Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1043 / 26
Cập nhật: 2015-08-13 18:33:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ớp đệ nhị C1 của Quỳnh Như và Diễm học trên lầu, dãy phía trái của trường Đồng khánh. Vì phòng học nằm ngay ở đầu cầu thang nên sau giờ chào cờ, lớp của hai cô phải lên cuối cùng. Diễm chờ đợi suốt buổi chào cờ chẳng thẩy gì cả, nên lúc xếp hàng lên lớp, nàng hỏi nhỏ Quỳnh Như:
- Sao không thấy gì cả?
Quỳnh Như thì thào trả lời:
- Ừ, lạ quá. Anh tao bảo thế nào sáng nay các trường cũng làm đồng loạt ma.
Diễm lo lắng:
- Tao nghe lời mày nên hồi hôm không học thuộc lòng bài “Lạc đường” của Trần Tế Xương.
Quỳnh Như cười hi hí nói:
- Tao cũng vậy. Mày có soạn bài không?
- Không. Còn mày?
- Học có tám câu thơ còn làm biếng huống chi phải soạn bài giảng văn. Anh Tường hại bọn mình rồi.
Diễm kéo bạn đi thật xa phía sau, dặn nhỏ:
- Mày tìm kế hoãn binh đi.
- Làm sao?
- Mày làm trưởng lớp, thiếu gì cách. Như cố kéo dài việc kiểm danh xem có gì xảy ra không.
- Nếu không có gì cả thì làm sao?
- Nhất định có. Hồi sáng đi ngang Quốc học, tao thấy bên ấy cứ tụm năm tụm ba xì xầm. Hình như có biểu ngữ nữa đấy.
- Thật à? Nhưng sao mày lại nói “hình như”.
- Tao thấy có hai anh đèo nhau bằng xe Mobylette. Người ngồi sau có ôm cuốn vải trắng và lon sơn.
Quỳnh Như vui mừng nói:
- Nếu thế thì chắc chắn có chuyện rồi. Được, để tao cố câu giờ xem sao.
Họ học hai giờ Việt văn đầu buổi. Vào lớp đã mười phút, cô Tuyết vẫn chưa thấy lên. Cả lớp ồn như cái chợ, trong đó cô trưởng lớp cười to nhất. Lâu lâu giật mình nhớ lại vai vế của mình, Quỳnh Như kêu to:
- Các chị đừng làm ồn. Coi chừng bà Doãn lên đấy.
Nói xong, Quỳnh Nhu quên ngay lời mình. Câu chuyện từng nhóm đều xoay quanh tin đồn sáng nay sẽ có chuyện hay lắm. Chuyện đó là chuyện gì? Không ai biết rõ. Có thể có biểu tình. Có thể có hội họp, có thể… có thể… Dù là gì chăng nữa, “chuyện ấy” phải thích thú vì đỡ phải ngồi suốt hai tiếng đồng hồ nghe cái giọng buồn ngủ của cô Tuyết và hết sợ lựu đạn cay dùi cui như trước. Bây giờ có làm gì cũng là “biểu dương lực lượng” một cách thoải mái hí hửng với đầy đủ biểu ngữ, micro pin, đội trật tự mang nơ đỏ và rất nhiều tiếng cười đùa.
Tiếng guốc cao gót bước mau lóc cóc ở phía cầu thang. Quỳnh Như cười gỡ lần cuối rồi cao giọng nói:
- Các chị im đi chứ. Cô Tuyết sắp lên kìa.
Cô giáo sư Việt văn lên thật. Cả lớp đứng dậy, im lặng như chưa bao giờ nói chuyện như cái chợ vỡ. Cô Tuyết lên ngồi ở bàn giáo sư, đưa tay ra dấu cho phép học sinh ngồi.
Cả lớp Nhị Cl hồi hộp theo dõi từng cử chỉ của cô. Cô giáo nhìn quanh khắp lớp với đôi mắt nghiêm trang khác thường, rồi đưa tay giở cuốn sổ điểm. Nhiều tiếng xì xào lo lắng. Diễm thúc cùi chỏ vào hông Quỳnh Như. Quỳnh Như đứng dậy lễ phép nói:
- Thưa cô, con chưa kiểm diện ạ.
Cô Tuyết cau mày trách:
- Từ nãy giờ làm gì không kiểm diện?
Quỳnh Như quên dè dặt buột miệng nói:
- Con tưởng…
- Tưởng tưởng cái gì?
Quỳnh Nhu mau miệng nói:
- Con tường cô bị bệnh, nhiều chị đã đòi về.
Cô giáo biết Quỳnh Như nói dối, nhưng vì vẫn có cảm tình với cô bé trưởng lớp liến thoắng tinh nghịch, nên chỉ nói:
- Thôi được. Kiểm diện đi.
Quỳnh Như chậm rãi tiến lên bàn cô giáo, chậm rãi giở sổ ra để chậm rãi thông thả gọi từng tên. Có nhiều tiếng phì cười ở cuối lớp. Quỳnh Như giả vờ nghiêm mặt cảnh cáo:
- Các chị phải giữ im lặng để điểm danh xong còn học. Lê thị Bích Ðào đâu? Lê thị Bích
Ðào, có mặt phải không? Đỗ thị Ðông có không? Tôi nhắc lại Ðỗ thị Ðông. Xin chị Đông nói lớn lên một chút. Bây giờ đến chị Lê thị Kim Ðịnh. Có mặt hả? Thưa cô chị Ðịnh có mặt. Nguyễn thị Hồng…
Cô Tuyết cau mặt gắt:
- Làm cái trò gì thế Quỳnh Như? Sao không bảo các tổ trưởng báo cáo như mọi hôm cho nhanh?
Quỳnh Như lễ phép đáp:
- Thưa cô hôm qua các chị tổ trường báo cáo vắng mặt sai cả, có nhiều chị kiện lên phòng tổng giám thị.
Lại có nhiều tiếng cười rúc rích ở góc trái. Cô Tuyết lừ mắt nhìn về phía đó, rồi bảo Quỳnh Như:
- Thôi đưa sổ kiểm diện đây! Các em ngồi đầu bàn thấy có ai vắng mặt đứng dậy cho biết đi! Lâm thị Xuân, Nguyễn thị Vân Hương, Lê thị Vinh, ai nữa?
Cả lớp yên lặng. Cô giáo xếp kiểm diện lại, rồi lật cuốn sổ điểm. Mọi người xanh mặt lọ âu. Khắp nơi bắt đầu nổi lên tiếng lật vở lào xào và giọng học bài rì rầm. Cô Tuyết mỉm cười nhìn khắp lớp như diều hâu đảo mắt tìm mồi. Cô nhìn Quỳnh Như. Quỳnh Như cúi xuống vờ sửa lại vạt áo dài trắng. Cô nhìn Diễm, Diễm sửa lại quai guốc. Nhìn Bích Đào, Bích Ðào ho vài tiếng rồi rút khăn tay che miệng. Ðúng lúc đó micro bắc ở cột cờ giữa sân có tiếng hú chát chúa, tiếng lao xao mơ hồ của nhiều người cùng nói, cuối cũng là tiếng gõ vào micro rồi đếm 1, 2. 3. Cả lớp nhị C1 thở phào reo lên:
- Có rồi!
- Bắt đầu rồi!
- Thế là thoát!
Cô Tuyết ngơ ngác hỏi:
- Cái gì mà ồn lên thế?
Nhiều người mạnh dạn cùng đáp một lúc:
- Thưa cô sắp có chuyện ạ!
- Thưa cô có biểu dương lực lượng.
- Thưa cô các anh bên Quốc học qua rồi!
- Thưa cô, nghỉ chưa ạ?
Trên micro một giọng nam bắt đầu nói, giọng cố ý trầm bổng cho hùng hồn và diễn cảm:
“A lô, a lô. Ðây là tiếng nói của thanh niên, sinh viên, học sinh thành phố Huế, tiếng nói của những người thao thức trước hiện tình đất nước. Thưa các bạn học sinh Đồng khánh…”
Ngôi trường đang im lặng đột nhiên òa vỡ thành khu chợ phiên. Lớp nào cũng vang dội tiếng đập bàn, tiếng la chí chóe, tiếng cười, tiếng guốc chạy lốp cốp trên hàng lang. Quỳnh Như đứng bật dậy như các bạn, hỏi cô Tuyết:
- Ra được chưa cô?
Cô Tuyết cố thuyết phục học sinh im lặng bằng cách nói:
- Các em rán chờ lênh bà hiệu trưởng.
Nhiều tiếng nói phản đối:
- Các anh ấy kêu gọi tập họp ở sân trường mà cô!
- Các lớp khác đã được nghỉ học rồi cô!
- Lớp mình ra chậm coi chừng bị nó để ý đó cô!
- Lớp Nhị C2 đã ra sân hết rồi!
Cô Tuyết bất lực không biết phải làm gì. Diễm hô to:
- Chị em ra mau kẻo trễ.
Thế là cả lớp ùn ùn chen nhau ra cửa, chen nhau xuống cầu thang. Tiếng cười nói, tiếng xô bàn xô băng chen với tiếng cười tiếng ồn của cả trường.
Diễm và Quỳnh Như bấu vai nhau, cố nện guốc thật mạnh khi chạy nhanh xuống cầu thang gỗ, vừa chạy vừa cười ha hả. Quỳnh Như xuống đến bậc thềm dừng lại chờ Diễm vì Diễm làm rơi cái cặp ở bậc cầu thang cuối cùng. Quỳnh Như giục:
- Mau lên, sợ không kịp. Mày thấy không? Anh Tường nói có là có.
Diễm lau mồ hôi trán bằng tay áo, vừa cười vừa nói:
- Mày khá lắm. Xứng đáng làm trưởng lớp lắm. Nhìn mày câu giờ, tại tao nín cười đến đau bụng.
Nhiều cô bạn bu quanh Quỳnh Như hỏi:
- Bây giờ đi đâu?
- Về hay phải ở lại nghe?
Quỳnh Như ra vẻ đàn chị bảo họ:
- Phải tập họp lại chứ. Về sao được!
- Tập họp ở đâu? có xếp hàng như chào cờ không?
Quỳnh Nhu ngớ ra, không biết phải trả lời thế nào. Lúc ấy trên micro, anh chàng có giọng nói “diễn cảm” vẫn thao thao bất tuyệt, nhưng không cô nữ sinh Ðồng khánh nào chịu ngưng cười giỡn để nghe anh ta nói cả. Lâu lâu họ chỉ nghe mang máng mấy chữ “thao thức”, “bất khuất”, “bi trí dũng”, “hào hùng”, “bốn nghìn năm văn hiến”, “Huế thức dậy”, “cờ tiên phong”…
Quỳnh Như chỉ về phía có nhiều tà áo trắng đông đảo:
- Ðến chỗ kia xem sao!
Diễm khều Quỳnh Như hỏi:
- Còn ô mai không?
- Trong cặp tao còn gói nhỏ. Ở trong hộp đựng bút chì ấy.
- Chút nữa về Gia hội tao bao mày ăn bún bò Huế mụ Rớt. Hôm nay tao có tiền.
- Ở đâu mà sang thế? ừ, mấy chị cứ lại chỗ kia trước đi, chỗ đông đó. Mày có đem xe đạp theo không?
- Tao đi bộ. Anh Ngô mượn xe đạp lên lăng Tự Đức vẽ rồi.
- Vui thế này mà đi vẽ! Thôi được, tao lấy solex đèo mày.
- Ơ, anh Tường kìa!
- Ðâu, đâu?
- Anh đứng gần cột cờ, đang nói chuyện với bà Doãn đấy.
- Hình như họ giăng biểu ngữ thì phải. Lại xem đi!
Hai cô gái chạy đến chỗ năm sáu học sinh Quốc học đang hấp tấp cột hai đầu tấm vải trắng kẻ chữ sơn đỏ vào hai thanh trúc dài. Quỳnh Như liến thoắng hỏi:
- Viết gì trong đó hở anh?
Cậu học sinh tóc ngắn có cái mũi khoằm như mỏ két, cau có ngước nhìn lên kẻ tò mò. Thấy Quỳnh Như, cậu ta đổi ngay nét mặt, tươi cười đáp:
- “Mặt trận Nhân dân Cứu quốc – Phân hội trường Đồng khánh”.Các cô lo tìm người mang cái này đi!
Diễm mau miệng nói:
- Để hai đứa em cầm cho.
Quỳnh Như reo lên:
- Phải đấy, mày đem cặp gửi cho chị cai trường, nhanh lên.
Không đầy năm phút sau, Quỳnh Như và Diễm đã mang tấm biểu ngữ đi quanh khắp trường. Theo sau họ, từng đoàn nữ sinh áo trắng kẻ cầm nón kẻ ôm cặp đi đứng lộn xộn không hàng ngũ, mặt người nào cũng hớn hở. Cuộc biểu dương lực lượng bắt đâu thành hình. Lúc Quỳnh Như và Diễm ra khỏi cổng trườn g, “Đoàn Học sinh Cứu quốc” Quốc học cũng đã túa ra đường Lê Lợi.
Huế hớn hở thức dậy đúng như bài xã luận đã đăng trên số 1 tờ tuần báo Lập Trường của “anh em” Tường!
° ° °
Đầu niên khóa, theo thông lệ mỗi trường trung học đều tổ chức rầm rộ cuộc bầu cử Ban Chấp hành Học sinh gồm một tổng thư ký, hai phó tổng thư ký và nhiều trưởng ban phụ trách văn nghệ, báo chí, thể thao, học tập, tài chánh, thủ quỹ. Trường nữ trung học Đồng khánh cũng có một Ban Chấp hành như vậy, chức tổng thư ký do một nữ sinh lớp đệ nhất B2 đảm nhiệm. Khi Mặt trận Nhân dân Cứu quốc thành phố Huê thành hình sau cuộc biểu dượng lực lượng náo nhiệt vui vẻ hôm đó, bộ phận tổ chức còn đặt các đại diện ở các trường trung học và phân khoa đại học để tiện việc thông báo chủ trương đường lối và kiểm soát đôn đốc các hoạt động. Cô tổng thư ký là Phật từ nhiệt tín nên việc kiêm nhiệm không gặp trở ngại nào. Nhưng hai cô phó tổng thư ký đặc trách nội vụ và ngoại vụ đều là người theo đạo Thiên chúa. Do đó, Mặt trận khá bối rối. Phải tìm người khác vậy. Công việc tổ chức vận động thuở ban đầu khá phức tạp vì cần phận biệt kẻ ham vui, kẻ cơ hội, kẻ thụ động với nhiều người thực sự có nhiệt tình.
Chọn ai đây? Hơn nữa phải chọn ngay, chọn gấp để lên khung. Còn chọn ai nữa ngoài những người đã tỏ ra mạnh dạn hăng hái nhất trong cuộc biểu dương lực lượng!
Cho nên quá dễ hiểu và tự nhiên về trường hợp “thăng quan tiến chức” chóng vánh của Quỳnh Như và Diễm. Quỳnh Như trở thành phó tổng thư ký đặc trách ngoại vụ Mặt trận Nhân dân Cứu quốc của phân hội Đồng khánh. Diễm nhận đảm trách phó tổng thư ký đặc trách nội vụ. Nội với ngoại không do ai sắp xếp ngoài chính hai cô bé. Khi được Tường gọi ra cổng trường giao khoán cho hai chức lớn, hai cô bé đỏ mặt vì sung sướng. Tuy có làm bộ ngún nguẩy từ chối với những câu đại khái như:
- Em chịu thôi!
- Em nói ai nghe. Chưa nói đã cười hì hì rồi!
- Tụi em mới học đệ nhị làm sao điều khiển được các chị đệ nhất! vân vân và vân vân…
Nhưng khi Tường lên vespa đi rồi, Quỳnh Như mới nghiêm trang chậm rãi hỏi Diễm:
- Mày liệu có làm nổi không?
Diễm bị chạm tự ái, hỏi lại:
- Mày liệu có làm nổi không?
Thế là huề, cả hai đều dư năng lực để làm cái chức cỏn con. Vấn đề còn lại là “phân công phân nhiệm”. Họ cũng giải quyết nhanh, Diễm nói:
- Mày có cái solex chạy đi chạy lại dễ. Lại là em gái anh Tường. Mày lo ngoại vụ đi.
Quỳnh Như thấy chữ ngoại oai hơn chữ nội nhiều, vì rộng rãi bao la hơn, lãng mạn phóng khoáng hơn, linh hoạt phong phú hơn, nên chịu liền. Để an ủi kẻ xấu số, Quỳnh Như nói:
- Phải đấy, mày không có xe đạp lo nội vụ là phải. Anh Ngô còn lấy xe lên lăng vẽ nữa không?
- Hết rồi, ảnh bị bạn bè chê quá, sợ quê nên quẳng cả bút vẽ khung vải vào xó. Nhưng ảnh không chịu trả cái xe đạp cho tao.
- Sao vậy?
- Ảnh phải lên nhà in lo mi trang và vẽ tranh cho tờ Lập Trường. Mày đọc báo không nhận ra nét vẽ của ạnh tao sao?
- Thảo nào! Tao ngắm hình vẽ mấy cô Phật tử trên tờ Lập Trường cứ ngờ ngợ thế nào. Cổ cô nào cũng dài ngoằn. Nhưng phải nhận là đẹp. Sang lắm! Này!
- Cái gì?
- Hồi sáng anh Tường có bảo làm sao vận động bán thêm báo ở Đồng khánh đấy. Cả trường trên hai nghìn học sinh mà chỉ mua được có trăm số báo, ít quá.
Diễm hăng hái nói:
- Chuyện đó để “bà nội” lo cho! Này…
- Cái gì?
- Buổi phát thanh chiều hôm qua của Mặt trận ở trường mình yếu lắm. Con Huệ đọc cũng tạm được, nhưng không nghe được gì ráo. Cái ampli của trường cũ mèm từ thời Bảo Đại còn mang tã. Bốn cái loa kêu rè rè.
Ðến phiên Quỳnh Như hăng hái nói:
-A há, “bà ngoại” này dư sức lo chuyện đó. Tao về lấy ampli Sansui 500A và bốn cái loa Pioneer ở cửa hiệu là xong. Mai mày tìm sẵn mấy người biết mắc dậy để thay quách hệ thống loa đi.
Về sau, Diễm phải lấy tiền chợ mạ giao bù đắp tiền báo, còn Quỳnh Như thì bị bà Thanh Tuyến mắng cho một trận nên thân. Nhưng cả hai đều vui. Vì họ hưởng cái thú được “hy sinh” cho công cuộc cứu quốc vĩ đại!
Trong bọn trẻ quen biết chỉ có một người chưa thực sự nhập cuộc là Ngữ.
Tường giữ đúng lời hứa với thầy Văn và Nam, có tìm gặp Ngữ để đưa cho bạn đọc tờ Lập Trường số ra mắt chưa phát hành. Bản in nháp mực còn ướt và còn các dấu chữ chưa kịp sửa chữa. Ngữ cảm động vì sự tin cẩn tế nhị ấy, đọc thật kỹ từ đầu đến cuối.
Đọc xong, chàng vội vã lấy xe đạp của ông Văn chạy lên nhà Tường. Tường đi vắng. Chàng lên trường Quốc học. Hôm ấy bạn chàng không có giờ dạy. Lên tòa báo cũng không. Thất vọng đạp xe về nhà, Ngữ may mắn gặp Tường lái xe vespa ngược chiều trên đường Lê Lợi. Hai người kéo nhau đến quán cà phê cạnh Ðại học Y khoa để nói chuyện. Vừa ngồi xuống ghế, Ngữ nói ngay:
- Tao đã đọc rất kỹ tờ báo của mày.
Tường ngước lên nhìn bạn, tự tin chờ lời khen. Ngữ nói:
- Tao không cần khen vì chắc chắn khi số báo ra mắt phát hành, bọn mày sẽ nhận được rất nhiều tán thưởng. Tiếng vang sẽ xa lắm. có thể nói là một hiện tượng lạ cho cái thành phố trì trệ “mưa man man vô tuyệt kỳ” này. Bọn mày đánh thức được Huế dậy là cái chắc! Nhưng tao không đồng ý cái cách đánh thức!
Tường chau mày hỏi:
- Mày nói rõ xem sao?
Ngữ xòe bàn tay phải trước mặt bạn, rồi lấy bàn tay trái lần lượt gập từng ngón một để đánh số thứ tự:
- Thứ nhất bọn mày núp vào mái nhà chùa, vì nhà thờ đã cháy rồi. Nhà chùa có phải là chỗ thích hợp để đánh thức Huế hay không? Hay tiếng chuông chùa cũng đánh thức kẻ trầm luân ở sông Mê đấy, nhưng lại đưa họ lại cái bến Giác khác hẳn bến tụi mày.
Tường cương quyết bảo:
- Không. Qua lịch sử, Phật giáo có số phận dính liền vói số phận dân tộc. Phật giáo thịnh như thời Lý, Trần thì quốc gia vững mạnh, ngược lại quốc gia suy vi thì đạo Phật cũng suy. Nhưng chuyện ấy tao với mày cãi nhau đến trăm năm cũng chưa xong. Tao lại đang bận. Mày thử nói điểm thứ hai xem.
- Thứ hai: Ðánh thức bằng cách đòi tận diệt Cần lao.
- Dĩ nhiên phải vậy. Không dọn nền thì làm sao xây nhà?
- Nhưng không ai muốn xây nhà trên bãi tha ma.
- Mày nói gì thế? Chém giết ai? Tụi tao nói rõ chỉ đấu tranh đòi dân chủ bằng phương pháp bất bạo động.
- Không có cuộc cách mạng đúng nghĩa nào không cần đến bạo động. Chẳng những thế, ngay những cuộc phiêu lưu chính trị lãng mạn cũng tạo ra bạo động.
- Vậy mày muốn gì? Muốn về nhà ru em à?
- A, hóa ra trong thâm tâm mày cũng nghĩ bạo động không thể tránh khỏi. Nếu thế thì việc gì phải viết bất bạo động vào cương lĩnh?
Tường giận quá đấm tay xuống bàn nói lớn:
- Mày lý luận đúng như một anh lính ăn lương nhà nước. Chỉ có bọn tướng tá trả lương cho mày được quyền dùng súng đạn hay sao? Bạo động hay không, điều đó đâu quan trọng gì. Ðiều quan trọng, tao nhắc lại cho mày nhớ, là thứ vũ khí hữu hiệu ấy nằm trong tay ai, tay kẻ cướp hay tay kẻ cần chống cướp giữ làng.
Ngữ thấy Tường hoàn toàn mất hết bình tĩnh, nên không muốn tranh luận thêm nữa. Chàng biết càng nói họ càng xa nhau. Tốt hơn hết, hai người nên dừng lại ở chỗ này. Chỗ xác nhận sự cần thiết của bạo động trong vận động lịch sử như một thứ “mal nécessaire” và sự cần thiết phân biệt cho ra ai là kẻ cướp và ai là kẻ chống cướp.
Những Đợt Sóng Ngầm Những Đợt Sóng Ngầm - Nguyễn Mộng Giác