Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Hai Mặt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 993 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 03:13:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72: Vò Rượu Quý Và Gái Đẹp.
heo kế hoạch định sẵn, chúng tôi di chuyển bằng 2 xe ô tô. Xe đầu gồm Lý Ma Ma, Geisha, Gái Hư và tôi.
Xe sau gồm đám cháu thân tín của mụ Lý cùng với 1 gã người dân tộc Bắc Bộ độ tuổi trung niên mà tôi chưa gặp bao giờ. Gã này được đoàn chúng tôi đón ở địa phận tỉnh Bắc Giang.
Kì lạ thay tay dân tộc này nói tiếng kinh không sõi lắm, nhưng mụ Lý lại giới thiệu rằng ông ta là chuyên gia thử rượu. Tôi cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa khôi hài. Mụ Lý tính chơi trò gì nữa đây?
Đem thắc mắc này hỏi Gái Hư, cô nàng cũng đồng dạng mơ hồ không hiểu. Tôi bắn tin về cho Trang Trắng. Trang Trắng càng không có câu trả lời xác đáng. Tôi ngẫm kĩ trang phục và giọng nói của gã dân tộc, sau đó đối chiếu với những kiến thức từng học được từ ông Công và Lee Phong Lưu, cảm thấy có đôi ba phần quen thuộc nhưng nhất thời chưa nhớ ra được gốc gác người lạ kia.
Xe đi trên đoạn đường dài thật dài, tôi luôn để mắt ngó chừng Geisha, hễ con bé có biểu hiện mệt mỏi liền chăm lo tận tình ngay. Sức khỏe con bé không được tốt, từ nhỏ đã yếu đuối bệnh tật, sau này lại thêm thời gian dài bị nhốt trong phòng kính, ra ngoài rất dễ bị nhiễm lạnh.
Xe dừng lại nghỉ chân tại ải Chi Lăng, tôi và Gái Hư đỡ Geisha bước xuống xe,bên ngoài gió thổi lạnh buốt, tôi cẩn thận cài chéo áo lại giúp em. Geisha không có phản ứng rõ rệt, chỉ đưa cặp mắt dài buồn nhìn tôi.
Lý Ma Ma trông thấy tình cảnh đó liền cười nhạt, bảo: "chà, Tắc Kè có vẻ để ý đến số 7 quá ta? tiếc là con bé này không gả cho cậu em được."
Tôi cả cười, nói mấy câu trêu ghẹo che mắt mụ: "tiếc quá! tiếc đứt ruột mất thôi. hay bà chủ cho phép em nắm tay Vương Phi một chút đi. chỉ một chút thôi mà."
Lý Ma Ma khinh khỉnh cười: "sao không hỏi cô vợ mới cưới kìa"
Tôi cười hì hì mà trong lòng mắng mụ "ngu ngốc" – con mụ Lý này đang phạm 1 sai lầm nghiêm trọng trong cuộc đời. Tự mụ chuốc lấy tất cả đó thôi.
Đến giờ phút này tâm lý tôi đang căng như dây đàn, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nôn nóng. Tôi rất muốn được tận tay dắt em gái cao chạy xa bay. Tuy nhiên việc lớn có thể hỏng bét chỉ trong 1 giây, tôi nhất định phải kiên trì đến khi lên được Lạng Sơn. Hừ, đến lúc đó mụ Lý đừng hòng con dương dương tự đắc được nữa, một khi Geisha số 7 thoát khỏi sự khống chế của Làng Cung Nữ thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Buổi sáng trên khúc đường vắng, gió thổi quần quật, bà Lý mặc áo khoác lông, đội mũ vành đen, trông mụ vừa bí ẩn vừa quý phái, tác phong rõ ràng là người nắm quyền. kế bên là thân hình gợi cảm, đầy hấp dẫn của Gái Hư, rồi cách đó không xa Vương Phi số 7 cũng đang uyển chuyển tiến vào. Tất cả cử chỉ nét mặt của 3 người đều in sâu trong đáy mắt cư dân nơi đây. Thoạt nhìn đã biết 3 người phụ nữ này là 3 nhân vật quan trọng nhất trong toán người.
Bọn lính lác Làng Cung Nữ nhanh nhẹn đem ghế đến mời bà chủ ngồi. Mụ yên vị đâu ra đấy bèn cất giọng hỏi thăm bà già chủ quán. Bà già đó đã sống ở đây mấy chục năm nên thành thật trả lời mọi vấn đề đường đi nẻo bước, thậm chí thông qua bà ta, chúng tôi còn biết thêm thông tin về ông thầy nấu rượu cũng là đại gia có tiếng ở vùng này.
Tôi cẩn thận đỡ Geisha ngồi xuống ghế, tự tay rót nước cho em uống, lại còn nhân lúc mụ Lý ko để ý, trừng mắt cảnh cáo bọn tay chân dám mon men đến gần.
Gái Hư đưa Geisha vào khu vệ sinh, bà Lý lập tức gật đầu ra hiệu, liền có 3 đứa cháu trung thành như chó mực đến trước nhà vệ sinh canh cửa. Ở nơi này nhà vệ sinh nữ và nam nằm cạnh nhau, bọn chó săn ngang nhiên đứng chắn giữa nữ và nam, người khác ngoài Gái Hư muốn đến gần Geisha cũng đừng mong làm được.
Xe đỗ tại chỗ ọi người nghỉ ngơi tiếp nhiên liệu sau khoảng nửa tiếng tiếp tục khởi hành.
Tôi quan sát thấy mụ Lý đang nói chuyện nho nhỏ gì đó với gã dân tộc, chỉ thấy gã liên tục gật đầu, khuôn mặt không biết là do say xe hay do sợ mụ Lý mà trở nên xanh tái. Mụ chủ Làng này có tài hễ nói câu nào là người khác hoặc là nghe lệnh, hoặc là sợ đến mức quên luôn ông bà cha mẹ.
Xe đề máy chuẩn bị lên đường, tôi bèn nhân cơ hội tìm cách hỏi han gã dân tộc đôi ba câu, nào ngờ ông ta không trả lời cứ thế cắm cúi leo lên xe.
Trong lòng tôi xuất hiện dự cảm chẳng lành, bất giác đôi tay nắm lấy tay Geisha hơi run lên. Em gái hiểu được suy nghĩ của tôi, bèn dùng ánh mắt trấn an nhìn tôi. Anh em tôi trong 1 khắc rất nhanh mà cũng rất chậm trao nhau cái nhìn yêu thương. Nắng chiều le lói soi lên mái tóc Geisha.
Cảnh tượng bình minh nâng tay em in hằn vào tâm trí tôi cho đến mãi mãi về sau.
Chiếc xe Ford Transit Dcar đầy đủ tiện nghi, ghế ngồi đối diện nhau vô tình đã giúp chúng tôi danh chính ngôn thuận nhìn về đối phương.Thời gian trôi qua lâu mau không còn là vấn đề. Tôi nhìn Geisha, đọc được sự tĩnh tại nơi đáy mắt em. Có lẽ lúc này nàng không còn lo lắng chuyện gì khác,hoàn toàn đặt lòng tin nơi tôi. Tôi cũng nhìn ra được tương lai mà Geisha hằng mong muốn, giờ đây tất cả hóa thành gánh nặng đè lên đôi vai tôi.
Nhân nói về gánh nặng, có 1 người khác cũng đang mang trọng trách chẳng kém gì tôi. Đó không phải Gái Hư, mà là Lý Ma Ma.
Việc đi một chuyến xa xôi lên tận Lạng Sơn đổi người với gã nấu rượu đã khiến danh dự Làng Cung Nữ tổn thương không ít. Nên biết đám người phe Lý Ma Ma đã cao ngạo ngay từ khi sinh ra chẳng kém gì người nhà Má Nuôi, bọn họ cho rằng bản thân thuộc tầng lớp cao trong xã hội, vậy mà hôm nay lại phải cầu cạnh gã nấu rượu thật là sỉ nhục. Điều này khiến cho tâm lý mọi người không hề vui vẻ. Lại nghe đâu gã nấu rượu là 1 tên xấu xí thô lỗ thích ngược đãi phụ nữ,thuộc tuýp người đàn ông vô lại trong dân gian.
Chẳng trách Trang Trắng khinh thường lão ta vô cùng, lại còn gọi lão là "cóc ghẻ". Con cóc ghẻ này bình sinh có 3 sở thích cũng là sở đắc. Người nào nắm vững được 3 lĩnh vực này, coi như đã kết thân với gã hết 6 phần.
3 lĩnh vực nêu trên lần lượt là: "rượu, gái và đồ cổ". Ba thứ này dĩ nhiên Lý Ma Ma không thiếu món nào.
Rượu- chính là món nghề của lão, trong hoàn cảnh hiện nay khi mà chúng tôi ko có nhiều loại rượu quý thì việc tặng rượu chỉ là đi trước lót đường, như li nước lọc trong bữa tối.
Món thứ 2 là đặc sản của dòng họ Lý Ma Ma - đồ cổ. với món này chúng tôi ăn chắc vì dẫu sao cũng toàn là đồ gia bảo có giá trị lớn vô cùng. nghe đâu mấy món đổ cổ trong phòng mụ Lý được 1 thầy pháp rất cao tay đích thân trấn yểm. Mụ Lý cảm thấy như thế thật là mĩ mãn nếu cái bình cổ đó có chứa toàn là vong linh xa xưa thì cho đi càng hay, để cho đám vong đó ám chết cả nhà lão ấy đi. Còn tôi thì cầu mong Lý Ma Ma nghe nhầm, rằng cái bình đó là nơi tổ tiên mụ Lý trú ngụ, để mụ cho ông bà đi ở đợ nhà người ta thì sướng phải biết.
Lúc đưa được mấy món "lễ vật" này tới nhà gã Cóc Ghẻ, Geisha ngồi đối diện tôi vốn chưa từng động dung bỗng dưng sắc mặt tái nhợt. Chắc con bé ý thức rõ được sóng gió gian truân sắp ập tới với bản thân.
Trong dạ tôi cồn cao nôn nao, lo lắng cho em gái vô cùng.
Xe chạy chậm lại. Tôi hơi nghiêng người, ngoảnh mặt nhìn ra hàng cây xanh mát xuất hiện ngay trong tầm mắt. Khuất sau hàng cây này chính là cổng vào khu trang trại rộng lớn của gã nấu rượu. Ngay phía trước cổng xuất hiện lác đác vài bóng người từ xa nghênh đón.
Nhác thấy cảnh tượng này, trên khóe miệng Lý Ma Ma bỗng ẩn hiện nét cười vô cùng bí ẩn. Mụ lấy từ trong giỏ sách chiếc mặt nạ quen thuộc của Geisha Làng Cung Nữ, đưa cho Bánh Đậu Ngọt nói:
"đeo cái này vào đi con."
Mụ nói lần đầu hình như Geisha lơ đãng ko nghe thấy,sau đó mụ lập lại câu nói lần thứ 2, rồi đến lần thứ 3. Lúc này Geisha mới phản ứng trở lại.
Gái Hư ngồi cạnh tôi cười khểnh nói: "ở Làng đeo mặt nạ thì được chứ ở nhà người ta giống điên quá."
"mặc kệ đi. ta bảo thế nào thì cứ làm đúng theo thế ấy."
vậy là tôi tê tái nhìn cảnh em gái tự tay đeo chiếc mặt nạ quái ác đó lên mặt.
"kịch." - đúng lúc này cửa xe mở ra. 4 gã đàn ông và 1 người phụ nữ lập tức cúi chào lễ phép.
Bà Lý và tôi song song bước xuống xe trước nhất. Tay mụ khẽ níu tay tôi lại, nói thầm "con rể này, chuyện hôm nay Nương để con thay mặt nhé. vì thân phận ta có phần đặc biệt nên không tiện nói nhiều. kể cả việc đàm phán hay đưa Geisha vào cũng phiền con."
Tôi không biết mụ Lý có mưu đồ gì nhưng chuyện này đã sớm được mụ căn dặn từ trước tôi không có cớ thoái thác, hơn nữa bằng cách này có thể thuận tiện chăm sóc nhiều hơn cho em gái. thế nên tôi gật đầu đồng ý.
Mọi người đều bước cả xuống xe. tôi nắm lấy tay Bánh Đậu Ngọt ko kiêng dè, tựa như muốn dùng hơi ấm bản thân xoa đi giá lạnh trong trái tim con bé. Bàn tay con bé không biết là do nguyên nhân cơ địa hay do thời tiết mà lúc nào cũng thanh lạnh.
Bỗng đâu có tiếng người kêu rõ to: "hahaha, Lý Ma Ma. bà cô 2 của tôi đến rồi, đến rồi, quý hóa quá!"
Từ phía đó bước ra 1 người đàn ông tuổi ngoài 50 thân hình rắn rỏi. Lão có nước da ngăm đen, khuôn mặt nhăn nheo, trán dồ, nói chung ngoại hình ko có gì bắt mắt nếu ko muốn nói là khá khó coi, đặc biệt mỗi khi lão nhăn mũi cười trông lại càng kì dị. Thì ra đây chính là con cóc ghẻ trứ danh mà trang trắng đến nằm mơ cũng không muốn lại gần.haiz, coi như đây là số phận. Con điếm đó may mắn thoát khỏi 1 kíếp nạn,éo le ở chỗ kiếp nạn đó lại chuyển sang cho em gái tôi.
Còn đang đưa mắt đánh giá lão ta thì lão đã tới trước mặt tôi bắt tay chào hỏi. Ra là mụ Lý vừa giới thiệu tôi là con rể mụ. Hiện mụ đã rút lui khỏi "chính trường" nhường cho tôi và mấy đứa nhỏ lên nắm quyền chẳng qua đợt này đi theo đổi gió đó thôi. Cả đến việc gả Geisha đi đợt này cũng là chủ ý của tắc kè bông tôi.
Đôi mắt gã nấu rượu liền nồng cháy nhìn tôi hơn 3 phần.
Lại nói từ khi Tắc Kè Bông tôi đích thân dắt tay Geisha tiến vào trang trại, đám người nhà gã nấu rượu đã không nén nổi tiếng xì xào bàn tán. Cặp mắt ếch của lão gia chủ thậm chí không chớp lấy 1 lần, cứ mặc nhiên thao láo như vậy rình mò khắp thân hình Vương Phi. Chúng tôi theo chân gia chủ bước vào khu trang trại rộng ngát xanh um, băng qua 1 đoạn đường trải gạch đỏ hướng đến dãy nhà sàn to lớn. Gã Nấu rượu là người con của núi rừng, đặc biệt thích hưởng thụ cuộc sống dân dã. Bên dưới nhà sàn còn treo lủng lẳng rất nhiều cặp tay gấu và sừng min, đủ biết địa vị của gia chủ.
Con cóc ghẻ trên đoạn đường đi không quên bao hoa khoác loác 1 trận ầm ĩ về miền đất và con người nơi đây. đặc biệt ở chốn hoang dã này cũng có ko ít cơ hội kiếm tiền bảo đảm chẳng thua gì ở các nơi khác.
Dừng chân trước căn nhà sàn lớn nhất, giọng điệu gã ta không dấu nỗi vẻ tự hào: "căn nhà này làm toàn từ gỗ quý,do chính tay tôi thiết kế từng li từng tí một. Còn mấy cặp sừng min tay gấu đó trông cũng được, ai thích cái nào cứ tự nhiên đem về coi như quà của tôi đó. Nào, mời khách quý vào nhà."
Lý Ma Ma làm ngoại giao đã nhiều năm,dĩ nhiên hiểu rõ đạo lý khách sáo nơi đất khách, bà ta mở miệng khen: "nghe mấy đứa bảo ông anh làm chuyện gì cũng giỏi. giỏi nhất là kiếm tiền. Từ tay trắng mà làm nên sản nghiệp chừng này là quá mức giỏi rồi! thôi thì rượu ngon có đủ, cổ vật sẵn đây, giờ chỉ thiếu mỗi người đẹp tiếp mừng anh nữa thôi."-mụ Lý nói rồi che miệng cười hinh hích.
Tay nấu rượu mặt thộn cả ra. Lại đưa ánh mắt si mê tiếp tục ngó nhìn Geisha. Tiếp theo đó con cóc ghẻ ra lệnh cho đầu bếp chuẩn bị mâm cơm thịnh soạn gọi là tẩy trần cho đám khách mời từ thành phố tới.
Đám người chúng tôi cứ thế thuận lợi bước lên ngôi nhà sàn to lớn, phân chia vị trí chủ - khách ngồi xuống. ngoài bọn người chúng tôi trong căn phòng lớn còn có thêm 2 chiến hữu già của con cóc ghẻ. Nghe nói lặn lội từ rất xa lên đây xem mặt "bạn vợ". 2 lão già này, một ông mặt tròn như mặt phật, một ông mặt dài như lưỡi cày.
Gia chủ mời chúng tôi thưởng thức mấy món đặc sản rừng, uống 1 chút rượu nấu gia truyền. Con cóc ghẻ tay rót rượu, mắt híp cứ thi thoảng lại đá sang Geisha. Geisha không uống giọt nào, con bé im lặng ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng đúng bài bản. Tôi ngồi sát bên nó cảm nhận rõ trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch.
Vương Phi Làng Cung Nữ mặc 1 chiếc váy hoa văn được cắt may gọn gàng, chiếc váy ôm trọn từng đường nét cơ thể, không thừa cũng chẳng thiếu, làm tôn lên nét đẹp của em thêm mấy phần. Lại cộng với mùi nước hoa thơm phảng phất. Vô ý, đã khiến cho cả gã nấu rượu lẫn mấy chiến hữu già nuốt nước bọt ừng ực. Lát sau Con Cóc Ghẻ không nhịn được nữa, bèn mở miệng hỏi:
"bà 2 này,cái con bé... à nhầm, vợ tôi ấy, cứ phải đeo mặt nạ như thế suốt à?"
Lý Ma Ma thản nhiên gật đầu "vâng, đấy là lệ Làng anh ạ."
"nếu thế thì ăn uống bất tiện lắm."
"ôi dào, nó được đào tạo bài bản rồi, anh đừng lo. Không có chỗ nào bất tiện hết."
Già Làng đã đích thân trả lời thế thì Con Cóc Ghẻ đành ngậm miệng lại, khuôn mặt hiện lên nét không đành, chắc lão tò mò về gương mặt Geisha lắm rồi đây.
Khách quan mà nói thì dù không nhìn thấy hết khuôn mặt Geisha, người ngoài cũng có thể ước lượng được dung nhan của con bé. Bởi vì sóng mũi thẳng tắp và đôi môi mọng đỏ đã hiện lên rất rõ ràng. Ngay cả đôi mắt dài phẳng lặng cũng có thể dễ dàng nhận thấy. Song, ước lượng thì cứ ước lượng, nếu mường tượng lại khó cực kì. Bởi vì sao ư? vì sao tôi cũng không rõ. Chỉ biết gương mặt nó không thiếu không thừa, khi trong đầu ta hình thành 1 hình ảnh tưởng tượng thì hình ảnh đó bảo đảm đã lệch đi so với thực tế mấy phần!
Tàn bữa trưa, lúc này cũng là lúc bàn vào mục đích chính. Gã Nấu Rượu đã nhận đủ 3 món quà thành ý từ Làng Cung Nữ cũng nên đáp trả tấm thịnh tình đó. Nhìn ánh mắt sáng như điện của mụ Lý và gương mặt chờ mong của chúng tôi, gã nấu rượu chẳng còn cách nào khác đành phải chặc lưỡi đứng dậy, miệng hô: "thôi, ăn uống no say rồi, bây giờ phiền các vị theo tôi ra sau vườn nếm thử con Vợ Lớn của tôi. Haha."
Vợ Lớn ở đây ám chỉ vò rượu quý mà Lý Ma Ma trăm phương ngàn kế muốn có được. Lúc nói câu này ra khỏi miệng, trong giọng điệu gã nấu rượu có chút không nỡ. Đủ biết Con Cóc Ghẻ quý vò rượu kia vô cùng. Nếu không phải Làng đưa ra cái lễ quá hậu hĩnh chắc Lão cũng chỉ đem rượu loại 2 ra đổi chác mà thôi.
Mấy người chúng tôi đều háo hức nhất loạt theo gã ra sau vườn. Nơi này gọi là vườn cũng không đủ, kì thực phải là 1 cánh rừng thưa mới đúng. Thảm thực vật xanh mượt điểm xuyến nét vàng úa của mùa thu thông qua những hàng cây gầy guộc khẳng khiu biến không khí nơi đây có nét thơ mộng. Đâu đó trong gió còn nghe nức mũi hương rượu chín.
Những cái cây trong khu vườn này đều có thắt đoạn chỉ đỏ, để làm gì thì tôi cũng không rõ. Chắc để lão đánh dấu vị trí ủ rượu chăng?
Đi qua vài khúc đường quanh co chật hẹp, cây dại mọc lan ra đường mòn. Lý Ma Ma ngập ngừng không tiến lên, mấy gã tay chân nhanh nhẹn phát hoang thông lối. Đoàn người đi thêm độ chừng chục phút, thấy bên dưới mấy tán cây sần sùi có một ngôi nhà tranh vách nứa lụp xụp, trong nhà có người phụ nữ dân tộc đang quét tước gọn gàng, trông thấy chúng tôi liền khom lưng lủi đi đâu mất.
Gã Nấu Rượu chỉ tay nói: "mời mọi người vào nhà nghỉ ngơi, đường rừng xa xôi đi cực nhọc lắm. ở đây lại toàn mấy người đẹp thành phố nữa." - lời gã rất cương quyết. Chắc chắn rằng gã không muốn chúng tôi theo đến vị trí ủ rượu nên mới nghĩ ra biện pháp mời nghỉ chân tại đây.
Biết ý gã, chúng tôi cũng không nóng lòng, dù sao mục đích chính là để đặt hàng số lượng lớn và để nếm thử đệ nhất mỹ tửu chi chi đó.Thật ra tôi không ham hố rượu lắm, chỉ quan tâm đến em gái mà thôi.
Vốn tôi tính để con bé ở lại nhà sàn cho khỏe, nhưng nơi này giữa lòng địch nên không an tâm, bản thân lại bắt buộc phải đi theo mụ Lý xem mụ giở trò gì thế là dắt Bánh Đậu Ngọt đi cùng luôn. Trên đường đi, mụ Lý ngoái lại nhìn, thấy Geisha ở trong toán người cũng không nói lời nào, chỉ chăm chăm kè sát gã dân tộc bí ẩn nọ. Hai người họ đang thông đồng sắp đặt điều chi đó.
Chúng tôi ngồi trong gian nhà tranh uống trà, trong lòng ai cũng nôn nao. Geisha thấy phòng kín đã khiếp sợ nghề nghiệp, vậy nên con bé nhất quyết không vào nhà chỉ đứng loanh quanh trong khoảng sân phía trước nhìn ngắm non xanh.
Trên trời chim chóc chao lượn hót vang, dưới đất mùi rượu nồng thơm nức mũi. Tôi và Gái Hư đứng cạnh bên Geisha, thấy em gái bất thình lình chỉ tay về phía mấy thùng gỗ bên mé rừng xa xa, nơi đó đàn ong mật chăm chỉ bay ra bay vào.
Tôi liền nói: "đó là tổ ong nhân tạo, người ta đang nuôi ong lấy mật. Dân Lạng Sơn nhiều người giàu lên từ nghề này, chắc Con Cóc kia cũng tương tự."
Em gái tôi nhỏ nhẹ gật đầu,cử động rất ngoan ngoãn, mắt nó nhìn đăm đăm về phía bên đó.
Gái Hư lên tiếng: "lúc nãy tôi còn thấy có trại nuôi động vật, chắc đang nuôi nhím hay rắn gì đó. Thằng cha này làm nhiều việc thiệt. Nhưng mà nghe nói hái ra tiền nhất của hắn là buôn gỗ."
Em gái tôi vừa nghe thấy chữ "động vật rừng- rắn" liền chột dạ đứng nép vào người tôi. Động tác này của con bé rất khẽ khàng nhưng vẫn ko qua mắt được tôi. Tôi cảm thấy thương em quá đỗi bèn nói nhỏ:
"không sao..."
Chưa hết câu thì điện thoại trong túi rung lên.
Đây là tín hiệu cho thấy đám người nhà Má Nuôi đã đến địa điểm "tập kết", chờ đợi thời cơ trong ứng ngoài hợp.
Tôi bèn cấu nhẹ vào mu bàn tay Gái Hư, cô ả này hiểu ý ngay, nói nhỏ: "chắc đợi đến tối nay hả?"
Tôi âm thầm gật đầu: "chờ mụ Lý đi khỏi đây cái đã. quan trọng là phải nghĩ ra cách làm sao để tôi ở lại. Phải có người làm nội ứng dẫn đường mới chắc thắng được."
Gái Hư nói: "con cóc ghẻ đó có vẻ khoái anh. lát nữa anh lại mời rượu lão, thì thầm vào tai gã mấy tuyệt chiêu chơi gái. Hay là hứa hẹn tặng lão mấy em ngon ngọt xem."
Tôi thở dài " xem ra chỉ còn có cách này."
Gái Hư tiếp: "tôi sẽ dùng thêm 1 cách để phân tán chú ý của Lý Ma Ma giúp anh. À còn chuyện về em gái anh là quan trọng nhất đó. Lão ta thèm con nhỏ lắm rồi. Anh phải tự tán dương bản thân trước mặt lão. Hỏi lão có muốn lên đỉnh sung sướng với con nhỏ này không? cơ thể nó như thế nào anh biết rõ nhất, như thế nào để nó sướng và lão cũng sướng chỉ có anh biết. Tôi tin chắc nghe thấy mấy câu đó con cóc ghẻ sẽ nể anh 9 nút ngay. há há. "
"suỵt! " - tôi đưa tay ra hiệu á mì im lặng.
Cũng may mấy câu trao đổi này cực kỳ kín kẽ, cả Bánh Đậu cũng khó lòng nghe lọt. Tôi không muốn em gái nghe thấy mấy lời này.
Còn đang toan tính trong lòng bỗng nghe phía đằng sau có tiếng dậm chân mạnh bạo. Gã nấu rượu cùng 2 thằng người làm đã khiêng chum rượu quý về tới nơi. Chum rượu được bảo toàn cẩn thận trong thùng gỗ thả sâu xuống đất, chỉ có chính gia chủ mới biết rõ vị trí cần đào, chôn ở khoảng cách bao nhiêu, vì thế cho dù Lý Ma Ma có cho người tới ăn trộm cũng đừng mong biết chỗ mà lấy.
Từ trong gian nhà lớn, Lý Ma Ma và gã dân tộc nhất loạt đứng lên nhìn chăm chăm chum rượu.
Con cóc ghẻ chỉ định người đặt cái chum quý xuống đất rồi quay sang mụ Lý nói: "đây, đây là tuyệt phẩm. Cả đời tôi sống chỉ vì cái này đấy bà 2 ạ. Trên đời này không nhiều người được phúc phận này đâu. chắc chỉ có chừng mười người thôi. Gần đây có thêm Lee Phong Lưu với bà nữa."
"Lee Phong Lưu!?" - mấy người chúng tôi nín thở nhìn nhau. Đôi mắt Gái Hư bàng hoàng ko kém gì tôi. Lee phong lưu cũng can đến vụ này? vậy ra đây chính là loại rượu mà Lee Phong Lưu rất ưa thích. Từng rót 1 li cho tôi uống thử lúc ghé thăm nhà hắn mấy tháng trước đó sao?
Lý Ma Ma nét mặt vẫn hết sức điềm tĩnh, mụ khéo léo khen: "mùi thơm quá,rượu này của ông anh đúng là đệ nhất ở miền bắc."
Gã nấu rượu hừ mũi nói "không phải chỉ miền bắc, là cả nước luôn chứ. thậm chí bồ đào mỹ tửu bên tàu cũng chưa chắc hơn được đâu nhé. bà 2 không tin lát nữa tôi cho vài vại rượu tàu uống thử là biết."
Lý Ma Ma bèn che miệng khúc khích "ấy chết, ông anh đừng giận. là em sai, em lỡ lời. nhưng mà anh này, cứ để rượu như thế này e là mất chất, thằng con rể em thì lại nóng lòng quá rồi kìa."
Gã nấu rượu đáp: "thì đây, để đó tôi rót cho bà 2 và anh con rể uống. nhưng mà chỉ có thể biếu riêng 2 người 1 vò nhỏ thôi. Mấy anh chị em còn lại thông cảm nhớ. rượu này chờ đến tối nay đem đi hà nội biếu khách hết rồi."
Mấy người chúng tôi bèn cười khì mà trong lòng mắng lão keo kiệt.
Theo chỉ định ngầm từ trước, tôi là người đứng đầu toán người,vi thế phải là tôi nếm rượu đầu tiên. bà Lý đã an bài tôi cùng gã dân tộc tiến lên đích thân mở nắp chum.
Con cóc ghẻ này đúng là hẹp hòi đến tận cùng, cả đến việc mở hũ rượu mà lão cũng nhìn chúng tôi làm với 1 thái độ hết sức bất đắc dĩ.
Gã luôn miệng la lên " từ từ thôi, nhẹ tay thôi, ừ đấy đấy, cũng may chỗ này tôi tính hết rồi, gió không lùa được vào đây."
Hương rượu mạnh xộc lên nức mũi, đối với người nghiền rượu mà nói thì mùi này còn hơn xì ke ma túy. Chỉ thấy khuôn mặt Gái Hư dãn ra hết sức mê ly. Chắc cô ả nóng lòng lắm rồi đây.
Rượu trong vắt như nước cất được múc ra bằng muôi gỗ đổ vào bát sứ lớn đúng kiểu dân dã. Thành phần rượu chắc chủ yếu từ gạo, nấu theo công thức cha truyền con nối từ hàng trăm năm nay trong gia đình gã nấu rượu.
Công đoạn đưa được rượu ra ngoài thì gã dân tộc đã hoàn toàn làm hết thay tôi. Đôi tay gã ta rất khéo, quả nhiên đúng là cao thủ rượu. Gã ko uống đầu tiên mà mời tôi uống, tiếp sau đó là Gái Hư, rồi mới đến gã là cuối cùng. Ai nấy đều ngất ngây túy lúy. Chỉ lạ 1 điều Lý Ma Ma không đụng vào giọt rượu nào.
Gã nấu rượu lấy làm lạ hỏi: "sao kì vậy bà 2? sao bà không uống?"
Lý Ma Ma mỉm cười đáp: "ông anh thứ cho em. Người trong nhà em không uống như thế được."
Lão ta ngẩn tò te, lúc sau mới phản ứng lại vỗ trán la: "ừ nhỉ,thế mà tôi quên mất! thôi thì bà 2 chịu khó đợi về tới nhà rồi uống nhá."
"vâng, cảm ơn anh. A Pín, chắt ra 1 chum đi."
Gã dân tộc bèn nhanh nhẹn lấy 1 chum nhỏ đem về.
Gã nấu rượu sốt ruột nói: "ơ thế là mỹ mãn rồi nhé. sao? các cô các cậu thấy rượu này thế nào?"
Chúng tôi đều tấm tắc khen sướng, bình phẩm như dân chuyên nghiệp. Con Cóc Ghẻ kết tôi và Gái Hư ra mặt.
"haha, chỉ còn nhiêu đây rượu thôi, tối phải đem đi Hà Nội cho khách rồi. thôi để tụi nhóc dẫn khách quý về lại nhà. Đợi một chút tôi cất châu báu đã rồi quay lại ngay. thế nhé."
Lão quay sang đám người làm, hét: " tụi bay phải tiếp khách cho đàng hoàng lễ phép đó biết chưa!"
Chúng tôi y theo lời an bài của gã lại lục tục trở về nhà sàn. Theo suy đoán của tôi hết 8, 9 phần ngày hôm sau Con cóc ghẻ này sẽ dâng số rượu này cho Lee Phong Lưu. Chính miệng gã đã xác minh ông trùm khu đèn đỏ chính là mối ruột của lão, thân mật đến mức cả rượu quý cũng để phần cho Lee.
Nhưng mụ Lý chỉ định gã dân tộc thay tôi khui rượu là ý gì? tôi vẫn đang đau đầu về vấn đề này, đột nhiên tôi nhìn lại gã 1 lần nữa, trong đầu thoáng vụt một suy nghĩ.
......
Buổi chiều ngày hôm đó là một buổi chiều mỹ mãn cho cả đôi bên. cả gã nấu rượu lẫn Lý Ma Ma đều tươi cười ra mặt. Mỗi người 1 nét cười riêng.
Gã nấu rượu nồng hậu thiết đãi thêm 1 bữa tiệc nho nhỏ khác, đám người chúng tôi miễn cưỡng ở lại chung vui. Trong bữa ăn này con cóc ghẻ sung sướng uống rượu thả ga, cả khu nhà sàn người người ăn uống nhảy nhót rất vui nhộn. Cả đám người ở Hải Phòng mới lên cũng chung vui nhiệt liệt. Chắc ai nấy đều biết rằng kế hoạch đã thành công mĩ mãn nên vui chơi xả láng. Chỉ có Lý Ma Ma và Geisha ngồi im không tỏ thái độ gì.
Mọi người ca hát, ăn uống, rượu chè bê tha, nói năng lớn lối,lại toàn đàn ông vô hình chung tạo thành 1 tràng hỗn loạn như cái chợ vỡ. Điều này khiến đầu mày bà Lý hơi cau lại, ra chiều không ưa thích lắm. Rõ ràng phong cách của mụ không hợp với những chốn như thế này.
Tôi và Gái Hư thì cảm thấy như vậy thật đông vui, bèn tìm cách chuốc say lão. Tôi chuyển tới ngồi cạnh bên gã nấu rượu, cạn li thân mật, cứ đến cuộc vui lại mời chào lão đôi ba câu. Lão ta liền vui vẻ trả lời, còn thỉnh giáo tôi vài tuyệt chiêu sát gái.
Xưa nay tôi không giấu nghề với ai cả, đều đem những đắc ý trong quá trình hành nghề một lượt trình bày. Lão ta luôn miệng thốt lên "hay quá, hay quá. "
Chẳng là lão ta quan tâm nhất về vấn đề sinh lực vì đã có tuổi mà nhu cầu vẫn còn cao, có điều ko khỏe được như trước kia, một phần cũng nhờ uống rượu quý mới khiến lão giữ được phong độ. Đến đây tôi mới vỡ lẽ ra, Lee Phong Lưu - ông vua giường chiếu thường xuyên dùng rượu này ngoài vị ngon còn có lí do khác.
Tôi bèn trao đổi với lão thêm 1 số tuyệt chiêu, mánh khóe khác. Lão ta rất lấy làm tâm đắc, còn đề nghị tôi khi nào lại đem gái lên đây một chuyến, lão sẽ trả công hậu hĩnh. tôi gật đầu ngay tắp lự.
Lão thấy tôi gật đầu lại khoái quá, nói cười sang sảng thốt lên: "há há! cái thằng này, mày giống lão Lee cực!"
Đang vui giữa chừng, nụ cười trên gương mặt tôi tắt ngấm.
Khốn kiếp! nghề nghiệp tôi đang có là do Lee Phong Lưu truyền cho, điều đó đã ăn sâu vào trong máu rồi. Cứ mỗi khi xã giao với khách là trong người tôi lại xuất hiện 1 phần của Thầy. Kể từ giờ phút này tôi đã quá sợ hãi chuyện ăn chơi gái gú. Nếu muốn đẩy cái bóng của Lee Phong Lưu đi thật xa thì trước tiên phải bỏ nghề môi giới.
Đương trong dòng tâm sự, đột nhiên chiến hữu có gương mặt lưỡi cày của gã nấu rượu vỗ vai tôi: "chú em sao thế? Say rồi à?"
Tôi gắng gượng cười "rượu hơi nặng."
Lão già mặt lưỡi cày cười vang "chú em là khách quý nhất ở đây. Anh em ai cũng quý chú hết. Tối nay cứ vui say đi rồi ở lại đây bao lâu cũng được. uống, uống!"
Tôi mời lão già một li, tiện nhìn sang bên cạnh phát hiện cứ sau mỗi miếng mồi, Con Cóc Ghẻ lại ngó sang Geisha một cái, chắc là lửa dục đang bốc lên tới não. Tình thế này là điều tôi mong muốn nhất, bèn rỉ tai lão vài câu: "con bé này em từng huấn luyện dạy dỗ một thời gian,ở Làng em là người nắm rõ về nó nhất. Nhưng mà nó hơi chướng, phải kích thích đúng chỗ nó mời chiều anh hết ý được."
Nghe xong quả nhiên gã nấu rượu thèm thuồng nói: "lát nữa đi, bây giờ đang tiệc. lát nữa chú phải chỉ cho anh đấy nhá. anh biết điểm yếu chỗ nào rồi thì cứ chọc cứ ngoáy vào thôi, hahaha"
Mẹ kiếp, tôi ghét đôi mắt him híp và điệu cười miệng cóc của lão.
"à mà chú em này, anh hỏi thật nhá."
"Vâng,anh muốn hỏi gì?"
"mấy em ở Làng dạy theo đúng bài bản luôn không, cả em này cũng nằm trong số đó luôn à?"
tôi đáp chắc nịch: "em này là nhất trong số các em nhất."
lão lẩm nhẩm "thế chắc là dâm lắm."
Gan ruột tôi nóng bừng bừng, trầm giọng nói: "hẳn là dâm rồi."
"thế, em nó có chịu chơi tay ba, tay bốn không? mấy ông bạn già của anh cũng phê mờ mắt rồi kia kìa. chú đã huấn luyện em nó chiêu này chưa? hay phải để anh huấn luyện lại đây?"
Tôi phải kìm chế lắm để ko tọng vô miệng lão mấy đấm. nếu có cơ hội chắc tôi sẽ giết chết lão vì những câu nói bất kính ngày hôm nay.
Bình tĩnh, bình tĩnh, mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, nghĩ vậy tôi mới bình thản đáp: "cái này ở Làng không cho phép vì nhiều lí do. nhưng con bé đã là vợ anh rồi thì tùy ý anh thôi. Để lát nữa đích thân em bảo ban nó cho."
Chỉ đợi có thế, Con Cóc Ghẻ vỗ đùi la "đúng ý luôn. đúng ý luôn. tối nay anh mời cậu em ở lại nhà anh chơi. chịu không? chơi khi nào chán thì về, ở đây anh có mấy con cũng ngon lắm, không bằng được gái Làng nhưng để đổi gió thì ok! "
Ơn giời! cả buổi tối chỉ chờ lão nói ra câu này thôi. Cuối cùng thì 1 nửa kế hoạch đã trót lọt bây giờ chỉ còn đợi bên phía Lý Ma Ma gật đầu nữa là xong.
Tôi cần Lý Ma Ma đồng tâm đồng ý bảo tôi ở lại, như thế thì kế hoạch mới hoàn toàn ko có kẻ hỡ. Mà tiện nhắc tới Lý Ma Ma mới nhớ, kể từ khi nhận được một cuộc gọi của ai đó. tôi thấy bà ta cứ lơ đãng đăm chiu,hai hàng lông mày nhăn tít lại. chắc mẩm có chuyện gì làm cho Già Làng phật ý.
Tôi bèn nhìn sang phía Gái Hư, quả nhiên cô ả đang nhìn tôi cười cười. nụ cười này là nụ cười đắc thắng. vậy, tôi biết rằng Gái Hư lại sắp xếp 1 quân cờ thành công!
Thành công như thế nào, hồi sau sẽ rõ. trước tiên cứ biết rằng tối hôm đó đích thân mụ Lý nói với tôi:
"con rể cứ ở chỗ này chơi. mai mốt hãy về Làng. chuyện nhà mình để bọn nhỏ lo là đủ rồi. Hiếm khi nào ông anh chủ động mời ai lắm đấy nhé. Bây giờ con xin vài cái sừng min chắc anh ấy cũng cho. haha" - dứt lời, mụ ghé tai tôi thì thầm: "con giúp Nương ở lại tiếp khách thêm 1 đêm nữa nhé. ta vẫn chưa yên tâm chuyện con nhỏ kia lắm. Con ở lại đợi người của ta lên cướp gái thì làm nội ứng, giả vờ hoảng sợ ko biết chuyện gì xảy ra, như vậy bọn nó mới tin mình được. hiểu không? "
Tôi gật đầu cái rụp. Đúng là cầu được ước thấy, ông trời giúp đỡ ta rồi.
Câu chuyện tiến triển như thế, tạm thời đúng theo kế hoạch đã định của tôi, Gái Hư và Trang Trắng. Mãi đến lúc lên xe nghe Gái Hư to nhỏ vài câu tôi mới hay, thì ra ở Làng Cung Nữ, Trang Trắng đã bỏ chạy mất dép từ chiều hôm nay.
Chuyện là buổi chiều Trang Trắng đột nhiên có hứng muốn lượn phố phường mua sắm cùng Mai Ka, thế là 2 chị em rủ nhau bát phố. Đến khi vào mua đồ ở 1 shop lớn, Trang Trắng vào trong thử đồ, thử mãi thử mãi không thấy trở ra. Mai Ka biết mình mắc lừa bèn hô hoán to lên, mấy thằng lính lác chạy vào lục lọi cả buổi không tìm được tung tích.
Lý Ma Ma biết chuyện tối sầm mặt mũi, bàn với Gái Hư về sớm để tìm bắt Trang Trắng.Nguyên vì mụ sợ mất thể diện Làng Cung Nữ nên tìm cách để tôi ở lại Lạng Sơn nhằm kéo dài thời gian. Về Lý thì mụ già Làng đã gả Trang Trắng về cho tôi có biết bao nhiêu người làm chứng, mụ muốn giữ sạch mặt mũi thì phải làm mọi cách tìm được Trang Trắng về.
Người khác có thể sẽ cho rằng mình vô can, vợ đứa nào thì đứa đấy tự giữ lấy nhưng Lý Ma Ma sĩ diện cực kì cao, chuyện này lại xảy ra ngay trong lãnh thổ của mụ!
Hơn nữa, phải có 1 người ở lại chờ cho bọn người bi mật ụp vào giành gái thì Làng Cung Nữ mới vỗ ngực tự xưng vô can. Vừa hay Gã nấu rượu cũng đích thân mời tôi ở lại đàm đạo.
Từ 3 nguyên nhân thuyết phục trên, Tắc Kè Bông nghiễm nhiên ngồi rung đùi trên nhà sàn khi 2 chiếc xe Làng Cung Nữ lăn bánh trong đêm.
Mà tôi ngẫm kĩ lại mới thấy vụ này còn căng hơn dự tính ban đầu một chút.
Thứ nhất, Trang Trắng trốn đi bằng cách nào? nếu không có người tiếp ứng ả ta ko thể trốn trót lọt như thế, sẽ bị bắt lại ngay. Bao nhiêu năm nay ả ta ko cách nào trốn được cớ sao bây giờ lại đi được? nhưng ai cứu ả? bất giác tôi lại nhớ tới chi tiết chiếc điện thoại di động của Trang Trắng. Chiếc điện thoại đó do chính tay tôi tuồn vào cho ả vì trong Làng Cung Nữ ả không được phép sử dụng điện thoại. Lúc ban chiều Gái Hư cũng thông qua đường điện thoại thông báo kế hoạch với Trang Trắng. Như vậy Trang Trắng đã liên lạc với ai đó bên ngoài tìm cách tẩu thoát.
Hừ, ả ta ranh ma hơn tôi tưởng, không biết bằng cách bí mật nào đó đã tìm được đồng minh khác. Nghĩ vậy tôi bèn dùng điện thoại nhắn tin cho tình cũ đến nơi an toàn chờ hội ngộ.
Điều tôi băn khoăn thứ 2 là gã dân tộc.
Theo trí nhớ của tôi lão ta là người dân tộc Tày. người Tày sống rải rác ở vùng núi phía bắc. Tôi còn phát hiện ra 1 điểm lý thú đến rợn người nữa là gã ta và Lý Ma Ma tuy trên đường đi thường trao đổi với nhau, nhưng Lý Ma Ma vẫn luôn giữ 1 khoảng cách nhất định đối với gã dân tộc. mà đúng hơn, phải là gã ta ko dám đến gần mụ Lý mới phải.
Gã ta nói chuyện với mụ Lý hết sức lễ phép lại ra chiều sợ sệt, tôi cho rằng nhiều vùng đồng bào dân tộc cư trú còn lạc hậu, tin vào các điều mê tín dị đoan, mụ Lý vin vào đó để chèn ép bắt lão phải phục tùng mình.
Điều này có lẽ xuất phát từ tín ngưỡng. Vô tình Lý Ma Ma trông giống những gì lưu truyền về một bà chúa nào đó chăng? tôi từng nghe các tích về bà chúa thượng ngàn, bà cô đôi thượng ngàn,...chuyện này dám xảy ra lắm! Hơn nữa "bà" ở đây hẳn là xấu, chứ không tốt đẹp như hai bà chúa nêu trên đâu, cứ nhìn cái mặt lấm lét của gã dân tộc là biết.
Trước khi lên xe, tôi vờ đưa tiễn gã ta, gã gật đầu cười rất tươi nhưng khi tôi chìa tay ra toan bắt tay thì gã lại trù trừ rút lui lên xe. Lúc đó mụ Lý đành phải đánh tiếng giải vây cho gã, rằng người dân tộc cho rằng như vậy không phải phép lịch sự, nên rất kiêng vấn đề này.
Trong lòng tôi hoảng hồn la thầm "vậy là xong rồi. cuối cùng đã nhớ ra lai lịch của gã dân tộc này!"
Nguyên ông ta là người dân tộc Tày, sống ở một huyện miền núi tỉnh Bắc Giang. Trong bản có nhiều truyền thuyết tâm linh cực kì đáng sợ, ngoài ma cà rồng nhát người yếu tim hay bùa yêu huyền thoại còn có ma độc nổi tiếng. Tương truyền những người "ma độc" này biết cách hạ độc rất kì bí. Đây là ngón nghề cha truyền con nối, chỉ có những ai sống lâu năm giữa đồng bào mới biết thông tin này, may mắn trước đây tôi từng được ông Công kể cho nhiều chuyện kì bí, cảm thấy lí thú nên nhớ mãi đến tận bây giờ. Những người dân tộc này thực chất lương thiện chất phát, nhưng vì dân trí thấp nên dễ bị người ngoài lừa gạt, điển hình là người đàn ông đi theo Lý Ma Ma. Chắc chắn mụ ta đã sai khiến ông ta làm ra chuyện kinh khủng gì đó.
Còn gì khác ngoài hạ độc vào bình rượu.
Nghĩ đến đó tay chân tôi run lẩy bẩy, bà mẹ con đàn bà điên này!!! Chẳng lẽ nó muốn đầu độc chết hết cả đám hay sao!!?
Nhưng tôi nghiệm lại mới thấy không đúng.Vì mụ Lý cũng uống rượu buổi tối ngày hôm đó, và gã dân tộc không hề đụng vào bình rượu của người khác.
Chỉ có một bình duy nhất gã chạm vào đó là bình rượu quý đào từ dưới đất lên. Gã dân tộc uống sau cùng, đậy nắp sau cùng, như vậy chắc mẩm lão đã bỏ độc vào rượu trong khoảnh khắc đó, chờ đến ngày mai khi bình rượu được đem đến Hà Nội cho Lee Phong Lưu thì... người chết chính là Lee Phong Lưu chứ còn ai!
Ôi trời, vậy là tôi đã hiểu.
"con mụ già Lý Ma Ma đúng là đáng sợ!"
Thì ra kế hoạch bí mật của mụ là như vậy. Mụ đem hi sinh Vương Phi Làng Cung Nữ để đổi lấy hợp đồng cung cấp rượu và cơ hội tiếp cận chum rượu quý kia thần ko biết quỷ ko hay. Ngoài ra cũng gian xảo đến mức đưa tôi lên vị trí làm chủ, mục đích muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, vì mụ từ đầu đến cuối chẳng hề đụng đến cái bình đó kia mà. Tiếp theo, nếu tội đổ lên đầu tôi thì cũng không liên can chi đến Làng Cung Nữ, vì Làng đã gả Trang Trắng cho tôi cùng vàng bạc đất đai làm của hồi môn, trên danh nghĩa chúng tôi không còn quan hệ. Bọn họ chỉ cần trở mặt nữa là xong.
Than ôi! cha mẹ ơi! tôi có tính đến năm sau cũng ko tính ra mấy điểm này! Chuyện này giờ phải làm sao đây? cho dù là bên phía pháp luật hay luật giang hồ tôi cũng không chối tội được. Tôi sẽ mang án âm mưu giết người, sẽ bị anh em trong nghề gọi là thằng phản bội.
Mở rộng ra nữa, thử tưởng tượng, nếu chai rượu đó không được đưa tới tay Lee Phong Lưu,hoặc Lee Phong Lưu cảm thấy tiếc nuối hay vì 1 dịp đặc biệt nào đó mà đem biếu cho các đảng viên ưu tú của nhà nước. Các ông sếp ở trên nhận được rượu quý rồi bèn cùng nhau nhâm nhi, kết quả chết cả làng.
Công an vào cuộc điều tra Lee Phong Lưu, tên nấu rượu cũng bị liên đới. Sau đó cẩn thận nhìn lại toàn bộ vụ án người ta sẽ thấy sở dĩ trong chai rượu có độc là vì ân oán tình thù yêu hận nhảm nhí của riêng 2 người Lee Phong Lưu và Lý Ma Ma. Như vậy Lý Ma Ma đứng sau mọi chuyện.
Thế nhưng đó là nguyên nhân sâu xa, còn nguyên nhân trực tiếp bắt nguồn từ gương mặt đẹp của Geisha.
Vậy chẳng phải hồng nhan họa thủy như mọi người vẫn đồn đại đó ư? Chết chóc tù tội cũng từ gái mà ra. Mô tip diễn biến này hết sức quê mùa nhưng quả thực đã tồn tại như thế.
Khi đã thông tỏ mọi chuyện rồi, da gà da vịt tôi nổi hết cả lên,tôi chặc lưỡi quay sang nhìn Bánh Đậu Ngọt. Con bé này ngay từ nhỏ đã bộc lộ phong thái hơn người, nào có ngờ sau này nó dựa vào nhan sắc có thể khiến cho cả miền bắc chịu cảnh gian truân?
__________________
Những Người Như Chúng Ta Những Người Như Chúng Ta - Hai Mặt