy thằng Ba lan - những ông chủ hàng Thái mà hắn kết hợp làm ăn trong các phi vụ đánh hàng sang Nga, và một tay triệu phú người gốc Hi lạp, một nhân vật hết sức đặc biệt.
Lão Hi lạp tất nhiên cũng có tên tuổi đàng hoàng, nhưng có lẽ do cái họ dài ngoẵng, lại trúc trắc khó đọc từa tựa axít sunphuaríc, nên lũ bạn cứ gọi hắn là Greek cho tiện. Greek sống trong một toà lâu đài rộng thênh thang toa. lạc trên khu đất rộng mấy chục héc tạ Chả ai biết chính xác là lão giàu cỡ nào. Được thừa hưởng của cha ông đống tài sản kếch xù, cùng mạng lưới nhà hàng kebab rải rác khắp đất Ba lan, Greek chỉ có một nỗi băn khoăn duy nhất: tiêu làm sao cho hết tiền, chơi làm sao cho sướng để sau này chết không ân hận, vì lão bị bệnh vô sinh nên không biết để tiền cho ai. Sở thích của lão là casino, rượu vang, ngựa và đàn bà. Hầm rượu của lão toàn những loại vang trứ danh đựng trong thùng gỗ chở từ Pháp về, nếu đổ ra có thể đầy một cái bể bơi. Tàu ngựa của lão hơn chục con, toàn giống ngựa nòi Ả rập và Hungaria. Đàn bà trong nhà lão cũng tương đương với số đầu ngựa, được tuyển chọn từ nhiều vùng đất trên hành tinh này. Không hổ danh là hậu duệ của một đế chế đã có thời làm mưa làm gió khắp châu âu, là cái nôi của nền văn minh nhân loại cổ, Greek có lối ăn chơi hết sức quái đản có một không hai: trong lâu đài của hắn, tất cả phụ nữ đều không mặc quần áo. Bản thân lão cũng hết sức gương mẫu trong chuyện này. Có lần, vào mùa hè, hắn đã chứng kiến cảnh lão Hi lạp trong bộ trang phục của „Adam“, ngà ngà say, gối đầu lên ngực một „Eva“ ngủ ngon lành dưới gốc cây sồi, trong tiếng đàn thụ cầm êm ái của một „Eva“ khác, bên cạnh là bình rượu nho, xa xa là bầy ngựa tung tăng trên đồng cỏ xanh rì. Phong cảnh thực hết sức tươi đẹp, giả sử có thêm mấy chú hổ, báo và sư tử nhởn nhơ đây đó thì đúng là thiên đường trần gian. Sau vụ này, hắn đề nghị tụi bạn gọi lão Hi lạp là thần Dớt. Cả hội nhất trí cao.
Lão Hi lạp thích cái biệt danh mới này lắm. Từ hồi được phong chức, thần Dớt không còn cởi truồng chạy tông ngông trong lâu đài. Tay vẫn ôm bình rượu vang, nhưng trên đầu đã đội vòng nguyệt quế, và phía dưới là chiếc lá nho được gắn không lấy gì làm chắc chắn. Thần Dớt hết sức hài lòng với cuộc sống của mình, hơn một lần không giấu nổi vẻ tự hào hỏi hắn: " Thế nào, nhà triết học, liệu sống như tớ đã được coi là thế giới đại đồng chưa?". Vốn là tay có máu hài hước, thần Dớt đã nhiều phen làm cho bọn hắn bực điên lên vì những trò đùa quái ác. Có lần, lão tổ chức sinh nhật. Hắn và năm thằng bạn nữa của thần Dớt được mời đến. Thịnh soạn lắm, trang trọng lắm. Rượu vang chảy như suối, đàn sáo vang lừng. Trong bàn tiệc còn có sáu thiếu nữ trẻ đẹp, xinh như mộng. Thần Dớt nói họ là sinh viên nhạc viện và giới thiệu với bọn hắn. Sau cái đưa mắt đầy ý nghĩa, mỗi thằng ngầm xí phần một em. Đúng là sinh viên có khác, các nàng e ấp, lịch sự, quyến rũ làm sao. Bọn hắn tranh nhau trổ tài chinh phục, nói những lời có cánh. Thằng thì đọc thơ, thằng hát opera, thằng không biết hát, không biết đọc thơ thì cắm đầu xuống, chổng đít lên giời trồng cây chuối đi quanh bàn tiệc. Đáp lại các trò biểu diễn đó là những tràng pháo tay nồng nhiệt. Đến nửa đêm, tiệc tàn thì cũng là lúc mỗi thằng lôi được một nàng lên phòng. Trưa hôm sau bọn hắn tỉnh giấc thì các em đã đi đâu hết. Mấy gã tranh nhau kể chiến công. Thần Dớt im lặng ngồi nghe, lấy tay giữ chặt chiếc lá nho rồi cười phá lên: " ôi những con gà trống tội nghiệp, những kẻ tìm ra châu Mĩ! Gái gọi đấy, lẽ ra thì cứ việc vật chúng nó xuống, thì chúng mày lại phải giở đủ trò mèo. Ha ha ha!". Bọn hắn ngẩn người ra vì bị chơi xỏ, rồi suýt nữa thì bóp cổ chết thằng thần Dớt tai quái kia.
Tuần trước, thần Dớt lại mở đại tiệc nhân dịp nạp phị Số cung tần mĩ nữ cũ đã hết hạn hợp đồng, gã thanh toán sòng phẳng, thưởng rất hậu hĩnh rồi cho các em "hồi hương đoàn tụ gia đình". Buổi tiệc được tổ chức ngoài vườn. Những đống lửa lớn được đốt lên để nướng cừu, thui lợn sữa. Rượu lại chảy lênh láng. Ngoài 14 cung nữ đến từ các lục địa, thần Dớt mời cả một vũ đoàn ballet từ Nga sang biểu diễn vở " Hồ thiên nga" (#9). Vốn là dân ghiền ballet từ thời sinh viên, hắn chăm chú theo dõi vở diễn và bị hút hồn vào một " con thiên nga" có mái tóc đen nhánh như gỗ mun, nét mặt buồn buồn đẹp mê hồn, đôi chân dài thẳng băng. Vở diễn kết thúc, người ta ăn uống, nhảy nhót bên đống lửa. Khi điệu valse nổi lên, hắn tiến đến nghiêng mình mời người vũ nữ. Thoáng một chút ngỡ ngàng, nàng nhìn thẳng vào mắt người đàn ông. Bốn mắt chạm nhau trong giây lát, nàng mỉm cười chìa tay cho hắn. Họ say sưa dìu nhau trong tiếng nhạc. Thoạt đầu nàng thích thú vì hắn nói tiếng Nga khá sõi và hiểu biết không tồi về văn chương nghệ thuật Ngạ Sau nàng thấy vui vì cái lối nói chuyện hài hước, dí dỏm của người bạn mới. Rồi nàng thực sự bị cuốn hút bởi những câu chuyện hấp dẫn của người đàn ông từng trải, lịch thiệp. Họ không rời nhau nửa bước. Đêm hôm ấy, tay trong tay, họ đi dạo trong khu vườn của toà lâu đài, thăm thú tàu ngựa, dừng chân bên những luống hoa. Và có lẽ chỉ những vì sao nhấp nháy tinh nghịch trên bầu trời mùa hạ xanh thăm thẳm, những cọng cỏ non tơ mềm mại mới biết họ đã nói gì, làm gì, để đến sáng hôm sau, người trưởng đoàn ballet há hốc mồm ngạc nhiên khi Landaria ( tên người vũ nữ) đi cùng một người đàn ông châu á đến xin huỷ hợp đồng biểu diễn. Rồi ông ta suýt nữa thì ngã ngồi khi nhận tấm séc với số tiền đền bù quá lớn từ tay người đàn ông kia...
Landaria đang làm vườn, lúi húi bên mấy khóm hoa. Từ ngày được bàn tay nàng chăm sóc, khu vườn thay đổi tựa có phép màu. Thấy hắn về, nàng reo lên mừng rỡ, chạy ra đón và hôn nhẹ vào má. Khuôn mặt nàng ửng đỏ dưới cái nắng quái chiều hôm, chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi bó sát lấy tấm thân nở nang. Cặp đùi tròn, thon thả mịn màng, chiếc mu rùa nổi bật lên như bàn tay úp. Thân thể nàng toa? ngát hương thơm. Cài mùi hương này quen lắm, hắn đã gặp nó ở đâu đó rồi, nhưng chịu không nhớ ra. Chỉ biết rằng mỗi lần bắt gặp cái mùi thơm quyến rũ ấy, nguồn cảm hứng trong hắn lại trỗi dậy. Hắn bế bổng nàng lên. Landaria ghì chặt tóc hắn, rên khe khẽ, môi nàng mềm mại, ngọt ngào. Họ quấn lấy nhau ngay dưới những luống hoa...
Họ yêu nhau mê mải, quên thời gian. Khi ông mặt trời khật khưỡng sắp ngã xuống sau núi, hắn vẫn mê mẩn hít hà cái mùi hương ấy trên bầu ngực tròn căng của nàng, tham lam như chú bé khát sữa mẹ. Nàng nằm im, mãn nguyện, hạnh phúc. Những ngón tay nàng mơn man tóc hắn.
- Lạ thực - hắn lẩm bẩm - cái mùi hương...
- Anh nói gì, anh thân yêu?
- Cái mùi hương từ thân thể em. Anh đã gặp nó ở đâu rồi, mà không nhớ ra.
Nàng ôm chặt lấy hắn, mỉm cười: Anh không định nói là đã có người tình nào mang mùi hương này đấy chứ? Không đâu. Đó là hương thơm của một loài hoa. Chỉ ở quê em mới có loài hoa đó. Mẹ kể rằng, ngày xưa cha và mẹ vẫn thường gặp nhau tại một cánh đồng hoa. Mẹ là cô gái trồng cây trên thảo nguyên. Còn cha là một sinh viên người Việt - đồng bào của anh. Mẹ yêu cha lắm. Đến giờ, mẹ vẫn thường nhắc đến cha, kể về cha cho em nghe. Lần nào mẹ cũng khóc.Em được thành hình trong hương thơm của những bông hoa ấy. Để nhớ về mối tình với cha, mẹ lấy tên hoa đặt cho em. Vâng, nơi ấy có một loài hoa, tên gọi là hoa landus...
o O o
Elena Xergheevna(#10) mệt mỏi mở mắt, ngỡ ngàng. Quanh nàng bao phủ một màu trắng nhức mắt. Mùi cồn, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, hăng hắc. Một giọng vui mừng vang lên:
- Thưa giáo sư, bệnh nhân đã tỉnh.
- Tốt lắm, theo dõi nhiệt độ, mạch đập.
- Tôi đang ở đâu thế này? Nàng khó nhọc hỏi, lồng ngực trái đau nhói.
Một khuôn mặt hiền hậu ngồi xuống cạnh nàng:
- Bà đang ở bệnh viện, phòng hậu phẫu. Thứ hai tuần trước, bà bị đột qui. trong sở làm. Người ta chở bà từ bệnh viện huyện lên chỗ chúng tôi, vì ở đó không đủ điều kiện giải phẫu và không có tim để thaỵ Đây là bệnh viện chuyên khoa tim mạch. Bà mới được thay tim. Đích thân giáo sư viện trưởng giải phẫu cho bà. Mọi việc đã qua rồi. Xin chúc mừng bà. Tôi là Irina Aleksandrovna, y tá đặc trách chăm sóc sức khoẻ cho bà.
- Landaria, con gái tôi đâu? Nó đã về rồi à?
- Xin lỗi, tôi không được biết cô ấy.
- Thế ai kí giấy uỷ thác giải phẫu cho tôi?
- Ông nhà.
- Ai cơ? Xin lỗi, cô có thể nhắc lại...
- Chồng bà. ít ra thì ông ấy tự giới thiệu như vậy. Suốt trong thời gian bà bị ngất xỉu, ông luôn có mặt bên cạnh và lo mọi thủ tục để bà được nhập viện cũng như trang trải mọi chi phí cho cuộc đại phẫu.
- Tôi không hiểu... tôi không hiểu... Nàng thực sự bối rối. Thế ông ấy đâu rồi?
- Ông ấy đi sáng nay rồi, sau khi được giáo sư cho biết là ca mổ đã thành công tốt đẹp và bà sẽ bình phục trong thời gian ngắn nhất. Ông nói bận chuyện bussiness phải đi ngaỵ Ông có để lại cho bà... Cô y tá cười thích thú: Lạ thật! Đàn ông nước ngoài họ lãng mạn kì cục quá. Ngoài tấm séc năm mươi ngàn đô la, ông có để lại cho bà một bó hoa dại...
- Đâu, nó đâu? Bó hoa ấy đâu? Nàng cuống cuồng ngắt lời cô y tá, giọng lạc đi.
- Thưa bà, bó hoa ấy đây.
Người y tá giơ lên trước mặt Lena bó hoa đồng nội còn ướt đẫm sương đêm. Những cánh hoa trắng muốt, mong manh, khẳng khiu, thơm ngát. Những bông hoa landus...
o O o
Landaria bồn chồn đi lại, hết trong nhà ra ngoài sân, ra vườn. Nàng mong hắn về. Hắn đi đã được hơn một tháng, ngay trong đêm hôm ấy, sau khi say đắm ái ân với nàng ngoài vườn. Hắn ra đi vội vã, vẻ mặt thất thần như có chuyện gì nghiêm trọng. Nàng không dám gặng hỏi, nghĩ rằng hắn có công chuyện làm ăn. Hắn không gọi điện về. Nàng nhớ và lo cho hắn. Cầu chúa, đừng có chuyện gì xảy ra!
Reng, reng, reng! Tiếng chuông điện thoại đổ dồn. Landaria mừng rỡ nhào đến nhấc ống nghe.
- Xin lỗi, có phải tôi đang nói chuyện với cô Landaria Kuznhetxovả Một giọng đàn ông lạ.
- Vâng, tôi đây.
- Thưa cô, đây là văn phòng luật sư K. Thân chủ của chúng tôi - Ông Lê, có uỷ quyền cho chúng tôi sang tên căn nhà cho cô cùng một số tiền lớn trong tài khoản. Vậy xin mời cô sáng mai đến chỗ chúng tôi theo địa chỉ...
Tai nàng ù đi. Nàng không hiểu sự tình ra làm sao. Nàng có cần gì căn nhà và tiền của. Nàng chỉ mong hắn về thôi. Nàng mong lắm, vì nàng muốn khoe với hắn cái mầm sống đang thành hình trong nàng từ một tháng naỵ Và nàng tin là hắn sẽ rất vui.
Warsaw 03/2002.
Chú thích
(1-) Cách gọi chung của sinh viên đối với cán bộ, nhân viên Đại sứ quán.
(2-) Tên một tác phẩm của Sôlôkhốp
(3-) Lời bài hát " Cây bàng là đỏ": "Mùa đông áo đỏ, mùa hạ áo xanh, cây bàng khi mở hội là chim đến vây quanh... "
(4-) " Cây thuỳ dương miền Ural" - dân ca Nga
(5-) " Đôi bờ" - nhạc Nga
(6-) Một loại hoa đồng nội.
(7-)Thâm như dái chó – thành ngữ
(8-)Cách gọi lái đi của chữ “ Phó tiến sĩ”
(9-)Vở nhạc kịch của Traicôpxki.
(10-) Tên gọi đầy đủ của Lenạ
Hết
Nơi Ấy Có Một Loài Hoa Nơi Ấy Có Một Loài Hoa - Sưu Tầm