Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Thu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5541 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 -
ưa tách cà phê lên môi nhấp nhẹ, Minh Nghĩa hài lòng đọc lại bài kiểm tra của 1 sinh viên. Thật hoàn hảo, không chê vào đâu được. Mỉm cười, đặt bài kiểm tra xuống bàn, anh quyết định cho 1 điểm mười
Nhưng cây viết chưa kịp chấm vào tờ giấy đã nghe giọng bác bảo vệ vang vang ngoài cửa
-Thầy Minh Nghĩa lại có hoa, mời ra ký nhận
Ồ! Cả phòng học vụ xôn xao khi Minh Nghĩa trở vào, trên tay là bó hồng nhung to tướng. Nét chữ ai đó thật đẹp, thật rõ ràng duyên dáng đập mạnh vào mắt mọi người
-Thương tặng anh - Người yêu nhất đời em
-Chà chà! - Thầy hiệu trưởng lắc đầu. Sao đào hoa xẹt trúng trường chúng ta rồi. Thầy Minh Nghĩa có người yêu, quả là hiện tượng
-Cô ấy là ai vậy thầy? - Cô kế toán quan tâm - Sao không nghe thầy nhắc?
-Giấu kỹ ghê - 1 bạn đồng nghiệp vỗ vai - Bao giờ cho bọn này uống rượu mừng đây?
Bao nhiêu lời chọc ghẹo cùng bao nhiêu lời chúc tụng mà Minh Nghĩa cứ đứng yên bất động như hoá đá. Thậy kỳ lạ, thật không hiểu nổi. Bó hoa này là bó hoa thứ 8 anh nhận được trong tuần
Ai vậy nhỉ? Ngồi xuống ghế châm cho mình điếu thuốc, Minh Nghĩa nhìn chữ cố đoán người. Nhưng đoán mãi không ra người đã cố tình chọc ghẹo mình
Kệ nó đi! Nhẹ đặt bó hoa sang bên, Minh Nghĩa tiếp tục công việc dang dở của mình. Cả xấp bài kiểm tra đang đợi anh giải quyết
1 điểm mười rồi 1 điểm mười, Minh Nghĩa hài lòng với kết qủa học tập của lớp Y5, lớp do anh chủ nhiệm. Bọn này quả thật ngoan, siêng năng nữa. 6 tháng rồi mà chẳng có lời phàn nàn hay trách móc nào
Bài của Gia Hân đây rồi, Minh Nghĩa biết dù không đọc đến tên cộ Anh còn lạ gì nét chữ tròn tròn đẹp ngay ngắn, đều như in của cô chứ. Đúng là chữ như người, nghịch ngợm dễ thương
Bao giờ cũng vậy, Minh Nghĩa không hiểu được tại sao mỗi lúc chấm bài Gia Hân, anh lại nhìn thấy gương mặt của cô lúc làm bài như vậy? Căng thẳng nhưng đáng yêu nhất là khi đôi lông mày hơi cau lại trên vầng trán nhỏ, gây ấn tượng vô cùng
Được lắm, Minh Nghĩa khẽ gật đầu vừa ý với cách mở đề gọn ghẽ của Gia Hân. Nhưng... cái gì đây? Đôi mắt anh như hoa lên, toé lửa. Gia Hân làm bài kiểm tra kiểu gì mà lạ vậy? Minh Nghĩa cố định tâm, đọc lại
-Thầy ơi!
Thầy đừng ngạc nhiên và giận dữ khi em đường đột mượn bài kiểm tra làm thư tỏ tình cùng thầy nhé. Bởi em đâu còn cách nào cũng đâu có dịp nào được nói chuyện với thầy 1 cách riêng tư
Đến đây thì thầy biết ai là chủ nhân của những bó hoa hồng rồi đó phải không? Là em đó. Thầy thấy hoa có đẹp không? Chắc là đẹp, vì em phải cố công lắm mới lựa ra được đó. Thầy có thấy xúc động không?
Em biết, tự nhiên nói yêu thầy như thế này thì đường đột quá. Nhưng... nếu không nói thì làm sao thầy biết được? Thầy ơi, thầy có yêu em không? Nếu có thì thầy cho em 1 điểm mười nhe?
Chào thầy, thầy ơi em yêu thầy lắm. Hãy cho em 1 cái hẹn đi. Em muốn đi chơi với thầy...
1 cái rùng mình rồi 1 cái rùng mình. Minh Nghĩa cảm giác bao nhiêu lông tóc trên người mình đều dựng đứng cả lên. Có phải Gia Hân không? Cô học trò thùy mị duyên dáng nhất Y5 lại có thể nói tiếng yêu 1 cách rõ ràng, thẳng thừng như vậy
Chắc mình mớ ngủ thôi, Minh Nghĩa rút khăn lau mồ hôi trán, nhưng vết răng cắn vào môi đau điếng lại như cảnh tỉnh với anh rằng: chuyện vừa xảy ra kia là sự thật. 1 sự thật cần anh giải quyết
Phải giải quyết ngay, dứt khoát không dùng dằng được. Chẳng mất thời gian suy nghĩ anh ngoạch ngay con zero to tướng vào bài kiểm của Gia Hân. Rồi như thấy bao nhiêu đó chưa đủ, anh tô đậm 2 chữ never dưới chữ zero rồi gạch mạnh
Tại sao anh phải từ chối Gia Hân 1 cách phũ phàng và kiên quyết thế? Cô ấy không xứng với anh à? Ồ! Lạy trời, anh sẽ chết ngay nếu dám cho cô là người không xứng đáng. Tất cả chỉ vì... vì 1 cái gì đó thuộc về lương tâm và đạo đức
Dù chưa vợ, anh vẫn là 1 người đàn ông đứng tuổi. So địa vị anh là thầy, so tuổi tác anh lớn hơn cô những 15 tuổi. 1 cuộc. tình khập khiễng, bấp bênh như vậy sẽ chẳng bao giờ có kết quả tốt lành. Anh khổ, không đáng kể, chỉ tội nghiệp Gia Hân. Cô bé 19 tuổi, cô sẽ không chịu nổi áp lực của gia đình và xã hội
-Này có mộng mơ thì về nhà rồi hãy mơ với mộng, đến giờ lên lớp rồi kìa. - 1 cái đập mạnh vào vai, Minh Nghĩa bật nhanh người dậy, mặt tái mét lạnh run. Anh cứ ngỡ người bạn kia đã đọc được bức thư tỏ tình của Gia Hân
-Cậu...
-Cậu làm sao? - Người bạn vẫn tỉnh queo - Đến giờ vào lớp rồi. Đừng để lũ khỉ con mừng hụt
-Ờ! - Xếp gọn mớ bài kiểm tra, Minh Nghĩa bước đi lơ lửng. Sao anh ngại vào lớp Y5 quá. Gia Hân sẽ ra sao khi nhận được điểm không ngoài ý muốn? Minh Nghĩa nghe như mình có lỗi với cô
-Phong à! Em phát bài kiểm tra cho các bạn đi - Cố làm ra vẻ thản nhiên mà Minh Nghĩa nghe giọng mình khàn đi, kỳ lạ, vờ cầm quyển sách lên, anh len lén theo dõi diễn biến trên gương mặt của Gia Hân
Cô bé hôm nay diện đẹp như 1 nàng tiên. Dây ruy băng tím nhạt cài ngang mái tóc trông duyên dáng lạ. Gương mặt trắng hồng ngời lên hạnh phúc. Rồi mắt sáng long lanh cô hồi hộp dõi theo xấp bài kiểm trên tay tên lớp trưởng - Gia Hân - Bài kiểm được phát cho cộ Minh Nghĩa hồi hộp, tim như ngừng đập khi Gia Hân nhẹ đưa tay lật tờ giấy sang bên. Đôi mắt đang vui bỗng chốc xa xăm, đau đớn. Đôi môi nhỏ bặm vào nhau, Minh Nghĩa biết, cô đang cốn nén lòng đừng khóc.
-Gia Hân, tớ được điểm mười, còn cậu bao nhiêu? - Cô bạn ngồi kế bên vô tình quay sang hỏi. không nhận được câu trả lời, cô tò mò kéo tay bạn lấy tờ giấy kiểm tra
-không - Minh Nghĩa giật thót người. Nhưng... hú vía quá. May mà Gia Hân giật kịp cô cho bài kiểm tra vào cặp trước đôi mắt mở to vì ngạc nhiên của cô bạn gái
-Thôi nào... - Cố trấn tĩnh mình, Minh Nghĩa vỗ vỗ tay nói lớn - Các em tập trung nghe thầy giảng bài đây. Hôm nay chúng ta sẽ học bài...
Đang thao thao nói, Minh Nghĩa chợt dừng lời. Gia Hân, sao đôi mắt cô như có lửa, nhìn anh đầy thù hận. Đừng, đừng bận tâm đến cô ấy. Minh Nghĩa tự dặn lòng lảng tia nhìn sang nơi khác
Nhưng... đôi mắt cô như có ma thuật soi thẳNg vào tim anh. Để bất cứ hướng nào, kể cả khi quay lưng lại anh vẫn nhìn thấy nó: trừng trừng, câm hận
Những câu chữ vụng về, rời rạc. Chưa bao giờ Minh Nghĩa giảng bài như vậy. Đã bối rối, càng bối rối hơn, anh có cảm giác tiết học này như kéo dài vô tận...
-Rồi sao hả mẹ? - Nhật Hạ kêu lên sốt ruột khi thấy mẹ chợt dừng câu chuyện giữa chừng. Anh nắm tay bà nôn nóng - Hả? Sao mẹ không kể tiếp đi
-Mẹ... - Bà Hân ngập ngừng, chưa biết mở lời sao cho con hiểu thì cánh cửa ngoài bật mở. Ông Nghĩa đã đứng đấy tự bao giờ. Bước hẳn vào nhà, ông tiếp luôn câu chuyện
... Rồi sau đó là 1 thời gian dài bình lặng. Cô bé Gia Hân như nhận thức được chuyện mình làm là nông nổi, hồ đồ. Cô cảm thấy giận mình và quyết định quên đi tình yêu đó bằng cách lao mình vào học tập. Cô đã đạt được điều mình muốn, kết quả học tập ngày 1 cao lên. Vào lớp, đến giờ thầy Minh Nghĩa, cô không còn cảm thấy buồn tủi nữa. Đôi mắt đẹp của cô không còn mở to bất động nhìn thầy thù hận. Những lúc nghe giảng bài hay, đôi mắt đó đã biết sáng lên, chớp chớp tia tinh nghịch
Nhưng Gia Hân lại không ngờ được 1 điều, đúng vào lúc tình yêu nguội lạnh giữa trái tim cô thì cũng là lúc Minh Nghĩa nghe trái tim mình cồn cào 1 tình yêu cháy bỏng
Từ lúc nào và tự bao giờ Minh Nghĩa đã yêu người con gái ấy, anh không biết, chỉ biết nó tự nhiên như cơn gió, mùi hương thấm dần vào trái tim anh, để mổi lúc đêm về, trằn trọc trên chiếc giường rộng thênh thang, anh nhận thức được 1 điều mà từ trước đến giờ anh không hề nghĩ đến. Đó là sự cô đơn, là cảm giác lạnh lùng trống vắng. Anh cảm thấy biếng ăn, cơ thể rã rời mỗi lúc Gia Hân vắng học. Và đến khi nhìn thấy cô vui vẻ leo lên chiếc xe cho 1 thằng bé chở đi, Minh Nghĩa biết mình đã yêu cô bằng 1 cảm giác quặn đau trong lồng ngực
Dằn vặt, đớn đau, giữa con tim và lý trí, bao ngày rồi Minh Nghĩa mới dứt khoát được lòng mình. Anh quyết định tỏ rõ lòng mình cho cô biết mà không sợ dự luận bạn bè đàm tiếu
Anh là thầy, là người lớn hơn Gia Hân những 15 tuổi thật. Nhưng có lồi gì đâu khi cô đã quá tuổi thành niên, sắp ra trường và khi anh chưa có vợ. Anh đến với cô bằng con tim chân thật không lừa dối thì sợ gì miệng lưỡi người đời
Quyết định xong, sáng hôm đó Minh Nghĩa tươi tỉnh diện cho mình 1 bộ đồ thật kẻng, mua 1 bó hoa hồng, anh lấp ló trước cổng trường như 1 kẻ tình si, hồi hộp chờ Gia Hân tan tiết học
Đang hớn hở bước nhanh cùng đám bạn. Gia Hân chợt giật mình nghe giọng Minh Nghĩa vang ở sau lưng
-Gia Hân, thầy có chuyện muốn gặp em
- Dạ!
Đôi mắt tròn quay lại, vẻ ngạc nhiên. Minh Nghĩa chợt run bắn cả người. Quên mất điều mình muốn nói, anh lắp bắp
-Thầy muốn bàn với em... về chi tiết buổi cắm trại cuối tuần, em lên chờ thầy ở câu lạc bộ.
Vấn đề ấy thường thì thầy vẫn bàn với lớp phó văn thể mỹ. Gia Hân lạ lùng. Cô là lớp phó học tập, liên can gì chứ?... Nhưng chưa kịp mở lời, thầy Minh Nghĩa lại bước đi vội vã. Túng thế, cô đành gật đầu từ giã mấy bạn rồi ôm cặp bước trở vào trường, lòng hoang mang nghi hoặc
Vào đến câu lạc bộ, cô thấy Minh Nghĩa đã ngồi ở đấy tự bao giờ. Khép nép, cô bước lại gần anh, giọng trong veo
- Dạ thưa thầy, em mới đến
-Ờ!
Minh Nghĩa lại giật mình làm Gia Hân không hiểu. Quái, sao hôm nay thái độ của thầy lạ thế? Đôi mắt tròn to, cô nhìn anh chờ đợi
-Ngồi đi em!
Vuốt mặt lấy bình tĩnh, Minh Nghĩa cảm giác chân tay mình thừa thãi. Đứng trước đám học trò anh thật tự tin, vậy mà đứng trước Gia Hân, anh lại nghe bối rối
-Thầy... - Sau mấy phút ngập ngừng anh nói nhanh - Thầy muốn mượn lại bài kiểm tra của em
- Dạ.
Gia Hân mở cặp lấy ra bài kiểm tra đỏ chói điểm mười mới nhất. Minh Nghĩa lắc đầu
-Không phải bài này, thầy muốn mượn bài... mượn bài em bị không điểm
-Thầy... - Đôi má Gia Hân thoáng đỏ bừng, cô cúi gắm xấu hổ - Em xin thầy đừng nhắc lại. chuyện đó... Xin lỗi thầy... em đã quên rồi
-Nhưng thầy muốn nhớ, Gia Hân! - Đôi mắt Minh Nghĩa van lơn - Em hãy lấy bài kiểm tra ấy ra đi, thầy có chuyện muốn nói với em
E dè nhưng không dám cãi, Gia Hân mở cặp lấy ra bài kiểm tra đã nhầu nát và lấm lem nước mắt. Đặt nó xuống bàn, 2 tay xoắn vào nhau, cô không hiểu Minh Nghĩa muốn tìm gì trong bài kiểm tra xa xưa ấy
À! Hay là... Gia Hân chợt run bắn người lên. Trời ơi, sao mà cô ngu ngốc thế. Thầy muốn tịch thu bài kiểm, nộp lên phòng giám hiệu làm tang chứng kỷ luật cổ Biết vậy lúc nãy cô giấu đi, bảo là xé rồi có hay hơn không. Những giọt mồ hôi sợ hãi lăn dà i trên thái dương cô
-Gia Hân, thầy trả lại bài kiểm cho em nè
- Dạ - Mừng còn hơn bắt được vàng, Gia Hân chụp nhanh tờ kiểm tra cho vào cặp, vội vã đứng dậy, chỉ sợ thầy đổi ý
-Gia Hân, sao em không xem lại? - Vẫn ngồi yên, Minh Nghĩa nhìn Gia Hân rất lạ. Trông thái độ cô luống cuống mới đẹp làm sao
- Dạ.
-Mở ra xem đi em - Giọng anh mềm và êm như gió. Gia Hân bỗng rùng mình, cô đảo mắt nhìn quanh. Sân trường quạnh vắng chỉ có tiếng chim hót véo von ngoài cửa sổ.
-Ừ, xem đi em - Đôi mắt anh khuyến khích. Gia Hân mở to tờ bài kiểm. Gì thế này? Ôi, mắt cô có bị hoa không? Con số zero to tướng biến mất rồi. 1 điểm mười đỏ tươi như đang cười cùng cô vậy. Cả chữ never cũng bị bỏ mất chữ "n". Trước mắt cô bây giờ là chữ "ever" được tô thật đậm và.. từ lúc nào trên tay thầy xuất hiện 1 bó hồng tươi thắm
-Thầy...
Gia Hân bàng hoàng. Minh Nghĩa từ từ đứng dậy
-Gia Hân, em có cho thầy chuộc lại lỗi của mình không?
1 cái chớp mắt rồi nhiều cái chớp mắt, Gia Hân như bị biến thành người sáp. Miệng cứng đơ, thân mình tê cứng. Cô thật không biết nói gì với Minh Nghĩa. Cả bó hoa hồng kia nữa. Cô cũng không biết mình có nên nhận nó hay không
Bởi lẽ, chuyện xảy ra sao quá bất ngờ, đột ngột. Còn hoang đường hơn cổ tích thì làm sao cô tin được chứ? Rồi bỗng nhiên Gia Hân nghe sợ hãi. Buông tờ kiểm tra rơi xuống đất, cô lắc đầu như 1 kẻ động kinh
-Không... không... thể nào đâu - Cô chạy nhanh ra cửa quên mất rằng, chiếc cặp của cô vẫn còn bỏ trên bàn
Rồi từ đó 2 người như lao vào trò chơi trốn tìm, đuổi bắt. Gia Hân cứ chạy và Minh Nghĩa cứ đuổi theo. Bất chấp dư luận, bất chấp sự đàm tiếu của bạn bè, anh công khai bày tỏ tình cảm của tình cho tất cả mọi người cùng biết
Sáng sáng anh lái xe đến ký túc xá đón cô, chiều chiều lại đứng trước cổng trường chờ đợi. Dù cô luôn tìm mọi cách lánh mặt từ chối, anh vẫn không nản lòng. Kiên trì như con nhện đợi mồi, anh chăng lưới dệt mộng tình cho trái tim mình
Càng bị cô lẩn tránh, chối từ, anh càng yêu mãnh liệt. Bỏ cả công trình nghiên cứu, tối ngày anh dệt mộng. Còn Gia Hân, cô không hiểu sao mình lại lẩn tránh anh. Tự nhiên cô thấy sợ 1 nỗi sợ hãi vô tình cứ lớn dần trong tim cô
Tại sao? Có phải mình đã không còn yêu anh nữa? Hàng đêm, nép mình sau khung cửa sổ, nhìn bóng anh bơ vơ giữa lòng thành phố, co ro trong cơn lạnh, đốm thuốc trên môi anh cháy lập loè, cô cứ tự hỏi thầm và không tìm ra câu giải thích. Cô chỉ nghe trống tim mình vang lên từng chập, tay chân thừa thãi, và má đỏ bừng mỗi lúc đối diện với anh
Bạn bè đàm tiếu, ánh mắt khinh miệt của thầy cô rọi vào Minh Nghĩa làm cô thấy xốn xang khó chịu. Bao nhiêu lần cô đã van xin anh bỏ cuộc. Hãy quên đi 1 mối tình không có tương lai. Bảo anh quên nhưng liệu cô có quên được anh không? Sao buổi chiều nay Gia Hân bỗng nghe hồn quạnh vắng, nghe cô đơn như cuộc đời vừa thiếu mất 1 cái gì thiêng liêng lắm
Về gần đến ký túc xá rồi, Gia Hân mới nhận ra cảm giác trống vắng đó từ đâu mà có. đường phố vẫn nhịp nhàng người xe như nước chỉ thiếu mỗi chiếc Mescedes của thầy mà cô lại tưởng như trước mắt mình là bãi tha ma, hoang tàn, quạnh quẽ
Tại sao thầy không đến? Gia Hân chợt buồn hụt hẫng. Từ lâu cô đã làm quen với cảnh đưa đón của thầy rồi. Dù không nói chuyện, dù trên đường kẻ trước người sau, cô vẫn thấy ngập lòng cảm giác an toàn, cảm giác được chở che, yêu mến. Nhưng sao hôm nay... Gia Hân chợt rùng mình, lo lắng. Lẽ nào thầy đã không còn kiên nhẫn? Thầy bỏ cuộc rồi
Thất vọng, hụt hẫng, Gia Hân tấp vào 1 quán nước lề đường. Gọi 1 ly mãng cầu xay, cô thấy lòng buồn rưng rưng muốn khóc. Tự nhiên cô hờn Minh Nghĩa quá. Sao anh không tiếp tục đón đưa cổ Con gái người ta chỉ vờ làm cao 1 chút, chưa gì đã bỏ cuộc rồi. Tình yêu của anh giản đơn và tầm thường như vậy sao? 1 giọt nước mắt ứa ra. Gia Hân chợt hiểu lòng mình. Thì ra cô vẫn yêu anh, cảm giác sợ hãi lẩn tránh của cô chỉ là 1 biểu hiện tâm lý thường tình nhi nữ. Càng yêu càng tự ái, càng mặc cảm và cô đã mặc cảm thật nhiều với 1 lần tỏ tình bị người từ chối
-Gia Hân, thầy xin lỗi vì đã làm em hụt hẫng - Minh Nghĩa mệt mỏi với đầu tóc rối bù chợt xuất hiện trước mặt Gia Hân - Nhưng thầy không biết phải làm sao. Ba của thầy bị bịnh
-Em hiểu, em hiểu mà - Gia Hân cười tươi trong làn nước mắt nhạt nhoà. Nỗi vui mừng đã khiến cô không kìm hãm được lòng của mình - Thầy đâu nỡ để em buồn
-Sao em lại buồn hụt hẫng?
Hiểu, nhưng Minh Nghĩa vẫn muốn nghe cô tự thú nhận. Gia Hân nhẹ cắn ngón tay, xấu hổ.
-Vì người ta tưởng thầy bỏ cuộc, không thương nữa
-Never! - Minh Nghĩa nhìn sâu vào đôi mắt Gia Hân, nghiêm giọng - Tôi không bao giờ bỏ cuộc, 1 khi đã xác định đó là tương lai, là hạnh phúc của đời mình
-Thầy bảo em là tương lai, là hạnh phúc của thầy ư? - Gia Hân cố giấu vẻ tự hào - Nhưng còn sự nghiệp, thầy phải...
- Đừng nhắc đến sự nghiệp giữa lúc này - Minh Nghĩa nhẹ đặt ngón tay lên môi cô - Gia Hân, em nhận lời thầy chứ?
-Thầy biết rồi sao còn hỏi nữa?
Gia Hân nghiêng nghiêng đầu, mắt tròn xoe ngơ ngác, Minh Nghĩa lắc đầu
-Nhưng tôi vẫn muốn nghe từ miệng em lời xác nhận. Em nói đi, em có yêu tôi không?
-Thầy kỳ quá - Gia Hân đỏ bừng đôi má, cô vụt đứng dậy bỏ đi nhanh - Là con gái, ai mà trả lời mấy câu như vậy được
-Thế... - Minh Nghĩa gọi đuổi theo - Em có nhận lời mời đi xem phim với tôi tối nay không?
-Em không biết - Gia Hân tiếp tục nhảy chân sáo trên đường. Minh Nghĩa không đuổi theo cộ Mỉm cười hạnh phúc, anh nâng ly mãng cầu uống còn dang dở của Gia Hân uống cạn, lòng vui như mùa xuân đang trẩy hội.
-Gia Hân, ba có chuyện muốn nói với con, con có thể ra ngoài với ba 1 lát? - Vừa đi học về, Gia Hân đã thấy ba ngồi ở phòng khách ký túc xá tự bao giờ. Như nóng lòng, vừa nhìn thấy mặt con, ông nói ngay
- Dạ - Ngỡ ngàng, Gia Hân ôm cặp bước theo cha ra hành lang vắng. Có chuyện gì thế nhỉ? Cô cảm thấy hoang mang. 6 năm rồi, từ lúc cô xin cha tách ly gia đình bước vào môi trường đại học, đây là lần đầu tiên ông đặt chân đến ký túc xá tìm cộ - Có chuyện gì vậy ba?
-Trần Liêm sắp về nước! - Ông vào đề 1 cách thẳng thừng - Nó vừa gọi điện cho ba
-Về nước thì sao chứ? - Gia Hân hỏi thản nhiên, như cái tên Trần Liêm ấy đối với cô chẳng có chút ấn tượng nào. Mà thật vậy, từ lâu cô như đã gạt cái tên ấy ra khỏi tâm trí của mình
-Còn sao nữa - Ông trợn mắt nhìn cô rồi hạ giọng - Con thiệt tệ, 6 năm trời vậy mà chẳng gởi cho chồng con được bức thư nào
-Hắn méc ba ư? - Vẻ mặt Gia Hân khinh khỉnh tự nhiên cô thấy ghét hắn
-Nó không méc, tự ba tìm hiểu ra thôi - Sợ cô giở chứng ông nói như năn nỉ - Gia Hân à, sáng mai con có rảnh không?
Rõ ràng là có, nhưng Gia Hân lắc đầu
-không, sáng mai con có tiết kiểm tra quan trọng lắm
-Con xin nghỉ được không? - Ông nhìn cô khẩn khoản - Sáng mai chồng con về, con đi với ba ra sân bay đón nó
-Trời ơi - Gia Hân nhăn mặt rồi la lớn - Xin ba đừng 1 chồng con, 2 chồng con như vậy. Đã cưới nhau đâu chứ?
-Con sao vậy? - Ông giật mình nhìn thái độ khó chịu của con. Lẽ nào... Ông dặng hắng - Đừng quên lời hứa của con trước khi đi học
-Hứa gì chứ? - Gia Hân gắt gỏng rồi chợt nhớ đến năm học còn lại của mình. Sợ Ông bắt nghỉ, cô dịu giọng - Nhưng chưa đủ 7 năm mà, ba về bảo hắn tiếp tục ra nước ngoài đi. Dường như ba có mấy chi nhánh ở Canada cần người cai quản
-Sao con không thích chồng con ở lại vậy? - Ông nhìn con dò xét - Ba đã nghe lời con, bảo hắn đi 6 năm rồi
-Thì ba cũng nghe lời con - Gia Hân vuốt ngực ông - Cho hắn đi thêm năm nữa
-Không được - Nhìn vẻ mặt xụ xuống của con, ông nói tiếp - Nhưng không phải tại ba mà tại ông nội hắn. Ổng bịnh nặng, không biết mất lúc nào, nên ba không thể đẩy hắn đi được
-Nhưng mà... - Gia Hân chu môi
Ông nghiêm giọng
-Nhưng mà sao? Hay là con đã...
Ông không dám nói hết ý nghĩ vừa chợt đến. Ồ, không đâu. Ông lắc đầu như tự khẳNg định với mình
-Mà ba hỏi, ngày mai con có ra phi trường với ba không?
Rất muốn nói không nhưng lại sợ làm ông nghi ngờ. Gia Hân nhẹ gật đầu
-Vậy há - Ông mừng như mở hội - Vậy ba về, ngày mai ba đến đón con
- Dạ.
Chia tay ông miệng mỉm cười nhưng Gia Hân lại nghe rầu rĩ.
6 năm trôi qua sao nhanh như giấc mợ Lần đầu tiên trong cuộc đời cô biết hối hận cho việc mình làm. Ngày ấy, lúc nhận lời cha chịu làm vợ Trần Liêm, cô hãy chỉ là đứa bé ngây thơ chưa biết yêu là gì cả. Trong nhận thức của cô, 7 năm là 1 khoảng thời gian dài vô tận. Cô chỉ biết nghĩ đến việc được tung tăng trong giảng đường đại học, được tự do sống đời tự lập mà chẳng hề nghĩ rằng 7 năm rồi cũng trôi qua, rồi có lúc cô phải trở thành vợ người mà cô không hề yêu
Làm sao, làm sao bây giờ? Ngã người xuống giường, Gia Hân nghe rối rắm. Bây giờ thì cô đã lớn, đã biết thế nào là tình yêu, là hạnh phúc vợ chồng. Cô không thể làm vợ Trần Liêm cũng như không thể gạt bỏ MN ra khỏi trái tim mình. Nhắc đến MN, Gia Hân đột nhiên run sợ. Dường như cô có lỗi với anh. Không đâu, em thật sự không muốn giấu anh, cũng như không định lừa dối anh. 4 năm mê đắm trong tình yêu cao thượng của anh, em như quên mất mình đã có chồng. Em đã không hình dung đến lúc Trần Liêm quay trở về nhắc lại lời hứa cũ. Em cứ ngỡ 6 năm nơi trời Mỹ hắn đã tìm được cho mình cô gái khác. Vậy mà...
Nhưng anh hãy yên tâm, em sẽ không phụ anh đâu. Có chết em cũng chỉ yêu có anh thôi. Sáng mai này, ra phi trường, em nhất định nói rõ với Trần Liêm rồi sự thể có ra sao cũng mặc. Ba có thể đánh em, giết em nhưng không thể bắt em xa anh được
An lòng với cách giải quyết của mình, Gia Hân ngủ thiếp đi lúc nào không biết
Mặc 1 chiếc áo nhăn nheo cùng cái quần bạc màu, thêm 1 cây kẹp nơ cũ cài xề xệ sau mái tóc, vậy mà Gia Hân vẫn còn cảm thấy mình đẹp quá. Mượn thêm đôi dép kẹp của nhỏ bạn cùng phòng, Gia Hân quyết làm cho Trần Liêm phải xấu hổ với bạn bè vì vẻ quê mùa xấu xí của cô
-Trời ơi! Gia Hân, con ăn mặc kiểu gì kỳ vậy? Áo đầm đâu? - Quả nhiên như dự đóan, vừa trông thấy cô, cha đã nhăn mặt la oai oái
-Mau vào mà trang điểm lại đi
-Con thích mặc như vậy, ba không chịu.. thì thôi.. con không đi đón nữa - Gia Hân phụng phịu, cô như ngầm thông báo với cha, cô sẵn sàng phá bỏ hợp đồng
- Thôi được, thôi được rồi - Trước vẻ cương quyết của cô, ông đấu dịu - Sợ con quá. thôi, cha con ta đi nhé
- Dạ...
Chưa kịp làm ông vui, không đầy 5 phút sau Gia Hân lại chọc ông tức sôi gan bằng cách mua 1 bó huệ trắng to tướng thay vì 1 bó hoa hồng như ông tưởng
-Con có biết hoa huệ để làm gì không chứ?
Cố lắm mà ông cũng phải gắt lên, trong lúc Gia Hân cứ tỉnh queo, ngây thơ nói
- Dạ để tặng
-không phải đâu cô chủ - Viên tài xế chen vào - Hoa huệ trắng chỉ dùng tặng cho người đã chết. không ai lại đem tặng cho chồng chưa cưới của mình
-Vậy hả? - Nét mặt cô ngây thơ vô tội vạ - Nhưng tôi lỡ mua rồi, làm sao đây? Quăng bỏ hả? - Nâng bó hoa lên dợm quăng qua cửa xe
-Thôi được rồi - Ông hầm hầm nét mặt - Thằng Liêm theo tây lắm, chắc nó không dị đoan đâu. Chắc vậy
Gia Hân càng nổi bật với cách ăn mặc kỳ quái và bó huệ trên taỵ Mọi người ai cũng đưa mắt nhìn cô lạ lẫm. Chắc cô đi đón linh vị người thân. Thật tội nghiệp! Thế là ai cũng nhường đường cho cô, không chen lấn
Hôm nay Trần Liêm diện đẹp như 1 ông hoàng. Áo chẽn đen lấp lánh kim tuyến, bóp Việt Kiều đeo lủng lẳng bên hông, miệng ngậm điếu xì gà, cùng chiếc kiếng đen càng khiến anh nổi bật hơn giữa đám thương gia bình dị.
Trên tay là bó hồng đỏ thắm mua tại sân bay quốc tế Singapo, mắc gấp mười lần giá bình thường. Trần Liêm vừa đi vừa tự hào huyên thuyên với 2 người bạn về cô vợ chưa cưới của mình, thích thú hình dung đến vẻ mặt nghệt ra vì ngạc nhiên của chúng. Gia Hân đúng là cô gái đẹp tuyệt vời, anh nghe trống tim mình đập nhanh hồi hộp
Nhưng... cái gì đây? Trần Liêm lột kiếng đưa tay dụi mắt, thầm mong ánh nắng chập chờn đã khiếm mình trông gà hoá cuốc. Song không phải, rời khỏi hàng người đứng đợi, cô gái quê mùa ăn mặc chẳng giống ai, tay ôm bó huệ trắng đang tiến lại gần anh chính thật là Gia Hân - cô vợ sắp cưới mà anh đã tự hào khoe với 2 người bạn
Phi trường rộng mà Trần Liêm thấy như không có chỗ để đi. Đất sao cứng quá, không nứt ra cho anh chui xuống. Má đỏ bừng xấu hổ, anh nghe 2 người bạn nói với nhau
-Con nhỏ ôm hoa huệ đó chắc là ở dưới quệ Tội nghiệp, không biết đi đón ai mà mắt cứ nhìn tụi mình hoài
-Nhìn Trần Liêm đó. Thấy hắn ăn mặc như vậy, chắc con nhỏ tưởng gặp diễn viên điện ảnh, không khéo lại xin chữ ký
-Anh Trần Liêm - Như không biết đến nỗi lòng của chồng, từ đàng xa, Gia Hân đã cất tiếng gọi oang oang. Bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về, để phút chốc cả 2 trở thành trung tâm dòm ngó. - Em đi đón anh nè
-Ờ - Trần Liêm đưa tay vuốt mặt, cố nén mà mặt anh vẫn đỏ bừng lên xấu hổ. Trong lúc 2 thằng bạn cứ ngây người ngó chăm chăm
-Anh biết không, lúc em mua hoa huệ đón anh - Gia Hân lại đưa cao bó hoa nói lớn khoe với tất cả mọi người - Anh tài xế bảo hoa này chỉ dành để phúng điếu, cúng cho người chết. Em đã toan bỏ nó rồi nhưng ba bảo không sao, anh tây lắm chắc không dị đoan, mà anh có dị đoan không vậy?
-Ờ không - Lắc đầu mà mặt Trần Liêm tái mét không còn giọt máu nào. Bởi anh là 1 kẻ vốn tin vào điềm báo
-Vậy thì may quá - Gia Hân nhảy lên mừng như đứa trẻ - Em tặng cho anh nè
-Cảm ơn em không Ghê sợ, Trần Liêm nhận bó huệ rồi dịu dàng tặng lại cô bó hồng
-Trời ơi, đẹp quá - Gia Hân đưa lên mũi ngửi rồi chợt hỏi - Bao nhiêu vậy anh?
-Năm trăm ngàn - Trần Liêm nói nhỏ nhưng cô lại la to
-Năm trăm ngàn! Chèn ơi, anh sang quá. Năm trăm ngàn, bằng tiền ăn của em 2 tháng đó
Cô ả keo kiệt quá, 2 người bạn của Trần Liêm đưa mắt nhìn nhau vẻ nghi ngờ. Có thật cô là con gái duy nhất của vua đồ cổ Đông Nam Á này không? Sao quê mùa và thô kệch vậy! Dọc đường cứ đòi ăn đủ thứ, hết bún riêu rồi lại đến chè đậu xanh bánh lọt.
Nợ Tình Nợ Tình - Hạ Thu