A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Thu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5541 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 -
ại sao mình lại đến đây? Đến quán rồi Tiểu Băng mới hỏi mình câu đó. Chẳng những thế còn sớm hơn giờ hẹn những 5 phút nữa. Thiệt bực mình, Tiểu Băng nghe giận mình nhiều quá
Vào hay không vào? Bước chân cô ngập ngừng trước thềm quán cà phệ Nhiều đôi mắt tò mò ngước nhìn cô dò hỏi. Cắn nhẹ môi, Tiểu Băng bước vào 1 cách nghinh ngang
Thôi thì lỡ đến rồi, sao lại bỏ về chứ?
Hừ! Nghĩ như vậy nhưng đến khi ngồi vào ghế cô lại nghe tức sôi gan. Cái tên Nhật Hạ ấy, hắn là cái thá gì? Quyền hạn gì chỉ cần 1 cú điện thoại là hẹn cô ra quán ngay lập tức?
-1/2 tiếng nữa, tại quán Thiên Thanh, đến hay không tùy ý
Giọng nói gắt gỏng của anh như vẫn còn vang trong óc, để Tiểu Băng nghe tự ái ngập lòng. Hừ, nếu không phải vì tờ di chúc ấy. Còn lâu, còn lâu đi Nhật Hạ. Bổn cô nương mà thèm hạ cố đến ngươi
1 chiếc túi bất ngờ dặt mạnh xuống trước mặt làm cắt ngang luồng suy tưởng của Tiểu Băng. Ngẩng đầu lên, cô mắng như tát nước khi nhận ra kẻ đang đứng đối diện với mình là Nhật Ha.
- Sao không chết dí ở nhà luôn đi! Anh có biết bắt tôi chờ bao nhiêu lâu rồi không chứ?
Lạnh lùng, lạnh lùng như không còn cảm giác, chẳng nói lời nào. Nhật Hạ quay lưng, bỏ đi 1 mạch. Chiếc túi đen bỏ lại trên bàn
-A, đứng lại - Tiểu Băng hét đuổi theo anh - Tôi đã gọi cà phê rồi, sao anh không uống?
Nhìn cô 1 cái rất lạ, song gương mặt vẫn như được tạo nên bằng sáp. Nhật Hạ tiếp tục đi ra cửa. Tiểu Băng bực bội nắm cánh tay anh kéo lại
-Tôi hỏi sao anh không trả lời. Anh khi tôi không đáng nói chuyện với anh sao?
-không phải khi mà chẳng có gì để nói. Túi của cô, tôi đã trả. Chào - Giọng anh trầm và nhỏ, khô đanh
Tiểu Băng lách mình tới trước cản đường anh, mặc kệ những đôi mắt tò mò
-Anh muốn đi cũng được, nhưng phải trả tiền cà phê đã
-Nhưng tôi có uống đâu? - Đôi mày anh nhíu lại vẻ bực mình, trong lúc lòng cũng nhận ra mình vô lý. Đâu phải là kẻ thù truyền kiếp mà không thể cùng ngồi uống cạn tách cà phệ Nhưng... ba đã cấm... Anh cô giữ cho mình bộ mặt lạnh lùng bất động
-Anh không uống, nhưng tôi đã kêu rồi, tôi cũng đâu có uống
Gương mặt Tiểu Băng hỉnh lên rất trẻ con, rất đáng yêu. Nhật Hạ thầm hỏi sao đến lúc bị ba cấm rồi, anh mới nhận ra mình tình cờ làm quen được 1 cô gái dễ thương như vậy?
-Rồi anh tính sao? - Tiểu Băng lại hung hăng - Có trả tiền không?
-Có - Nhật Hạ gật đầu nhân nhượng. Anh moi 1 tờ hai mươi ngàn dằn xuống bàn, hất hàm hỏi - Luôn cả phần cô, có đủ không?
- Dư! Ê! - Tiểu Băng lại kêu lên khi thấy anh băng băng đi ra cửa. Thật lạ kỳ, lúc nãy mắng anh như vậy, bây giờ lại muốn ngồi uống nước với anh
-Còn gì nữa - Nhật Hạ hơi quay đầu lại vẻ ngạc nhiên
-Tôi... - Tiểu Băng cắn nhẹ môi rồi nói nhanh ý nghĩ vừa chợt đến - Anh phải chờ tôi kiểm tra lại túi xách của mình. Biết đâu anh chỉ trả cho tôi chiếc túi không thì sao
- Được, cô kiểm tra đi. - Nhật Hạ như bị phật lòng. Để tránh các cặp mắt tò mò, anh ngồi xuống ghế châm cho mình điếu thuốc
Đủ cả, chẳng thiếu món gì, sao Tiểu Băng nghe ấm ức. Phải chăng vì thái độ dửng dưng vô tình cảm của anh. Ít ra cô cũng vá cho anh cái quần, sao anh chẳng có lời nào cảm ơn cô vậy
- Đủ chưa? - Nhật Hạ lại nhắc khi thấy cô thần người ra bên túi quá lâu
Tiểu Băng phụng phịu
- Đủ rồi. Tập hồ sơ của anh đây - Dằn dỗi trả anh tập hồ sợ Đến nhận, không xem qua dù chỉ 1 lần, Nhật Hạ bước nhanh
Lần này Tiểu Băng không gọi đuổi theo anh. Cô ngồi yên nhìn những giọt cà phê đen tí tách từ ly xuống tách. Hồn chơi vơi như vừa đánh mất 1 cái gì. Dường như.. từ đây cô không còn cơ hội gặp lại anh. Gặp để làm gì? Cô không biết nhưng sao nghe tiếc nuối và bực bội
-Ba à, có công văn cần đem qua công ty hả? Sẵn đường để con đem qua dùm cho, ba khỏi cần kèm thư ký
Như chực sẵn từ lúc nào, chỉ cần ông buông bút ký là Tiểu Băng xuất hiện ngaỵ Thái độ cô vồn vã, như muốn giật tập tài liệu khỏi tay ông vậy
-không phải qua công ty mà qua ngân hàng. Con đem qua dùm ba... cũng tiện đường con đi... - Vừa nói ông vừa quan sát thái độ của con. Nó xịu đi ngay, tiu nghỉu khi nghe ông bảo không phải của công ty
Sao vậy? Ông lấy làm ngạc nhiên nhiều, không phải hôm nay mà mấy hôm rồi ông nhận rõ. Đứa con gái làm biếng của ông bỗng siêng đột xuất, giành hết công việc của cô thư ký. Chạy qua chạy lại công ty như con thoi mà vui vẻ lắm
-À, ba quên mất - Để khẳng định mình nghi ngờ là đúng, ông làm ra vẻ như vừa chợt nhớ ra - Còn 1 phần tài liệu phải đem qua phòng nhân sự Nhưng... - Ông vờ ngập ngừng khó nói
-Nhưng sao hả bả - Tiểu Băng như sốt ruột, giục ông
-Nhưng... ba sợ con lên xuống lầu rồi mệt
-Tưởng chuyện gì - Tiểu Băng thở phào ra như thoát nạn - không sao đâu. Để con chạy cho, ba cần giao tận tay ai, cứ nói
-Chị Lâm - Ông lấy 1 xấp tài liệu vô giá trị trao cho con gái rồi nhìn theo chân nó bước tung tăng
Đúng là có chuyện lạ rồi. Không thì đời nào nó chịu lên lầu mười như vậy? Đành rằng lên xuống bằng thang máy, nhưng phải lái xe vào bãi rồi lái ra... rắc rối như vậy, sao ông nghi quá
-Thanh, vào tao biểu - Nhấn nút ông gọi 1 cận vệ - Mày mau theo dõi cô chủ coi cô chủ đến công ty có biểu hiện gì lạ, về báo cho tao biết
- Dạ - Tên cận vệ biến mất sau cánh cửa. Ông ngã đầu ra sau ghế lo lọ Sao linh tính như báo cho ông biết rằng: Tiểu Băng... con gái của ông sắp sửa lao mình vào 1 cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm
Bên ngoài, Tiểu Băng nhởn nhơ như con chim sáo nhỏ. Khe khẽ hát theo nhịp 1 bản nhạc tình, cô cho xe thẳng hướng công ty trống tim đập rộn ràng
Những ngày gần đây, công ty sao như có 1 sức hút kỳ lạ đối với cộ Ngày nào không đến công ty hay nói đúng hơn, ngày nào không được nhìn Nhật Hạ, là ngày đó y như cô ăn không ngon, ngủ không yên
Tại sao? Tiểu Băng không lý giải được trái tim mình. Chỉ biết mình bị hút về phía anh như 1 thỏi sắt dưới ảnh hưởng từ trường nam châm vậy
Còn anh, Tiểu Băng phụng phịu nhớ đến vẻ lạnh lùng xa vắng của anh. Như chẳng hề quen biết, ra vào giáp mặt giữa công ty, vậy mà anh chẳng thèm chào cô lấy nửa lời, thậm chí 1 nụ cười cũng không có nữa
Mình đáng ghét vậy sao? Tiểu Băng suy nghĩ mãi rồi tự lắc đầu, không đâu, cô không phải là cô gái xấu xí, vô duyên đến nỗi làm người ta phải sợ không dám lại gần, chẳng phải đám thanh niên chạy theo cô xin chút tình đông như kiến đấy sao?
Thế thì... Tiểu Băng chưa kịp tìm ra lời giải thích xe đã đến công tỵ Sửa lại nếp tóc rối loà xoà trên trán, cô nghe chân tay mình thừa thãi khi đẩy cửa phòng nhân sự.
Trống vắng, 1 cái gì giống như sự hụt hẫng làm nhói trái tim cộ Chỗ Nhật Hạ trống trơn. Chiếc ghế vắng chủ xoay tròn nhìn cô buồn thê thảm
-Tiểu Băng lại đem công văn đến hả?
Chị Lâm cất tiếng lôi Tiểu Băng về thực tại. Cô chớp mắt quay qua
- Dạ... - Rồi như cố tình, cô đặt xấp tài liệu lên bàn, bâng quơ hỏi - Nhật Hạ hôm nay không đi làm hả chị?
-Có - Lâm trả lời chưng hửng - Hả, em không gặp anh ta sao? Anh ta vừa mới xuống đó mà
-Vậy hả? - Tiểu Băng không dấu được vẻ nôn nao, cô chụp cái bóp trên bàn đi như chạy
-Thôi em về đây, chào các chị.
Bước chân như dính vào nhau, Tiểu Băng không hay phía sau lưng mình, tên cận vệ vừa gọi nhắn tin với cha cấp tốc
-Cô chủ tìm Nhật Ha.
-Nhật Hạ - Tiểu Băng đuổi kịp anh ở khuất cuối cầu thang. Cô gọi lớn khi thấy anh toan bước lên chiếc taxi
-Hả? - 1 chân trên xe, 1 chân dưới đất, Nhật Hạ quay nhìn cô lạ lẫm - Có chuyện gì?
-Tôi - Tiểu Băng ôm ngực hào hển thở, cô lắc đầu - không có chuyện gì, anh đi đi
-Vô duyên - Anh nói nhỏ rồi bước hẳn vào xe. Tiểu Băng đứng nhìn theo không hiểu sao lại cười tủm tỉm
-Khâm phục, khâm phục thật
Chợt có tiếng vỗ tay vang lên cách đấy không xạ Tiểu Băng quay đầu lại, bất giác 2 má đỏ bừng xấu hổ. Chắc nhỏ Hoa Tiên nghe được câu Nhật Hạ mắng mình rồi
-Chẳng có gì để cậu ngạo mình đâu
Quê quá Tiểu Băng đâm quạu. Hoa Tiên khẽ nghiêng đầu
-không phải ngạo mà là khâm phục. Tiểu Băng cậu đúng là người tạo được ấn tượng. Tớ không ngờ Nhật Tú quay trở lại tìm cậu
-Nhật Tú! - 2 mắt Tiểu Băng mở lớn. Hoa Tiên khẽ gật đầu
-Phải, mà sao cậu lại đành lòng tống cổ hắn như vậy chứ? Dù sao hắn cũng đã trả lại cậu chiếc bóp mà
-Chẳng hiểu gì cả? - Tiểu Băng kêu lên ngơ ngác - Cậu nói Nhật Tú nào?
-Thì Nhật Tú bạn Thành Tiến, người bị cậu nhìn lầm là Nhật Hạ và là người vừa bị cậu tống cổ lên xe
-Ý cậu nói... cái gã lên taxi đó là Nhật Tú? - Tiểu Băng la lớn - Trời ơi, đến lượt cậu nhìn gà hoá cuốc rồi. Hắn ta là Nhật Ha.
-Là Nhật Hạ! - Đến lượt Hoa Tiên kêu lên hốt hoảng - không thể, không thể được
-Vì sao chứ? - Tiểu Băng lạ lẫm
-Vì hắn rõ ràng là Nhật Tú, là người tớ đã gặp đêm sinh nhật
-Vậy ra.. tớ không nhìn lộn?
-Phải - Hoa Tiên gật đầu xác nhận. Tiểu Băng thấy ngẩn ngơ
-Vậy hắn là ai? Nhật Hạ hay Nhật Tú?
Nhật Hạ hay Nhật Tú? Hoa Tiên cũng tự hỏi lòng và không sao tìm ra câu trả lời chính xác. Cô chỉ tự nhủ lòng, bằng mọi khả năng, tài năng của 1 luật sư, cô sẽ tìm ra đáp án.
Rời công ty trở về nhà, Nhật Hạ thấy bực trong lòng lắm. không phải vì bản hợp đồng thất bại hay vì ông khách quá khó khăn, mà vì 1 cô gái, vì Tiểu Băng
Cô gái kỳ lạ ấy, sao cứ như cố tình theo ám ảnh anh. Cứ xuất hiện vào những lúc bất ngờ làm rối tung đầu óc, để 1 kẻ điềm tĩnh như anh phải trở nên mụ mẫm, ngu khờ
Tại sao và tại cái gì khiến anh nghĩ đến cổ Ở trường, ở công ty có bao giờ anh để ý đến ai đâu? Tất cả con gái với anh đều được lọc nên bằng đá không xúc cảm. Vậy mà lần này trái tim anh lại bồi hồi. Bồi hồi trước 1 người con gái đã xúc phạm, đã làm quê anh trước mọi người ư? không, Nhật Hạ cho đó là điều không tin nổi
Anh đã ngỡ người mình căm ghét nhất là cộ Nhưng căm ghét sao anh lại hay trông gặp cô như vậy? Dù chỉ là chiếc bóng thoáng qua ngoài khung cửa kiếng, anh cũng chờ cũng đợi
Nhưng dù cho có đợi chờ, thương yêu hay thù hận anh cũng phải cố xua đuổi cô ra khỏi trái tim mình trước khi đẩy cửa bước vào nhà. Ba đã cấm anh giao du dù chỉ là tình bè bạn thông thường. Mà anh thì... chưa bao giờ cãi ý ba và biết làm cho ba buồn cả.
-Ba à, má, con về rồi đây! - Vuốt mặt cho mọi vướng bận ở lại bên ngoài, tay đẩy cửa, Nhật Hạ gọi vang vang, chờ 1 tiếng mắng yêu của mẹ.
Nhưng lạ chưa kìa, nhà cửa trống trơn vắng lặng. Con ki nằm buồn bã dưới chân bàn, thấy anh cũng không thèm đứng dậy nựng, đuôi ngoắt qua ngoắt lại
-Ba má đâu kìa? - Nhật Hạ ngồi xuống vuốt đầu con chó - Sao nhà cửa vắng tanh vậy?
Con chó không biết có hiểu lời anh, chỉ thấy nó lè lưỡi liếm tay anh rồi lười biếng ưỡn dài thân hình vốn đã dài. Bực mình, Nhật Hạ cốc nhẹ lên đầu nó rồi bước ra sau
Lặng ngắt, tẻ lạnh. Vừa cởi áo, Nhật Hạ bước đến mở lồng bàn. Trống không! Cơm chưa nấu, bó rau, con cá còn bỏ nằm chỏng queo trên mặt đất
Có chuyện gì? Tự nhiên Nhật Hạ nghe hốt hoảng. Linh tính như báo chuyện chẳng lành, anh chạy nhanh đến phòng cha mẹ. Chưa kịp đẩy cửa bước vào đã nghe giọng cha vang lên khàn đục
-Có đúng là hắn không? Hay lại trông gà hoá cuốc như bao nhiêu lần khác?
Trên giường, qua kẽ hở của cánh cửa. Nhật Hạ nhìn thấy gương mặt mẹ như cằn cỗi, khắc khổ già đi hơn 5 tuổi
-không trông gà hoá cuốc đâu, rõ ràng là hắn - Rồi giọng bà sợ sệt - Mình tính sao đây?
-Bình tĩnh - Bàn tay ông nhẹ đặt lên vai bà an ủi - Lúc nãy em bảo là hắn chưa nhận ra em mà
- Đúng là chưa, nhưng em sợ.
-Sợ gì? - Ông cười vẻ lạc quan - Thành phố mấy triệu dân, làm sao hắn tìm được chúng ta mà em sợ.
-Nhưng... sao em linh tính... chuyện hắn trở về lần này có liên quan đến tờ di chúc
Tờ di chúc? Nhật Hạ thoáng giật mình, nhưng anh bình tâm nghe tiếp giọng cha
-Em lại lẩn thẩn nữa rồi. 2 chuyện tách đôi riêng biệt, sao lại nhập chung rồi lo chứ? Thôi.. xuống lo cơm nước, trưa rồi con nó cũng sắp về...
-Nhưng... - Bà vẫn bâng khuâng
Ông trấn an
-Không sao đâu, em đừng lọ Chuyện cũng quá lâu rồi, nhớ làm gì, hãy quên đi
-Vâng - Bà nhắm mắt lại như muốn tất cả dĩ vãng chìm vào bóng tối rồi lừ đừ đứng dậy
Lờ như mới về đến nhà, Nhật Hạ vòng ra ngồi bên con chó
-À, làm biếng hả, thấy tao về sao mày không mừng chứ? - Rồi như mới nhìn thấy bà, anh vui vẻ - Má, cơm chín chưa? Con đói quá trời
-Tắm rửa đi - Bà thản nhiên mà giọng vẫn buồn - Má sẽ nấu cho con gói mì
-Sao vậy? - Nhật Hạ vờ tiu nghỉu - Má không khỏe trong người hả?
không có tiếng trả lời, Nhật Hạ không vào quấy rầy bà, bởi anh biết tâm tư bà đang xáo trộn cũng như tâm tư anh đang xáo trộn. Đdầu óc cứ vang lên hoài câu hỏi: - Hắn là ai? Có liên quan gì đến tờ di chúc?
Kiên nhẫn, chờ đợi mãi, cuối cùng rồi Hoa Tiên cũng nhận được cái cô cần. Đó là địa chỉ nhà Nhật Tú
Tại sao cô lại phải quan tâm đến con người xa lạ đó? Tại sao bao nhiêu công việc ở phòng luật sư đều bị cô quẳng hết 1 bân. Hoa Tiên không hiểu, cô chỉ thấy trong máu mình rạo rực 1 chất men kỳ lạ, như trong vụ án Khôi Nguyên. Linh cảm cho cô biết đây là là 1 việc chẳng bình thường
2 ngày chầu chực trước công ty Thành Tiến, chờ anh để hỏi cho ra địa chỉ, thêm 1 ngày phục trước nhà Nhật Tú như 1 thám tử tư, Hoa Tiên vẫn không thấy nản chí. Hắn sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi
Qủa thật vậy, khi màn đêm vừa phủ, từ trong căn biệt thự màu trắng ấy, Nhật Tú như 1 ngôi sao trong làng điện ảnh, rất đẹp trai, thu hút trong bộ đồ da màu đen bóng, điệu nghệ leo lên chiếc Callidat mui trần màu trắng. không dựng mui lên, anh cho xe chạy từ từ ra cổng, tay còn cầm điếu xì gà
Rời chỗ nấp, Hoa Tiên cho xe chầm chậm đuổi theo anh. Mắt không rời mục tiêu, cô tự nghĩ về bản thân mình. Liệu cô có giống Tiểu Băng, nhìn gà hoá cuốc? Không đâu, cô tin vào đôi mắt của mình. Nhật Tú ngồi trên xe điệu nghệ và Nhật Hạ vội vã nhảy lên taxi là 1. Ngoại trừ họ là 2 anh em song sinh, cô không tin trên thế gian này lại có người giống nhau như vậy
Mải suy nghĩ, Hoa Tiên không hay suýt tí nữa mình đã gây tai nạn. Đến khi chiếc xe bị va mạnh và vật gì, cô mới hoàn hồn chợt tỉnh, đạp thắng xe. Thật gấp nhưng cũng làm bể mất đèn đuôi xe trước mặt mình. Hốt hoảng, cô bước nhanh xuống xe, nhận lỗi
-Xin lỗi, tôi.. tôi sẽ đền cho ông. Bao nhiêu...
-không cần lỗi phải đâu, chỗ quen biết cả mà - Giọng kẻ bị nạn vang lên ồm ồm kèm theo tràng cười thoải mái - Nghĩ gì mà quên mất đất trời vậy cô em? Hả? không nhận ra anh sao? Vô tình dữ vậy?
1 gương mặt lạ nhưng giọng nói rất quen. Hoa Tiên nhíu mày cố nhớ xem mình đã gặp hắn ở đâu. Nhưng... cô làm gì có dịp làm quen 1 tên côn đồ như hắn?
Phải, gọi là côn đồ quả không ngoa khi trên người hắn là bộ đồ jean ôm người đến mức phải thẹn thùng, lại phô ra bộ ngực đầy lông, trên tay xăm các hình thú kỳ quái. Khuất sau chiếc túi da đeo lủng lẳng bên hông là con dao găm ngọn liễu
Chớ có dại dột gây với hắn, Hoa Tiên tự dặn mình rồi cất giọng ôn hoà
-Xin lỗi, tôi không nhớ đã gặp ông ở đâu. Nhưng tôi đang vội, xin ông nói mau mức hư hại để tôi còn thanh toán
-Vậy sao? - Hắn ghé sát mặt cô rồi cười ha hả - Muốn đền rồi dông cho lẹ phải không? Chuyện đâu đơn giản vậy cô luật sư nho nhỏ?
Luật sử Hoa Tiên tái mặt đảo mắt nhìn quanh cầu cứu. Hắn đã biết đích xác nghề cổ Liệu hắn có phải là 1 trong những thủ phạm bị cô dùng chân lý đưa vào song sắt? Và... hắn đến tìm cô để trả thù?
-Vậy chứ ông muốn gì? - Hoa Tiên nghe giọng của mình lạc hẳn đi
-Muốn mượn cô em vài phút, vào dancing làm bạn nhẩy với anh - Giọng hắn rất quen, đầu giễu cợt, nhưng Hoa Tiên không nhớ nổi
-Sao? - Hắn như sốt ruột - 1 tiếng đồng hồ để bù cái tội làm bể đèn của anh hay còn chê mắc hay sao?
1 bàn tay cho vào túi tìm con dao. Hoa Tiên quyết định nhanh
- Được, nhưng tôi nói trước chỉ khiêu vũ chứ...
-Chứ sao?
1 bên mày hắn nhướng lên. Hoa Tiên thấy thật quen... Nhưng là ai? Chưa kịp trả lời cô đã thấy mình bị hắn cặp tay lôi đi tình tứ như 1 cặp tình nhân
Thôi được, cô đánh liều theo hắn, dù sao vào dancing cũng đông người hơn, chắc hắn không dám giở trò càn quấy
-Anh Hai
- Dạ chào anh Hai
Sự khúm núm sợ hãi của các cô tiếp viên, bà chủ và các gã bồi bàn đã khiến Hoa Tiên tin điều mình nghĩ. Hắn đúng thật là tay côn đồ, tay anh chị tự cai quản các nhà hàng. Cô từ tốn ngồi đối diện với hắn qua chiếc bàn mêca
-Uống gì em? - Giọng hắn dịu dàng như thể cô là người yêu của hắn
-Cô ca - Hoa Tiên đáp đại rồi đảo mắt nhìn quanh quan sát. Bất chợt mắt cô như bị đóng đinh vào 1 điểm
Rủi ro hay may mắn khi bỗng dưng cô nhìn thấy Nhật Tú lẫn lộn giữa đám người. Tay ôm 1 cô gái đẹp, anh biểu diễn cho mọi người xem đôi chân điêu luyện của mình
-Em nhìn gì vậy? - Hắn tò mò quay đầu dõi theo hướng mắt của cô - Chưa từng thấy người ta khiêu vũ sao mà nhìn trân trối vậy em? Chúng ta ra sân làm 1 bài nhé?
Như cỗ máy, Hoa Tiên để mặc hắn dìu mình vào giữa dòng người. Tâm tư lửng lơ cô dường như nhận ra, Nhật Tú không phải là Nhật Ha.
-Anh Hai đi chơi hả? - Đang lơ mơ nghĩ, Hoa Tiên chợt giật bắn người khi nghe giọng Nhật Tú vang lên sát 1 bên
-Ờ, chú mày cũng đi chơi hả? - Gã anh Hai đáp với vẻ bề trên - Sao, có em nào ngon, bắn cho anh Hai...
-Thôi đi - Nhật Tú cười, mắt ngó Hoa Tiên chăm chú - Anh Hai khéo ngạo đàn em. Nàng của anh ăn đứt dancing rồi
-Vậy đổi đi - Chưa dứt lời Hoa Tiên đã thấy lưng mình bị đẩy mạnh về phía trước. Chới với, cô té chúi vào người Nhật Tú trong tràng cười tán thưởng của đám con trai
-Cô có sao không? - Giọng Nhật Tú nhẹ nhàng - Để tôi dìu cô bản slow này nhé?
Tỉnh hồn, Hoa Tiên trừng mắt ngó gã anh Hai, nhưng hắn đã xa khỏi tầm quan sát của cộ Nơi góc dancing vàng, hắn cúi hôn cô gái của Nhật Tú như điên dại
Mình sa vào cuộc phiêu lưu gì đây? Hoa Tiên ngơ ngẩn hỏi. Sao lại tình cờ như được xếp đặt. Tại sao cô theo dõi Nhật Tú rồi đụng xe với gã anh Hai? Hắn có biết không? Sao như chơi trò mèo vờn chuột vậy?
-Cô là Hoa Tiên? - Bản nhạc dạo được 1 đoạn khá lâu, Nhật Tú mới từ tốn hỏi - Là luật sư nổi tiếng hiện thời Vũ Hoa Tiên?
-Phải - Hoa Tiên chơm chớp mắt. Thật ra ai đang theo dõi ai đây? Cô chưa kịp biết gì, hắn đã rành cô từ kẽ tóc
-Hân hạnh, hân hạnh lắm - Nhật Tú tươi nét mặt - Nghe danh từ lâu nay mới biết mặt. Quả ngoài sức tưởng tượng của tôi. Hoa Tiên cô không những tài giỏi mà còn xinh đẹp nữa
-Anh quá khen - Hoa Tiên nghe cánh mũi phập phồng trong nỗi tự hào. Bỗng dưng cô có cảm tình cùng Nhật Tú
-Thật đó - Nhật Tú thật thà, chẳng những tôi mà tất cả anh em trong khoa luật, ai cũng mến mộ cộ Thiệt vụ án ấy, nếu lọt vào tay tôi, tôi chưa chắc tìm ra sự thật
-Anh cũng là luật sư à? - Hoa Tiên hỏi trong niềm thích thú bất ngờ
-Sắp thôi - Nhật Tú cười như thẹn - Chẳng dấu gì cô tôi là sinh viên năm cuối trường luật Boston - Thấy cô không hiểu, anh nói thêm - Tôi là 1 Việt Kiều
-À! - Hoa Tiên chơm chớp mắt ngưỡng mộ - Học luật ở Boston, chắc là hay lắm
-Cũng thường thôi - Nhật Tú đỏ mặt trước sự ngưỡng mộ của Hoa Tiên - Làm sao mà bì cùng cô được
-Anh về chơi hay là... - Hoa Tiên cảm thấy thoải mái hơn
-Tôi theo ba về nước giải quyết 1 số vấn đề cá nhân. À.. - Anh nói như khoe
-Ba tôi chắc cô cũng biết. Ông là tác giả quyển: "Nhân Quyền"
-Ồ! Lại thêm 1 bất ngờ, Hoa Tiên thích thú - Tôi không ngờ mình lại hân hạnh và may mắn dường này
-Cô quá khen thôi - Nhật Tú cười nhẹ để Hoa Tiên chợt nhận ra anh thu hút biết bao - Nếu không có gì trở ngại, tôi muốn mời cô trưa mai đến nhà dùng bữa. Ba tôi rất mong được nói chuyện với các luật sư trẻ và tài giỏi như cô
-Chỉ sợ làm phiền.. khách sáo
Nhật Tú cướp ngang lời
- Đừng nói vậy, mời được luật sư nổi tiếng về nhà là hạnh phúc của tôi. Xin cho tôi cơ hội được học hỏi thêm
Nhìn sâu vào mắt anh, Hoa Tiên không nhận ra nét giả trá nào. 1 cái gì thôi thúc trong tim khiến cô gật đầu không suy nghĩ và cũng không hay sau 1 lùm cây, đôi mắt gã anh Hai như loé lên những tia lửa hài lòng
-Chờ tôi 1 phút nhé Hoa Tiên - Nhật Tú cười lịch thiệp rồi nhẹ đặt tay lên nút chuông điện nằm khuất sau góc cột. 1 tiếng kinh koong lảnh lót vang lên thật vui tai, Hoa Tiên nhìn thấy cánh cửa màu trắng từ từ mở. 1 bà vú già lễ phép bước ra
-Cậu chủ mới về, chào cô
- Dạ chào bà - Hoa Tiên gật đầu chào lễ phép. Mắt như bị hút vào đám cây kiểng quý đặt song song thành lối khắp hoa viên. Thoảng trong mùi Hoàng Lan dìu dịu là tiếng sơn ca hót véo von, hoà lẫn tiếng suối nhân tạo chảy róc rách mơ hồ lãng mạn
- Đẹp quá - Hoa Tiên không nén được lời thán phục khi bước hẳn vào nhà - Cứ như 1 góc thiên nhiên thu nhỏ.
-Ba tôi thích sưu tầm cây, cá và chim kiểng - Nhật Tú ôn tồn dắt cô đi trên hàng sỏi trắng được kết thành nhiều hình thù đẹp mắt - 1 lát dùng cơm xong, tôi sẽ giới thiệu cùng cô bộ sưu tập của ông. Còn bây giờ, mời cô vào nhà, ba tôi hẳng đang nóng lòng chờ
-Vâng - Hoa Tiên rụt rè trút bỏ đôi giầy trước thềm nhà trước khi bước vào đại sảnh
Như 1 cung điện nguy nga, đó là nhận xét đầu tiên của Hoa Tiên khi mới đặt chân vào. Toàn là cổ vật quý giá. Căn nhà này có giá trị tầm cỡ quốc gia, viện bảo tàng. Cô nhìn trân trối vào cặp ngà voi to tướng
-Ngồi đi cháu!
Cô giật mình quay đầu lại, nhận ra chủ nhân đang ngồi nơi ghế
- Dạ chào bác
-Chào cháu! - Ông niềm nở đứng lên khỏi ghế. 1 chiếc ghế mun được trạm trổ tinh vi, hết như ghế vua ngồi. Hoa Tiên lại bị chiếc ghế thu mất hồn vía
-Ngồi đi Hoa Tiên - Đến lượt Nhật Tú nhắc khẽ cộ Tỉnh hồn, cô nhè nhẹ ngồi xuống chiếc cẩm đôn, hồn như lơ lửng, như đang lạc vào 1 thâm cung, 1 truyền thuyết cổ quái nào
Quả thật vậy, không khí của gian nhà rất lạ. Ngoài cái tẻ lạnh, ẩm mốc, nó còn kèm theo vẻ âm u thần bí. Dù ngoài cánh cửa kia vài thước là đường phố nhộn nhịp, ồn ào. Hoa Tiên có cảm giác căn nhà này không có hơi người. Nó dường như bị bỏ hoang hàng mấy chục năm rồi
-Hoa Tiên, uống nước đi cháu. - Giọng người đàn ông ồm ồm, kèm theo mùi thơm đặc biệt từ tách trà bốc lên thơm lừng đã làm Hoa Tiên giật mình chợt tỉnh. Như 1 cái máy, cô nâng ly trà lên môi nhè nhẹ nhấp rồi kêu lên thích thú
-Ồ, trà ngon quá
-Phải, thứ trà trảm mã này ba tôi phải lặn lội đến tận vùng cao nguyên của Trung Quốc mới mua được đó - Nhật Tú nói như khoe
-Trảm mã trà? - Ngụm nước trà trong miệng đổ ngược trở lại tách trà. 2 mắt Hoa Tiên trợn ngược - Có phải thứ trà theo truyền thuyết của vua chúa Trung Quốc ngày xưa?
-Phải rồi - Ông gật gù thưởng thức hương vị trà đậm đặc. Đôi mắt lim dim sau cặp kính gọng vàng
Trời ơi, ghê sợ quá. Hoa Tiên đặt nhanh tách trà trên tay trở xuống bàn, màu vàng sánh của trà đối với cô như không còn đẹp nữa, mà dường như nó đã biến màu. Màu máu của những chú ngựa đáng thương đã ăn vào bụng những đọt trà non
Hoa Tiên vẫn chưa quên, ngày còn nhỏ cô vẫn nghe nội kể về sự tích 1 loại ngựa. Những chú ngựa ngây thơ được dắt lên đồi trà ăn những đọt trà non, rồi bị chém chết khi trà chưa kịp tiêu hoá hết. Phần trà còn sót lại trong bao tử, sau khi được chế biến sẽ có 1 hương vị thơm ngon khác thường. Món trà đó, chỉ dành cho vua quan thời phong kiến
Vậy mà... Giờ đây trước mắt cô là 1 tách trà trảm mã. Và gã đàn ông kia cứ thản nhiên, thản nhiên uống từng ngụm 1
-Hoa Tiên, cô sao vậy?
Nhận ra vẻ khác thường trên mặt Hoa Tiên, Nhật Tú quan tâm hỏi - Cô bị mệt à?
-Ồ không, nhưng mà phải - Hoa Tiên lắc đầu rồi lại gật đầu - Tôi cảm thấy bị choáng. Dường như không khí ở đây ngột ngạt quá
-Vậy chúng ta mời cô sang phòng khách đi con - Ông Tâm vui vẻ đứng lên. Thật kỳ lạ theo tuổi tác, theo vóc dáng, năm nay ông đã quá năm mươi, vậy mà tác phong của ông nhanh nhẹn chẳng khác thanh niên mấy? Hoa Tiên nghi hoặc
Phòng khách, đúng là dễ thở hơn với lối trang trí tân thời. Hoa Tiên nghe nhẹ cả người khi cánh cửa mở rộng ra. Ở đây, cô cảm thấy dễ chịu, gần guĩ hơn bởi những vật dụng đời thường như ghế salon. Dàn máy CD và ánh sáng chan hoà. Cô mỉm cười khen thật lòng
-Bác Tâm quả là người có khiếu về trang trí. Chỉ cách 1 tấm tường thôi mà cháu ngỡ mình vừa bước từ thế kỷ này sang thế kỷ khác
-Nếu Hoa Tiên thật bụng khen thì ba tôi ưng bụng lắm - Nhật Tú vừa pha xong cà phê, anh đặt nó xuống trước mặt Hoa Tiên cười tiết lộ - Cả 1 đời ông ấy sưu tầm cảm giác cổ và tân
-Ồ, thật vậy ư? - Đôi mày Hoa Tiên nhương nhướng - Quả là 1 đề tài thú vị.
-Cái thằng - Ông tặc lưỡi trách con rồi hào hứng nói - Say mê thôi, còn thành công hay chưa, tôi không dám nói
-Thành công chứ? - Hoa Tiên gật đầu chắc chắn nhớ lại cảm giác của mình - Thú thật với bác, lúc nãy ngồi bên kia tim cháu cứ phập phồng, cả người rờn rợn, nhất là lúc bác cho cháu uống trà trảm mã
-Ồ! - Ông bỗng bật cười lớn - Vậy mà cháu cũng tin ư? Nhật Tú bà thành công thật rồi. - Ngưng 1 chút trước vẻ mặt ngơ ngác của Hoa Tiên, ông nói thêm - Đùa cháu chơi, chứ trà ấy làm gì còn?
Đôi môi Nhật Tú mấp máy như muốn nói, nhưng ông đã chặn trước lời anh
-Hoa Tiên à, cháu nhận xét về bác thế nào?
Thế nào ư? Hoa Tiên nhíu mày... Trước mặt cô hiện thời, ông sao bình dị, hoà đồng lạ.
-Sao mà lâu vậy cháu?
Ông hiền từ nhắc khẽ cộ Hoa Tiên nói ngày ý nghĩ vừa chợt đến
-Bác quả là 1 nhân tài thật sự Chẳng những là nhà luật học tầm cỡ, bác còn là 1 thiết kế gia tài ba nữa. Cháu thật hân hạnh làm quen với 1 người như bác
-Hân hạnh hay tai hoa. cũng chưa biết - Tự dưng sống lưng Hoa Tiên nghe lạnh trước câu nửa đùa nửa thật của ông. May mà Nhật Tú kịp thời giải thích
-Chả là ba tôi muốn nhờ cô cãi giùm 1 vụ. không biết cô có nhận lời không?
Thì ra là như vậy! Hoa Tiên lại thở ra, cô vui vẻ.
-Nếu trong khả năng thì cháu sẽ nhận lời. Nhưng... - Cô bỗng ngập ngừng - Với khả năng của bác, cần gì phải mướn luật sư?
Nhật Tú lại thay cha trả lời
-Vì ba tôi bảo: Chỉ có cô, phải chỉ có tài năng đặc biệt của cô, mới đủ khả năng phá vụ án lớn này
Vụ án lớn? Trong tim Hoa Tiên đập mạnh. không phải sợ mà là nôn nao hồi hộp. Tính cô xưa nay là thế, thích phiêu lưu mạo hiểm vào những vụ khó khăn nguy hiểm
-Vậy, bác có thể cho cháu biết sự tình diễn biến câu chuyện được không?
- Đừng nông nóng thế cháu - Ông mỉm cười nhã nhặn - Chỉ cần cháu trả lời ta là có nhận lời không?
-Có! - Hoa Tiên không hiểu sao mình lại gật đầu. Và cái gật đầu đó sẽ đưa cô đến đâu? Sao suốt bữa cơm trí óc cô cứ chập chờn ba chữ: - Tờ di chúc
Còn Nhật Tú, anh là ai? Có phải Nhật Hạ không? Đề tài đó sao cô bỗng quên đi mất. Tự bao giờ cô thấy anh gần guĩ, thật thà và.. từ trái tim cô 1 tình cảm nhẹ len vào
-Ba à, tại sao ba lại nói dối? - Nhật Tú hỏi ông Tâm khi Hoa Tiên vừa ra khỏi cửa - Rõ ràng là trảm mã trà mà ba lại bảo là...
-Nhật Tú - Ông cắt ngang lời con chẳng bằng lòng - Ba đã dạy con bao nhiêu lần, thuật đắc nhân tâm, sao con không nhớ chứ?
- Đắc nhân tâm? - Nhật Tú nhíu mày - Nhưng ở đây...
-Thiệt - Ông chặc lưỡi nói như than - Ba không biết bao giờ con mới chịu trưởng thành chọ Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà cứ như con nít. Thật thà như con vậy thì sao trở thành luật sư tài giỏi được
-Luật sư tài giỏi?
-Phải, bao nhiêu lần ba dạy con. Muốn trở thành 1 luật sự giỏi, ngoài miệng lưỡi, con cần phải có 1 đầu óc nhanh nhẹn nữa
-Vâng, thưa ba - Nhật Tú như không còn nhịn nổi, anh cãi lại - Nhưng ba cũng nên hiểu, nhanh nhẹn khác với mưu mẹo xảo trá
-Nhật Tú - Ông kêu lên giận dữ - Con dám trả lời ba?
- Dạ thưa ba con không dám - Nhật Tú cúi đầu - Nhưng con cũng cần cho ba biết, ba đã lầm. Ngoài trí tuệ, luật pháp, người luật sư còn cần có 1 trái tim 1 lương tâm chân chính làm mục tiêu trong cuộc đời mình. Con không muốn trở thành 1 luật sư mà cả đời nô lệ thân chủ vì những đồng tiền dơ mà họ đã quăng ra
-Nhật Tú... - Ông như giận run người. Nhật Tú bưng 1 tách trà đến gần bên ông dịu giọng
-Con xin lỗi, vì đã làm ba nổi giận. Nhưng...
-Thôi, đừng nhắc đến chuyện này nữa - Uống xong ngụm trà của anh, cơn nóng như tan biến, ông hạ giọng - Theo con thì Hoa Tiên có đáng tin không?
-Về phương diện nà? - Nhật Tú ngồi xuống cạnh ông, như hối hận về hành động lớn tiếng của mình, anh dùng tay xoa bóp cho ông - Tài năng hay tài chính?
- Đạo đức - Ông buông gọn - Ba muốn hỏi về đạo đức, về lương tâm nghề nghiệp của cô ta
-Về phương diện này ba có thể yên tâm - Mắt Nhật Tú sáng long lanh vẻ tự hào - 1 người bạn của con từng làm việc chung với cô ấy cho biết. Hoa Tiên thà chết không bán rẻ lương tâm, bán rẻ mục tiêu lý tưởng của mình
-Thế mục tiêu lý tưởng của cô ấy là gì? Tiền, đia. vị hay...
- Đều không phải - Nhật Tú cắt ngang lời cha - Cô ấy làm luật sư vì 2 chữ thanh thiên
-Trời xanh ư?
Đôi mày ông thoáng cau nhưng Nhật Tú không để ý. Anh gật đầu
-Vâng, cô ấy đặt tên cho văn phòng luật sự của mình là Thiên Thanh. không chỉ đi noi gương, học tập Bao Công về tài năng, đức độ mà còn tin tưởng vào 1 chân lý khác. Trời cao có mắt, cái thiện bao giờ cũng thắng
-Con có vẻ như rành cô ta lắm
Ông chợt nhìn con vẻ quan tâm. Nhật Tú bối rối, anh bẽn lẽn đưa tia mắt nhìn lên trời
-Bạn con mới rành cô tạ Hắn đã kể không ngớt 2 đêm liền về cô ta trước ngày về nước
-Hắn có phải kẻ đã cùng ngồi chung chuyến bay về Việt Nam với ta không?
- Dạ phải - Nhật Tú gật đầu rồi nói thêm khi nhìn thấy ánh mắt như nghi hoặc của cha - Con quen hắn cũng lâu rồi. Hắn bảo được cử sang tu nghiệp luật sự Con và hắn học chung khoa tâm lý gần năm rưỡi
-Liệu hắn có đáng tin không? - Ông như chưa an tâm lắm
- Đáng tin. Nhưng... - Nhật Tú ngạc nhiên - Cha con ta có gì mờ ám mà sợ chứ?
-À không - Ông như giật mình, chớp mắt nói nhanh - Ý ba nói là liệu có đáng tin hắn là người đàng hoàng không? Ba sợ hắn rủ rê con làm chuyện xấu thôi
-không đâu - Nhật Tú tin vào lời giải thích của cha, anh cười vui vẻ rồi như chợt nhớ - Mà con thật chẳng hiểu ba, chuyện đơn giản tự dưng sao ba làm cho rắc rối
-Là sao? - Ông không hiểu
-Là... bao nhiêu năm nay cha con ta thừa hưởng phần gia tài của ông nội, có gặp rắc rối gì đâu mà ba tính nhờ luật sư giành chủ quyền chứ? Lại bỏ bao thời gian, công sức như vậy
-Sai - Ông đưa 1 ngón tay lên - Lần này trở về Việt Nam ba không những giành chủ quyền phần tài sản ấy, mà ba còn giành cho con 1 người mẹ nữa
-Mẹ! - Nhật Tú như nhảy lên khỏi ghế. Mẹ nào? Chẳng phải mẹ đã chết sao?
-Nhưng thật không ngờ, khi tình cờ gặp lại người xưa, trái tim ba lại như trào lên bao kỷ niệm. Ba nhất định không thua hắn. Ba sẽ giành cho con không chỉ có mẹ thôi, mà còn giành cho con 1 người anh trai nữa
Đôi mắt ông lóe sáng lửa hận thù, 2 hàm răng nghiến chặt như muốn ăn tươi nuốt sống 1 kẻ thù vô hình nào đó thật ghê sợ.
Gần guĩ với cha hai mươi mấy năm, chưa 1 lần Nhật Tú nhìn thấy cha bị kích động như vậy. Vuốt nhẹ ngực ông, anh hoang mang nghĩ đến mẹ mình và người anh trai nào đã hai mươi mấy năm dài thất lạc
Mẹ sẽ ra sao? Hẳn là hiền từ nhân hậu lắm. Nhận ra anh, mẹ chắc sẽ mừng, sẽ ôm anh vào lòng mà khóc. Ôi cảm giác đó ra sao? Trái tim anh mềm đi trong cảm giác. Nhắm mắt lại, Nhật Tú nhìn thấy anh của mình. Thật lạ, sao anh lại giống em như vậy? Tự cười mình khéo nghĩ vẩn vơ, Nhật Tú nghe lòng ngập hạnh phúc. Dường như anh sắp được đối diện với những tình thương ruột thịt rồi.
Nợ Tình Nợ Tình - Hạ Thu