In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Sherrilyn Kenyon
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 754 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:16:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 07 (Phần 1)
“Oh, không,” Amanda nói, cô nhón chân đứng đối diện với Kyrian. Cô cau mày, ánh mắt đầy vẻ đe dọa, từng từ từng từ bật ra gãy gọn và quả quyết. “Anh lầm rồi, em muốn quay lại cuộc sống trước đây. Em muốn một cuộc sống buồn chán mãi mãi.”
Tinh thần đó khiến anh cảm thấy vô cùng hứng khởi, nhất là cái cách cô nhấn mạnh mấy chữ cuối. Khi nổi giận cô đặc biệt rất quyến rũ và anh không biết đôi má đó sẽ đỏ hồng vì tức giận đến khi nào. Đôi mắt xanh phóng ra tia lửa.
Không chỉ vậy, khi nói những lời đó, ngực cô phập phồng, đó là cảm xúc của niềm tin xác tín. Anh thầm tưởng tượng không biết còn điều gì khác có thể khiến đôi ngực đó phập phồng như thế.
Anh muốn thấy cô thở hổn hển, muốn hoàn toàn thưởng thức toàn bộ niềm đam mê của cô.
Đôi môi Kyrian khao khát nụ hôn, tay anh mong chờ cảm giác được chạm lấy cơ thể cô ve vuốt cho đến khi rên lên vì khoái cảm.
Chúa ơi, người phụ nữ này thực sự đã cám dỗ anh theo cái cách mà anh chưa bao giờ từng cảm thấy. Anh đã từng đắm chìm trong một tình yêu đầy đam mê bất chấp lý lẽ. Nhiều thế kỷ trước, anh hình như đã quên mất vết nhơ đó, nhưng giờ đây, mọi thứ đều đang trỗi dậy cùng với sự xuất hiện của cô. Trong đau đớn tột cùng, anh từ từ nhớ lại kiếp sống trần tục mà anh đã từng trải qua.
Chậm chạp, từng chút, từng chút một, anh có thể thấy cô đạp đổ tất cả mọi rào cản mà anh đã ngấm ngầm dựng xung quanh trong ngần ấy năm. Anh đã tự ngăn chặn mọi xúc cảm suốt hàng thế kỷ. Bao năm qua, anh đã bảo vệ không biết bao nhiêu người, nhưng không ai mang đến cho anh cái cảm giác mà cô đang mang đến.
Thật lạ.
Sao lại là cô?
Sao lại là bây giờ. Bây giờ cái anh cần là tập trung đối phó với Desiderius.
Định mệnh lại một lần nữa trêu đùa anh, mà anh thì lại không thích điều đó chút nào.
Anh có thể nghe thấy tiếng máu đang dồn trong mạch đập khi ánh mắt anh bắt gặp đôi môi căng mọng ướt át của cô. Tất cả những gì anh muốn là nhấm nháp đôi môi đó. Cảm thấy cô. Chúa ơi, đó là khát khao, là đam mê, là cuồng vọng.
Cô là người duy nhất đánh thức cơn đói của con dã thú trong anh. Một phần trong anh muốn tiến lên, nhấm nháp từng cm vuông trên cơ thể cô, từng chút, từng chút một cho đến tận sáng mai.
Nhưng Amanda là một con người, anh không thể cho cô gì cả. Linh hồn anh và cả sự trung thành đều đã trao cho Artemis.
Hơn nữa, Amanda muốn là một cuộc sống bình thường. Mơ ước của cô là một gia đình với một người đàn ông bình thường.
Sau khi giấc mơ của anh bị giẫm đạp một cách nghiệt ngã, trong anh chỉ còn ước vọng trả thù, anh không muốn cô cũng gặp điều mà anh đã phải đối diện.
Cô xứng đáng được hưởng một cuộc sống đầy đủ và buồn chán. Mọi người đều xứng đáng được có một cơ hội biến giấc mơ thành sự thật.
Anh nuốt cục nghẹn xuống dạ dày, cổ họng đau nhói vì niềm đam mê vụt tắt. Anh biết, vào chính lúc đó, anh đã cố trục xuất cô khỏi suy nghĩ của bản thân.
Cô không bao giờ có thể thuộc về anh.
Số phận của cô là quay trở lại với gia đình, và những người thân thực tâm yêu mến cô, rồi cô sẽ tìm được một con người bình thường, một người có thể …
Suy nghĩ đó bị cắt đứt trong tâm tưởng. Quá bi thương, quá đau đớn để thành toàn dòng suy tưởng đó.
“Vì bản thân em,” anh thì thầm, cố chống lại thôi thúc được chạm tay vào làn tóc đó, “anh chúc điều đó sẽ thành sự thật, nhưng anh e rằng với quyền năng tiềm ẩn mà em đang nắm giữ, và với niềm đam mê điên cuồng săn ma cà rồng của Tabitha, trong mấy ngày tới, sống một cuộc đời buồn chán là điều không thể nào.
Cô tránh ánh mắt của anh. “Em không có năng lực gì cả.” Giọng cô đanh gọn, nhưng sự tự tin khi nãy đã không còn.
Anh chồm tới, chạm tay vào cằm cô, cố tìm cách an ủi những lo lắng hằn lên trên mặt cô, xoa dịu nỗi đau mà anh không thể hiểu. Sao cô lại không nhận ra món quà mà mình được nhận?
“Em không thể chối cãi điều đó, Amanda, quyền năng đó đã tồn tại trong em. Em có linh cảm và cả thần giao cách cảm. Dự cảm và thấu cảm. Cũng gần giống như Tabitha, nhưng năng lực của em mạnh hơn cô ấy rất nhiều lần.
Tia sáng ngọc bích lại lấp lánh trong mắt cô. “Anh nói dối.”
Lời buộc tội khiến anh ngạc nhiên. “Sao anh phải nói dối?”
“Cô nuốt nước miếng. “Em không biết, chỉ biết là em không có năng lực gì cả.”
“Sao em lại sợ chuyện đó?”
“Bởi vì …”
Anh nghiêng đầu chờ đợi cô kết thúc câu nói.
“Bởi vì?” anh thúc giục.
Cô ngước nhìn anh, nỗi đau trong đôi mắt ấy giữ chặt lấy hơi thở của anh. “Khi em mười lăm tuổi,” cô thì thầm. “Em có một giấc mơ,” nước mắt lăn dài trên má trong khi tay cô giữ chặt lấy cái bàn dài bên cạnh. “Những cơn mơ như thế thường xuất hiện. Tất cả đều trở thành sự thật. Bạn thân của em mất trong tai nạn xe hơi. Em đã trông thấy cô ấy. Cảm thấy nỗi đau của cô ấy, có thể nghe thấy từng suy nghĩ cuối cùng trước khi cô ấy từ giã cõi đời.”
Kyrian nghiến chặt răng như cô ngăn lại nỗi đau đang trỗi dậy trong giọng nói đó. Anh chồm tới, nắm chặt tay cô. Những ngón tay buốt giá run run.
“Khi gặp cô ấy trong trường, em đã cố làm mọi cách để cô ấy không về nhà cùng Bobby Thibideaux. Em kể cho cô ấy nghe về giấc mơ đó,” nước mắt lại rơi. “Nhưng cô ấy không chịu nghe. Cô ấy bảo rằng em thật ngu ngốc, thật ích kỷ và đầy ghen tị chỉ vì cậu ấy thích cô ấy chứ không phải em.”
Cô lắc lắc đầu, cố dịu đi ký ức đau buồn của ngày hôm đó. “Em không hề ghen tị, Kẻ Săn Đêm à, em chỉ không muốn cô ấy chết.”
Anh vuốt ve những ngón tay cô, cố dùng bàn tay mình làm ấm những ngón tay lạnh buốt đó. “Anh biết, Amanda.”
“Cô ấy chạy vào xe mặc kệ em không ngừng kêu la bảo cô ấy ra. Mọi người trong trường đều nhìn em, nhưng em không quan tâm. Tabitha kéo em ra để bọn họ đi và mọi người bắt đầu cười to giễu cợt.”
Cô liếm đôi môi khô khốc. “Sáng hôm sau họ không thể cười được nữa khi biết tin cả hai đã chết trên đường về nhà. Bọn họ coi em là thứ đồ lập dị. Ba năm sau đó, không ai muốn ở cạnh em. Trong mắt mọi người, em là một đứa con gái lập dị.”
Mắt cô ánh lên tia lửa giận khi cô ngước lên nhìn anh. “Cho em biết, năng lực thì có gì tốt nếu như vì cái thứ năng lực đó mà mọi người xa lánh em? Tại sao em chỉ có thể thấy mà không thể thay đổi điều gì? Có gì tốt kia chứ?”
Kyrian không thể trả lời. Tất cả những gì anh có thể cảm thấy là nỗi đau và sự bối rối trong lòng cô.
“Anh không hiểu sao?” cô nói tiếp. “Em không cần biết chuyện tương lai nếu em không thể thay đổi nó. Em chỉ muốn một cuộc sống bình thường,” cô khẳng định, giọng nói dứt khoát, đanh gọn. “Em không muốn giống như Talon hay bà em, có thể nghe được người chết nói chuyện. Em không muốn biết anh cảm thấy như thế nào. Em chỉ muốn sống một cuộc sống như hết thảy mọi người. Chẳng lẽ chưa bao giờ anh lại muốn như thế sao?”
Anh nhắm nghiền mắt, cố chống chọi với cơn đau cứ chực trào lên mà bản thân cũng không hiểu vì sao, Kyrian buông tay, rời khỏi cơ thể mềm mịn đó, bước lùi về sau. “Quan tâm hay không thì đã sao chứ?”
Amanda nhìn thẳng anh. Vô tình cô đã khiến anh tổn thương. “Em xin lỗi, Kẻ Săn Đêm, em không có ý –“
“Không sao,” anh chậm rãi nói. Anh bước đến đứng bên cạnh ghế, cô vẫn dán mắt theo bàn tay anh đang giữ chặt mép ghế. Ngay cả khi anh đã rất cố gắng để che dấu, cô vẫn có thể cảm thấy nỗi đau của anh.
“Em nói đúng,” cuối cùng anh lên tiếng. “Cũng có lúc anh nhớ cái cảm giác ánh nắng mặt trời chiếu rọi trên mặt.”
“Anh nhớ rất rất nhiều thứ mà anh không thể liệt kê hết được. Anh đã cố gắng buộc bản thân xóa hết những ký ức đó.” Anh nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt. “Nhưng những người như chúng ta đã được ban tặng. Chúng ta không thể trở thành người bình thường.”
Amanda không muốn nghe nói điều đó. Trái tim cô không thể chấp nhận sự thật đó. “Có thể là anh không thể. Nhưng em có thể. Chỉ cần không cảm thấy quyền năng đó. Với em, chúng đã chết lâu rồi.”
Anh cay đắng bật cười. “Vậy mà em còn dám nói là anh là đồ cứng đầu cứng cổ.”
“Kẻ Săn Đêm, làm ơn đi mà,” cô ghét phải nghe thấy sự thống khổ trong giọng nói của mình. “Em ước gì hôm nay chỉ mới là ngày hôm kia. Em ước gì em có thể tỉnh giấc, và mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.”
Chính vào lúc đó cô cảm thấy sợ hãi. Cảm giác bức rức đó rõ ràng là do cái mà anh bảo là quyền năng mang đến. Cái cảm giác đó cứa mạnh lên cô khi cô đọc được suy nghĩ của anh. Ý em là em cũng ước chi chưa từng quen biết tôi.
Cô bước đến gần anh. “Kẻ Săn Đêm…”
Anh né tránh bất kỳ sự va chạm nào với cô, bước đến bàn để điện thoại di động. Anh mở điện thoại và trao nó cho cô. “Gọi Tabitha và bảo cô ta ở với mẹ cho đến thứ sáu. Ban ngày cô ta có thể thoải mái đi tới lui, nhưng đêm xuống, tuyệt đối phải ở trong nhà.”
“Nó sẽ không thích thế đâu.”
Một cơn giận tràn lên mắt anh. “Vậy thì nói mẹ cô trói cô ta lại. Lần này không phải loại ma cà rồng bình thường đâu. Bọn Daimon này sở hữu những quyền năng hủy diệt cực kỳ nguy hiểm, cho đến khi tôi và Talon tìm ra được cách để xử lý bọn chúng, cô ta phải ở yên trong nhà.”
“Được rồi. Em sẽ cố.”
Anh gật đầu. “Trong lúc em nói điện thoại, anh đi thay quần áo đây.”
Amanda nhìn anh bước ra khỏi nhà bếp, trái tim cô nặng trĩu. Cho dù chỉ là thời gian thay quần áo, cô cũng không muốn xa anh chút nào. Có một thôi thúc mãnh liệt bảo cô phải đi theo anh, giúp anh thay quần áo.
Nhưng thay vì làm theo tiếng thúc giục đó, cô bấm số gọi Tabitha.
“Oh, tạ ơn trời đất, chị không sao cả,” Tabitha vừa khóc vừa nói. “Cảnh sát mới thông báo với em về việc ngôi nhà, cũng may là chị không ở trong đó.
Nước mắt chực trào ra khỏi khóe mắt, nhưng Amanda cố kiềm lại. Khóc lóc thì cũng có giải quyết được việc gì đâu. Nhà xem như không còn nữa, nước mắt cũng có mang chúng trở về được với thể giới này đâu. Giờ điều mà cô cần làm là đảm bảo họ sẽ an toàn trước sự đe dọa của bọn Desiderius.
“Allison thế nào rồi?”cô hỏi cố giữ bình tĩnh trước cơn hoảng loạn đang dâng lên.
“Cô ấy khỏe. Mẹ của cô ấy cũng đã tới bệnh viện rồi. Em cũng đang trên đường đến đó đây. Không ai biết con Terminator thế nào.”
“Chị đang giữ nó.”
Tabitha thở phào nhẹ nhõm. “Cám ơn chị, chị gái. Em nợ chị lần này. Giờ chị đang ở đâu?”
Đó là câu hỏi mà Amanda không dám trả lời. Tabitha dám nhảy bắn lên nếu biết chỗ cô đang ở.
“Giờ thì không thể nói được,” cô thoái thác.
Im lặng.
Sự im lặng kéo dài trong vài phút, tất cả những thứ mà Amanda có thể nghe được từ đầu dây bên kia vọng lại chỉ là tiếng còi xe.
Tabitha đang cố đọc suy nghĩ của cô.
Khốn nạn!
Tabitha nói ra ngay những lời trong đầu Amanda đang nghĩ. “Chị lại đang ở cạnh tên ma cà rồng đó nữa sao?”
Amanda co rúm người. Làm sao một người có thể nói cho cô em gái thích săn ma cà rồng rằng cô đã phải lòng một con ma cà rồng và tính sẽ qua đêm ở nhà anh ta?
Chắc chắn là sẽ không dễ dàng chút nào đâu.
Cô thở dài, cố tìm cách giải thích mọi chuyện. “Anh ta không phải là một con ma cà rồng … Không hoàn toàn thế. Anh ấy cũng giống như em.”
“Uh – huh,” Tabitha nói. “Giống em thế nào? Anh ta cũng có bầu ngực sao? Anh ta có bạn trai à? Hay anh ta chỉ thích đi giết chóc?”
Amanda hiến răng. “Tabitha Lane Devereaux, đừng có xử sự như một mụ xấu xa thô tục như thế. Chị biết là em không thích giết chóc, và chị cũng không thích chơi trò hỏi đáp 20 câu với em đâu. Cái gã tấn công chị ở nhà em là một tên rất đáng sợ, không phải cái loại đáng sợ mà em thường hay gặp đâu. Lần này là khác hẳn. Kẻ Săn Đêm muốn em tạm thời đừng đi đâu cả và chị hoàn toàn đồng ý với anh ta.”
“Kẻ Săn Đêm sao? Có phải là cái tên hút máu đã lấy chị ra đe dọa em không?”
“Anh ta không định làm thế đâu.”
“Oh, thế sao? Vậy nên chị sẵn sàng mang mạng sống ra đánh cược vì gã đó sao?”
“Chị sẵn sàng đánh cược mạng sống của cả hai chúng ta.”
“Chị có biết là chị là một kẻ lập dị đáng sợ không?”
“Nói năng cho cẩn thận đó, em gái. Chị không giống em, chị biết mình đang làm cái gì. Chị tin Kẻ Săn Đêm. Và gã Desiderius kia đúng là ác quỷ thật sự. Giống như Hannibal Lecter vậy đó.
Amanda có thể mường tượng cảnh Tabitha trợn tròn mắt trong khi không ngừng thở phì phò đầy giận dữ vào điện thoại. “Em chả sợ tên nào trong bọn chúng cả.”
“Có lẽ em cũng nên học sợ hãi là gì. Chị thì sợ chết khiếp đi được.”
“Vậy sao không về đây để em bảo vệ chị.”
Bởi vì chị muốn ở lại với Kẻ Săn Đêm. Amanda không biết tại sao mình lại có suy nghĩ đó. Nhưng cô hoàn toàn không phản bác nó. Cô cảm thấy an toàn và được bảo vệ khi ở cạnh anh.
Anh chưa từng đề nghị sẽ dẫn cô đi đâu. Cô không biết liệu rằng nếu cô hỏi anh sẽ để cho cô đi hay không, nhưng hơn hết thảy …
Cô không muốn đi.
Nhưng cô không dám nói cho Tabitha nghe điều đó. Hai người đang ở trong tình cảnh khá là căng thẳng, nên cô chỉ có thể giải thích đơn giản là. “Chị không thể đi được. Ít nhất là trong lúc cái thứ đó đang truy đuổi chị.”
Tabitha lại chửi tục lần nữa. “Làm sao mà em biết chắc được là gã Thợ Săn gì đấy không phải là người xấu hay bị thôi miên chẳng hạn?”
Amanda bật cười khi cô nhớ lại những lời Kẻ Săn Đêm đã nói với cô trong nhà máy. “Bởi vì, cũng giống như em, chị cũng là một kẻ cứng đầu cứng cổ. Với lại, anh ta là bạn của Julian Alexander. Em tin Julian và Grace mà, đúng không?”
“À, cái đó thì, tất nhiên rồi.”
“Vậy thì em cũng nên tin tưởng bạn bè của họ đi.”
“Được rồi,” Tabitha vô phương nói. “Nhưng lòng tin của em cũng có giới hạn thôi. Em muốn chị an toàn.”
“Chị cũng muốn em an toàn. Kẻ Săn Đêm nói khi trời sáng em sẽ an toàn, nhưng khi mặt trời lặn, em phải về nhà mẹ và ở yên trong đó. Mà thật ra là chị không nghĩ em nên đến bệnh viện. Giờ tốt nhất là về nhà đi.”
“Allison là bạn thân nhất của em. Em muốn nhìn thấy cô ấy.”
“Vậy nếu em dẫn dụ bọn chúng đến chỗ cô ấy thì sao? Cho em biết là bọn chúng đang theo dõi em đó.”
Tabitha húng hắng ho. “Em chả thích chuyện này chút nào. Nhưng được rồi. Chị nói đúng. Em không muốn dẫn dụ bọn chúng đến chỗ Allison đâu. Mẹ có thể giải quyết mọi chuyện. Em sẽ rẽ ngay khúc quanh đằng trước và về thẳng nhà mẹ. Có cần gì thì chị nhớ gọi em đó.”ọ
“Biết rồi.”
Amanda gác máy, cầm lấy đĩa thức ăn mà Kẻ Săn Đêm đã chuẩn bị sẵn trên bàn. Cô mang đĩa đến cái bàn nhỏ dùng để ăn điểm tâm đặt sát bên khung cửa lớn nhìn thẳng ra mảnh vườn xinh xắn, cổ điển phía sau nhà. Những lưới mắt cáo rung rinh những nụ hồng, bức tượng Hy Lạp, những bụi cây cắt tỉa tạo hình hoàn hảo. Những chiếc đèn dầu theo lối cổ soi rọi vùng phụ cận hắt lên một thứ ánh sáng rực rỡ đầy ma quái đối lập hoàn toàn với mảng tường trắng.
Amanda cứ ngồi đó một mình, mãi một lúc sau Kẻ Săn Đêm mới ra tới. Anh vận một chiếc áo thun đen tay dài ôm chặt bờ vai rộng. Tay áo xắn cao để lộ một vết cắt dài chạy dọc khuỷu tay.
“Là vết cắn của tên Daimon đó hay là vết dao?”
Kẻ Săn Đêm liếc nhìn vết thương, ngồi xuống đối diện cô trả lời. “Vết cắn.”
Cả người cô như phát lãnh, “có cần băng bó không?”
“Không, qua ngày mai sẽ tự động liền thôi.”
“Biết vậy, nhưng không phải vết cắn này sẽ biến anh trở thành ma cà rồng luôn sao?”
Anh bật cười, nhìn cô giễu cợt. “Theo đúng ngữ nghĩa mà nói thì anh đã là một con ma cà rồng rồi. Cho dù là không phải đi nữa, em cũng không thể biến thành ma cà rồng trừ khi em là một tên Apollite.”
“Như vậy có nghĩa là họ không thể biến người ta trở thành ma cà rồng sau khi cắn một cái sao?”
“Chuyện kể cho con nít thôi.”
Cô ngẫm nghĩ điều đó một hồi, “Như vậy tại sao lại có cái quan niệm sai lầm về ma cà rồng như vậy?”
Anh nuốt thức ăn, uống một ngụm rượu. “Là do hầu hết những người dân làng đang hoảng loạn đặt ra. Kể từ khi Atlantis chìm xuống đáy đại dương Apollite và Daimon bắt đầu tạo nên truyền thuyết. Sau đó, tất cả dân cư sống trong các thành phố ở Hy Lạp đều biết về Kẻ Săn Đêm và chúng tôi bắt đầu được kính trọng. Nhưng thời gian trôi qua, Kẻ Săn Đêm càng lúc càng cô đơn, bọn anh dần chìm vào quên lãng, mọi người chỉ còn nhắc đến Kẻ Săn Đêm như những câu chuyện truyền thuyết hư cấu. Truyền thuyết về Acheron và những truyền thuyết khác cũng đều là như vậy. Tất cả những tài liệu viết tay nói về bọn anh của người Hy Lạp cổ xưa đều được Ash thu thập và cất giấu.
“Acheron?” vừa xắn dao lên miếng thịt gà, cô vừa hỏi. “Anh cứ không ngừng nhắc về anh ta, thật ra anh ta là ai vậy?”
“Là Kẻ Săn Đêm đầu tiên được Artemis chọn.”
“Anh ta vẫn còn sống chứ?”
“Oh, tất nhiên rồi. Chắc tuần này anh ấy đang ở Cali.”
Cô nhăn trán nhìn anh.
Anh mỉm cười. “Cứ vài ngày là anh ấy lại đổi chỗ ở mới.”
“Bằng cách nào? Mà tại sao?”
Anh nhún vai. “Anh đoán khi một người sống đến mười một ngàn năm thì sẽ thấy mọi chuyện thật đáng chán. Còn chuyện bằng cách nào thì anh ấy có một chiếc trực thăng riêng có thể phá được bức tường âm thanh.”
Amanda cố tiêu hóa cái tin mới vừa nhận được và cố mường tượng một Kẻ Săn Đêm già nua thì nhìn như thế nào. Không hiểu tại sao, hình ảnh Yoda lại hiện lên trong đầu cô. Đó là những người cổ đại nhỏ xíu, làn da xanh xám, khom lưng chạy vòng quanh, phá hỏng sự thông minh của kẻ khác và khiến cho họ trở nên mê muội.
“Có bao giờ anh gặp Acheron chưa?”
Kyrian gật đầu. “Tất cả bọn anh đều đã gặp anh ta. Anh ta phụ trách huấn luyện Kẻ Săn Đêm mới, nói cách khác anh ta là lãnh đạo không chính thức của bọn anh. Người ta cũng kháo với nhau là anh ta cũng chính là người được các vị thần ban cho quyền lực xử phạt bọn anh khi có ai vượt quá lằn ranh cho phép.”
Chuyện này nghe có vẻ không hay chút nào.
“Vượt qua bằng cách nào?”
Chẳng hạn như làm hại con người. Có một bộ Quy tắc ứng xử bọn anh buộc phải tuân thủ. Không được để lộ quyền năng trước đám đông, không được hợp tác với Apollite hay Daimon, vân vân và vân vân.”
Đó là một sự an ủi kỳ lạ ki biết được rằng bọn họ còn có một quy định như thế, nhưng đồng thời cũng thật đáng sợ khi phát hiện ra là họ lại có khả năng dùng quyền năng của mình để đối phó với loài người. “Nếu Kẻ Săn Đêm bị nghiêm cấm sử dụng quyền năng gây tổn thương đến người khác, và khi ở gần nhau lại hút cạn năng lực của nhau, vậy thì làm sao Acheron có thể trừng phạt những người phạm luật.
“Anh ta không hút cạn năng lượng của bọn anh.” Kẻ Săn Đêm nhấp thêm một ngụm rượu. “Ash như một con chuột bạch trong thế hệ các Kẻ Săn Đêm. Bởi vì là Kẻ Săn Đêm đầu tiên được lựa chọn, nên các vị thần đã không phát hiện ra một số nhược điểm khả dĩ. Cho nên, anh ta có một số … cực kỳ hiếm hoi … phản ứng phụ, là cách mà bọn anh thường nói.”
Giờ thì các hình ảnh trong cô dần được định hình một cách rõ ràng. Một Kẻ Săn Đêm bé nhỏ gù lưng bị tật nói ngọng.
“Có hết thảy bao nhiêu Kẻ Săn Đêm?” cô hỏi.
“Hàng ngàn.”
Amanda há hốc miệng kinh ngạc. “Thật không?”
Chỉ nhìn ánh mắt của anh, cô đã biết được câu trả lời.
“Bao lâu thì xuất hiện một người mới?”
“Không thường xuyên lắm.” anh trả lời. “Hầu hết bọn anh thường xuyên phải quẩn quanh khắp mọi nơi.”
“Wow,” cô thì thầm. “Vậy nếu Acheron là người già nhất, vậy thì ai là người trẻ nhất.”
Kyrian nhíu mày suy nghĩ. “Không chắc lắm, có thể là Tristan, Diana hay Sundown, nhưng anh phải hỏi lại Acheron cho chắc.”
“Sundown? (ND: hoàng hôn). Đó là nick name của anh ta hay là do mẹ anh ta rất không thích con trai mình?”
Anh bật cười. “Cậu ấy là một xạ thủ và đó là tên mà người ta ghi trên lệnh truy nã. Nhà chức trách tuyên bố anh ta là tên tội phạm rất nguy hiểm.”
“Ok.” Amanda chậm rãi nói. Giờ thì cô lại thấy hình ảnh của nhân vật Bill Hickok Hoang Dã với đôi chân vòng kiềng, hàm râu tua tủa, sợi thuốc lá dính trên má. “Vậy em cũng có thể đoán là Kẻ Săn Đêm không thể có dáng dấp của một thương gia hay um…”
“Những kẻ tử tế lúc nào cũng tuân thủ pháp luật?”
Cô mỉm cười. “Em không định nói các anh là những người không tử tế, nhưng đúng là cách diễn giải đó đúng là phù hợp trong hoàn cảnh này.”
Kyrian mỉm cười. “Không tử tế” chắc chắn là dùng để nhận xét về những suy nghĩ trong đầu anh lúc này. “Đó chính xác là thái độ và niềm đam mê cần phải có để trở thành Kẻ Săn Đêm. Artemis không muốn lãng phí thời gian của bà ta hay của bọn anh nếu như chọn phải một người không có khả năng truy đuổi. Anh đoán có thể em cho rằng bọn anh là những tên điên khùng, xấu xa và bất tử.”
Cô cười tươi tắn, để lộ lúm đồng tiền nhỏ xíu bên má phải. Thật lạ là lúc trước anh không để ý đến nó. “Xấu xa và bất tử thì đúng là em đã nghĩ thế, nhưng hoàn toàn điên khùng sao?”
“Nếu mất trí cũng xem như một dạng điên điên thì em sẽ dùng từ gì để diễn tả?”
Mắt cô lấp láy. “Nếu vậy thì các anh đúng là điên khùng. Nhưng anh biết không, đó lại là điều mà em thích ở anh. Có cái gì đó khó mà dự đoán trước.”
Kyrian không biết lời thú nhận nào của cô khiến anh ngạc nhiên hơn. Cô nhanh chóng nhìn sang nơi khác, đôi má đỏ bừng.
Cô thích anh … Những lời nói gợi lên trong anh những rung cảm của tuổi dậy thì. Anh chỉ muốn chạy bổ đi kể cho một người nào đó nghe rằng. “Cô ấy thích tôi, cô ấy thích tôi.”
Thánh thần ơi, điều đó có nghĩa là gì?
Anh đã hai ngàn năm tuổi. Quá già cho những hành vi nông nổi đó.
Nhưng sự hân hoan, thỏa mãn, hạnh phúc mà anh đang cảm nhận là điều không thể chối bỏ.
Có một sự im lặng ngượng nghịu vây quanh họ trong suốt bữa ăn.
Night pleasure (18+) Night pleasure (18+) - Sherrilyn Kenyon