Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Sherrilyn Kenyon
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 754 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:16:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
Chỉ mới hơn năm giờ mà bóng chiều đã chập choạng Amanda dừng trước nhà Kyrian. Cô đỗ chiếc xe Taurus xanh đậm ngay trước cửa nhà, bước đến cửa lớn, gõ mạnh.
Cô hy vọng Nick sẽ ra mở cửa, nhưng đáp lại, cánh cửa tự động mở ra, để lộ một không gian trống trải hoàn toàn.
Cô cau mày bước vào trong.
Ngay lập tức cánh cửa đóng dập lại sau lưng, cô giật mình đánh thót. Giờ nghĩ lại, lúc nãy tình trạng cánh cổng trước hình như cũng giống hệt. Chỉ là lúc đó cô nghĩ Kyrian trông thấy xe cô trên màn hình camera nên đã mở cửa để cô khỏi tốn công đột nhập.
Nhưng giờ thì cô không còn dám chắc điều đó nữa.
Tim cô như bị ai dùng búa giáng mạnh xuống, xung quanh vẫn không một bóng người. Căn nhà lặng lẽ hoàng toàn trống rỗng.
“Xin chào?” Cô lên tiếng gọi, bước vào trong sảnh. “Nick? Kyrian?”
“Ra mi là Amanda Devereaux.”
Cô sững người nghe thấy tiếng nói vọng ra từ phòng khách. Đó là một giọng nói đầy thâm hiểm và khiêu khích, bằng một thứ ngữ âm kỳ lạ cô chưa từng nghe thấy. Giọng nói sang sảng khiến cô nhớ đến tiếng sét vang rền.
Ngay lập tức, trong lòng cô dấy lên nỗi khiếp sợ có thể là bọn Daimon nhưng khi đôi mắt đã quen dần với bóng tối, cô nhận ra tiếng nói phát ra từ một người đàn ông tuyệt đẹp đang ngồi trên sofa. Anh thoải mái dựa lưng trên ghế, chân gác lên thành, tay đặt sau đầu, ngửa mặt quan sát cô trong bóng đêm.
Cởi trần và chân trần, cái quần da bó sát khiến anh càng thêm gợi cảm. Mái tóc dài, xanh rêu, và một hình xăm cách điệu tựa như một con chim chễm chệ trên vai trái, với chiếc đuôi cong rũ xuống bắp tay. Da anh cũng vàng óng như da Kyrian, sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng quấn quanh cổ như càng nổi bật hơn trên làn da tuyệt đẹp đó.
“Còn anh là?” cô hỏi dò.
“Acheron Parthenopaeus,” anh nói bằng giọng dứt khoát, trầm ổn. “Rất hân hạnh được gặp cô.” Trong lời nói không có chút ấm áp cũng không có chút cảm xúc nào.
Được rồi, anh ta không phải Yola. Nhưng cả hai đều đầu tóc xanh rờn.
Người đàn ông trên ghế tuy vẻ ngoài chỉ hơn hai mươi nhưng từ anh ta tỏa ra cái cảm giác già dặn hơn thế. Như thể anh ta trở về từ địa ngục và bắt đầu cuộc hành trình bất tử một cách khôn ngoan hơn.
Ngay cả khi đang nằm ườn trên ghế, từ anh vẫn toát ra khí thế áp đảo khiến cô rùng mình ớn lạnh. Có điều gì đó từ Acheron thật sự rất đáng sợ, nhưng cô không thể chỉ rõ đó là điều gì. Chỉ là anh khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Vậy ra anh là Acheron nổi tiếng đó sao.”
Nụ cười nở rộng trên khuôn mặt điển trai. “Là chúa tể và ông chủ của những kẻ đáng sợ thích lang thang trong đêm.”
“Thật vậy chứ?”
Anh thờ ơ nhún vai. “Cũng không hẳn. Chỉ là tôi có hơi chút may mắn hơn mà thôi.”
Cô bật cười lo âu.
Anh đứng thẳng người, tiến về phía cô, như một con thú săn mồi. Khi anh bước đến gần, sự tồn tại của anh, kích thước tuyệt đối của anh khiến cô choáng ngợp.
Với chiều cao tối thiểu hai mét mốt, áp lực anh tạo cực kỳ mạnh mẽ.
“Ôi trời,” cô đưa tay lên ôm cổ nhìn anh hoảng sợ. “Bộ có luật bất thành văn là các anh nhất định đều phải là người khổng lồ mới được sao?”
Anh bật cười, để lộ mấy chiếc răng nanh. “Phải nói thế nào nhỉ? Artemis thích Kẻ Săn Đêm phải là những người cao to. Những gã thấp bé sẽ bị loại từ vòng gửi xe.”
Khi anh đứng trước mặt, cô mới nhìn rõ được đôi mắt anh.
Cô há hốc miệng kinh ngạc. Không giống mắt Kyrian, mắt anh lấp lánh. Đó là từ chính xác để miêu tả đôi mắt đó. Cô thấy mắt anh liên tục chuyển từ màu xanh quang phổ sang màu bạc sáng choang. Như những cái bóng đèn huỳnh quang chuyển màu liên tục, những sắc màu cứ không ngừng thay đổi và gần như trộn lẫn vào nhau. Nó gợi lên hình ảnh mặt biển gợn sóng.
“Kinh khủng nhỉ?” anh hỏi khi nhận thấy ánh mắt cô dán chặt vào mắt mình.
“Bộ mắt anh lúc nào cũng phải thế à?”
Anh mím môi cười không trả lời mà chỉ lấy một cái kính mát màu xám tro từ trong túi ra đeo lên mặt. Bây giờ mắt anh đã bị che phủ hoàn toàn, cô mới để ý tới mấy vết sẹo trên cổ anh.
Nó trông giống như dấu một ngón tay cháy xém áp chặt lên cổ. Lạ, rất là kỳ lạ.
“Tại sao cô lại tới đây, con người bé nhỏ?” Acheron hỏi.
“Tôi muốn gặp Kyrian.”
“Cậu ấy không muốn gặp ai hết.”
“Nếu vậy,” cô đứng thẳng, hiên ngang đối diện với Kẻ Săn Đêm khổng lồ có thể dễ dàng hạ gục cô chỉ trong vòng một cái búng tay. “Chúng ta thường không biết được cái gì mới là tốt cho bản thân.”
Anh bật cười. ‘Rất đúng. Vậy ra cô nghĩ cô có thể cứu cậu ấy sao?”
“Anh nghi ngờ tôi sao?”
Anh nghiêng người như thầm đoán định dũng khí của cô, rồi bước vòng quanh cô dò xét. Khi anh bước ngang qua, cô thấy vết thương đang lành trên lưng anh. Nó chồng chéo và chằng chịt như một tấm bản đồ đường thủy. Nhưng điểm đặc biệt nhất là trông nó như một mô hình phức tạp nào đó, cho nên vết thương đó trông vừa có vẻ đẹp cuốn hút lại vừa có nét gì đó rất đáng sợ.
Chỉ nhìn vết thương đó, tim cô đã như thắt lại. Chắc hẳn anh ta đã phải đau đớn đến hàng giờ liền với vết thương như thế.
Cái nhìn của cô lướt về phía dưới, dừng lại ở những cơ bắp cuồn cuộn trên lưng, cô bắt gặp dấu hiệu của Artemis hệt như dấu hiệu trên vai Kyrian. Chỉ khác là dấu hiệu của Acheron nằm trên xương hông bên phải.
“Cô biết không,” anh nói bằng một giọng trầm thấp đến bất ngờ, “Tôi đã sống trên thế gian này hơn mười một ngàn năm rồi, quý nương.” Anh dừng lại, chồm tới thì thầm vào tai cô. “Tôi đã nhìn thấy rất nhiều chuyện cô không sao tưởng tượng nổi, vậy mà cô lại hỏi tôi có nghi ngờ cô không sao?”
Anh lui về sau một bước, quan sát biểu hiện trên mặt cô trước khi nói hết câu. “Quý nương, thậm chí tôi còn nghi ngờ đến cả không khí mà cô đang thở nữa kia.”
“Tôi không hiểu.”
Anh lờ đi sự bối rối của cô. “Cô muốn linh hồn của cậu ấy.”
“Sao chứ?” một cơn chấn động giáng mạnh xuống cô.
“Tôi có thể cảm nhận được cô, quý nương à. Trí não cô tràn ngập cảm xúc và sợ hãi: Cô có thể có cậu ấy chứ? Cậu ấy yêu cô không? Có thể vĩnh viễn yêu cô không? Cô có thật lòng yêu cậu ta không? Có cơ hội nào, cho dù là nhỏ nhất để hai người có thể ở bên nhau không? Hay cô chỉ đang tự lừa dối bản thân thôi?”
Cô rùng mình khi nghe anh lật trần những lo âu, nghi ngờ trong tim mình.
Anh dừng lại trước mặt cô, nâng cằm cô cho đến khi cô nhìn anh. Cô có thể cảm nhận anh đang thăm dò cô chỉ bằng cách nhìn vào mắt cô, nhưng cô không thể nhìn thấy đôi mắt đó. Tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là gương mặt của bản thân phản chiếu trên mặt kính.
Khi anh lên tiếng, giọng nói cứ như vang lên từ chính trái tim cô. “Câu hỏi khiến cô lo lắng nhất là làm sao có thể cứu được tính mạng anh mà không cần phải giết chết chị gài mình.”
“Làm sao anh biết được điều đó?”
Anh cười nhếch môi. “Quyền hạn của tôi là điều mà cô không bao giờ có thể tưởng tượng nổi đâu.”
“Vậy sao anh không giết chết Desiderius trước khi hắn làm hại Kyrian lần nữa?”
Anh buông tay khỏi cằm cô. “Tôi không thể.”
“Sao lại không?”
“Cũng như Kyrian không thể vậy. Tôi cũng không có linh hồn nên không thể chống lại hắn ta. Gã sẽ giết chết tôi, dùng chính nhược điểm trong quá khứ của tôi. Chỉ nghĩ đến việc gã có thể lợi dụng chuyện đó tôi đã thấy phát run.”
Cô ngẫm nghĩ lại những gì anh nói. Desiderius đã cố giết chết Kyrian theo đúng cái cách mà anh đã từng bị giết khi là một con người, nghĩa là, Acheron cũng đả phải chịu đựng một nổi đau nào đó kinh khủng hơn việc bị đóng đinh trên thánh giá.
Nhưng điều gì đã giết chết Kẻ Săn Đêm đáng sợ này?
Suy nghĩ lại tiếp nối suy nghĩ. “Làm thế nào mà Kẻ Săn Đêm có thể lấy lại được linh hồn?”
Anh dồn cô vào góc tường như một con sư tử dồn con mồi. Không khí xung quanh như đặc quánh vì sức mạnh của năng lượng huyền bí và năng lực siêu nhiên. “Linh hồn là những thứ kỳ lạ, quý nương à. Linh hồn chỉ có thể lấy lại bằng sự tự nguyện. Chỉ khi nào người chiếm giữ linh hồn nguyện ý giải phóng thì linh hồn mới được tự do.”
“Nghĩa là tôi cần phải triệu tập Artemis vì bà ta đang nắm giữ linh hồn của Kyrian?”
Anh bật cười trước suy nghĩ đó. “Bà ta sẽ ăn sống cô đó, cô gái nhỏ à.”
Cách anh nói khiến cô giận dữ. Có thể anh ta là Quý ngài khốn nạn nhưng cô tuyệt đối không phải là một đứa con nít. “Đừng có ra vẻ kẻ cả với tôi.”
“Oh, tôi không hề tỏ vẻ kẻ cả đâu. Tôi chỉ đang cảnh báo cô thôi. Cô không có khả năng chống lại các vị thần đâu. Bà ta là gió. Là nhân tình của vận mệnh của tất cả chúng tôi, và cả cô nữa, cô gái nhỏ à. Cô không là gì cả, cô chẳng qua cũng chỉ là một miếng thịt bé xíu mà bà ta chỉ nuốt một cái là tiêu ngay.”
“Cám ơn vì đã mô tả sống động thế,” cô đáp lời, bao tử quặn thắt khi nghĩ đến hình ảnh đó.
Anh nhếch môi. Nét khắc bạc trên mặt anh dịu lại. “Cô muốn cứu cậu ấy, đúng không?”
Một lần nữa, cô lại có cảm giác anh đang nghe trộm suy nghĩ của mình. “Tất nhiên rồi. Anh ấy là tất cả đối với tôi.”
Anh gật đầu. “Cô có một trái tim thánh thiện. Nên chắc là sẽ được thôi.”
Giờ thì quả thật là đáng sợ nha, nó còn đáng sợ hơn những chuyện anh vừa nói hoặc vừa làm. Có điều gì đó trong giọng nói của anh cho cô biết, cái ý tưởng mà anh sắp chia sẻ cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng đáng để thử một lần. “Cái gì có thể được?”
Acheron đi đến chỗ cái ba lô màu đen đặt trên bàn uống café hình cỗ quan tài. Anh cho tay vào trong, kéo ra một cái hộp gỗ màu đen chạm khắc tinh xảo. Phía trên có khắc chữ Hy Lạp cổ và những biểu tượng bằng bạc. “Cái cô đang tìm kiếm nằm ở trong này.”
Anh mở hộp, trên làn vải nhung đen là một chiếc huy chương màu đỏ rực. Cũng như màu mắt của Acheron, vật đó cũng sáng lấp lánh. Nhưng nó chỉ chuyển từ đỏ sang vàng rồi cam. Màu sắc cứ tủa ra từ ngay trung tâm của chiếc huy chương như thể một cơn gió xoáy.
“Đẹp quá,” cô hít thật sâu, ngập ngừng chạm vào nó.
Acheron vội ngăn cô lại. “Chạm vào nó là cô sẽ bị thiêu cháy như chạm vào hỏa ngục đó.”
Ngay lập tức cô buông tay. “Cái gì thế?”
“Linh hồn của Kyrian.”
Trái tim cô nhảy thốc một cái khi cô nghe giọng nói đều đều vô cảm đó. Cô nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào cái huy chương.
Có thể nào vật này lại chính là linh hồn của anh?
Không đâu, không thể nào. “Anh gạt tôi thôi đúng không?”.
“Tôi không bao giờ nói dối.” Acheron trả lời ngắn gọn. “Không cần phải làm thế.”
Dù vậy, cô vẫn không tin được anh lại đang có thứ mà cô muốn nhất “Anh định làm gì với nó?”
“Tôi muốn nhờ cô trả nó cho Kyrian để cậu ấy có thể giết chết Desiderius.”
“Làm sao trả lại?”
Acheron cầm miếng huy chương lên, đặt nó trong lòng bàn tay và đóng hộp lại.
“Nó không đốt cháy anh sao?” cô hỏi.
Anh mỉm cười ranh mãnh. “Tôi đã nói rồi, quyền năng của tôi vượt xa tất cả những gì cô có thể tưởng tượng.”
“Vậy sao anh không tự mình trả lại cho Kyrian.”
“Bởi vì cậu ta không tin tôi, và, khác với cô, tôi cũng không có một trái tim thánh thiện hay đại loại thế.” Anh xoay chiếc huy chương trong tay, chú mục quan sát. “Chỉ có một cách duy nhất mới có thể trả lại linh hồn cho Kẻ Săn Đêm, Một trái tim thánh thiện và tràn đầy tình yêu, người đó phải nắm chặt cái huy chương trong tay trong khi Kẻ Săn Đêm tự tận tất cả sức mạnh siêu nhiên của anh ta. Chỉ khi phần con người quay trở lại, Kẻ Săn Đêm mới có thể có một cái chết bình thường.”
“Sao chứ?”
Anh nhìn cô, cho dù không thể thấy rõ đôi mắt anh, cô vẫn biết anh đang nhìn cô. “Cách duy nhất để trả lại linh hồn cho cậu ấy là buộc trái tim con người ngừng đập. Khi tim cậu ấy phát ra nhịp đập cuối cùng, chiếc huy chương này phải được đặt trở lại vào nơi linh hồn đã bị đánh mất. Khi đó linh hồn sẽ từ bỏ chiếc huy chương để nhập vào cơ thể.”
Đầu cô quay cuồng khi cô cố sắp xếp lại những lời anh nói. “Tôi không hiểu. Làm sao có thể khiến tim anh ấy ngừng đập được?”
“Cô có thể hút cạn năng lượng Kẻ Săn Đêm và rồi đâm thẳng vào tim cậu ta.”
Cô bước lùi về sau, tâm trí quay cuồng. “Không! Làm thế anh ấy sẽ bốc hơi như bọn Daimon. Anh đang muốn dụ tôi giết anh ấy, đúng không?”
“Không,” anh nghiêm túc nói. “Kẻ Săn Đêm cũng như con cái của tôi vậy và tôi chẳng thà trở thành một Chiếc bóng còn hơn là để bất cứ ai trong số họ bị tổn thương. Cô hỏi tôi làm thế nào để trả lại linh hồn cho cậu ấy và tôi đã trả lời. Nếu muốn cậu ấy tự do, cô phải hút cạn năng lượng và giết chết cậu ấy.”
Không để cô có thể nói thêm lời nào nữa, Acheron nắm lấy tay cô, đặt chiếc huy chương trong tay mình áp sát vào tay cô. Sức nóng tỏa ra quá mãnh liệt. Tay cô như thể đang nhúng vào trong một ngọn đuốc.
“Giờ thì tưởng tượng như cô đang chạm vào nó,” anh thì thầm. “Và hãy nghĩ làm thế nào để giữ được nó. Cô phải giữ chặt chiếc huy chương trong tay khi giết chết cậu ấy, cho đến khi tim cậu ấy ngừng đập, hãy trả lại chiếc huy chương cho thân thể đó.”
Những ngón tay anh siết chặt lấy cổ tay cô. “Cô có yêu cậu ấy đủ không?”
“Tôi..” Amanda bối rối. “Tôi phải giữ thế này trong bao lâu?”
“Cho đến khi mọi chuyện xong hết, tôi không thể nói rõ, với mỗi Kẻ Săn Đêm khác nhau, chuyện này sẽ khác nhau.”
“Nếu tôi bỏ nó ra trước khi linh hồn anh ấy được tự do thì sao?”
“Vậy thì ngày tàn của Kyrian đã đến, cậu ấy sẽ không còn có thể trở thành một Kẻ Săn Đêm cũng không thể trở thành con người. Cậu ấy sẽ bị kẹt giữa hai thế giới và kết cục sẽ là Chiếc bóng. Cậu ấy sẽ kêu gào đòi thức ăn nhưng không thể ăn. Cậu ấy sẽ khát khô cổ nhưng không thể uống. Đó là hình phạt đời đời kiếp kiếp.”
Amanda khiếp sợ nhìn xuống cái huy chương. “Tôi không thể.”
Acheron buông tay cô, trả cái huy chương vào trong hộp. “Vậy thì cậu ta cũng sẽ chết khi đối mặt với Desiderius.”
“Nhất định phải còn cách nào khác,” cô thì thầm.
“Không có cách nào khác cả.”
Tim cô thắt lại, tưởng tượng cảnh mình sẽ hút hết năng lực của Kyrian, biến anh thành một người không còn năng lực tự bảo vệ. Cô có thể làm thế với anh không?
Acheron đặt cái hộp vào ba lô.
“Đợi đã,” cô ngăn anh. “Anh nói chiếc huy chương phải được đặt trở lại đúng nơi linh hồn đã bị lấy đi?”
“Đúng vậy.”
“Làm sao tôi biết đó là chỗ nào?”
Anh chỉ vào ký hiệu trên hông mình. “Luôn luôn có ký hiệu chỉ rõ nơi mà Artemis đã chạm vào chúng tôi khi bà ta lấy đi linh hồn.”
Amanda định nói nhưng một tiếng nói khác vang lên như thổi bùng mọi điều cô định nói.
“Em làm gì ở đây?”
Amanda quay người đối diện Kyrian.
Anh quay sang nhìn Acheron. “Sạo lại để cô ấy vào đây?”
Acheron nhìn cô dịu dàng. Đừng nói gì cả, giọng anh vang lên trong đầu cô. “Thì tôi thích thế mà.” Anh nói to.
Gương mặt Kyrian đanh hẳn lại. “Em đã nói không được để cô ấy vào đây.”
Acheron mỉm cười, chiếc răng nanh nhấp nháy. “Từ khi nào mà tôi phải nghe lời cậu vậy?”
Kyrian trừng mắt nhìn anh.
Amanda nhìn xuống cơ thể Kyrian, cô nhận ra anh lại mặc lại cái quần jeans đen, sơ mi đen và cả đôi ủng giống lần trước. “Không phải tối nay anh lại định truy lùng hắn chứ?”
“Không còn cách nào khác.”
Cô nhìn liếc về phía sau. “Acheron..”
Acheron thờ ơ nhún vai. “Là lựa chọn của cấu ấy.”
“Anh ấy đang bị thương.” Cô nhấn mạnh.
“Cậu ấy là Kẻ Săn Đêm. Cậu ấy hiểu rõ điểm mạnh và điểm yếu của bản thân. Tất cả là do cậu ấy tư mình quyết định.”
Một sự thất vọng nặng nề xâm chiếm cơ thể, cô chỉ muốn giết chết cả hai người bọn họ. “Bộ anh định để anh ấy đi chết như vậy sao?”
“Chuyện này không liên quan gì tới Acheron cả,” Kyrian ngắt lời cô. “Như anh ấy nói, là do anh tự quyết định.”
“À, đúng đó, nhưng quyết định của anh đúng là ngu ngốc hết biết.”
“Đúng thế đó, hình như Tabitha cũng nói với em như thế nhỉ.”
Cô trừng mắt nhìn anh.
Anh nhìn lại, mắt đối mắt và cuối cùng cô không thể chịu nổi cái nhìn đó. Anh quay sang Acheron. “Bảo vệ cô ấy giúp em.”
“Đó là mệnh lệnh sao?” Acheron hỏi vẻ không thể tin nổi.
“Đúng là đầu đất mà.”
Anh nghiêng đầu trêu ghẹo. “Anh là tro không phải là đầu đất”. (Chú thích: ở đây tác giả chơi chữ Ash – tên Acheron và ass).
Hàm Kyrian đanh lại. “Em có một cuộc hẹn phải đi đây. Gặp lại sau nhé.” Anh quay người bước ra khỏi phòng.
Amanda đứng chết lặng trong phòng khách.
Tim cô như vỡ vụn khi nghe tiếng cửa garage mở ra, rồi tiếng động cơ xe Kyrian dội đến. Đúng là đồ cứng đầu cứng cổ.
“Anh ta nói sai rồi, Acheron. Anh không phải là đồ đầu đất, anh ta mới đúng.”
Acheron cười ngất.
Amanda đưa tay bưng mắt cố nghĩ xem mình nên làm cái gì. Nhưng tự trong tim mình, cô hiểu rõ mình nên làm thế nào. Kyrian sắp chết, không cách này thì cũng cách khác.
Ít nhất, nếu cô giết anh, anh vẫn còn một cơ hội. “Đưa cho tôi cái huy hiệu đi.”
Acheron đưa cho cô cái hộp. “Cô chắc chứ?”
“Cực kỳ không.”
Cô cố cầm lấy cái hộp nhưng anh vẫn giữ chặt lấy nó. “Dù cô muốn làm gì, cũng tuyệt đối đừng đổi ý một khi cô đã giữ vật này trong tay. Đó là điều tàn nhẫn nhất đối với cậu ấy. Chẳng thà chết trong tay Desiderius còn hơn chết trong tay người phụ nữ mà cậu ấy yêu quý. Một lần nữa.”
Tay cô run rẩy. “Tôi sẽ không bao giờ làm phương hại đến anh ấy.”
“Không phải muốn chỉ trích gì đâu, nhưng tôi nghe nói, người phụ nữ lần trước đã đánh rơi chiếc huy chương chỉ sau mười giây. Đừng phạm sai lầm đó lần nữa.”
“Không đâu.”
Anh gật đầu dứt khoát, đưa cô cái hộp đựng huy chương. “Nhớ đó, cô phải nắm chặt nó trong tay khi cô đâm chết cậu ấy. Giữ nó cho đến khi cậu ấy chết, và đặt cái huy chương lên trên dấu hiệu.”
“Làm sao tôi biết khi nào thì chuyện đó được làm xong?”
“Tin tôi đi, rồi cô sẽ biết thôi.”
Amanda đặt chiếc huy chương trong túi xách, bên cạnh hộp búp bê Barbie mà Liza đã tặng cô. Kể từ khi Tabithe bị tấn công đến giờ lúc nào cô cũng mang theo con búp bê. Nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng sự hiện diện của con búp bê khiến cô thấy thoải mái hơn. Vả lại, mang nó theo còn tốt hơn mang theo súng, và cô chắc là nó cũng an toàn hơn.
Khi đóng balo lại, di động cô réo vang. Lục tìm trong túi bên hông, cô trả lời máy.
“Mandy, là em phải không?”
Cô chun mũi khi nghe giọng Cliff đầu dây bên kia. “Tôi cứ nghĩ là -“
“Nghe này,” anh cắt lời cô. “Có chuyện khủng khiếp vừa xảy ra...”
Giọng gã như thể đang khóc vậy. Cho dù mối quan hệ giữa hai người đã kết thúc nhưng cô cũng không thể ngăn nổi bản thân không lo lắng cho gã. Có thể gã là một tên khốn nạn nhưng cho đến trước đó vài tuần, cô vẫn từng nghĩ sẽ kết hôn với gã.
“Chuyện gì?”
“Là mẹ anh,” gã nói, sụt sùi. “Nghe này, anh biết quan hệ giữa chúng ta hiện nay không nên nói chuyện này, nhưng anh không biết phải gọi cho ai nữa. Em làm ơn đến đây có được không? Anh không muốn ở một mình.”
Cô do dự. Một cảm giác kỳ lạ, khó chịu quặn thắt trong dạ dày. Cho dù cô không thể chịu đựng được ý nghĩ đối diện với Cliff lần nữa, đối diện với cái sự ích kỷ của gã. Nhưng gã đang cần cô. Chỉ đến đó vài phút rồi trở lại đây đợi Kyrian. “Được rồi, tôi sẽ đến.”
“Cám ơn.”
Acheron nhướng mày nhìn cô. “Có chuyện gì sao?”
“Bạn tôi có việc nhờ giúp đỡ.”
Anh gật đầu. “Đi đi. Tôi sẽ tìm chị cô và bảo vệ cô ta.” Acheron mặc chiếc áo thun vào.
“Với lại, cẩn thận đó.”
“Cẩn thận cái gì?”
“Đêm xuống rồi, bọn quái vật vẫn đang gầm gừ ở bên ngoài đó.”
Amanda rùng mình để cơn sợ hãi tràn qua. “Tôi có nên sợ không?”
“Cứ làm theo linh tính của cô, cô gái bé nhỏ ạ. Cứ làm những gì muốn làm.”
Cô ghét nhất là lúc nào cũng bị gọi là “cô gái bé nhỏ”, nhưng có vẻ như cô không thể bực dọc vì điều đó. “Anh có vẻ là người cảm tính nhỉ?”
“Có thể chọn lựa để trở thành một Kẻ Săn Đêm hay một nhà tiên tri. Cá nhân tôi mà nói thì tôi thích mấy chuyện đại loại như giết người như thế hơn là cứ quỳ lạy, cầu nguyện hoặc ngồi xếp bằng.”
Acheron Parthenopaeus đúng là một người kỳ quạc.
Amanda lấy chìa khóa đi ra xe. Khi đưa xe ra đường chính hướng về phía đường cao tốc, cô cứ có cảm giác là dường như Acheron muốn cô ra ngoài một mình.
Làm sao anh ta lại có thể làm thế khi Kyrian đã nhờ anh ấy bảo vệ cô?
Hay là vì việc Tabitha nghênh ngang trên đường còn nguy hiểm hơn việc cô đến gặp Cliff.
Ồ, đúng rồi. Dám thế lắm. Nguy hiểm duy nhất mà Cliff có thể tạo ra là khiến cô chán chết.
Nhưng cô cũng chẳng ở đó lâu.
Amanda leo lên tầng một, đến căn hộ của Cliff, cô gõ cửa, đợi gã trả lời.
Gã bước ra mở cửa, trên người vận một cái quần Levi và một cái sơ mi xổ nút màu vàng. “Sao vậy?” gã hỏi, nhìn qua vai cô. “Lần này không ai chở em đến đây sao?”
Cô trừng mắt nhìn khi nghe thấy giọng nói ghen tị ti tiện. Làm sao gã dám nói thế kia chứ. “Nói vậy là ý gì?”
Gã nhún vai, mở rộng cửa. “Không có gì, chỉ là hơi buồn chán thôi. Cám ơn vì đã đến nhanh như vậy.”
Một lần nữa, trong đầu cô vang lên tiếng nói bảo cô nên đi đi. Như một con ngốc, cô lờ đi tiếng nói đó, bước vào trong nhà.
Gã đóng sập cửa sau lưng cô.
“Chà chà,” một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong bếp. “Chúng ta có gì ở đây nào?”
Amanda đứng sững khi nhìn thấy Desiderius bước ra khỏi bóng tối.
Night pleasure (18+) Night pleasure (18+) - Sherrilyn Kenyon