If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hai Mặt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 993 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 03:13:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Vợ Bé Đến Chuyện Lớn Tìm Đến.
goài mong đợi của tôi,kể từ khi có rắc rối nảy sinh. chẳng hiểu sao khách hàng cứ nườm nượp kéo đến.Toàn là những vụ làm ăn béo bở cùng với các đại gia máu mặt. Tiền có thể kiếm ít đi 1 chút, nhưng thể diện đám khách hàng không thể không quan tâm.
Tôi muốn dành vài ngày thời gian để ra Hải Phòng tìm kiếm tung tích mẹ con Mẹ nuôi nhưng đành phải tạm thời gác lại.
Chỉ là,chuyện cũ không như ý, nhưng chuyện mới vẫn tìm đến tôi đều đặn.
Kể cũng đúng lúc thật, vừa ngơi nghỉ 1 buổi tối xả hơi thì cô gái dễ thương nào đó gọi cho tôi.
ô khéo làm sao, chính là Hạnh Nhi hôm nọ!
Giọng cô nàng trong điện thoại rõ hưng phấn,nói rằng muốn mời tôi ăn tối 1 bữa ra trò để đền đáp công ơn đêm trung thu.
Dĩ nhiên, không công bất hưởng lộc, có công tất không thể bỏ qua. Tôi đáp ứng không do dự.
Tắt điện thoại tôi cười thầm,cô gái này vẫn chưa biết tôi đã rõ ràng lai lịch nàng ta. Đã thế nàng còn can đảm hẹn tôi đến đón trước cổng Trường Múa mới thật là buồn cười. Đây là thời đại gì mà mọi cô gái đều thích núp bóng sinh viên vậy!?
Hạnh Nhi hẹn tôi ăn món Pháp tại 1 quán nho nhỏ nhưng nổi tiếng nằm trên tuyến phố tấp nập nhất.Để được ngồi vào bàn ở đây,thực khách phải đặt trước hoặc chịu khó xếp hàng chờ đợi.
Tôi và nàng thế là đứng đợi bàn nửa tiếng đồng hồ. Hạnh Nhi nhìn tôi đầy hối lỗi "ôi mẹ ơi,em nào có biết trước chuyện này,anh đừng giận em nha"
Người đẹp đã ứng xử uyển chuyển như vậy, tôi còn nặng lời dc mới lạ.
Bắt đầu 1 đêm vui vẻ theo đúng nghĩa,chúng tôi đều gọi Bò xốt tiêu làm món chính.
Đôi tay Hạnh Nhi khá vụng về trong việc sử dụng dao và nĩa. Tôi bèn dùng tốc độ nhanh nhất,cắt hết phần thịt ra giúp nàng.
Đôi môi hồng cẩn thận nhai nuốt từng miếng thịt nhỏ bé như chú mèo con cặm cụi.
Đang theo dõi chăm chú quá trình trước mắt,bỗng nhiên Hạnh Nhi ngẩng mặt lên.
Mắt cô mở trừng nhìn tôi, đôi mắt to thật to dường như cũng mang theo thứ ánh sáng kì dị chiếu lên người đối diện.
Tôi giật nẩy mình.
Cô mím môi lại "a,em biết rồi nha,anh cũng muốn chọc em giống con mèo đúng không?"
"không có,anh đang nghĩ,người dễ thương như vậy rốt cuộc là từ đâu tới?" - tôi nở nụ cười lấp liếm, cũng ko quên chuyển chủ đề ưa thích nhất.
"em đến từ Hà Nội" - Hạnh Nhi một mạch nói thẳng khiến tôi có điểm bất ngờ.
"còn anh?anh cũng không phải Sài Gòn gốc đâu"- Hạnh Nhi vừa ăn vừa hỏi.
"ừ,quê gốc của anh ở Đà Nẵng"
"ôi mẹ ơi,vậy sao vào tận đây?miền trung nghèo lắm hả anh?"
Cái cô này, tôi cũng không biết nên cười hay nên mếu nữa đây.
"Đà Nẵng là thành phố rất lớn.Nhưng gia đình anh có chuyện nên phải chuyển nhà đi nơi khác."
Tôi trả lời như vậy khiến gương mặt Hạnh Nhi thoáng buồn,nàng chống cằm nhìn tôi rồi lại cắm cúi ăn tiếp.
"kể cũng phải..." - Hạnh Nhi ca thán - "chẳng trách được! con người ta lầm đường lạc lối cũng vì gia đình cả"
"gì?em nói sao?" - tôi giật mình buông nĩa,ngó kĩ Hạnh Nhi.
Cô nàng vừa bảo tôi " lầm đường lạc lối" ư? là ý gì đây?
Phải biết rằng, chiếu theo lời bịa đặt của tôi thì gia đình chuyển từ miền trung vào sài gòn, tôi lại đang có công ăn việc làm ổn định. Theo lý thì đây là kì tích mới đúng. Cớ sao Hạnh Nhi dùng câu "lầm đường lạc lối"?
không phải là có vấn đề trong giao tiếp chứ?
Quả nhiên không ngoài linh cảm của tôi,sự việc tiếp theo diễn biến đầy hấp dẫn.
Hạnh Nhi uống 1 cốc nước lọc,nói "em đoán anh không tầm thường như vẻ bề ngoài. à không,phải nói là nghề nghiệp của anh ko như bao người khác,có dính lứu tới pháp luật."
"em nghe những thông tin này từ đâu?"
"linh cảm tốt thôi"
Im lặng 1 chặp, khẽ đưa mắt nhìn ngó những người xung quanh, khi đã yên chí họ ko để tâm, tôi mới quyết định mở miệng hỏi hạnh nhi:
"vào sài gòn 2 tuần rồi, được nhiều khách không?"
"cách!" Hạnh Nhi làm rơi con dao bạc xuống đất.
Mắt cô trợn lên nhìn tôi, trong miệng còn đang nhai lở dở miếng thịt
"làm sao anh biết về em? em ít ra ngoài lắm mà"
"anh đã hỏi ai? bọn con San San phải không?"
Ài, cái cô này có nhiều điểm ngờ nghệch thật, nhưng cũng phải thôi,có đánh chết cũng ko ai biết tôi đã làm cách nào để biết được thân phận Hạnh Nhi.
Tôi liền giải đáp thắc mắc của cô:
"thứ nhất, lúc ngồi gần em trên taxi, anh đã ngửi thấy một mùi rất nhẹ thôi nhưng vô cùng đặc trưng"
Hạnh Nhi líu lưỡi, lắp bắp hỏi "em..em bị hôi hả?" - "Cái đứa chết mẹ nào tung tin đồn em bị hôi phải không?ôi mẹ ơi,làm ăn gì được nữa."
Tôi nghẹn họng không kịp nói điều thứ 2!
Không phủ nhận các gái điếm quá date,hoặc mắc bệnh xã hội thường bị hôi,nhưng Hạnh Nhi là Búp Bê Hà Thành,là con mèo ưa chải chuốt sao có thể vướng mùi khó ngửi được?
Kì thực, thứ mùi đó vô cùng khó xác định, phải là người giàu kinh nghiệm lắm mới mẫn cảm với loại mùi này. Tôi chỉ có thể nói rằng, đó là mùi hương của sự dụ hoặc. Cũng giống như bọn nghiện hút luôn ám mùi cháy khét.
Thầy của tôi từng đôi lần đề cập đến,tôi nghe qua là hiểu và xác định được ngay. Thầy lập tức khen tôi có... tố chất.
Kì thực, không phải gái điếm nào cũng tỏa ra rõ ràng mùi hương này.Cứ đánh đồng nó với hương vị gái trinh chắc cũng ko sai.
Giải thích sơ lược về mùi hương với hạnh nhi, tôi tiếp tục đều giọng:
"thứ hai,em nói giọng bắc,giọng hà nội.Tuy đã che dấu khéo léo nhưng anh vẫn nhận ra."
Lần này hạnh nhi ngay lập tức bác bỏ: "thiếu gì người bắc ở đây. điểm thứ 2 của anh chỉ là do linh cảm,linh cảm làm sao có thể chứng minh 1 người làm gái"
"đúng,điều thứ 2 chỉ là thêm phần nắm chắc, còn điều thứ 3 mới ko thể chối cãi"
"điều gì?" - khuôn mặt hạnh nhi đanh lại, rõ ràng ko thích cảm giác bị người khác nhìn ra sơ hở.
"Thứ ba,trong lúc bác sĩ khâu vết thương cho em,anh đã thử gọi cho bên khách sạn xác minh, và được biết chiếc xe hiệu đó,mang biển số đó, là xe của khách sạn ****"
"Gái bắc, định cự ở khách sạn đặc thù,có mùi đặc trưng,cộng thêm dáng người, khuôn mặt như trong mô tả. Anh còn không biết em là ai sao?hahaha"
Lần này chứng cứ mười mươi,Hạnh Nhi không còn bàn cãi gì nữa, chỉ xụ mặt xuống ra chiều không phục.
"sao?em còn tưởng nắm được thóp anh,ai ngờ bị anh nhìn ra trc à?"
Hạnh Nhi đỏ mặt lên nói "anh đừng có mà đắc ý, đồ tắc kè đáng ghét!"
"ồ, còn biết cả tên anh? anh nổi tiếng vậy sao?"
"Anh mắc bệnh cuồng à! là do Đội em làm việc chuyên nghiệp,đã điều tra hết lí lịch của các Má Mì miền Nam thôi.Anh còn chưa có nổi tiếng như thần tượng Lee Phong Lưu của em đâu."
Cô nàng thốt lên câu nói tùy tiện vừa rồi, bất giác khiến đôi chân mày tôi nhíu lại. Nhưng rất nhanh, vẻ cười cợt như thường ngày đã thay thế.
"haha,anh còn nhớ em có mời anh đến ăn cỗ Trung Thu cùng nhóm bạn, đó là Đội của em vào chung từ miền bắc đúng không?"
Hạnh Nhi ko vừa lòng nhưng vẫn cứ gật đầu.
Nhìn bộ dạng cô lúc này vô cùng đáng yêu.
Hạnh Nhi có nước da trắng sữa, do đó chỉ cần hơi mím môi, lập tức 2 má sẽ đổi thành hồng nhuận. còn khi nàng nheo mắt,đôi chân mày nhăn lại bức người, điệu bộ này chỉ có thể dùng từ "hấp dẫn" để miêu tả.
Kì thực,nếu chỉ nhìn vào nửa phần trên khuôn mặt hanh nhi,sẽ thấy nét hung dữ,vì đôi mắt to dọa người. nhưng nếu nhìn từ mũi trở xuống cằm,cái mũi thon thon cùng miệng mèo khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng. vì thế, theo tướng số học,khuôn mặt người nữ này hài hòa, là người có tướng phúc hậu, số mệnh hưởng thụ.
Sự thật đã chứng minh,về sau Hạnh Nhi chỉ thi thoảng đau đầu vì tình, còn cuộc sống lúc nào cũng trong trạng thái thoải mái hưởng thụ, chưa bao giờ phải ra sức vất vả hay chịu oan khuất dù chỉ là 1 li. tất cả việc khó đều đã có Tắc Kè Bông tôi đứng ra gánh vác.
Sau đó, Hạnh nhi rốt cuộc cũng dẹp được cơn tức ngang hông,nàng hỏi tôi:
"Tắc Kè,anh có hứng thú làm ăn không?nghĩ sao về Đội hình chuẩn miền bắc của tụi em?"
o0o.
Tôi không phải là người đẹp trai hào hoa lắm, theo nhận xét của Gái Hư thì trông hơi già đã thế còn "sến" và chải chuốt. Thế nhưng vận đào hoa vẫn thường gõ cửa đúng lúc đúng thời điểm.
Tắc Kè Bông và Búp Bê hà thành sau bữa ăn tối ấy quấn lấy nhau như điên dại. Tôi đưa nàng đáp thẳng đến 1 khách sạn gần nhất.
Hôm nay nàng thật đẹp với lối ăn bận khéo léo. Hạnh Nhi diện quần có đường sọc trắng đen chạy dài kết hợp với chiếc áo cùng tông hở rốn.
Bộ đồ này vô cùng thích hợp với Búp Bê, phô được nước da sáng và dáng người đẫy đà.
Nhưng đến khi bước vào phòng cả 2 mới nhận ra sự thật đau lòng - cái quần của hạnh Nhi bị rách. Vết rách rất ác độc, rách ngay vị trí nhạy cảm nhất trên quần.
"ôi mẹ ơi,anh đừng có trêu em nữa" - búp bê ngượng chín mặt mày trong khi tôi cười nghiêng ngả.
"không biết có ai nhìn thấy gì không nhỉ?" - Hạnh Nhi nhìn tôi lo lắng.
Tại thời điểm rắc rối cô nàng cần 1 người để đặt lòng tin. Hiểu rõ suy nghĩ này, tôi bình tĩnh đáp:
"ban đêm không ai thấy đâu. từ quán ăn tới đây lại khá gần"
Hạnh Nhi buồn bã nói "mới vừa giảm cân, em diện ngay quần mới thế mà...À đúng rồi, chắc là do tối nay ăn nhiều nên tăng cân.Tại món bò của anh đó!"
Búp bê một mực đổ tội cho tôi trong khi chính nàng mới là người đệ nghị món ăn.
Ở bên nàng có nhiều khi dở khóc dở cười khiến tôi nhớ mãi không quên. Còn nụ cười của tôi đối với hạnh Nhi cũng xuất phát từ nội tâm chứ không phải điệu cười xã giao hàng ngày.
Tôi ôm hôn Búp Bê, đẩy nàng xuống giường nói "cởi quần ra,anh khâu lại cho"
"anh mà biết khâu? đùa á?"
"biết từ khi 10 tuổi"
"em không tin đâu"
"Nếu không làm được thì anh sẽ là con thằn lằn. chịu chưa?"
.....
Sau đó chúng tôi mượn kim chỉ từ khách sạn. tôi giúp nàng có lại chiếc quần vẹn nguyên. sự cố nho nhỏ không hề ảnh hưởng đến 1 đêm tiêu hồn.
Hạnh Nhi vòng tay qua cổ tôi khi đang ở thế truyền thống, nàng trợn mắt nói "sao... anh khỏe thế?? 2 tiếng đồng hồ..."
đang lúc hì hục tôi đành cắn răng "Em nghĩ Tắc kè bông là ai?nếu không qua được bài này anh đâu làm bố mì từ bắc vào nam nổi"
"ôi..." búp bê bắt đầu thở hắt "....mẹ ơi, lão nào cũng thế này.. lỗ vốn chết...nhưng mà thích."
Tôi dùng sức mạnh hơn, Hạnh Nhi ráng sức bắt nhịp từ chậm đến nhanh hòng vắt sức tôi, ý đồ đánh gục Bố Mì ngay trên "sân nhà".
kết thúc hiệp 1, cô nàng luôn miệng reo lên mặc dù âm thanh có phần yếu ớt -"...mẹ ơi, đã quá..."
Phù,kể cũng sướng thật!
Hương vị trên người Búp Bê Hà Thành không lẫn vào đâu được, Tôi đã từng chung đụng với vô số cô gái nhưng hiếm ai có được khí chất như Hạnh Nhi.
Nói sao nhỉ? hương vị của nàng rất thơm,rất đặc trưng khiến người ta cứ phải quyến luyến không thôi. Môi nàng lại mỏng như miệng mèo,rõ ràng đây là đôi môi ngọt ngào ướt át nhất,chỉ tiếc nguyên tắc của Hạnh Nhi không cho phép hôn môi.
Cô nàng búp bê đặc biệt lì đòn trên giường. Đây cũng là ưu điểm để sau này tôi cộng thêm điểm cho nàng.
Nói chung, đêm nay là 1 đêm thần thánh đáng giá ngàn vàng.
Tất nhiên, cháo múc rồi thì tiền nhất định phải trao chứ.
Đêm khuya,nhìn ra cửa sổ khách sạn trông rõ mồn một một cành cây bị gió làm cho xao động. Lúc này đã quá nửa đêm, Hạnh Nhi nằm cạnh tôi ngủ say như chết. Vốn cô nàng là gái gọi không đi qua đêm nhưng bố mì tắc kè bông luôn được hưởng những đặc ân quý báu nhất.
Chẳng biết nghĩ thế nào, tôi tinh nghịch vòng tay ngang bụng Hạnh Nhi,dùng lòng bàn tay xoa đều cái bụng phẳng lì của búp bê mũm mĩm.
Bất thần trong giấc ngủ của mình, Hạnh Nhi hình như mơ thấy điều gì, chân mày nhíu lại, tay phải như quán tính duỗi thẳng ra,bấu víu vào người tôi, giây lát sau, đôi môi hồng nở nụ cười vô thức, như thể đã tìm thấy cho bản thân sự bình yên tĩnh tại vậy.
Điều hòa ở mức 16 độ lạnh khiếp, nhưng ôm hạnh nhi quả là ấm, rất rất ấm.
Chỉ là nằm ôm người đẹp trong lòng nhưng mắt tôi vẫn cứ mở thao láo,suốt đêm không tài nào chợp mắt được.
Có lẽ do sự xuất hiện của quá nhiều cave miền bắc ở sài thành khiến tắc kè bông tôi ít nhiều bồn chồn trong dạ. Nhóm của Hạnh Nhi, Gái Hư rồi một vài gái điếm nhỏ lẻ khác đột nhiên đều hướng Sài Gòn làm điểm tập kết vì lí do gì? là thực sự nhắm trúng cơ hội đổi đời hay còn có âm mưu nào khác?
trong nhất thời câu hỏi này tôi vẫn chưa lí giải được.
Bỗng nhiên cả người tôi nổi gai ốc vì đôi bàn tay nhỏ nhắn của Hạnh Nhi đang mò mẫm bên ngực trái - nơi đó chính là hình xăm trứ danh Tiền và Gái Đẹp.
Cô nàng búp bê này trong giấc ngủ là chuyên gia sờ mó lung tung, ngẫu nhiên thế nào lại sờ trúng vào quá khứ tội lỗi của chính tôi.
Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm này,Búp Bê đã ngây thơ hỏi: "đây là hình gì hả anh? ôi mẹ ơi, em chưa nhìn thấy bao giờ."
"bọn anh gọi đây là Tiền và Gái Đẹp. Nhưng em xem rồi chớ kể lung tung nhé."
"tại sao vậy? chỉ là xăm mình thôi mà."
Tôi lắc đầu cười, ra vẻ không cần miễn cưỡng.
Hạnh Nhi lại tò mò hỏi "Tiền và Gái Đẹp? em thấy rất nhiều cô gái mặc đồ cung trang được vẽ ở đây. Eo ơi,vẽ đẹp thật! nhưng mà mấy cô này không có mắt không có mũi trông sờ sợ làm sao ấy. Mà hình như vẽ còn thiếu hả anh?”
“không phải thiếu đâu, hình này chỉ yêu cầu đi vài nét vẽ thôi,không được chi tiết hơn. Đây là ý nghĩa của Tiền và Gái Đẹp để tùy em cảm nhận.”
“ôi mẹ ơi, em chả hiểu đâu. hihi,nhưng sao không thấy tiền đâu cả mà chỉ thấy toàn hoa là hoa thôi..?"
Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Búp Bê, chỉ vào từng cánh hoa tròn trịa, miệng nói:
"đây là hoa thược dược, hoa thược dược tượng trưng cho người đàn ông đứng tuổi thành đạt hay nói cách khác chính là tiền tài phú quý. Hiểu chưa?"
Cô nàng "à" lên 1 tiếng đầu óc đã được khai thông- thế nhưng vẫn gãi đầu hỏi “ôi mẹ ơi,hoa thược dược là hoa gì hả anh?”
“ôi…”
Thông qua vài lần giao tiếp và gần gũi nhau tôi đã hiểu thêm nhiều về con người Hạnh Nhi.
Hóa ra cô nàng Búp Bê xinh đẹp này chẳng biết gì ngoài ăn và ngủ, đã thế còn… không được thông minh cho lắm. Bởi vì nàng không hề có khái niệm về suy luận, cũng không có khái niệm về logic, vỏn vẹn những gì bày ra trước mắt, mới được xem là “thực tại” đối với Hạnh Nhi.
Chẳng hạn có 1 lần tôi kể cho hạnh nhi về con đường quốc lộ ngang qua nơi tôi sinh ra, con đường đó được người dân trong xóm gọi là Mai Anh Đào. cái tên thơ mộng như vậy, thoạt nghe tưởng như 1 tuyến phố quanh co của đà lạt, nào ngờ đâu cứ nửa năm lại ngập bụi đất.
Bởi vì bên thi công cứ hỡ ra lại đào, lại san lấp, lại trải nhựa đường, mai anh đào, mốt anh cũng đào, hôm kia cũng thấy anh đào, nên mới mang mỹ danh Mai Anh Đào. Đấy, một giai thoại hay như thế mà tôi phải giải thích mãi Hạnh Nhi mới hiểu ý nghĩa đằng sau cái tên kia. Tắc Kè Bông đúng là người đàn ông kiên nhẫn nhất thế giới.
Tôi phát hiện ngay cả kiến thức căn bản về thế giới xung quanh nàng cũng thiếu sót một cách đáng thương. Than ôi! Thời buổi hiện đại này người ta gọi là gì nhỉ? à, hình như là “não phẳng”, không sai!
Tôi nheo mắt đánh giá từng cử chỉ hành động của Hạnh Nhi,theo như những gì Búp Bê thể hiện thì việc cô nàng không biết gì về hình xăm này hẳn không phải giả. Như vậy chứng tỏ cô chỉ mới vào nghề và đẳng cấp trong giới cave chưa thực sự cao.
Mà ngẫm lại cũng đúng, số cave miền bắc biết về lai lịch bức hình Tiền và Gái Đẹp tuy chưa đến mức "đếm trên đầu ngón tay" nhưng cũng ít ỏi đến đáng thương. Chỉ những cô nào tiếp xúc với tầng lớp trên cùng của giới ăn chơi mới may ra nhận thức được.
Như vậy Búp Bê Hà Thành này có lai lịch trong sạch, chính là 1 cô em gái rất đáng để đầu tư nuôi dưỡng.
Cả đêm hôm đó Tắc Kè Bông tôi lại chìm ngập trong suy tính về tương lai và một chút mông lung của quá khứ.Tôi cứ nghĩ mãi về đám gái bắc đổ bộ vào Sài Thành, trong tâm có linh tính kì lạ.
Tôi cứ nghĩ mãi về quá khứ ở miền bắc - quá khứ mà tôi nửa muốn quên nửa muốn nhớ. Rồi tôi nghĩ về những gì sẽ xảy đến vào ngày mai, và nhất là về tung tích mẹ con Má Nuôi.
Đã từ rất lâu rồi, đêm đêm tôi đều mơ thấy họ. Đến nay, những giấc mơ ấy cứ tiếp nối nhau ngày một thực tế.
Cứ như vậy tôi hết nghĩ rồi lại nghĩ, mi mắt nháy nháy liên tục. Tôi cảm thấy sẽ xảy ra một cơn đại nạn. Từ nhỏ đến giờ linh cảm của tôi luôn rất linh nghiệm, nếu dự cảm có chuyện gì xấu xảy ra, bất luận thế nào cũng xảy ra chuyện gì đó thật. Lòng tôi thấp thỏm ko thể ngủ được, mắt trừng trừng thức đến tận bình minh ngày hôm sau, nhưng cả đêm yên tĩnh không xảy ra bất cứ chuyện gì khác biệt.
.......
"ngày mai, ngày mai chắc không còn nhàm chán như 7 năm qua nữa rồi..."
......
__________________
Những Người Như Chúng Ta Những Người Như Chúng Ta - Hai Mặt