To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Sherrilyn Kenyon
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 754 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:16:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 08 (Phần 1)
Amanda chìm vào giấc ngủ, cô thấy như mình trôi dạt vào một khoảng không gian kỳ quái, những hình ảnh mờ ảo đầy màu sắc như trong một chiếc kính vạn hoa. Những hình ảnh xa lạ, những con người xa lạ, những nơi chốn xa lạ không ngừng xoay tròn trong tâm trí cô khiến cho cô cảm thấy như đang bơi giữa vùng xoáy dập dềnh.
Sau đó, mọi thứ dần trở nên rõ nét hơn. Những con người không quen biết chào đón khi cô lướt qua họ.
Mọi thứ đều trông quá thực, như thể đó là một ký ức nào đó bị lãng quên chứ không phải chỉ là một giấc mơ. Cho dù chưa từng gặp qua những con người này, nhưng hình như cô đều biết tên của họ. Biết được cả những điều mà chỉ bạn bè mới có thể biết.
Cô nghe giọng đàn ông cười đùa vui vẻ. Cái cảm giác vui buồn lẫn lộn quần đảo trong lòng khi cô trông thấy những chiếc lều màu đỏ nhạt đầy những chiến binh mình vận giáp cổ.
“Cậu thật tuyệt,” một người lính già vừa nói vừa vỗ vỗ vai cô. Cô nhận ra ông ta là phó chỉ huy của cô. Là người cô có thể nương tựa và tôn thờ. Dimitri luôn chăm sóc và bảo vệ cho cô. Phía bên trái gương mặt ông có một vết thương mới vẫn còn hở miệng, nhưng đôi mắt màu tro của ông lại hấp háy. Bộ giáp ông mặt vẫn còn vương đầy vết máu, nhưng có vẻ ông không bị thương gì nghiêm trọng lắm. “Tiếc là Julian không có mặt ở đây để chứng kiến chiến thắng này. Nhất định cậu ấy rất tự hào về cậu, ngài chỉ huy à. Ta cá là đêm nay tất cả bọn La Mã đều sẽ khóc ròng.”
Chính lúc đó, cô nhận ra, đó không phải là giấc mơ của cô.
Cô chính là Kyrian.
Khuôn mặt Kyrian mướt mồ hôi, nhớp nháp những máu, mái tóc dài rối bù. Ba bím tóc dài, và mỏng đổ dài từ thái dương xuống giữa ngực. Một con người tuyệt đẹp và hoàn mỹ.
Đôi mắt đậm màu lá ánh lên tia nhìn chiến thắng, từ anh toát ra cái vẻ bất khả chiến bại. Chiến binh vĩ đại.
Kyrian đưa cao cốc rượu trong tay chúc mừng mọi người có mặt trong lều. “Ta tuyên bố, chiến thắng này à dành cho Julian xứ Macedon. Ta biết, cho dù đang ở đâu anh cũng đang cười nhạo sự thất bại của Scipio.”
Những tiếng cổ vũ nổ ran khắp nơi.
Kyrian uống một hơi, rồi nhìn sang người chiến binh già đứng bên cạnh. “Tiếc là Valerius không ở cạnh Scipio. Ta cũng muốn được đối đầu với gã. Nhưng không sao,” anh nói to hơn để tất cả mọi người trong lều đều nghe rõ. “Ngày mai, chúng ta sẽ tiến quân đánh thẳng vào La Mã và bắt bọn chúng phải quỳ gối xin hàng.”
Những người đàn ông la to hưởng ứng.
“Trên trận đánh, chỉ cần có thanh gươm trong tay, cậu chính là người bất khả chiến bại,” ông già nói bằng giọng kinh ngạc. “Ngày mai, chính vào lúc này, cậu sẽ trở thành người thống trị thế giới.”
Kyrian lắc đầu. “Ngày mai người thống trị sẽ là Andrisus, không phải cháu.”
Ông ta nhìn anh kinh ngạc, rồi ông cúi người xuống, hạ thấp giọng nói thầm bên tai Kyrian chỉ để mình anh nghe thấy. “Có một số người nghĩ rằng anh ta là kẻ yếu đuối. Có rất nhiều người sẵn sàng giúp đỡ cậu chỉ cần cậu quyết –“
“Không, Dimitri,” Kyrian dịu dàng cắt ngang lời ông. “Ta cảm ơn ý tốt đó nhưng ta đã thề là sẽ lãnh đạo đội quân này cho Andrius và ta sẽ vẫn làm thế cho đến khi chết. Ta sẽ không bao giờ phản bội anh ấy.”
Dimitri nhìn anh bối rối. Ông không biết nên vỗ tay khen ngợi lòng trung thành của Kyrian hay nguyền rủa nó. “Cậu là người duy nhất trênđời chấp nhận từ bỏ quyền lực thống trị cả thế giới.”
Kyrian cười to. “Vương quốc, đế vương không thể mang đến hạnh phúc Dimitri à. Chỉ tình yêu với người phụ nữ mình yêu và những đứa con của hai người mới mang đến hạnh phúc.”
“Còn chinh phục,” Dimitri nói thêm vào.
Kyrian mỉm cười tươi tắn. “Ít nhất, đêm nay, đúng là như thế.”
“Chỉ huy?”
Kyrian quay về sau, một người đàn ông đang chen trong đám đông chạy về phía anh.
Người chiến binh trong tay mang một phong thư được niêm kín. “Người đưa thư vừa mang đến. Sáng nay, người ta đã phát hiện nó trong thư của bọn La Mã.”
Kyrian cầm lá thư, nhìn thấy mộc niêm của con trai út nhà Valerius. Anh tò mò mở tờ giấy da ra đọc. Từng lúc nỗi hoảng loạn càng tăng. Tim anh đập liên hồi. “Ngựa của ta đâu!” Anh la to, tiếng la vang dội cả lều. “Thắng cương.”
“Chỉ huy?”
Anh quay sang nhìn người phó chỉ huy đang chạy theo sau. Đôi mày chau lại khiến ông càng thêm nét mệt mỏi. “Dimitri, ông sẽ chịu trách nhiệm ở đây cho đến khi ta trở lại. Rút quân về lại khu đồi, tránh xa bọn La Mã cho đến khi nghe lệnh khác từ ta. Trong vòng một tuần nếu ta không trở lại, ông hãy dẫn quân đến Punjara, hợp quân với Jason.”
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc.”
Một người trẻ tuổi bước về phía anh dẫn theo một con ngựa trắng. Trái tim Kyrian trĩu nặng, anh phóng người lên lưng ngựa.”
“Cậu định đi đâu?” Dimitri hỏi.
“Valerius đang tiến đến biệt thự của ta. Ta sẽ về chém bay đầu gã.”
Dimitri kinh hoàng nắm chặt dây cương. “Cậu không thể đơn thân độc mã đến gặp gã.”
“Cháu không còn thời gian nữa. Vợ cháu đang gặp nguy hiểm. Không cần phải so đo gì cả.” Kyrian quay ngựa rồi phóng vọt đi khỏi doanh trại.
Amanda trằn trọc trên giường, cô có thể cảm thấy sự hoảng loạn trong lòng Kyrian càng lúc càng tăng. Anh cần phải bảo vệ vợ mình bằng bất cứ giá nào. Anh quất ngựa ngày này qua ngày khác trong điên cuồng giận dữ, đến làng nào cũng đều dừng lại thay ngựa. Trên đường, anh không hề dừng lại nghỉ ngơi. Anh như một con quỷ, trong suy nghĩ chỉ duy nhất tồn tại một bóng hình. Theone. Theone. Theone.
Anh về đến nhà vào lúc giữa đêm. Thân thể rã rời vì mệnh mỏi và hoảng loạn, anh nhảy xuống ngựa, đập mạnh cửa.
Một ông già mở cánh cửa gỗ nặng trịch. Nhìn thấy Kyrian, ông ta ngạc nhiên kêu to. “Điệnạ?”
Kyrian đẩy ông già sang một bên, quét mắt nhìn vào sảnh lớn. Tia nhìn sợ hãi chỉ trông thấy trước mắt một quang cảnh bình thường. Nhưng anh vẫn chưa thể an tâm. Vẫn chưa đâu. Anh chưa thể an tâm nếu chưa tận mắt nhìn thấy nàng. “Vợ ta đâu?”
Người nô bộc già bối rối. Miệng ông ta không ngừng ngáp ngáp như miệng cá. Cuối cùng, ông đáp. “Trên giường, thưa điện hạ.”
Đói lả, mệt mỏi và hầu như kiệt sức, nhưng Kyrian vẫn chạy dọc theo hành lang dài, băng qua mấy cây cột to chạy thẳng vào phía trong.
“Theone?” vừa chạy anh vừa kêu to, khao khát được nhìn thấy nàng.
Một cánh cửa cuối hành lang mở toang. Một người phụ nữ tóc vàng tuyệt đẹp đang đứng đó. Nàng đóng cánh cửa phía sau lưng lại, nhìn điệu bộ tả tơi của Kyrian bằng ánh mắt trách móc.
Nàng vẫn còn sống và không bị phương hại chút nào. Trong mắt anh, nàng vẫn là người phụ nữ quyến rũ nhất.
Mái tóc dài vàng óc hơi rối một tí, đôi má ửng hồng. Chiếc khăn trăn mỏng tang phủ lên cơ thể trần trụi hoàn toàn. “Kyrian?” nàng kêu to.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nước mắt từ từ lăn xuống. Nàng vẫn còn sống! Ơn trời, nàng vẫn còn sống. Anh đưa tay lau nước mắt, nâng cô bằng đôi cánh tay rắn rỏi, giữa chặt cô trong lòng. Trong anh tràn ngập lòng biết ơn thần định mệnh.
“Kyrian,” nàng giận dữ đẩy anh ra. “Đặt em xuống. Mùi anh kinh quá, em không thể thở nổi. Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
“Aye,” một tiếng kêu nhỏ bật ra từ cổ họng trong niềm hoan lạc vô bờ. Anh đặt nàng xuống, dùng đôi bàn tay nâng gương mặt xinh xắn. Anh đã quá mệt mỏi, không thể nghĩ được gì nữa cả, nhưng anh sẽ không ngủ. Cho đến khi nàng an toàn. “Chúng ta phải đi thôi. Mau thay đồ đi.”
Nàng nhướng mày kinh ngạc. “Đi đâu?”
“Đến Thrace.”
“Thrace?” nàng ngờ vực hỏi. “Anh mất trí rồi à?”
“Không. Ta nhận được tin bọn La Mã đang kéo tới đây. Ta sẽ đem nàng đến chỗ cha, như thế an toàn hơn. Giờ thì nhanh lên!”
Nhưng nàng không có vẻ gì là nhanh lên cả. Thay vào đó, gương mặt nàng tối sầm, cơn giận khiến đôi mắt nàng trở nên u ám. “Cha của anh sao? Đã bảy năm nay anh không hề nói lời nào với ông cả. Sao anh lại nghĩ là ông ta sẽ bảo vệ em.”
“Chỉ cần ta lên tiếng, cha nhất định sẽ tha thứ cho ta.”
“Cha anh sẽ tống cả hai chúng ta ra ngoài đường thì có. Chẳng phải ông ta đã tuyên bố từ con rồi sao. Em đã bị sỉ nhục đủ rồi, em không muốn bị ông ta chửi thẳng vào mặt là một con điếm thêm lần nào nữa. Với lại, em không muốn rời bỏ biệt thự của em. Em thích ở đây.”
Kyrian mặc kệ lời nàng. “Cha rất yêu ta và ông sẽ làm tất cả những gì ta muốn. Rồi nàng sẽ thấy. Giờ thì thay đồ đi.”
Nàng nhìn ra phía sau anh. “Polydus?” Nàng gọi người tớ già vẫn đang đứng đợi sau lưng Kyrian. “Chuẩn bị nước tắm cho chủ của ngươi, mang cho chàng thức ăn và rượu.”
“Theone-“
Nàng đưa tay lên môi anh, ngăn không cho anh nói tiếp. “Ngoan nào, chúa tể của thiếp. Giờ đang là giữa đêm. Chàng trông mệt gần chết và còn hôi kinh khủng. Tắm táp một tí, ăn chút gì rồiò nghỉ ngơi một lát. Sáng mai chúng ta sẽ thảo luận xem nên làm thế nào để đảm bảo an toàn cho thiếp.”
“Nhưng bọn La Mã –“
“Trên đường đến đây, chàng có gặp tên lính La Mã nào không?”
“À… không.”
“Vậy thì chưa có gì nguy hiểm cả đâu, thế được chứ?”
Quá mệt mỏi đế có thể tiếp tục tranh luận, anh chỉ còn cách chấp nhận. “Có thể là không.”
“vậy thì đến đây,” nàng nắm lấy tay anh, đưa vào một căn phòng nhỏ nằm cạnh hành lang.
Tiếp theo Amanda nhìn thấy một căn phòng được thắp sáng bằng những ngọn đèn cầy và ánh sáng tỏa ra từ lò sưởi. Kyrian thư tái nằm tựa người trong một bồn tắm mạ vàng trong khi Theone đang kỳ cọ cho anh.
Anh nắm lấy tay cô, áp nó lên má, chà nhẹ lên hàm râu mọc lởm chởm. “Nàng không biết là ta nhớ nàng đến thế nào đâu. Không có điều gì có thể khiến ta thư thái bằng sự vuốt ve của nàng.”
Nàng mỉm cười nhưng trong mắt lại không có chút tia cười nào cả, nàng đưa ly rượu cho anh. “Thiếp nghe nói chàng đã đoạt được Thessaly từ tay bọn La Mã.”
“Aye. Valerius chắc là đang điên tiết. Ta không thể đợi đến ngày tiến thẳng vào La Mã. Nhưng rồi ta sẽ chiếm được nơi đó, chắc chắn là thế.”
Kyrian dốc cạn ly rượu, đặt nó sang một bên. Cả cơ thể anh nóng bừng, anh chồm người sang, kéo vợ vào bồn tắm.
“Kyrian!” nàng hổn hển.
“Suỵt,” hơi thở của anh phả vào môi nàng. “Ta muốn hôn nàng.”
Nàng ưng thuận nhưng gương mặt nàng tỏa ra tia nhìn lạnh lẽo. Anh có thể cảm nhận được điều đó.
“Có chuyện gì vậy, tình yêu của ta?” Anh kéo nàng ra. “Tối nay trông nàng rất xa cách. Cứ như là tâm trí đang ở đâu vậy.”
Gương mặt nàng dịu lại, nàng leo lên, choàng chân ngang eo anh, đưa anh đi thẳng vào trong mình. “Thiếp không xa cách đâu, chỉ là thiếp hơi mệt.”
Anh mỉm cười, rên rỉ khi cô bắt đầu chuyển động. “Tha thứ cho ta vì đã đánh thức nàng. Ta chỉ muốn biết nàng có an toàn không. Nếu có chuyện gì xảy ra với nàng, ta không thể sống nổi.” Anh vòng tay ôm trọn gương mặt nàng, dùng ngón tay cái xoa xoa lên má. “Ta vĩnh viễn sẽ yêu nàng, Theone. Nàng chính là hơi thở của ta.”
Anh hôn lên môi nàng, nhấp nháp mùi vị đôi môi.
Nàng buông lỏng toàn thân, chậm chạp chuyển động. Ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào anh như chờ đợi điều gì đó…
Lên đến cực điểm, Kyrian nằm dựa lưng vào bồn tắm, nhìn nàng. Lúc này, anh yếu ớt như một con sói con. Nhưng anh đang ở nhà, và vợ anh chính là sức mạnh của anh. Thiên đường của anh.
Trong luồng tư tưởng mê đắm đó, trong đầu anh nhoáng lên một điều gì đó, một điều gì đó thật lạ lùng. Một cơn chóng mặt tràn đến.
Ngay lập tức anh nhận ra ả đã làm gì. “Độc dược sao?” anh hổn hển.
--------------
P.S ahhhhhhhh......... Kyrian thật đáng thương quá đi. Theone là người đàn bà ngốc nhất mà ta từng biết, tức chết đi được. Ôi... Kyriannnnn.....
Theone trườn ra khỏi người anh, rồi ra khỏi bồn tắm. Ả vội vàng quấn khăn tắm quanh người“Không phải.”
Kyrian gắng rời khỏi bồn tắm nhưng một cơn chóng mặt khác lại ào đến siết chặt cơ thể. Anh rơi tõm lại vào trong bồn.
Anh không thể thở, mọi suy nghĩ đều như những thước phim rời rạc nhấp nháy trong trí não không còn minh mẫn.
Nhưng quan trọng nhất chính là hình ảnh phản bội của người phụ nữ mà anh hết lòng thương yêu. Người phụ nữ mà anh anh sẵn sàng dâng hiến cả thế giới này.
“Theone, nàng đã làm gì ta?”
Ả ngẩng cao đầu nhìn anh lạnh lùng. “Ta làm điều mà chàng không thể làm. Bảo vệ chính ta. La Mã là tương lai, Kyrian. Không phải Andriscus. Anh ta sẽ không còn sống để đội lên đầu vương miệng Macedonia.”
Màn đêm buông xuống.
Amanda rên rỉ khi cô cảm thấy một ngọn giáo đang đâm thẳng vào hộp sọ. Khi ánh sáng bừng lên, cô nhìn thấy Kyrian khỏa thân nằm trên nền đá lạnh, nghiêng góc bốn mươi lăm độ. Tay và chân bị buộc chặt bằng những sợi dây thừng.
Anh nhìn quanh căn phòng kích thước vừa phải, một bộ bàn cũ nằm ở góc phòng, trên đặt đầy những thứ dụng cụ tra tấn. Một người đàn ông cao lớn, tóc đen đứng đối diện với cái bàn, quay lưng về phía Kyrian.
Tâm trạng đầy cô đơn và bị phản bội. Hoàn toàn không còn chút khả năng tự vệ.
Đó là cảm giác đáng sợ đối với một người chưa từng bị tổn thương.
Ngọn lửa trong lò khiến căn phòng trở nên nóng bức đến ngột ngạc. Không biết tại làm sao, nhưng Amanda biết đó là vào đầu mùa hạ. Tất cả các cửa sổ đều được mở mang chút gió Địa Trung Hải vào phòng cùng với mùi của biển, của hoa và cả mùi oliu. Tiếng cười từ bên ngoài vọng vào khiến bao tử Kyrian se thắt lại.
Quả là một ngày quá đẹp cho một cái chết…
Người đàn ông đứng trước bàn nghiêng đầu. Bất thình lình, gã quay người nhìn anh trừng trừng đầy uy hiếp.
Dù cho gã tuyệt đối là một mỹ nam thì nụ cười khinh bỉ lạnh lùng nhếch trên khóe môi khiến anh khó có thể có cảm tình nổi. Gã có đôi mắt tàn nhẫn và độc ác của loài rắn. Đó là đôi mắt vô hồn, ích kỷ và không có chút biểu cảm thương xót nào.
“Kyrian xứ Thrace.” Gã mỉm cười âm hiểm. “Cuối cùng cũng gặp nhau. Cá là trong kế hoạch của mi hoàn toàn không có cảnh này.”
“Valerius,” anh gầm gừ ngay khi nhìn thấy biểu tưởng treo trên tường ngang tầm vai của gã. Hình một con đại bàng. Biểu tượng đó xuất hiện ở bất cứ nơi nào gã đến.
Gã La Mã cười xảo trá khi bước ngang qua căn phòng. Không có chút tôn trọng nào trên gương mặt Valerius. Chỉ toàn là tự mãn.
Valerius không nói một lời, cầm lấy cái tời đang giữ cuộn thừng thít chặt tay chân Kyrian kéo mạnh. Sợi dây thừng thít chặt hơn, kéo giãn toàn bộ các cơ thịt trên người Kyrian, tựa như muốn xé toạc toàn bộ dây chằng và các đốt xương trên người anh.
Kyrian nhắm chặt mắt, cắn răng cố chịu cơn đau đang chạy khắp cơ thể.
Sợi thừng càng lúc càng thít chặt trong tiếng cười của Valerius. “Tốt, thật là mạnh mẽ. Tao rất ghét tra tấn mấy thằng nhóc cứ hở ra là thút thít rên rỉ. Không vui thú chút nào.”
Kyrian không nói gì.
Valerius buộc chặt lại cuộn dây ở cái vị trí khiến cho cả cơ thể Kyrian bị kéo dãn tới tối đa, đoạn gã bước đến bên cạnh cái bàn đặt đầy hình cụ. Gã nhấc một cái vồ bằng sắt, thầm ước định trọng lượng. “Đây là lần đầu tiên mày đến đây, nên để tao ggới thiệu một chút để mày hiểu người La Mã tiếp đãi kẻ thù như thế nào…”
Gã thong dong quay lại chỗ Kyrian, điệu đàng mỉm cười. “Trước tiên, bọn tao nghiền nát xương đầu gối của mày. Chỉ để mày không thể từ chối lòng hiếu khách của bọn tao mà trốn đi nơi khác trước khi chúng tao cho phép.”
Valerius cầm cái vồ đập mạnh xuống đầu gối bên trái của Kyrian, khớp xương gối lập tức vỡ vụn. Một cơn đau cực hạn xé toạc cả cơ thể anh. Anh mím môi cố nén tiếng rên Kyrian cố nắm chặt sợi thừng đang buộc chặt đôi tay. Anh có thể cảm thấy một dòng máu nóng từ vết cắt chảy tràn xuống cánh tay.
Liền sau đó, Valerius đập vỡ luôn xương đầu gối chân còn lại, gã cầm một thanh sắt nóng đang đặt trên lò, chầm chậm tiến đến chỗ Kyrian. “Tao có một câu hỏi. Quân đội của mày đâu?”
Kyrian nhíu mắt nhưng anh không nói lời nào.
Valerius đặt miếng sắt nung lên đùi trong của anh.
Tiếp theo đó là vô số những hình ảnh Kyrian bị tra tấn nhanh chóng lướt qua đầu Amanda, từng giờ từng khắc, ngày lại qua ngày với tần suất càng lúc càng tăng.
Không bao giờ cô có thể tưởng nổi một con người lại có thể bị hành hạ đến nhường ấy nhưng vẫn tiếp tục sống.
Cô thở hổn hển khi bọn chúng tạt nước vào mặt Kyrian.
“Đừng nghỉ là ngất xỉu thì có thể thoát khỏi tay tao. Nhịn ăn cũng không thể chết đói được đâu nếu tao chưa cho phép.”
Valerius nắm lấy tóc Kyrian kéo mạnh, đổ nước thịt vào miệng anh. Kyrian rít lên khi làn nước mặn chứa đầy muối sát lên những vết cắt trên mặt và môi anh. Cổ họng anh như nghẹn lại vì nước thịt nhưng Valerius vẫn tiếp tục đổ.”
“uống đi, đồ khốn khiếp,” Valerius gắt. “Uống!”
Kyrian lại ngất đi lần nữa, và một lần nữa, nước lạnh cóng khiến anh tỉnh lại.
Ngày và đêm giờ không còn khác biệt bởi vì Valerius cứ không ngừng hành hạ anh, hết lần này tới lần khác. Chỉ là cùng một câu hỏi. “Quân đội của mày đâu?”
Kyrian dứt khoát không nói một lời. Cũng tuyệt đối không rên rỉ. Anh cắn chặt răng, nghiến hàm chặt đến nổi Valerius phải cho người cạy miệng anh để đổ thức ăn vào.
“Chỉ huy Valerius,” một người lính bước vào trong khi Valerius đang căng cả người anh ra lần nữa bằng những cuộn thừng. “Xin lỗi vì đã làm phiền ngài, nhưng có một đặc phái viên từ Thrace muốn diện kiến ngài.”
Tim Kyrian như ngừng đập. Lần đầu tiên trong suốt mấy tuần này, một hy vọng mong manh lóe lên trong đầu, niềm vui sướng tràn ngập khắp châu thân.
Cha của anh…
Valerius nhướng mày hoài nghi nhìn tên thuộc hạ. “Đúng là trò vui. Mang hắn vào đây.”
Tên lính lập tức quay đi.
Vài phút sau, một người lính già, ăn vận chỉnh tế bước vào phòng, phía sau có hai gã La Mã áp giải.
Người đàn ông đó trông rất giống Kyrian, Amanda thầm đoán ông ta chính là cha anh ấy.
Bước đến gần hơn, ông ta lập tức nhận ra máu và những vết cắt sướt hằn trên khắp cơ thể Kyrian, ông thở gấp đầy xúc động.
Thái độ nghiêm trang chững chạc thốt nhiên biến mất, ông ta chạy đến bên cạnh kêu to, “Kyrian?” ông thở hổn hển đầy hoài nghi, thận trọng chạm vào cánh tay đã bị gãy của anh. Đôi mắt xanh chứa đầy lo lắng và đau đốn. “Thần Dớt linh thiêng, bọn chúng đã làm gì con thế này?”
Cô có thể cảm thấy sự tủi hổ cùng cực trong lòng Kyrian chen lẫn với đau đớn khi anh nhìn thấy sự lo lắng trong mắt ông. Cô có thể cảm nhận được khát vọng được giải phóng khỏi mặc cảm tội lỗi của Kyrian khi nhìn vào mắt Zetes, có thể cảm nhận được anh đang thầm khẩn cầu Zetes nói với cha anh, xin ông tha thứ.
Khi Kyrian mở miệng định nói, tất cả âm thanh phát ra chỉ là những tiếng kêu khàn khàn không rõ. Anh đã bị hành hạ quá dã man đến độ tất cả răng đều bị rớt hết ra ngoài.
Cổ họng anh cũng bị thương và khô khốc nhưng bằng tất cả nỗ lực cuối cùng anh cũng thốt lên được một từ. “Cậu”
“Xem xem, thì ra là mày có thể nói sao?” Valerius xen ngang. “Suốt bốn tuần nay hắn không nói lời nào. Không một lời nào ngoài từ vừa rồi…
Valerius lại dí miếng sắt nung vào đùi trong của Kyrian.
Kyrian cắn chặt răng, rít lên.
“Dừng lại,” Zetes thổn thức, đẩy Valerius khỏi đứa cháu trai.
Ông dịu dàng chạm vào vết thương trên mặt Kyrian. Nước mắt từ từ lăn trên má Zetes khi ông cố lau sạch vế máu trên đôi môi sưng vếu.
Ông ngước đầu nhìn Valerius. “Ta mang theo mười xe vàng bạc và nữ trang. Cha của nó hứa sẽ cho ngươi càng nhiều hơn, chỉ cần ngươi ta cho nó. Ta đại diện Thrace chấp nhận đầu hàng. Công chúa Althea, em gái nó nguyện ý trở thành nô lệ của ngươi. Tất cả chuyện ngươi cần làm chỉ là cho ta mang nó trở về.”
Đừng! Cô có thể nghe thấy tiếng thét gào trong tim Kyrian, nhưng lời nói không thể thoát ra khỏi cổ.
“Có lẽ … ta sẽ để ngươi mang hắn về nhà… Sau khi xử tử hắn.”
“Đừng!” Zetes nói. “Đó là hoàng tử và ngài –“
“Hắn đã không còn là một hoàng tử nữa. Mọi người đều biết hắn đã bị tước quyền thừa kế. Chẳng phải cha hắn đã công khai tuyên bố quyết định này sao?”
“Và anh ấy vẫn có thể thu hồi quyết định đó,” Zetes thuyết phục. Ông lại nhìn Kyrian bằng ánh mắt dịu dàng nồng ấm. “Anh ấy muốn ta nói với con anh ấy hoàn toàn không muốn nói ra những lời đó. Anh ấy cảm thấy bản thân thật ngu ngốc và mù quáng, lẽ ra anh ấy nên tin con, nên lắng nghe con. Cha con rất yêu con, Kyrian. Tất cả những gì anh ấy muốn chỉ là con bình an trở về, chúng ta sẽ mở rộng vòng tay chào đón con và cả Theone. Anh ấy van xin con hãy tha thứ cho anh ấy.”
Những lời nói đó không khác gì ngọn lửa thiêu sống Kyrian, so với miếng sắt nung của Valerius, nó còn nóng hơn nhiều lần. Người xin lỗi không phải là cha anh. Người ngu ngốc hoàn toàn không phải là ông.
Chính Kyrian mới là kẻ đáng bị nguyền rủa vì đã dám ruồng bỏ tất cả chỉ vì những ham luyến ích kỷ của bản thân. Cơn đau lại một lần nữa giày xéo linh hồn anh.
Xin các thánh thần hãy khoan dung cho cả hai, từ đầu tới cuối, cha anh luôn luôn đúng.
Zetes nhìn Valerius. “Anh ấy sẵn sàng dâng lên tất cả mọi thứ chỉ để chuộc lại tính mạng của con trai. Tất cả mọi thứ!”
“Tất cả mọi thứ.” Valerius lập lại. “Thật là cám dỗ, nhưng phóng thích cho một kẻ gần như có thể hạ gục được bọn ta không phải là một điều xuẩn ngốc lắm sao?” Gã nhìn trừng trừng Zetes. “Không bao giờ.”
Valerius rút con dao găm vắt ngang lưng. Gã cắt phăng ba bím tóc dài rủ xuống từ thái dương của Kyrian, đưa nó cho Zetes.
“Đây, đưa cái này cho cha hắn và nói cho ông ta biết đây là tất cả những gì của con trai mà ông ta có thể nhận được từ ta.”
“Đừng!”
“Vệ binh, tiễn Hoàng thân.”
Kyrian nhìn theo người cậu bị bọn chúng áp giải ra khỏi phòng.
“Kyrian!”
Night pleasure (18+) Night pleasure (18+) - Sherrilyn Kenyon