People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 165
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 734 / 13
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Nhớ Lại Cha Mẹ
ôm sau.
Ánh nắng mặt trời của ngày hôm nay giống hệt ngày hôm qua.
Sáng sớm Lãnh Tang Thanh đã rời khỏi giường, đứng ở trước cái cửa sổ sát đất hai tay chống ở khung thành, hưởng thụ sự sung sướng này mà ông trời đã đem cho nhân gian.
Đại sảnh nhìn qua là một màu xanh biếc, dưới ánh mặt trời xinh đẹp làm cho người ta vui vẻ thoải mái, mấy chục người hầu mặc đồ trắng đang ở mặt cỏ bận rộn, có người rửa sạch đài phun nước, có người tỉa cành cây, nhưng đại bộ phận vẫn vội vàng vận chuyển bữa sáng.
Niếp Nhân Quân dậy sớm hơn, Lãnh Tang Thanh đứng trước cửa sổ cũng nhìn thấy hắn đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở đại sảnh, tay trái cầm điếu xì gà, tay phải loạng choạng cầm chén hồng rượu, như mộc xuân phong, thật thích.
Nhìn hắn bây giờ, từ nội tâm đến môi Lãnh Tang Thanh nở ra nụ cười, nhưng hốc mắt cô lại không biết đã ươn ướt từ lúc nào.
Nếu cha còn sống, cũng có thể giống thế này!
Từ nhỏ mất đi cha mẹ, vẫn là đại ca đảm đương trọng trách của cha mẹ chiếu cố mình, nhưng đại ca dù sao cũng là đại ca, không có cách nào có thể thay thế hình ảnh cha mẹ như trước.
Cô muốn cha mẹ yêu thương đến cỡ nào.
Lúc trước đến tột cùng là ai lại tàn nhẫn như vậy, đoạt đi tánh mạng cha mẹ cô, cô còn nhỏ tâm hồn vẫn non yếu, tất cả mọi thứ đều không thể khiến cho vết thương lòng của cô khép lại.
Anh cả hiện tại hẳn là còn truy tìm hung thủ năm đó, từ nhỏ đến lớn, anh cả luôn luôn cố ý lẩn tránh mối thù giết cha mẹ với cô vào anh hai, nhưng cô biết anh cả vẫn là đem mối thù này đeo lên lưng mình, nhiều năm qua chưa bao giờ dỡ xuống.
Cô rời đi lâu như vậy, anh cả nhất định sẽ vội vã tìm kháp thế giới.
Nghĩ đến đây, lòng Lãnh Tang Thanh lại tự hồ trở lên đau đớn.
“Cốc, cốc, cốc!”
Vài tiếng gõ cửa ôn hòa vang lên, Tần quản gia đẩy xe lăn đi tới.
“Tần thúc thúc, chào buổi sáng.” Lãnh Tang Thanh nhanh chóng điều chỉnh nỗi lòng mình một chút, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Lãnh tiểu thư, chào buổi sáng. Lãnh tiểu thư hôm nay có thể tự đứng lên sao?” Tần quản gia đầu tiên làm lễ với Lãnh Tang Thanh, sau đó lo lắng nhìn cô.
“Vâng, không có gì đáng ngại, cơ thể của cháu khỏe tựa như một đầu sư tử rồi.” Vừa nói, Lãnh Tang Thanh chuyển động thân thể vài cái, cố ý khoe ra.
Nhưng hoạt động của cô có chút trục trặc trước mặt Tần quản gia, hắn vội vàng chạy đến đỡ cánh tay Lãnh Tang Thanh:“Lãnh tiểu thư! Không thể! Vẫn chưa có thể hoạt động như vậy! Tuy rằng sắc mặt cháu so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều, nhưng nhìn qua vẫn rất suy yếu.”
Khi nói chuyện, hắn lại vội vàng đem xe lăn đẩy đến, đưa tới phía sau Lãnh Tang Thanh:“Tiểu thư cô ngồi trên xe đi, tiên sinh đã nói, mời Lãnh tiểu thư đến dùng bữa sáng cùng.”
“Ai nha, Tần thúc thúc, cháu không dùng xe lăn, cháu hiện tại có thể tự đi được, bác không biết tinh thần cháu tốt thế nào đâu.” Lãnh Tang Thanh cầm lấy một chiếc áo khoác lên người, nghênh ngang đi tới cửa.
“Lãnh tiểu thư! Như vậy không được!” Tần quản gia đẩy xe lo lắng khuyên bảo.
“Không thành vấn đề, yên tâm đi!”
Vừa quay người lại,“bộp” một cái, Lãnh Tang Thanh đụng vào trong lòng Niếp Ngân, cơ ngực to lớn kia tựa như cao su rắn chắc, đầu tiên là một mùi hương dũng mãnh chạy vào trong mũi, không đợi cô phản ứng lại đã bị Niếp Ngân bế ngang lên.
Mặt Niếp Ngân không chút thay đổi, ôm cô đi tới hướng xe lăn.
Lãnh Tang Thanh thử giãy dụa một chút, nhưng người đàn ông trước mặt này, cô cảm giác làm thế thật phí công, cô giống như một sủng vật yếu đuối mà hắn ôm trong lòng.
“Ngân thiếu gia, cậu đã tới, Lãnh tiểu thư hình như không thích ngồi xe lăn.” Tần quản gia cười cười.
“Không sao, tôi đi đây.” Niếp Ngân đem Lãnh Tang Thanh ngồi trên xe lăn.
Nếu không phải cô không làm gì được, cô nhất định không ngồi cái thứ này, điều này làm cho cô nghĩ đến những bệnh nhân trước kia, Lãnh Tang Thanh cảm thấy bọn họ thật đáng thương, thật giống như chú chim nhỏ bị bẻ gẫy cánh.
Không ngồi được bao lâu, cô liền sốt ruột mà đứng lên, nhưng lại bị Niếp Ngân ấn ngồi xuống.
Cô nổi giận muốn lên tiếng, thật mất hứng nhìn Niếp Ngân, Niếp Ngân vẫn bình tĩnh thong dong nhìn lại cô, vẻ mặt tựa như tiếu phi tiếu.
Nhìn vẻ mặt này của hắn, Lãnh Tang Thanh như hồi lại sức, hai tay ở trên tay vịn chống đỡ không phục mà đứng lên.
Nhưng lại không địch nổi bàn tay to hữu lực của Niếp Ngân, cầm lấy bả vai của cô ấn cô ngồi xuống, hơn nữa lần này Niếp Ngân một chút không cũng lưu tình, một bàn tay ấn cô xuống, tay kia thì nhanh chóng thắt chặt dây an toàn, cái này làm cho Lãnh Tang Thanh không thể đứng lên nổi.
“Niếp Ngân! Anh sao lại trở lên chán ghét như vậy! Sáng sớm đã tới khó dễ tôi!” Hai tay Lãnh Tang Thanh ở trên vịn xẽ vỗ vỗ, hai chân ở dưới dùng sức đạp xuống.
“Tôi muốn tự đi! Nằm trên giường lâu như vậy, tôi nghĩ muốn đi!” Cô vẫn phản kháng như cũ.
Niếp Ngân đẩy xe đến cửa, căn bản không có để ý cô, Lãnh Tang Thanh la to nhưng lại không chút ảnh hưởng tới hắn.
Trên đường từ phòng y tế đến bàn ăn rất tiềng ồn ào.
Người hầu của Niếp Nhân Quân đều có tố chất cao, cho dù nghe thấy lại thanh âm gì, cũng tuyệt không liếc mắt một cái.
Mà ngồi ở bàn cơm Niếp Nhân Quân còn cười ha ha.
“Niếp bá bá, chào buổi sáng!” Gặp được Niếp Nhân Quân, Lãnh Tang Thanh tự giác dừng lại tiếng ầm ĩ, xuống xe lăn ngồi đối diện với hắn.
“Chào buổi sáng, Thanh Nhi, tinh thần hôm nay hình như đã tốt hơn hôm qua.” Nụ cười trên môi của Niếp Nhân Quân vẫn chưa giảm.
Lãnh Tang Thanh liếc Niếp Ngân một cái, hai con mắt đen bóng ở hốc mắt chuyển chuyển, sau đó bày ra bộ cao hứng.
“Niếp bá bá, đó là đương nhiên, có người phục vụ ăn cơm, tự nhiên cũng phải tốt lên chưa.” Những lời này cô nói âm điệu rất cao.
“Xú nha đầu!” Niếp Ngân sửng sốt có chút xấu hổ, còn có chút tức giận, gầm nhẹ một tiếng.
Nhìn thấy lời nói của mình làm cho Niếp Ngân có chút xấu hổ và tức giận, tâm Lãnh Tang Thanh sung sướng vì đã trả thù được, cô vẫn cao hứng như cũ, khiêu khích Niếp Ngân.
Đột nhiên, một cánh tay trắng nõn bưng một chén canh từ phía sau lưng Lãnh Tang Thanh để ở trước mặt cô.
“Đây là món súp chỉ dành riêng cho em, chị tự mình làm.”
Âm thanh ngọt ngào quen thuộc vang lên, làm cho người khác cảm thấy thật mềm mại, Lãnh Tang Thanh nhìn lại thì ra chính là chị Ruby, cô cao hứng đứng lên, lập tức ôm lấy Ruby.
“ Chị Ruby, em rất nhớ chị!”
“Chị cũng rất nhớ em! Biết em sinh bệnh, chị lền đi nhanh đến đây để xem em có sao không.”Ruby cười đem thìa để tới trong bát của Lãnh Tang Thanh,sau đó ngồi xuống cạnh Niếp Nhân Quân, lại trải khăn ăn lên đùi hắn.
“Bát canh này rất bổ, trời còn chưa sáng Ruby đã rời giường để nấu cho cháu, đương nhiên những nguyên liệu ngàn năm quý hiếm này là do bác tỉ mỉ lựa chọn.” Niếp Nhân Quân hiền lành nói, trong ánh mắt tràn ngập hiền lành.
Thấy vậy, trong lòng Lãnh Tang Thanh thật nghẹn ngào.
Đúng vậy, từ nhỏ lúc cô phát sốt, cha mẹ cô lúc đó chẳng phải luôn làm như vậy với cô sao?
Loại cảm giác này thật lâu chưa có.
Niếp Môn Niếp Môn - Ân Tầm