Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 165
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 734 / 13
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Trúng Kế
iếp Ngân cho rằng, Tiêu Tông cũng là một kẻ thông minh, cho nên mới tung
tin có người đột nhập vào biệt thự, hắn sẽ đi xung quanh mật thất xem có vẫn
đề gì hay không, hơn nữa vừa nãy hắn nhìn thấy Tiêu Tông nói chuyện với hai
người bảo vệ, hắn tin rằng Rawson quản gia đã đi rồi, đã đem quyền lực phó
thác lại cho hắn.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Sau khi đánh ngất Tiêu Tông thì một hình ảnh xuất hiện, hiện ra trước mắt Niếp
Ngân.
Niếp Ngân đem cửa khóa trái bên trong, rất nhanh đi tới trước bàn điều khiển,
ngẩng đầu nhìn mấy trăm khối màn hình này.
Địa hình, bố trí cũng có phần giống nhau, nhưng không hoàn toàn giống có cảm
giác thật lạnh lùng, Niếp Ngân kết luận đây chính là phòng theo dõi tổng thể.
Nay hắn trở về Niếp môn là có mục đích quan trọng -- rốt cuộc ở đây đã xảy ra
chuyện gì.
Ánh mắt Niếp ngân trong lúc đó lơ đãng nâng lên, nhìn bàn điều khiển tâm tình
trầm xuống, hắn dựa theo thao tác phía trước nhanh chóng hành động.
Hình ảnh trong phòng như làm hắn nhớ lại lúc trước.
Theo máy ghi hình, hình ảnh có vài người trên cầu thang máy, khôi phục lại tốc
độ bình thường. Nhưng mà, hình ảnh kế tiếp lại làm cho Niếp Ngân bất ngờ,
cũng khiến cho đôi mắt chim ưng của hắn kinh ngạc không thôi.
Hình ảnh bên trong, Rawson quản gia ôm bụng đang chảy máu, cố hết sức ngồi
bên cạnh Niếp Nhân Thế hai người hình như đang nói chuyện, sau đó có thể
nhìn ra thấy Niếp Nhân Thế ý bảo Rawson quản gia tìm thứ gì đó cắt sợi dây
thừng trên người hắn, Rawson quản gia đi đến ngăn tủ lấy ra một cái kéo, âm
âm đi về hướng Niếp Nhân Thế.
Niếp Ngân vốn tưởng rằng Rawson sẽ dùng kéo cắt dây thừng cho Niếp Nhân
Thế, cũng không nghĩ Rawson quản gia lại đột nhiên bày ra mặt bộ dữ tợn,
trong giây lát đem kéo đâm vào huyệt Thái Dương Niếp Nhân Thế, Niếp Nhân Thế tràn ngập phẫn ý nhìn Rawson quản gia hạ độc thủ với mình, cả người ngã
xuống đất.
Ở trong lễ đường Rawson chỉ ọi người xem đoạn đầu, còn đoạn Niếp
Nhân Thế bị giết ra sao thì hắn dấu kín.
Niếp Nhân Thế thật sự đã chết!
Mà người giết hắn chính là Rawson quản gia!
Nhưng vì sao hắn muốn giết Niếp Nhân Thế?
Niếp Ngân giật mình, hắn luôn luôn giữ tâm trạng bình tĩnh nhưng giờ phút này
trên mặt hắn không khỏi kinh ngạc, cũng thật lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Nói như vậy, Niếp Hoán có thể sống lại một lần nữa, thì tim hắn trong cơ thể
bây giờ là của Niếp Nhân Thế.
Quả nhiên, hình ảnh trên màn hình này làm ọi nghi vấn của hắn đã được
giải quyết.
Không bao lâu, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tiêu Tông vội vã đi vào bên
trong, nhưng nhìn thấy chuyện trước mắt, hắn lại sợ tới mức ngây ngẩn cả
người, sau đó chạy nhanh về thang máy, liều mạng ấn nút, khủng hoảng khiến
cho ngũ quan trên mặt hắn vặn vẹo.
Mà Rawson quản gia cũng không muốn cho hắn đi, tuy rằng người chịu trọng
thương nhưng vẫn cấp tốc chạy như cũ vào bên trong thang máy, một bàn tay
liền đem Tiêu Tông kéo lại.
Bọn họ nói chuyện khá lâu, sau đó hai người kéo thi thể Niếp Nhân Thế,
hướng về phòng giải phẫu.
Sau khi Niếp Ngân xem xong, hắn khôi phục lại hình ảnh tình hình bây giờ của
biệt thự, trong phòng vẫn im lăng như cũ.
Hắn hít một hơi, hai mắt âm tà nhìn chằm chằm phía trước, khuôn mặt hiện lên
tràn ngập đăm chiêu, trong đầu suy nghĩ ngàn vạn thứ.
Tất cả chuyện này đều là do Rawson đứng sau!
Niếp Ngân nhớ tới hắn có khả năng sẽ ở Las Vegas gặp Niếp Tích, trong lòng
chợt lo lắng, hắn lấy điện thoại ra, bát thông dãy số của Niếp Tích.
Có thể là Niếp Tích đang ở chỗ sóng kém, hoặc là đang ngồi trên máy bay, bên
trong điện thoại đợi đã lâu nhưng không có hồi đáp.
Cứ như vậy, Rawson quản gia đi Las Vegas gặp người thì tuyệt đối không
phải Niếp Nhân Thế,mà còn mang theo Niếp Nhân Nghĩa, nói không
chừng......
Niếp Ngân hiểu tính cách đệ đệ của mình, hắn rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài
ý muốn mà Niếp Tích không kịp ngứng phó, hắn vội vàng cắt đứt điện thoại, lại
lo lắng gọi tiếp.
Vừa mới gọi lại đang đặt điện thoại lên tai, điện thoại cũng không tự giác mà
theo cánh tay Niếp Ngân hạ xuống.
Cơ thể của Niếp Ngân run run.
Có lẽ là vừa mới biết được rõ chân tướng sự việc nên hắn không để ý.
Nhưng hiện tại, Niếp Ngân nhìn rất rõ một thân hình quen thuộc trong màn hình.
Cả người hắn đề chấn động, điện thoại rơi xuống mặt đất.
Lãnh Tang Thanh!!
Niếp ngân bước vọt tới màn hình, cẩn thận nhìn người bên trong.
Đúng vậy, thật là cô toàn thân buộc đầy dây thừng, bị chói cố định trên một cái
cột.
Cơ thể Niếp Ngân run run, hai bàn tay nắm chặt thành đấm, răng nanh ở trong
miệng cắn “ken két” vang lên, cả người phẫn nộ đến cực hạn.
Hắn vô luận như thế nào cũng không có nghĩ tới người Niếp môn sẽ ti bỉ như
vậy, không buông tha ột cô gái.
Sau đó, hắn lại nhìn kỹ mỗi một khối màn hình nhìn rõ đó là chỗ nào.
Xoay người, hắn nhanh chóng lẻn đến bên người Tiêu Tông, lúc này hắn vẫn
đang hôn mê bất tỉnh như cũ.
Niếp Ngân lúc này bình tĩnh lại, hắn nghĩ nếu Rawson quản gia có thể để biệt
thự lại cho hắn quản lý, thì thế nào cũng sẽ giao chìa khóa cho hắn.
Hắn sờ soạng trên người Tiêu Tông, thực dễ dàng tìm được điều khiển từ xa
trong túi quần hắn, Niếp Ngân lấy ra nhìn thoáng qua, cùng trong trí nhớ nhớ lại
lúc trước cái điều khiển giống này với cái điều khiển của Niếp Nhân Thế trước
kia.
Dựa vào đường đi hắn vừa nhìn thấy, hắn không chần chừ cầm cái chìa khóa
liều lĩnh đi đến căn phòng kia.
Trải qua vài rượu diếu, thang máy, đại sảnh......
Niếp Ngân vội vàng đi tới nơi mà Lãnh Tang Thanh bị nhốt.
Hắn phi thân một cước, đá văng phòng cửa ra.
Lúc trước hắn nhìn thấy Tiêu Tông đi trên con đường này, Niếp Ngân đi vào cái
thang, mà lúc này, mụi hương rượu nồng nặc làm cho hắn chắc chắn mình
không có đi sai.
Đẩy phiến cửa gỗ ra, đước mắt hắn là bình rượi diều rất to, mấy trăm cái rượu
dũng, thượng vạn bình hồng rượu, rực rỡ muôn màu xuất hiện ở đây.
Niếp ngân căn bản không có thời gian để ý mấy thứ đó, hắn rất nhanh chóng đi
dọc mép tường bắt đầu tìm cửa vào, điều khiển từ xa trong tay, hắn nhanh
chóng ấn nút.
Quả nhiên, có một cái tượng mộc dũng bên cạnh, truyền ra và đáp lại âm thanh
của điều khiển từ xa, hắn thật không nghĩ ra đây là cửa, lấy trung gian(ở giữa)
làm trục chậm rãi xoay tròn.
Niếp Ngân đi vào bên trong, cũng phát hiện thang máy rất quen thuộc, hắn nắm
chặt thời gian ấn cái nút xuống, thang máy vuông hạ xuống.
Qua đã lâu, thang máy ngừng lại, lúc này tính nhẫn lại của Niếp Ngân cũng đã
cực hạn, cửa thang máy mở ra hắn liền vội vàng chạy đi ra ngoài.
Khung cảnh quen thuộc, Niếp Ngân ngân dễ dàng liền tìm được chỗ nhốt Lãnh
Tang Thanh.
Có lẽ là nghĩ đến cô bị trói ở đây quá lâu nên trong lòng hắn thực cấp tốc. Có lẽ
là hắn thực tức giận, căn bản không muốn văn minh đi vào, đi tới cửa, Niếp
Ngân không hề nghĩ ngợi, phi thân liền đem cửa phòng đá văng ra.
Cửa bị đá mà khung cửa cũng chậm rãi rơi xuống đất.
Ngay lúc cửa gỗ rơi xuống mặt đất thì phát ra rất nhiều tiếng súng đồng thanh
vang lên, Niếp Ngân thấy trong phòng có hơn chục người, cùng có hơn mười
khẩu súng.
Mà hắn vừa xoay người, lại phát hiện đường lui cũng đã bị một nhóm người
khác chặt chẽ vây quanh.
Trúng kế!
Niếp Ngân híp lại hai mắt, như dã thú nhìn quẹt qua những người xung quanh.
Tất cả mọi người đều giơ súng lên hướng về Niếp Ngân, đem hắn bức đến
bên trong đại sảnh.
Ánh mắt Niếp Ngân hung ác dị thường, trải qua huấn luyện khắc nghiệt, sớm
đã tôi luyện bình tĩnh đến mức tuyệt vời, hắn nhìn trộm mỗi một góc căn phòng
dự tính thiên cơ.
Lúc này, mật thất thông quan phiến cửa thang máy lại mở ra, Tiêu Tông từ bên
tròng đi ra.
“Không nghĩ tới chuyện này phải không, chuyện này sẽ cho ngươi giật mình.”
Tiêu Tông cười, đẩy đám người ra, lắc lắc đi tới trước mặt Niếp Ngân, sau đó
hắn lại kích động lùi về phía sau vài bước, đứng cách Niếp Ngân hai thước,
bởi vì hắn nhớ tới thân thủ của Niếp Ngân.
Niếp Ngân cười lạnh một tiếng, lộ vẻ hèn mọn nhìn Tiêu Tông.
“Cười cái gì?” Thấy cái loại ánh mắt này, Tiêu Tông có chút không kiên nhẫn,
đoạt lấy súng của người bên cạnh, hung tợn chỉ vào Niếp Ngân:“Thật đáng
buồn ày, không thể tưởng được sẽ chết trong tay của tao?”
Niếp Ngân vẫn như cũ khinh bỉ hắn, trên mặt bình tĩnh lộ vẻ ý cười:“Rawson
quản gia chuẩn bị thật đúng là chu đáo.”
“Không thể tưởng được? Rawson tiên sinh dự đoán như thần, mày sẽ đến đây
phá hư chứng cớ, cho nên đã sớm an bài rất tốt ”
“Vị hôn thê Thanh nhi của tôi, không ở nơi này, tôi cũng yên tâm hơn.” Niếp
Ngân biết Tiêu Tông vì cái gì mà hận mình, cho nên cố ý chọc giận hắn.
Sắc mặt Tiêu Tông trong nháy mắt trở nên phẫn nộ, rít gào đối Niếp Ngân
quát:“Mày không được kêu cô ấy là Thanh Nhi! Cô ấy cũng không phải vị hôn
thê của mày!”
Hắn rống lên thở phì phò:“Bất quá, thực bất hạnh nói ày, Tang Thanh cô
ấy thật đúng là có tại nơi này.”
Niếp Ngân nghe vậy, mày kiếm chợt nhíu chặt lại, lạnh lung nhìn Tiêu Tông.
Tiêu tông nói tiếp:“Ngày đó các người vừa mới đi, cô ấy ngốc nghếch trở lại.
Vì mày, cô ấy có nguy hiểm cũng không sợ. Mày nói, vì muốn có được Thanh
nhi, tao còn có thể để mày sống trên đời sao? Hả?”
Tiếp theo hắn lại giơ súng lên, hung ác chĩa vào Niếp Ngân, trừng mắt như con
thú gầm lên:“Mày nói xem! Tao còn có thể buông tha mày sao? Mày nói đi!”
Khuôn mặt Niếp Ngân nghiêm túc, giọng điệu trầm thấp:“Thanh Nhi ở đâu?”
“Tao đã nói rồi, mày, không, được, kêu, cô ấy, là, Thanh, nhi!” Tiêu Tông gầm
lên từng tiếng, lúc này đã không thể chế được.
Niếp Ngân bất đắc dĩ lắc đầu, hai mắt càng thêm hèn mọn nhìn Tiêu
Tông:“Thân là nam nhi, mày thật đúng là nhục nhã. Tao vốn nghĩ mày trong long
ích kỉ, ghen tị thành hận, trong lúc nhất thời bị lạc mất chính mình. Hãy nhìn lại bộ
dạng này của mày đi, tao cảm thấy tính cách của mày có vấn đề, đời này nhất
định thất bại, nhất định cả đời sẽ làm cho người ta khinh thường, hơn nữa,
vĩnh viễn không có được cô ấy, vĩnh viễn.”
Hắn bình tĩnh nhìn súng trong tay Tiêu Tông, tiếp tục nói:“ Mày lấy súng chĩa vào
người tao, ta ngược lại tuyệt không lo lắng, bởi vì mày là một người đàn ông
thất bại, dù khoảng cách này, mày cũng bắn không trúng tao.”
Nghe xong lời nói này của Niếp Ngân, Tiêu Tông cả người đều điên lên, hắn
phẫn nộ đem súng hướng lên, chĩa về phía Niếp Ngân, nhưng lúc này toàn thân
hắn đều run run mãnh liệt, bao gồm cánh tay hắn đang cầm súng, lời nói của
Niếp Ngân làm cho hắn không khống chế được mình.
“Có cơ hội.” Cặp mắt chim ưng của Niếp ngân trầm xuống, hiện lên một tia tinh
quang.
“Pàng, pàng, pàng” Liên tục nổ súng, viên đạn ở trong họng súng gào thét mà
ra.
Niếp Ngân nhìn thấy từng động tác, đã ngồi xổm xuống, dùng sức toàn bộ thân
thể trong nháy mắt đã né ra ngoài, trên mặt đất chân quay một vòng dưới đảo
qua, Tiêu Tông nhất thời lảo đảo té lăn trên đất.
Niếp ngân xoay người lấy súng của mình ra, để tại trên đầu Tiêu Tông.
“Bảo bọn họ buông súng xuống.” Niếp Ngân lạnh lung ra mệnh lệnh.
Nhưng lúc này, mọi người lại đưa khẩu súng lên, vây chung quanh Niếp ngân.
“Tiêu tiên sinh, thật có lỗi, Rawson quản gia phân phó chúng tôi, nếu Niếp Ngân
bắt được cơ hội, cho dù con tin là anh, chúng tôi vẫn phải bắn chết cậu ta.”
Niếp Ngân ngẩng đầu mạnh, nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng lấy Tiêu Tông
ra làm bia đỡ đạn.
Đúng lúc này......
Trong phòng đột nhiên tối đen......
Niếp Môn Niếp Môn - Ân Tầm