"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Sa Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Ddoan Le
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6632 / 41
Cập nhật: 2021-09-04 23:13:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 -
ùa xuân gió man mát. Mây trắng trôi chầm chậm. Trời xanh xanh. Lá cây me xanh. Đường vắng. Lơ thơ vài chiếc xe gắn máy. Bước ra lề đường Ngọc Thụy đứng ngó mong với hy vọng thấy chiếc xe jeep trờ tới để đón mình.
- Xin lỗi cô chờ ai vậy?
Nghe giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng Ngọc Thụy quay lại. Ông lính của nàng đứng tựa vào gốc cây với nụ cười thật dễ thương.
- Tôi đâu có chờ ai... Còn ông chờ ai?
- Tôi đâu có chờ ai... Tôi chờ tà áo dài màu tím hoa ô môi của một người quen...
- Vậy hả... Ông thấy tà áo dài của người đó chưa?
- Thấy rồi... Áo đẹp lắm mà người còn đẹp hơn...
- Ông xạo phải không... Nói thiệt đi...
Bỏ tàn thuốc xuống đất rồi lấy giày dụi tắt Đình Anh cười tiến tới chỗ Ngọc Thụy đang đứng.
- Tôi tuân lệnh tôi tới đón cô Ngọc Thụy đi ăn kem. Cô cho phép không?
- Ông tuân lệnh ông thời tôi bằng lòng. Còn ông nói ông
tuân lệnh đại tướng thời tôi sẽ từ chối...
Đình Anh le lưỡi.
- Cô hơi khó tính. May mà tôi nói thật...
Liếc nhanh ông lính đang đi cạnh mình Ngọc Thụy nói bằng giọng nửa đùa nửa nghiêm nghị.
- Ông nên thành thật đi... Tôi đã cho người điều tra về ông...
Đình Anh cười cười.
- Vậy à... Lý do nào khiến cho cô điều tra về tôi?
Ngọc Thụy nhún vai.
- Tò mò...
Hai người tới chỗ giữ xe. Đưa ba chục đồng cho thằng bé giữ chỗ Đình Anh cười.
- Tôi không có xe jeep. Cô chịu ngồi xe gắn máy không?
- Tôi cảm thấy thoải mái khi ngồi chung xe với ông Nguyễn Đình Anh hơn là ông thiếu tá phó trưởng ban báo chí của bộ tổng tham mưu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa...
Ngọc Thụy quay mặt cố dấu nụ cười thích thú khi thấy nét kinh ngạc của Đình Anh.
- Làm sao cô biết?
Ngồi lên yên chiếc Lambretta Ngọc Thụy cười tiếng ngắn. Giọng nói của nàng vang lên sau lưng Đình Anh.
- Ông nên nhớ cậu của tôi là...
- Tôi quên mất điều đó... Tôi quên mất cậu của cô là đại tướng tổng tham mưu trưởng...
Ngọc Thụy tinh nghịch lấy ngón tay trỏ cào nhẹ trên lưng của Đình Anh.
- Thưa ông thiếu tá... Chuyện nhỏ như vậy tôi đâu cần nhờ tới cậu của tôi...
Đình Anh im lặng suy nghĩ. Anh biết mình đã gặp một cô gái không những có thế lực mà lại thông minh, giàu tưởng tượng và suy luận. Nếu cô ta nói không nhờ ông cậu đại tướng để biết về đời tư của mình thời cô ta nhờ ai? Đình Anh lục lạo trí nhớ của mình. Hình ảnh của một người hiện ra.
- Tôi biết cô nhờ ai rồi...
Đình Anh cười vui thích. Ngọc Thụy hỏi dồn.
- Ai? Ông biết tôi nhờ ai?
- Trước khi trả lời câu hỏi của cô tôi có một yêu cầu...
- Ông cứ nói...
- Nếu tôi nói đúng thời xin cô đừng gọi tôi bằng ông...
- Đồng ý...
Đình Anh nói trong tiếng cười.
- Bằng... Trung úy Bằng phải không?
Nhẹ úp mặt vào lưng áo kaki của Đình Anh Ngọc Thụy cười thánh thót. Đình Anh cảm thấy tiếng cười của cô sinh viên ngồi sau lưng mình êm vui.
- Ông thông minh và giỏi suy luận lắm thưa ông tiến sĩ tương lai của đại học luật khoa Sài Gòn. Đúng không thưa ông?
Đình Anh trả lời.
- Ngọc Thụy phải nói Đình Anh mới đúng...
- Được rồi... Đình Anh tính đưa Ngọc Thụy đi đâu?
- Ngọc Thụy là thượng khách mà...
- Thụy muốn đi ăn khô bò và uống nước mía. Đình Anh chịu không?
- Ý kiến hay...
Kiếm chỗ giữ xe xong hai người tản bộ trên đường Nguyễn Huệ. Không dằn được tính tò mò khi nhìn thấy dáng đi hơi khập khiểng của người bạn trai mới quen Ngọc Thụy nhẹ hỏi.
- Đình Anh bị gì mà đi khập khiểng vậy?
Thở dài nhè nhẹ Đình Anh cười.
- Bị thương... Lúc mới ra trường Đình Anh được đổi về sư đoàn 22 bộ binh. Bị thương nặng nằm bệnh viện hơn nửa năm rồi sau đó về làm ở bộ tổng tham mưu...
- Đình Anh mặc thường phục nhìn lạ lắm...
Hiểu ý của Ngọc Thụy Đình Anh cười nhẹ.
- Đình Anh ít khi mặc thường phục...
Không biết nghĩ ngợi điều chi mà Ngọc Thụy hỏi nhỏ.
- Đình Anh vẫn còn ở với ba má?
- Không... Đình Anh ở một mình... Ba má của Đình Anh mất lúc Đình Anh còn nhỏ. Đình Anh có một người chị. Chị Mai nuôi Đình Anh...
Dường như thương cảm cho hoàn cảnh mồ côi của người bạn mới quen Ngọc Thụy cười.
- Hôm nào Đình Anh đưa Ngọc Thụy tới gặp chị Mai nha...
Liếc nhanh cô bạn gái Đình Anh hỏi.
- Ngọc Thụy có anh chị em đông không?
- Thụy có hai anh trai và một chị gái. Hai anh của Thụy đều đi lính còn anh rể cũng ở trong lính. Điều đó khiến cho Thụy rất hiểu, thông cảm lính và...
- Và gì hả Thụy?
- Thương lính... Chịu không?
Ngọc Thụy cười hỏi và Đình Anh cũng cười.
- Chịu liền...
- Nói vậy chứ đừng có ham. Chỉ thương thôi... như thương một người anh...
- Chừng nào mới yêu?
- Không biết... Còn tùy thuộc rất nhiều điều kiện...
- Yêu cũng cần điều kiện à?
Đình Anh vặn và Ngọc Thụy đáp nhanh như đã có sẵn câu trả lời.
- Có chứ... Chúng ta sống trong một thế giới đầy điều kiện thì tại sao tình yêu lại không có điều kiện... Thôi không nói về tình yêu nữa. Ngọc Thụy ngửi được mùi khô bò...
Đình Anh kéo cái ghế cho Ngọc Thụy ngồi xong mới lấy cái ghế cho mình. Điều mà Đình Anh cảm thấy mến Ngọc Thụy là nàng rất bình dân. Con nhà giàu sang và quyền thế nhưng Ngọc Thụy lại ăn mặc rất giản dị. Nàng không ăn diện, không xe xua, đua đòi theo mode như nhiều cô gái nhà giàu khác. Hình như nàng chỉ mặc áo dài và chỉ áo dài màu tím hoa ô môi.
- Ngọc Thụy có bao nhiêu cái áo dài màu tím hoa ô môi?
Đang bận nhai khô bò không trả lời được nên Ngọc Thụy đưa hai bàn tay ra trước mặt Đình Anh. Lát sau nàng ngừng nhai.
- Thụy có nhiều lắm... Thụy chỉ mặc áo dài có hai màu thôi là tím hoa ô môi và màu trắng...
Đình Anh hỏi dò.
- Thụy có mặc đầm không?
- Thụy có quần áo nhưng không thích mặc. Áo dài của mình đẹp, sang và quyến rũ tại sao mình không mặc mà lại bắt chước người ta...
- Ngọc Thụy nói đúng. " Anh " thấy chiếc áo dài của Việt Nam mình đẹp, sang, quyến rũ và hấp dẫn nhất thế giới... Có lẽ Đình Anh hơi cổ một chút...
- Thụy thích cái " cổ " của Đình Anh...
Vừa nói nàng vừa nhìn vào cái cổ cao của người bạn mới quen. Đình Anh cười vì hiểu cách chơi chữ của Ngọc Thụy.
- Hồi còn trẻ lũ bạn gọi Đình Anh là Anh cổ cò... Tới khi đi lính ở quân trường trung đội có tới ba người tên Anh cho nên Anh cổ cò trở thành cái tên cúng cơm...
Đình Anh ngạc nhiên vì Ngọc Thụy người mảnh khảnh mà có thể ăn một lúc ba dĩa khô bò và uống hai ly nước mía.
- Đình Anh sợ chưa... Quen với Ngọc Thụy tốn tiền và tốn công lắm...
Đình Anh nói trong lúc trả tiền.
- Có công mài sắt có ngày nên duyên mà...
- Duyên gì?
Đình Anh cười cười.
- Duyên gì cũng được... Ngay cả không duyên cũng được. Có một người bạn như Ngọc Thụy để lâu lâu gặp nhau trò chuyện và bát phố với nhau là Đình Anh vui rồi...
- Đình Anh thức thời lắm. Ngọc Thụy thích cái thức thời của Đình Anh...
Thấy Đình Anh giơ tay xem đồng hồ Ngọc Thụy cười hỏi.
- Đình Anh cần phải về trại hả?
Cười cười Đình Anh đùa.
- Nghe Đình Anh xin phép nghỉ nửa ngày để đi cua đào xếp chỉ cho nghỉ hai giờ thôi. Tới chừng nghe Đình Anh tiết lộ đi gặp cô cháu của đại tướng ổng sợ quá cho thêm hai giờ nữa...
- Nói với ổng cho Đình Anh nghỉ nguyên ngày luôn không thôi Ngọc Thụy mét với cậu Viên... Đi cua đào mà cho có hai giờ thời làm sao mà cua được... Cả năm còn chưa chắc cua được huống hồ gì hai giờ... Đào này khó cua lắm...
Nhìn vào mặt Đình Anh Ngọc Thụy cười thánh thót sau câu nói.
- Bây giờ Đình Anh chở Ngọc Thụy về trường...
Ngồi sau lưng không hiểu nghĩ sao Ngọc Thụy chợt vòng tay ôm lấy eo của Đình Anh. Nàng cảm thấy có chút gì gần
gụi và thân thiết với ông lính mới quen này.
1- 1974.
Cũng ngày 29 tết. Đang ngồi trong phòng làm việc Đình Anh chợt nghe tiếng chuông điện thoại reo. Đợi cho điện thoại reo lần thứ hai Đình Anh mới nhấc lên.
- Anh cổ cò của em ơi...
Đình Anh mỉm cười khi nghe giọng nói thanh thanh và mấy chữ Anh cổ cò của em ơi của người bên kia đầu dây điện thoại.
- Chừng nào về anh qua bên ban Quân Sử đón em nghe...
- Ừ... Chừng mười lăm phút nữa anh mới đón Thụy được...
- Dạ... Chừng nào cũng được...
Mười lăm phút sau Đình Anh vẫn chưa nhúc nhích. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Nhấc điện thoại anh cười khi nghe giọng nói nhỏng nhẻo.
- Anh ơi... Anh đi chưa anh... Thụy đói bụng lắm rồi... Chiều nay anh chở Thụy đi ăn mì Cây Nhãn ở Đa Kao nghe...
- Ừ... Chờ anh năm phút...
Tắt đèn, lấy nón, Đình Anh bước nhanh ra khỏi phòng sau khi khép cửa lại. Chiếc lambretta lao vút đi. Anh thấy Ngọc Thụy đang đứng chờ. Đợi cho người yêu ngồi yên Đình Anh mới nói.
- Ôm anh cho chặt nghe...
Dụi đầu vào lưng Đình Anh Ngọc Thụy nói trong lúc vòng tay ôm ngang hông.
- Anh khỏi cần dặn em cũng nhớ. Em thích ôm eo ếch của anh lắm...
Vừa nói nàng vừa thọc tay vào trong áo sờ mó cái bụng của người yêu.
- Ê... Đừng có công xúc tu sĩ cảnh sát bắt bi giờ...
Ngọc Thụy cười thánh thót.
- Anh lính mà đâu có sợ cảnh sát...
Xe vọt nhanh ra hướng cổng chánh rồi nhập vào dòng xe cộ đông đảo của ngày hai mươi chín tết.
- Anh phải ghé nhà chị Mai trước...
- Chi vậy?
- Đưa tiền cho chị ăn tết...
Ngọc Thụy không lạ về chuyện Đình Anh tháng tháng cho tiền chị Mai. Cha mẹ mất sớm lúc Đình Anh còn nhỏ nên chị Mai đã chăm sóc và nuôi dưỡng đứa em trai độc nhất của mình. Cũng vì vậy mà Đình Anh cảm thấy có bổn phận báo hiếu bằng cách giúp đỡ chị. Gia đình chị nghèo lại thêm ba con trong lúc lương đại úy của chồng chẳng có bao nhiêu do đó chị không ngại ngùng nhận sự giúp đỡ của em trai.
Xe quẹo vào khu Lò Heo ở Gia Định rồi ngừng trước một ngôi nhà nhỏ lợp tôn. Ba đứa nhỏ la rầm khi thấy cậu út tới. Chúng nó biết út tới cho má tiền. Má có tiền là tụi nó sẽ được ăn tết sang hơn.
- Anh Thạnh chưa về hả chị?
- Ảnh trực đêm nay...
Trả lời em trai chị Mai cười nói với Ngọc Thụy.
- Em ngồi chơi... Hồng lấy nước cho cô Thụy uống đi con...
- Thôi chị... Tụi em phải đi liền...
Đang đùa với mấy đứa cháu nghe Ngọc Thụy nhắc Đình Anh cười.
- Ngọc Thụy bắt em phải chở đi sắm tết...
Đưa phong thư cho chị Mai anh cười tiếp.
- Em lì xì cho mấy cháu ăn tết... Tối mai em tới đón giao thừa với chị...
- Ừ... Em và Ngọc Thụy tới canh nồi bánh tét cho chị...
Thấy chị Mai nhìn mình sau khi nói Ngọc Thụy cười vui.
- Chị cho em ăn bánh tét với thịt kho dưa cải nha...
- Gì chứ thứ đó chị có nhiều lắm... Nhà đông người mà em...
Đình Anh bước ra cửa. Tiếng máy xe nổ dòn. Ngọc Thụy nói trong lúc ôm eo người tình.
- Em thương chị Mai. Tội nghiệp chỉ hiền và nghèo quá...
- Ừ... Mình đi đâu?
- Đi ăn... Em đói bụng muốn xỉu...
- Vậy hả... Xỉu đi anh ẳm Thụy đi ăn...
Ngọc Thụy úp mặt vào lưng người yêu cười thánh thót. Nàng ngửi được mùi mồ hôi hoà với mùi áo kaki ủi hồ.
- Yêu anh chút chút anh ơi...
Ngọc Thụy lẩm bẩm. Xe quẹo vào đường Đinh Tiên Hoàng đoạn ngừng trước một quán mì khá đông thực khách. Cặp tình nhân chọn một cái bàn gần cửa sổ. Đình Anh gọi hai tô mì. Ngọc Thụy lơ đãng nhìn ra đường. Hàng cây me xanh xanh. Mái nhà ngói rêu mốc. Chút ánh nắng le lói của một ngày sắp hết. Trong lúc chờ thức ăn đem ra Đình Anh nhìn vơ vẩn. Tuy nhiên trong quán ăn này không có cái gì đáng nhìn ngoại trừ khung mặt xinh xinh của cô gái đang ngồi đối diện với mình. Khuôn mặt trái soan. Làn da trắng của thiếu nữ con nhà khá giả không cần và không phải dang nắng. Anh nhìn thấy được những sợi lông măng của làn da mịn màng không son phấn gì hết. Đôi môi đỏ tự nhiên. Đôi mắt long lanh. Chiếc mũi cao nhưng hơi gãy một chút nơi chính giữa. Hai cánh mũi xinh và nhỏ. Nếu tách ra từng phần thời không có gì đẹp hết. Nhưng cộng lại thời thật đẹp. Đó là sự hoà hợp tuyệt diệu của tạo hóa. Sự hoà hợp của thẩm mỹ tạo cho khuôn mặt của cô gái thành ưa nhìn và quyến rũ. Đình Anh biết điều đó. Ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên nơi cổng chánh.
Hai tô mì còn bốc khói được đặt trước mặt. Đưa mũi hít khói bốc lên từ tô mì Ngọc Thụy cười.
- Thơm quá... Người ta bỏ cái gì mà thơm quá vậy anh?
Đình Anh nói trong lúc trộn mì.
- Đủ thứ hầm bà lằng sắng cấu ở trong đó... Ăn xong rồi mình đi đâu?
- Đi ra đường Lê Lợi. Em muốn mua quà cho mấy đứa con của chị Mai...
Đình Anh nhăn mặt.
- Giờ này ra đó đông không có chỗ đứng...
Ngọc Thụy cười nói trong lúc nhai.
- Cưng chiều em một chút nhe cưng...
Đình Anh cười.
- Ừ thì đi... Tối nay anh cũng không có chuyện gì làm... Anh không có trực đêm nay hay ngày mai. Nhưng anh phải trực ngày mồng một tết...
- Anh ra đó đứng rửa mắt. Giờ này đàn bà con gái đi chợ tết đông lắm...
- Đâu có ai đẹp bằng em...
- Thôi đi đừng có nịnh. Ai không biết lính tán đào một cây mà nịnh thời số dách...
- Em nói oan cho anh rồi. Anh có tán em đâu... Em tán anh thời có...
Ngọc Thụy nói trong lúc nhai mì.
- Ừ thì em tán anh chứ anh đâu có tán em. Vậy chứ ông lính lì lợm nào đậu xe ngay trước cửa trường văn khoa mỗi ngày...
Đình Anh cười hì hì.
- Tại ông lính đó mê màu tím hoa ô môi nặng quá...
Đợi cho người yêu ăn xong tô mì Đình Anh trả tiền rồi hai đứa ra đường. Chiếc Lam phóng vùn vụt trên đường Đinh Tiên Hoàng. Hai mươi phút sau cặp tình nhân len lỏi trong dòng người đông đảo đi sắm tết.
- Anh đứng chờ em ở đây... Chừng nào em xong cũng được...
Đang hút thuốc và rửa mắt Đình Anh chợt quay lại khi nghe giọng nói quen quen.
- Anh cổ cò... Làm gì mà đứng ngó trời ngó người vậy mậy?
- A... a... Hiện... Lâu quá mới gặp?
Hai người lính bắt tay nhau. Nhìn hai bông mai bạc nơi cổ áo của Hiện Đình Anh cười lớn.
- Mừng mày lên chức...
Hiện cười vỗ vai bạn.
- Mới bắt được gần sáu tháng. Nhờ nó mà tao bắt luôn cái chức liên đoàn trưởng liên đoàn 6... Mày đang đợi ai vậy?
- Đợi cô bạn gái đi chợ tết... Còn mày?
- Đợi bà xã với hai đứa nhỏ sắm tết... Tao với mày vào kia uống chai bia chờ họ...
Hai người tới ngồi nơi cái bàn lộ thiên trên vỉa hè của một quán cà phê. Hiện gọi hai chai 33. Rót bia vào ly, hớp một ngụm Đình Anh im lặng nhìn người người lũ lượt đi chợ Tết. Hiện chợt thở dài.
- Không biết tết này có phải là tết bình yên không?
Làm ở bộ tổng tham mưu dĩ nhiên Đình Anh nghe và biết rõ tình hình chiến sự. Sau khi hiệp định Ba Lê được ký kết thời quân lực Mỹ không còn tham dự vào chiến tranh Việt Nam nữa. Quân viện cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa cũng bị giảm dần trong lúc Bắc Việt lại được Nga Tàu gia tăng viện trợ tới mức tối đa. Các sư đoàn chủ lực của miền bắc được trang bị vũ khí tối tân ào ạt vượt qua khu phi quân sự xâm nhập vào vùng Trị Thiên và vùng cao nguyên
Trung Phần.
- Mày nhớ anh Quốc không?
- Nhớ chứ... Chị Mai của tao thỉnh thoảng cũng có nhắc tới ảnh... Tuy hai người không thành vợ chồng nhưng tao nghĩ chị Mai vẫn còn thương ảnh...
- Lúc tao nắm tiểu đoàn trưởng thời ảnh là liên đoàn phó liên đoàn 32 rồi sau đó lên làm liên đoàn trưởng liên đoàn 4...
Nhìn thấy Ngọc Thụy đứng ngó dáo dác như tìm kiếm mình Đình Anh nói nhanh.
- Mày ngồi đây để tao ra đón Ngọc Thụy...
- Ừ... Mời cô bồ của mày vào đây...
Thấy Đình Anh xuất hiện Ngọc Thụy cười nói.
- Anh đi đâu vậy?
- Anh gặp thằng bạn thân rủ uống chai bia. Em tới chơi một chút rồi mình về...
Đình Anh kéo ghế cho người yêu xong chỉ vào Hiện.
- Hiện, bạn thân của anh... Còn đây là Ngọc Thụy...
Nhìn thấy Hiện mặc quân phục rằn ri với huy hiệu đầu cọp Ngọc Thụy cười hỏi.
- Anh Hiện ở liên đoàn nào?
- Tôi ở liên đoàn 6...
Đình Anh xen vào.
- Nó là liên đoàn trưởng liên đoàn 6 đó em. Trẻ tuổi mà tài cao...
Ngọc Thụy nhìn Hiện với vẻ kinh ngạc xong cười thốt.
- Không những tuổi trẻ tài cao mà ảnh còn phải đổ mồ hôi và máu mới được lên chức chứ bộ...
Nhìn bạn Hiện cười ha hả.
- Ê Anh... Ngọc Thụy nói chuyện nghe được lắm... Làm chai bia đi Thụy...
- Dạ cám ơn anh... Thụy uống chung với Anh cổ cò được rồi...
Hiện và Đình Anh phá ra cười vì lối nói chuyện của Ngọc Thụy.
- Tối mai mày có làm gì không tới nhà bà già vợ tao nhậu...
Liếc nhanh Ngọc Thụy Đình Anh cười.
- Tối mai kẹt rồi... Tao phải canh nồi bánh tét với chị Mai. Mồng một thời tao trực. Mồng hai thời phải tới nhà Ngọc Thụy. Tối nay thời được...
- Ừ tối nay... Mời Ngọc Thụy tới luôn cho vui...
Uống cạn chai bia Đình Anh từ giã Hiện. Quẹo xe vào đường Hai Bà Trưng Đình Anh hỏi.
- Em muốn tới nhà Hiện không?
Không trả lời câu hỏi Ngọc Thụy hỏi lại.
- Anh với anh Hiện quen nhau lâu chưa?
- Nó là bạn cùng lớp với anh ở Võ Trường Toản rồi cùng khoá Thủ Đức...
- Thôi em để cho anh say sưa với bạn bè đi...
- Có em cũng đâu có sao... Tụi này uống vài chai bia và nói dóc cho vui...
- Thôi em phải phụ má sửa soạn tết...
- Vậy anh đưa em về nhà chơi một chút rồi anh đi. Chiều ba mươi anh đón em tới nhà chị Mai...
Vừa bước vào sân Ngọc Thụy nghe trong nhà vang vang tiếng cười nói. Đình Anh nghe Ngọc Thụy reo lên tiếng mừng rỡ khi thấy một cô gái trẻ tuổi, tóc cắt ngắn, mặc quần jean và sơ mi đang ngồi trên ghế nệm.
- Bạch Vân về hồi nào vậy?
- Về ngày hôm qua... Cả gia đình đều về Sài Gòn ăn tết... Nhớ bồ quá tới thăm mới biết bồ đi chơi với bồ...
Liếc nhanh Đình Anh Bạch Vân cười nói với Ngọc Thụy.
- Đó hả... Chàng chắc phải đặc biệt lắm nên mới lọt vào mắt xanh của nàng...
Ngọc Thụy cười gật đầu giới thiệu gọn.
- Đình Anh còn đây là Bạch Vân...
- Ê bồ giới thiệu như vậy chưa đủ. Phải xác định rõ ràng chỗ đứng mới được...
Ngọc Thụy chưa kịp nói Đình Anh lên tiếng trước.
- Tôi là Anh cổ cò, người mê chiếc áo dài màu tím hoa ô môi của Ngọc Thụy. Như vậy đủ chưa Bạch Vân?
- Được lắm... Vân thích cái tính minh bạch của anh...
Thấy Ngọc Thụy có bạn nên Đình Anh nói chuyện năm ba câu rồi rút lui. Trên đường tới nhà ba má vợ của Hiện anh tạt vào chợ Gò Vấp mua một chai Napoléon, hai gói thuốc lá và một bịch phá lấu to tướng.
Những Kẻ Bất Khuất Những Kẻ Bất Khuất - Chu Sa Lan Những Kẻ Bất Khuất