Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Granty
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 552 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:55:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63
gân Hằng hơi bất ngờ, nhưng vẫn muốn đưa tay đẩy Minh Nhật ra thì cậu đã nói khẽ bên tai cô, hai tay vòng tay siết chặt tay cô hơn.
- Đừng, một chút thôi. Chỉ một chút thôi. Hãy để cho anh được cảm nhận hơi ấm của em.
Ngân Hằng yên lặng đứng yên để cho Minh Nhật ôm lấy mình. Lát sau Minh Nhật từ từ buông Ngân Hằng ra, cậu nhìn gương mặt cô một lúc rồi mới nói:
- Tại sao lại cắt đứt liên lạc như thế. Có biết bao nhiêu năm nay không có ngày nào anh không nhớ em hay không?
- Minh Nhật….
- Đừng nói gì hết – Minh Nhật ngăn lời Ngân Hằng, cậu nắm lấy tay của cô khẽ nói – Lần này anh sẽ không nghe lời em nói nữa. Em cứ chờ xem, anh sẽ khiến cho những người làm em đau khổ phải hối hận.
Minh Nhật nói xong thì ôm lấy Ngân Hằng lần nữa sau đó buông tay quay người bỏ đi. Trong lòng Ngân Hằng đột nhiên có một linh cảm đáng sợ, linh cảm khiến toàn thân cô phát run. Dường như Minh Nhật đang có một âm mưu nào đó, âm mưu này có khi nào sẽ khiến cho Lâm Phong khổ sở hay không? Nghĩ đến điều này, cả người Ngân Hằng run lên bần bật, cô không muốn, thật sự không muốn Lâm Phong bị bất kì tổn thương nào nữa. Cô càng không muốn Minh Nhật vì cô mà có hành động nông nỗi nào đó.
- Minh Nhật – Ngân Hằng cố gắng gọi tên khi Minh Nhật đã đi được một lúc.
Minh Nhật quay đầu lại nhìn cô, Ngân Hằng từng bước tiến đến Minh Nhật, cô đưa tay về phía mInh Nhật, nắm lấy tay cậu siết chặt, ánh mắt cầu khẩn nhìn cậu nói:
- Dừng lại đi có được không?
- Dừng lại…- Minh Nhật nói với giọng khó chịu – Nếu anh dừng lại thì những đau khổ của chúng ta trong những năm qua thì sao.
- Bỏ đi. Điều đã qua rồi.
- Qua rồi, em sẽ quên được sao. Em có thể quên được Lâm Phong hay không? – Minh Nhật nhìn Ngân Hằng với ánh mắt vừa đau buồn vừa khinh thường, cậu cười nhạt nói – Nếu em có thể quên được hắn ta, anh sẽ buông tay.
Một câu của Minh Nhật đúng là đánh vào điểm trí mạng của Ngân Hằng. Cô quả thật làm không được, không thể làm được.
7 năm rồi, cô đã từng nghĩ mọi truyện rồi sẽ qua, quá khứ rồi cũng phai nhạt, từ từ cô cũng có thể quên đi Lâm Phong. Nhưng hóa ra, cài qua đi chỉ là thời gian mà thôi, còn tất cả mọi thứ đều tồn tại trong tim cô.
Cánh tay giữ lấy tay Minh Nhật từ từ buông lỏng sau đó rơi xuống. Ngân Hằng đứng im lặng, ánh mắt đau buồn tuyệt vọng vô cùng.
- Em không làm được. Vậy anh cũng không làm được. Cho nên những người đó đều phải trả giá.
Minh Nhật gằn giọng nói một câu rồi xoay lưng bỏ đi, Ngân Hằng cũng không thể giữa lại được nữa, thù hận trong lòng của Minh Nhật quá sâu, thật khó làm Minh Nhật xoay chuyển lòng mình.
Lâm Phong ngồi nhìn ly rượu trên tay thật lâu, cậu khẽ bật cười cay đắng, rồi lắc nhẹ mấy cái. Rượu trong ly chao đảo, sau đó bị cậu uống cạn một hơi.
Cậu tự mắng mình là quá ngu ngốc. Vì sao lại đi đến đó, vì sao bước chân lại không nghe lời mà đi đến đó. Để rồi….
Lâm Phong đặt ly rượu xuống bàn cái cạch, mạnh đến nỗi ly rượu trên tay cậu nứt ra, tức giận, cậu đưa tay gạt phăng nó xuống khỏi mặt bàn, rồi chộp lấy chai rượu cứ thế mà uống một hơi. Chỉ mong cơn say có thể khiến cậu quên đi hình ảnh đó.
7 năm trước, chỉ vì một lời hứa hẹn mà cậu trốn khỏi nhà, đứng chờ đợi dưới gốc cây một mình, một bước cũng chẳng dám rời đi. Lo lắng thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Mãi cho đến khi trời tối mịt, chỉ còn lại ánh sao và những cơn gió lạnh nặng nề thổi tới. Giống như muốn cuốn trôi của tâm tình nhiệt huyết lúc rời đi của cậu.
Ngân Hằng không đến.
Mặc cho lời hẹn của họ, mặc cho cậu chờ đợi hàng tiếng đồng hồ, mặc cho sự lo lắng thắt từng đoạn ruột. Nửa muốn đi tìm, nữa lại sợ cô đến, hai người sẽ không gặp được nhau. Cậu lo lắng, có thể cô đã xảy ra chuyện gì nên mới không đến được.
Cuối cùng thì người đến lại là ba mẹ cậu. Họ cho người lôi bắt cậu về nhà. Nhưng điều khiến Lâm Phong đau lòng nhất là khi mẹ cậu nói: Chính Ngân Hằng đã thông báo địa điểm hai người hẹn gặp nhau để bà đến rước cậu về. Bà còn nói, Ngân Hằng chấp nhận điều kiện thay cô ấy trả nợ của ba mẹ cậu.
Điều này có nghĩa là, cô đã bán tình yêu của họ để đổi lấy tiền, dùng vật chất để đổi lấy tình cảm của bản thân.
Nhưng cậu không tin, cậu thật sự muốn đi tìm Ngân Hằng để hỏi cho rõ. Nhưng cậu bị ba mẹ giam giữ trong phòng, chờ hai ngày sau sẽ lên đường đi du học. Cậu lúc đó tuyệt vọng vô cùng, nhưng dù cầu xin van nài thế nào, mẹ và mọi người vẫn nhất quyết bắt cậu phải đi, không cho cậu đi ra ngoài.
Chính lúc đó cậu đã phải quỳ xuống cầu xin chị Lâm Tịnh giúp mình, chỉ cần cho cậu đi tìm Ngân Hằng hỏi lí do vì sao cô không đến là được. Chị Lâm Tịnh cuối cùng cũng chịu gật đầu hứa giúp cậu thoát thân lúc trên đường đi ra sân bay.
Cậu chờ mãi chờ mãi, thời gian như trêu đùa cậu, từng giờ từng phút từng giây đều trôi qua thật chậm. Cứ như thêu đốt ruột gan cậu trong thấp thỏm lo âu chờ đợi.
Cuối cùng thì cũng đến ngày ra sân bay, cậu cố tình đòi đi xe cùng chị Lâm Tịnh, tỏ vẻ giận dỗi với ba mẹ cậu để hai người họ không nhận ra ý đồ bỏ trốn lần nữa của hai chị em. Họ càng không ngờ là Lâm Tịnh lại đồng ý giúp cậu như thế. Cho nên cuối cùng, cậu nhân cơ hội đèn đỏ mà xuống xe bỏ trốn.
Chạy và chỉ biết chạy đến nhà Ngân Hằng tìm gặp cô trong mưa gió. Cả người cậu không có gì cả, ngay cả một đồng cậu cũng không có, cho nên dù hai chân gần như rã rời, cổ họng khô khốc, cậu vẫn cố sức chạy đi tìm cô trước khi bị ba mẹ bắt giữ lại.
Cuối cùng, cậu đã có thể đến được nhà cô, nhưng đập vào mắt cậu là cảnh Ngân Hằng ôm lấy Minh Nhật cầu xin hãy đưa cô ấy đi, hãy đưa cô ấy thoát khỏi nơi chốn địa ngục này.
Mặt đất dưới chân cậu sụp đổ, sức lực trong người đã không còn nữa, cuối cùng cậu gục ngã dưới cơn mưa tầm tã, lặng lẽ nhìn hai người kia ôm nhau.
Lòng cậu đau đớn vô cùng, lời mẹ cậu, lời Minh Nhật đã vang vọng bên tai cậu. Ngân Hằng vì vật chất, cuối cùng cũng vất bỏ cậu, vất bỏ lời hứa hẹn, vất bỏ tình yêu của hai người. Cả nước mắt, cậu cũng không thể rơi được nữa. Lòng cậu như đã chết từ giây phút đó.
Ba mẹ cũng tìm thấy cậu, họ và những người khác xúm nhau kéo cậu đi lên xe. Đưa cậu lên máy bay bay sang mỹ ngay lập tức. Cậu cũng không buồn phản kháng, cũng không còn sức phản kháng.
Cậu tưởng đâu sẽ hận cô mãi mãi, sẽ sỉ nhục chà đạp cô khi gặp lại. Nhưng rồi cậu phát hiện, cậu không làm được, không đủ nhẫn tâm, cậu mềm lòng trước ánh mắt, giọng hát của cô.
Dù bị cô lần nữa từ chối, nhưng vẫn không ngăn được bước chân đi đến nhà cô. Nhưng đó là sự ngốc nghếch nhất đời cậu, bởi lần nữa cậu nhìn thấy hai người họ ôm nhau thắm thiết. Thậm chí Ngân hằng còn đuổi theo nắm lấy tay Minh Nhật. Vậy là đủ lắm rồi, một chút hy vọng dù nhỏ nhoi cũng không còn nữa rồi.
Lâm Phong đứng bật dậy, cậu đập nát chai rượu, muốn tình yêu trong lòng cũng như chai rượu kia vỡ nát, mãi mãi không thể nào hàn gắn lại được.
- Đã chuẩn bị xong hết chưa? Hôm nay là ngày chính thức ký hợp đồng nhận thầu công trình đó – Quang Khải nhìn mọi người trong phòng hợp với ánh mắt nhắc nhở.
- Chúng tôi đã chuẩn bị xong.
- Tốt – Quang Khải gật đầu với vẻ hài lòng, rồi quay sang nhìn Ngân Hằng – Em cùng đi với mọi người luôn đi.
- Em…chẳng phải bản thiết kế đã được chấp thuận rồi hay sao? – Ngân Hằng hơi ngạc nhiên vì Quang Khải lại bảo cô đi theo, bởi từ xưa đến giờ, đàn ông thường ký hợp đồng trên bàn nhậu, mà cô lại không thích chịu được mùi nia rượu qua nhiều.
- Nghe nói lần này người tiếp quản công trình là một người khác, cho nên người đó đòi chúng ta phải trình bày lại một chút về bản thiết kế mà chúng ta đã vẽ. Em là kiến trúc sư chính nên phải đi – Quang Khải nhẹ nhàng giải thích rồi nói thêm – Chỉ đi một chút thôi rồi về.
- Em hiểu rồi – Cô đành gật đầu đồng ý
Cả nhóm người trong công ty cô và công ty bên kia đều tập trung đầy đủ trong một phòng tiệc. Ngân Hằng cho rằng lần này cô lại gặp ông Hoàng Nam, ba Lâm Phong, cho nên cô đã chuẩn bị tâm lí để đối đáp với ông. Chỉ tiếc là người bước vào lại không phải là ông ấy.
hi, đáng lý ra định viết dài dài rồi pót, nhưng muốn dừng tại đây để mọi người đoán thử xem, ai là người bước vào. Đa số thắng thểu số nha, người bước vào tùy moịu nười lựa chọn.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 64
Nơi Ấy Có Anh Nơi Ấy Có Anh - Granty