Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: Granty
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 552 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:55:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
au khi gửi gắm bé Bảo cho bà nội mù của Minh Nhật, và dặn dò Gia Bảo phải ở trong nhà không được chạy lung tung, Ngân Hằng mới yên lòng đi học. Sáng sớm Minh Nhật và Ngân hằng không đón xe buýt như mọi lần nữa, bởi vì cô không muốn gặp mặt Ngân Quỳnh, cả hai cùng nhau đi bằng xe đạp của Minh Nhật.
Lâm Phong cầm một một bình ủ cháo đem đến trường, cậu vừa đi vừa mĩm cười hạnh phúc, từ tối cậu đã dặn dò người giúp việc thật kỹ càng, còn cố tình đặt giờ để thức dậy sớm, tận mắt nhìn người giúp việc nấu rồi đích thân bỏ vào bình giữ nhiệt đem đến trường.
Cậu đứng chờ Ngân Hằng ở trướ cổng, tay giữ chặt bình giử nhiệt, mong ngóng từng phút từng giây, hy vọng cô sẽ nhận tấm lòng của cậu. Lâm Phong vừa đứng đợi vừa tưởng tượng Ngân Hằng sẽ cảm động trước tình cảm của cậu. Cuối cùng cũng thấy được bóng dáng Ngân Hằng xuất hiện
Chỉ có điều là cậu không ngờ Ngân Hằng lại đi cùng với Minh Nhật. Nụ cười mong đợi của cậu vụt tắt nhất là khi cô nhìn thấy nụ cười tươi tắn của Ngân Hằng khi trò chuyện với Minh Nhật, nụ cười mà chưa bao giờ cậu được nhận.
Hai người họ chạy ngang qua cậu nhưng không hề phát hiện ra cậu, cánh tay cầm bình giữ nhiệt của cậu buông thỏng xuống, sự thất vọng và buồn bã hiện rõ trên nét mặt của Lâm Phong.
- Bạn đã bảo, bạn không thích Minh Nhật mà – Lâm Phong nhìn Ngân Hằng bằng ánh mắt vừa tức giận vừa buồn bã hỏi khi Ngân Hằng đứng ở trước nhà để xe chờ Minh Nhật.
- Mình thích hay không thích bạn ấy liên quan gì đến bạn – Ngân Hằng đanh mặt nhìn Lâm Phong đang giận dữ hỏi.
Lâm Phong đuối lí, cậu vốn không có tư cách gì để hỏi Ngân Hằng câu này. Cậu không phải là người yêu hay bất kì ai có thể xen vào cuộc đời cô. Cậu cảm thấy hận cảm giác bất lực của bản thân ngay lúc này.
Ngay lúc đó Minh NHật cũng vừa bước ra, cậu nghe thấy Lâm Phong hỏi Ngân Hằng câu đó, cậu đưa mắt nhìn Lâm Phong cười khinh miệt rồi vờ như không thấy Lâm Phong, bước đến bên Ngân hằng vui vẻ nói:
- Tối nay về nhà mình, chúng ta cùng nấu cơm, bạn muốn ăn món gì?
- Món gì cũng được, miễn là bạn và bà nội thích ăn là được – Ngân Hằng quay người đáp.
- Ừ, ăn xong chúng ta tiếp tục cùng nhua làm bài tập – Minh Nhật cố ý nói lớn những điều này cho Lâm Phong nghe.
Ngân hằng không hiểu dụng ý của Minh Nhật, cô cảm kích trước sự giúp đỡ của Minh Nhật, cũng hiểu đạo lí sống nhờ người thì phải chiều lòng người, nên đối với Minh Nhật cực kì ân cần.
Hai người bỏ đi để mặc Lâm Phong đứng đó nhìn theo mà lòng buồn bã khôn nguôi. Cậu tức giận quẳng mạnh chiếc bình giữ nhiệt xuống mặt đất, nào ngờ áp suất trong bình vì va chạm mạnh mà làm bật nấp của chiếc bình. Cháo nóng trong bình vì vậy mà văng ra, văng trúng vào Minh Nhật cùng Ngân Hằng.
- Á…- Tiếng kêu đau đớn của Ngân Hằng vang lên khiến Lâm Phong giật mình.
Cậu nhìn lại hậu quả mà mình vừa gây ra, thấy vẻ mặt đau đớn của Ngân hằng đang nhìn chừng chừng vào cậu đầy tức giận thì chết đứng. Luống cuống không ngừng muốn xin lỗi vì không phải cậu cố ý làm như thế nhưng Minh Nhật đã lao về phía cậu tung cú đấm.
Không chuẩn bị kịp, Lâm Phong ngã bật ra sau, Minh Nhật thừa cơ tiếp tục nhào vô đánh. Nhưng Minh Nhật vốn chẳng phải là đối thủ của Lâm Phong, chẳng mấy chốc, người bị đánh là Minh Nhật. Lâm Phong vốn đang trong cơn tức giận vì bị Minh Nhật cố ý khiêu khích, lại thấy Ngân Hằng và Minh Nhật thân thiết như vậy thì không kìm chế được tính nóng nảy của mình mà lao vào đánh lại.
Ngân Hằng thấy Minh Nhật bị Lâm Phong đánh thì nóng ruột, lại thấy mọi người bắt đầu kéo lại, cô sợ lại bị kéo đến phòng hiệu trưởng nữa thì nguy nên chạy đến kéo hai người ra. Cú đấm của Lâm Phong nhắm vào Minh Nhật lại vì thế mà đấm vào lưng cô.
Lâm Phong hoảng hốt dừng tay lại. Đột nhiên thấy hối hận vì sự nóng nảy của mình. Cậu lắp bắp…
- Mình…mình ….
Ngân hằng bị cú đấm làm đau đớn, cô cắn răng cố đứng dậy, Minh Nhật vội đỡ cô đứng lên, cậu nhìn Lâm Phong chử:
- Cậu là thằng khốn.
Nói xong Minh Nhật định lao vào đánh nhau với Lâm Phong lần nữa. Lâm Phong đứng yên, lần này cậu nhất định không đánh trả. Nhưng Ngân Hằng đã giữ Minh Nhật lại rồi nhìn Lâm Phong nói:
- Bỏ đi…gây sự với loại người này không đáng đâu.
Nói rồi cô lôi Minh Nhật bỏ đi. Lâm Phong chưa bao giờ thấy ánh mắt lạnh lùng xem như cậu không tồn tại như thế của Ngân hằng, trong lòng không khỏi chua xót và đau đớn.
Lần đầu biết yêu, lần đầu thích một người con gái, toàn tâm toàn ý nghĩ đến người đó, vậy là toàn đổi lấy sự hờ hững, và lạnh nhạt.
Cậu nhìn đám cháo dưới đất, cái mà cậu đặt hết tâm ý vào đã nằm hòa lẫn với đất cát đến đáng thương, tực như tâm ý của cậu bị người ta rũ bỏ.
Cậu quay đầu bước chân vào lớp.
Hôm nay, cô giáo dạy lý của họ là người Quảng Bình, giọng cô hơi khó nghe, cô bước chân vào lớp liền hỏi mọi ngườ:
- Các em đã có vợ chưa?
- Cô ơi tụi em chưa có vợ – Đám con trai phá ra cười rần rần đáp khiến cô giáo đỏ cả mặt.
Cô hắng giọng nói rõ từng chữ:
- Tất cả lấy vở ra đặt trên bàn để cô kiểm tra xem các em đã làm bài tập về nhà đầy đủ chưa.
Tất cả không ai dám cười nữa bèn lục túc lấy tập vở ra, có vài người lật đật ghi ghi chép chép của đứa bạn kế bên. Lâm Phong nhìn thấy Ngân Hằng lôi tập của Minh Nhật ra từ chiếc cặp của cô đưa cho Minh Nhật. Trong lòng cậu bỗng bùng phát một sự tức giận. ( em ấy ghen, hehe )
- Lâm Phong, tập của em đâu? – Cô giáo đi đến bàn cậu xem qua tập của Sơn Hải và Bảo Duy nhéo tai mỗi đứa một cái về tội làm bài cho có lệ chứ chẳng đúng tí tẹo nào, rồi quay sang Lâm Phong hỏi.
- Em để quên ở nhà rồi – Lâm Phong uể oải đáp, người nằm rạp trên bàn, không buồn ngồi thẳng dậy.
- Em là để quên hay là không chịu làm bài?- Cô giáo nghiêm mặt nhìn cậu hỏi.
- Tùy cô nghĩ – Lâm Phong cộc lốc đáp.
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Lâm Phong và cô giáo dạy lý e ngại. Ai cũng biết rõ bản tính ngông cuồng của Lâm Phong, nhưng chưa bao giờ họ thấy thái độ vô lễ hết sức của cậu như thế. Có thể nói, bình thường Lâm Phong có đôi chút nghịch ngợm phá phách, nhưng cậu vẫn biết thế nào là tiên học lễ, hậu học văn, chưa bao giờ có thái độ quá đáng khinh thường thầy cô như thế.
Ngân hằng và Minh Nhật cũng quay đầu nhìn Lâm Phong, mắt cậu chạm vào mắt Ngân Hằng bèn tức giận quay đi, lại chạm vào cái nhìn khinh miệt của Minh Nhật, Lâm Phong càng tức giận bội phần.
- Lâm Phong, em nghe đây một là em đứng dậy cho cô, còn không thì đi ra ngoài – Cô giáo tức giận vì thái độ vô lễ của Lâm Phong bèn quát lên.
Lâm Phong bèn chuyển mình đứng lên, cô giáo và mọi người cứ tưởng Lâm Phong biết sợ mà vâng lời, ai ngờ đâu vị trí mà cậu đứng là trên cái ghế ngồi.
Lâm Phong đứng dậy dậm chân thật mạnh lên ghế rồi đứng bật người lên cao. Vốn dĩ cậu cao dong dỏng, hơn cả cô giáo khi mang giày cao gót, bây giờ cậu càng cao sừng sững khiến cô giáo hoảng sợ bật người lui lại mấy bước. Mọi người trong lớp chưa từng thấy một Lâm Phong bất trị như thế, mặt mũi ai cũng xanh lòe lấm lét nhìn cuộc đối đầu giữa Lâm Phong và cô giáo.
Cô giáo môn lý nhìn Lâm Phong lấy hơi lên cố sức nói:
- Em đi lên phòng hiệu trưởng cho tôi.
Lâm Phong không trả lời, nhảy phịch xuống đất, xách cặp đi thẳng ra cửa.
- Này con trai! Chuyện gì xảy ra vậy hả? – Mẹ Lâm Phong kéo tấm chăn được cậu phủ kín người từ đầu đến chân ra âu yếm hỏi đứa con trai cưng của mình.
- Mặc kệ con – Lâm Phong phụng phịu giữ lấy tấm chăn che kín mặt mình lại đáp.
Bà Ngọc Lan thở dài nhìn đứa con trai nhỏ, cu cậu này tuy lớn xác nhưng lúc nào cũng như đứa trẻ lên ba, chẳng bao giờ khiến bà thôi lo lắng.
Lần này không biết lại vì chuyện gì nữa, cô giáo phải gọi điện thoại cho bà phàn nàn. Nhiều lúc bà cũng không biết phải làm sao với cậu quý tử này. Đánh thì không nỡ, mà không thể không dạy bảo được.
Bình thường bà và chồng vì chuyện làm ăn mà hay đi công tác, có khi công tác ở nước ngoài đến hai ba tuần lễ liền mới về, vì thế bà luôn cảm thấy có lỗi với hai đứa con nhiều lắm. Cũng may Lâm Tịnh là con lớn, lại là con gái nên hiều chuyện, chỉ có Lâm Phong vì bản tính con trai lại thiếu suy nghĩ mà nhiều lúc khiến bà đau đầu.
Nhưng chưa bao giờ Lâm Phong để tình trạng cô giáo phẫn nộ trách cứ như thế này, chắc chắn là có nguyên nhân.
- Cô giáo đã gọi điện đến ẹ rồi, con phải nói rõ ẹ xem, để mẹ còn liệu bề mà ăn nói với cô giáo – Bà cố mềm mỏng vì bà biết, đối với đứa con cứng đầu này, nếu mà cương quá sẽ phản tác dụng ngay.
- Con chẳng có gì để nói hết, cùng lắm là con nghỉ học thôi – Lâm Phong cộc lộc nói.
Bà Ngọc Lan biết không thể hỏi gì từ con trai nên đánh sắp xếp thời gian đến trường gặp cô chủ nhiệm.
- Xin lỗi cô, cô cũng hiểu, con trai tuổi này thường tâm lý bất thường lắm, nên cũng hay ngỗ nghịch một chút, mong cô thông cảm mà bỏ qua – Bà Ngọc lan ăn nói nhỏ nhẹ kính cẩn trước mặt cô giáo chủ nhiệm.
Hôm nay bà mặc bộ váy đen tuyền đầy sang trọng, chứng tỏ bà là người nắm nhiều quyền lực chi phối người khác, nhưng bà không tỏ vẻ hách dịch mà nhún nhường trước cô giáo, khiến cho cô giáo chủ nhiệm hài lòng, bèn nở nụ cười đáp:
- Vâng, tôi cũng hiểu tâm lý nổi loạn của các em ở độ tuổi này nên cũng không trách gì nhiều em ấy, cũng không muốn gây khó dễ cho gia đình. Nhưng mà chị cũng biết đó, trường học là nơi tập thể, nếu một em làm được, các em khác cũng sẽ bắt chước làm theo. Lần này, có thể bỏ qua cho em ấy, nhưng lần sau chưa chắc được. Nên tôi hy vọng gia đình kiềm cặp em ấy lại cho tốt hơn.
- Vâng, tôi xin nghe theo lời cô nói – Bà Ngọc Lan nhẹ nhàng nói.
- Sẵn đây, tôi nói luôn. Sắp đến thời gian thi hết năm rồi. Với thành tích hiện nay của Lâm Phong e rằng em ấy khó qua nổi. Nhà trường sẽ cố gắng kèm cặp em ấy cho tốt hơn, nhưng ăn thua ở ý chí của Lâm Phong. Hy vọng gia đình khuyên bảo em ấy cố gắng học, tốt hơn hết là mời một gia sư về kèm cặp cho em ấy.
- Tôi biết, nhưng gia đình đã mời rất nhiều gia sư về dạy nhưng thằng bé đều không chịu theo học tí nào hết. Mời giáo viên giỏi về thì nó lại bảo rằng họ dạy cao siêu quá, nói không theo kịp. Mời sinh viên về dạy thì nó chê người ta không đủ trình độ, lại bày trò chọc phá người ta, khiến chẳng ai còn kiên nhẫn ở lại. Gia đình tôi cũng hết cách với thằng bé – bà Ngọc Lan thở dài kể lễ nỗi khổ trong lòng một người mẹ như bà.
- Tôi hiểu làm mẹ là khổ sở như vậy đó – Cô giáo đồng cảm với mẹ Lâm Phong – Theo tôi nghĩ, gia đình thử nhở một bạn đồng trang lứa với em ấy thử xem. Có câu nói học thầy không tày học bạn hay sao. Biết đâu học với những người cùng tuổi sẽ khiến em ấy dễ hiểu hơn.
Mẹ Lâm Phong nhe xong mừng rỡ còn hơn bắt được vàng liền gật đầu đồng ý và nhờ cô giáo giới thiệu dùm.
- Trong lớp có hai em học sinh giỏi. Một em là Minh Nhật, một em là Ngân Hằng. Cả hai em này đều có thành tích rất tốt. Nhưng Minh Nhật và Lâm Phong có xích mích với nhau nên chắc là không nhờ em ấy được. Theo tôi nghĩ người thích hợp nhất là em Ngân Hằng. thứ nhất em ấy học rất giỏi, thứ hai em ấy là con gái sẽ kiên nhẫn hơn trong việc dạy học, hơn nữa hình như lần trước cũng chính em ấy chỉ co Lâm Phong làm bảng kiềm điểm.
Bà Ngọc Lan nghe xong thì mừng rỡ bèn gật đầu đồng ý.
Đang ngồi học, Ngân Hằng bị gọi lên văn phòng, cô hơi khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô vừa bước chân vào phòng thì thấy cô giáo và một phụ nữ khá đẹp, a8mn bận sang trọng đang ngồi trò chuyện. Thấy cô vào, họ ngừng trò chuyện và nhìn cô. Người phụ nữ đó nhìn cô từ đầu đến chân thầm đánh giá khiến Ngân hằng thấy ái ngại vô cùng.
Cô cúi đầu né tránh cái nhìn đó.
- Ngân hằng, đây là mẹ Lâm Phong – Cô giáo chủ nhiệm bèn giới thiệu.
Ngeh nói mẹ Lâm Phong, Ngân Hằng thấy giật mình, sự việc hôm qua xảy ra ầm ỉ khiến cả lớp một phen ồn ào huyên náo. NHưng không hiểu tại sao lại kêu cô lên đây có một mình, chẳng lẽ quy đổ trách nhiệm lên người cô hay sao. Ngân hằng bất giác rùng mình.
- Đừng căn thẳng, bọn cô gọi cháu lên đây không có ý gì đâu – Bà Ngọc Lan thấy phản ứng e sợ của cô gái nhỏ trước mặt mình thì trấn an.
Sau đó họ mới nói rõ cho cô nghe ý định của mình, Ngân Hằng nghe xong bèn từ chối:
- Xin lỗi bác, cháu không thể nhận lời ạ.
- Tại sao? – Bà Ngọc Lan ngẩn đầu nhìn Ngân hằng hỏi.
- Cháu nghĩ mình không đủ năng lực hướng dẫn bạn ấy đâu ạ, xin bác hãy nhờ người khác đi ạ. Cháu xin phép – Ngân Hằng dứt khoát từ chối rồi toan đứng dậy bỏ đi.
- Nghe nói cháu đang xin học bổng của trường đúng không? – Bà Ngọc Lan nheo nheo mắt cười hỏi.
Ngân Hằng bèn đứng khựng lại.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 20
Nơi Ấy Có Anh Nơi Ấy Có Anh - Granty