Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Lewis Carroll
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen
Upload bìa: Huỳnh Anh Tuấn
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 24889 / 638
Cập nhật: 2020-06-17 15:02:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8:Sân chơi croke của Hoàng hậu (The Queen's Croquet-Ground)
ần cửa vườn có một cây hoa hồng lớn nhưng các bông hoa đều là màu trắng. Ba người làm vườn đang chăm chú sơn chúng thành màu đỏ. Alice cho rằng đây cũng là một điều thật lạ và cô bước lại gần hơn để xem. Lúc đó cô nghe một người làm vườn nói:
- Nhìn này, anh Năm(16)! Đừng để sơn bắn tung tóe lên người tôi như thế!
- Tôi làm thế nào được - Quân Năm cáu kỉnh nói - Anh Bảy cứ huých vào khuỷu tay tôi.
Nghe vậy, quân bảy nhìn lên và nói:
- Sự thật là Năm ạ, cậu cứ luôn đổ lỗi cho người khác!
- Còn anh, tốt hơn hết là anh đừng nên nói gì cả! - Quân năm nói - Hôm qua tôi được nghe chính Hoàng hậu nói anh đáng bị chặt đầu!
- Vì sao? - Người trách móc quân Năm lúc nãy mà Alice nghe được khi cô vừa bước vào khu vườn, lên tiếng.
- Đó không phải việc của cậu, Hai ạ! - Quân bảy nói.
- Chính là việc của nó đấy! - Quân Năm nói - Tôi sẽ cho nó biết. Đó là vì lẽ ra phải mang củ hành nấu thì nó lại mang củ hoa tulip.
Quân Bảy quẳng cái chổi sơn xuống đất và nói:
- Ờ, trong tất cả những điều bất công thì...
Vừa nói đến đó, chợt thấy Alice đang nhìn họ, lập tức anh ta im bặt. Hai người kia thấy quân Bảy không nói nữa cũng nhìn quanh và khi họ trông thấy Alice, họ đều cúi đầu chào cô.
- Xin các bạn hãy cho tôi biết tại sao các bạn lại phải sơn những bông hoa này? - Alice nhỏ nhẹ hỏi.
Quân Năm và quân Bảy chỉ im lặng nhìn quân Hai. Quân Hai nói nhỏ:
- Sao ư? Thật ra là thế này thưa cô, lẽ ra phải trồng cây hoa hồng đỏ thì chúng tôi lại trồng nhầm hoa hồng trắng. Nếu Hoàng hậu phát hiện ra thì cô biết không, tất cả chúng tôi sẽ bị chặt đầu. Cho nên, như cô thấy đấy, chúng tôi đang làm hết sức mình trước khi Hoàng hậu tới để...
Quân Năm đang lo lắng quan sát khắp vườn bỗng nhiên kêu lên:
- Hoàng hậu tới! Hoàng hậu tới!
Cả ba lập tức nằm úp mặt xuống đất. Có tiếng bước chân của nhiều người. Alice nhìn quanh, cô rất muốn được nhìn thấy Hoàng hậu.
Đầu tiên là mười tên lính tay cầm gậy xuất hiện. Trông họ cũng giống những người làm vườn, nghĩa là người họ có hình chữ nhật và mỏng dẹt, chân tay thì chìa ra ở bốn góc. Tiếp sau là đám triều thần khoác trên mình những bộ phẩm phục dát đầy kim cương, cứ từng cặp hai người một tiến lại giống như mười người lính lúc trước. Sau họ là bọn trẻ con hoàng gia. Tất cả có mười đứa đều mặc những bộ áo quần có hình trái tim(17). Chúng cầm tay nhau từng đôi một vừa đi vừa nhảy nhót vui vẻ, trông rất đáng yêu. Tiếp đó là khách khứa, hầu hết là các vị vua và Hoàng Hậu. Trong số này Alice nhận ra Thỏ trắng. Vẫn dáng điệu vội vã, bồn chồn, nó mỉm cười với tất cả mọi người nhưng khi đi ngang qua Alice, nó không nhận ra cô. Tiếp đó là viên cận thần J Cơ (18) cũng mặc áo có hình trái tim, tay bê chiếc nệm phủ nhung đỏ trên có vương miện của nhà Vua. Đi sau cùng đám rước linh đình chính là Vua Cơ và Hậu Cơ (19).
Alice phân vân không biết có nên nằm úp mặt xuống đất như ba người làm vườn kia không. Chẳng lẽ có một điều luật quy định như thế khi có đám rước sao? Cô không nhớ là mình đã từng nghe nói về một điều luật nào như thế chưa, nhưng cô cho rằng nếu mọi người đều nhất loạt nằm úp mặt xuống đất thì người ta tổ chức đám rước làm gì vì chẳng ai nhìn thấy gì cả. Nghĩ vậy, cô cứ đứng im và chờ đám rước đi qua.
Khi đám rước đến đúng chỗ cô, cả đoàn đột nhiên dừng lại và tất cả đều nhìn cô. Hậu Cơ nghiêm nghị hỏi J Cơ:
- Đây là ai?
Nhưng đáp lại, J Cơ chỉ mỉm cười và cúi đầu chào.
- Ngươi đúng là đồ ngốc! - Hậu Cơ lắc đầu có vẻ sốt ruột rồi quay sang Alice, bà ta hỏi - Tên cô là gì, cô bé?
- Tên tôi là Alice, thưa Hoàng hậu. - Alice lễ độ đáp, nhưng ngay lúc đó, cô lại nghĩ rằng họ chỉ là những quân bài, mình cần gì phải sợ họ.
- Thế còn những người này là ai? - Hậu Cơ hỏi Alice, tay chỉ vào những người làm vườn lúc đó đang nằm úp mặt xuống đất quanh cây hoa hồng. Vì họ đều nằm úp mặt xuống đất và những hình vẽ trên lưng họ cũng giống hình vẽ trên tất cả những quân bài khác nên Hoàng hậu không thể biết họ là những người làm vườn, quân lính, hay ba đứa con của bà.
- Làm sao tôi biết được? - Alice nói, ngạc nhiên vì sự dũng cảm của chính mình. - Đó đâu phải là việc của tôi.
Hoàng hậu đỏ mặt vì tức giận. Bà ta nhìn trân trân vào mặt Alice bằng cái nhìn của một con dã thú. Một lúc sau, Hậu Cơ rít lên:
- Hãy chặt đầu con bé này cho ta, chặt đầu ngay lập tức!
- Thật vô lý! - Alice nói, giọng quyết liệt còn bà Hoàng thì im lặng.
Nhà vua lúc đó nắm tay Hoàng hậu và rụt rè nói:
- Hãy nghĩ lại đi, ái Hậu của ta, nó vẫn còn là một đứa trẻ!
Hậu Cơ bực tức vùng khỏi tay Vua Cơ và bảo J Cơ:
- Mang chúng đi!
J Cơ lập tức chạy đi thực hiện mệnh lệnh của hoàng hậu với vẻ rất cần mẫn.
- Đứng dậy! - Hoàng hậu rít lên, giọng the thé chói tai. Ba người làm vườn lập tức đứng dậy và cúi đầu chào Vua, Hoàng hậu, đám trẻ con hoàng gia và tất cả những người trong đoàn.
- Thôi cái trò đó đi! - Hậu Cơ lại gào lên - Các ngươi làm ta chóng cả mặt. Các ngươi làm gì ở đây thế?
- Thưa Hoàng hậu, hy vọng lệnh bà hài lòng - Quân Hai quỳ một bên gối, khúm núm thưa - Chúng tôi đang cố gắng....
- Ta biết rồi! - Hoàng hậu vừa nói vừa xem xét các bông hoa rồi rít lên - Hãy chặt đầu bọn chúng cho ta!
Đám rước lại đi tiếp chỉ có ba người lính ở lại để hành quyết những người làm vườn khốn khổ. Ba người này vội chạy tới bên Alice hy vọng được cô bảo vệ.
- Các bạn sẽ không bị chặt đầu đâu! - Alice nói và cô đặt họ vào trong một chậu hoa lớn gần đó. Ba người lính đi loanh quanh tìm họ nhưng không thấy liền nhập vào cuối đám rước.
- Bọn chúng đã rơi đầu chưa? - Hoàng hậu quát hỏi.
- Họ đã rơi đầu rồi! Hoàng hậu dã hài lòng chưa? - Những người lính dõng dạc đáp lại.
- Tốt lắm! Ngươi có biết chơi croke không? - Hậu Cơ hỏi.
Ba người lính im lặng nhìn Alice vì rõ ràng câu hỏi của Hoàng hậu là nhằm vào cô.
- Có ạ! - Alice nói to.
- Thế thì đi thôi! - Hoàng hậu gầm lên và Alice nhập vào đám rước, nôn nóng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Hôm nay trời thật đẹp! - Một giọng nhỏ nhẹ bên cạnh Alice, hóa ra là Thỏ Trắng. Vừa đi Thỏ Trắng vừa e ngại liếc nhìn Alice.
- Đúng là đẹp thật. Bà Nữ công tước đâu rồi? - Alice hỏi.
- Suỵt! - Thỏ Trắng thấp giọng. Nó lo lắng nhìn quanh rồi kiễng chân, ghé đầu sát tai Alice thì thầm - Bà ấy đã bị tuyên án tử hình.
- Vì sao thế?
- Cô nói bà ấy thật đáng thương ư?
- Không, tôi không hề nghĩ là bà ta đáng thương. Tôi nói là vì sao bà ấy bị tội tử hình?
- Bà ta đã bạt tai Hoàng hậu. - Alice suýt nữa thì phá lên cười nhưng Thỏ Trắng ra hiệu bảo cô chỉ cười nhỏ thôi. Rồi nó thì thầm, giọng lo sợ: - Hoàng hậu có thể nghe được cô cười đấy! Cô biết là bà Công Tước đến hơi muộn và hoàng hậu nói...
- Đứng vào vị trí của mình đi! - Hoàng hậu hét lên như sấm và mọi người nháo nhào từ mọi phía đâm bổ vào nhau. Tuy vậy chỉ vài phút sau đó, các quân bài đã vào đúng vị trí và cuộc chơi bắt đầu. Alice chưa bao giờ thấy một sân chơi croke nào kỳ lạ như vậy: trên sân có những luống đất dài với những đường rãnh song song ở giữa. Quả bóng là những con nhím, gậy đánh bóng là những con hồng hạc, còn gôn là những người lính cúi gập người lại, chân và tay chống xuống đất, cả người họ làm thành hình vòng cung.
Alice nhận ra ngay khó khăn chính trong trò chơi này là điều khiển gậy đánh bóng tức là các chú hồng hạc. Cô đã tóm được một con hồng hạc và giữ chặt lấy nó nhưng vẫn đủ để nó cảm thấy thoải mái, hai cẳng chân nó vẫn được thả lỏng ở phía sau. Cứ mỗi khi Alice giữ cho cái cổ con hồng hạc vươn thẳng để nó có thể dùng đầu đánh vào con nhím, thì nó lại quay lại nhìn vào tận mặt cô với vẻ ngạc nhiên và bối rối đến nỗi cô không sao nhịn được cười. Và khi cô bắt cái đầu nó chúc xuống để chuẩn bị một đòn đánh tiếp theo thì cô thấy bực mình vì con nhím không còn cuộn mình như quả bóng nữa và chỉ lăm le bỏ chạy. Cạnh đó đã có sẵn một đường rãnh giữa hai luống đất để Alice có thể đánh những con nhím lăn theo các đường rãnh đó đến bất kỳ điểm nào mà cô muốn. Ngoài những điều đó ra, những người lính phải gập đôi người để làm gôn cũng luôn đứng dậy và đi sang các vị trí khác trong sân. Alice nhanh chóng đi đến kết luận rằng đây thật sự là một trò chơi cực khó.
Tất cả người chơi đều chơi cùng một lúc và không ai chịu chờ đến lượt mình. Thế là lúc nào họ cũng cãi nhau, đánh nhau để giành bóng là các con nhím. Hoàng hậu thì chốc chốc lại nổi điên. Bà ta giậm chân thình thịch, miệng hét lớn: "Chặt đầu thằng này ngay tức khắc!" hoặc "Chặt đầu ả kia ngay tức khắc!" Nói chung cứ mỗi phút Hậu Cơ lại ban ra một mệnh lệnh như vậy.
Alice bắt đầu cảm thấy rất khó chịu. Cô hiểu rất rõ mặc dù lúc này cô chưa có va chạm gì với Hoàng hậu nhưng điều đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào và lúc đó thì, cô nghĩ, điều gì sẽ xảy đến với mình đây? Mọi người ở đây có vẻ thích thú với việc chặt đầu, cứ như vậy liệu còn ai sống sót nữa!
Cô nhìn quanh để tìm cách thoát khỏi đây và băn khoăn không biết có bị ai nhìn thấy khi chạy trốn không thì đúng lúc đó cô nhận ra một hình bóng kì lạ xuất hiện trong không trung. Thoạt đầu cô hết sức ngạc nhiên nhưng sau vài phút nhìn kỹ, cô nhận ra đó là một nụ cười. "Chính là mèo Cheshire! Thế là bây giờ mình có người để trò chuyện rồi!" Alice vui mừng nghĩ.
- Cô thế nào rồi? - Mèo hỏi ngay sau khi cái miệng hiện ra vừa đủ để nó có thể nói được.
Alice chờ cho đến khi đôi mắt mèo xuất hiện mới gật đầu, cô nghĩ: "Thật mất công nói chuyện với nó khi mà tai nó chưa xuất hiện dù chỉ là một cái." Chờ thêm một phút nữa thì cả cái đầu mèo đã hiện ra đầy đủ. Alice đặt con hồng hạc xuống và bắt đầu kể lại cuộc chơi cho mèo Cheshire nghe. Cô cảm thấy rất vui vì đã có người nghe cô nói. Hình như con mèo cho rằng chỉ cần cái đầu của nó xuất hiện là đủ, chẳng cần phải hiện cả người lên nữa.
- Tôi không nghĩ là họ chơi đẹp - Alice phàn nàn - Và họ cứ cãi nhau suốt chẳng ai nghe ai. Hình như họ chẳng có luật lệ nào cả. Và nếu có thì cũng chẳng ai tuân thủ. Bạn không thể hình dung nổi cuộc chơi rối loạn thế nào khi mà tất cả dụng cụ chơi đều là các con vật sống. Thí dụ, cái hình vòng cung ở cuối sân đằng kia kìa, lẽ ra tôi đã đánh được quả bóng, tức là con nhím vào đó rồi, thế nhưng nó lại chạy mất khi thấy quả bóng của tôi, tức là con nhím, lăn đến!
- Cô có thích Hoàng hậu không? - Mèo thấp giọng hỏi.
- Không hề. Bà ta rất... - Ngay lúc đó, Alice phát hiện ra Hoàng hậu đang đứng ngay sau cô và dang chăm chú nghe cô nói. Thế là Alice nói tiếp:
- Hoàng hậu chắc chắn là thắng cuộc rồi, đó là chiến thắng xứng đáng khi chung cuộc.
Hoàng hậu mỉm cười và bỏ đi.
Nhà vua đến.
- Cô đang nói chuyện với ai đây? - Vua hỏi Alice và kinh ngạc nhìn cái đầu mèo.
- Đó là một người bạn của tôi, mèo Cheshire. Cho phép tôi được giới thiệu cậu ấy với ngài.
- Ta không thích hình dạng của nó chút nào. Nhưng nếu muốn thì nó có thể hôn tay ta.
- Tôi chả thèm. - Mèo nói.
- Không được nói năng xấc xược và cũng không được nhìn ta như thế! - Vua nói và chạy lại đứng nấp sau lưng Alice.
- Một con mèo có thể nhìn một ông vua. Tôi đã đọc điều đó trong một cuốn sách nào đó nhưng tôi không nhớ là ở đâu. - Alice nói.
- Hừ, phải đuổi nó đi thôi - Vua Cơ nói, giọng kiên quyết rồi ông ta gọi Hoàng hậu lúc đó vừa đi ngang qua - Này Ái Hậu! Ta mong rằng Hậu sẽ cho người đuổi con mèo này đi khỏi đây!
Bà Hoàng này chỉ có một cách duy nhất để giải quyết mọi vấn đề, lớn cũng như nhỏ.
- Hãy chặt đầu nó! - Bà ta nói chẳng thèm nhìn xung quanh rồi bỏ đi.
- Ta sẽ tự mình đưa đao phủ đến. - Vua Cơ mừng rỡ nói và vội chạy đi tìm đao phủ.
Alice nghĩ cô nên trở lại xem trận đấu diễn ra thế nào vì từ xa cô đã nghe tiếng Hoàng hậu đang gào thét. Đó là lệnh hành quyết ba người chơi vì họ đã mất lượt. Alice không hề thích cảnh tượng này chút nào. Cuộc chơi luôn trong cảnh vô cùng hỗn loạn đến nỗi cô chẳng bao giờ biết đến lúc nào thì đến lượt mình được đánh bóng. Thế là cô đi tìm con nhím của mình.
Con nhím đó đang đánh nhau với một con nhím khác. Alice coi đây là cơ hội tuyệt vời để cô dùng con nhím này làm quả bóng đánh vào con nhím kia. Nhưng khó khăn duy nhất là cây gậy đánh bóng của cô đã chạy sang phía bên kia vườn và đang cố bay lên một cái cây trong một cố gắng vô vọng.
Đến lúc Alice bắt được con hồng hạc và đưa nó trở lại sân chơi thì cuộc chiến giữa hai con nhím đã kết thúc và chẳng còn thấy bóng dáng chúng đâu nữa. "Cũng chẳng sao vì các vòng cung làm gôn cũng đã đi khỏi phía bên này sân cả rồi." Nghĩ vậy, Alice cắp con hồng hạc dưới tay để nó không thể chạy thoát rồi cô trở lại để trò chuyện thêm chút nữa với anh bạn mèo Cheshire.
Khi cô quay lại với mèo Cheshire, cô ngạc nhiên thấy một đám đông đang tụ tập ở đó. Một cuộc cãi cọ đang diễn ra giữa đao phủ, Vua và Hoàng hậu. Cả ba cùng nói một lúc trong khi đám đông lặng im và có vẻ rất căng thẳng.
Khi Alice xuất hiện, cả ba đều yêu cầu cô phân giải và họ kể lại cho cô nghe trận cãi cọ của họ, nhưng vì cả ba cùng nói một lúc nên thật khó mà biết chính xác những điều họ nói.
Tên đao phủ lập luận rằng hắn không thể chém một cái đầu nếu không có cơ thể. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ làm một việc như thế và bây giờ cũng không thể biến việc này thành sự mở đầu một công việc mới trong cả cuộc đời của hắn được.
Lý luận của Vua là bất cứ cái gì nếu có đầu thì đều có thể chặt đc và người ta không thể nói rằng đó là điều ngớ ngẩn.
Hoàng hậu thì lý sự rằng nếu lại có việc nào đó không được thực hiện thì ngay lập tức bà ta sẽ cho hành quyết tất cả mọi người, tất tật không chừa một ai (chính tuyên bố này đã phủ lên đám đông bầu không khí lo lắng ảm đạm).
Alice cũng chẳng biết phân xử thế nào ngoài việc nói:
- Cái đầu mèo đó là của Nữ công tước đấy. Tốt hơn hết là hãy hỏi bà ta xem.
Hoàng hậu bảo tên đao phủ:
- Bà ấy đang ở trong tù. Hãy đưa bà ta đến đây.
Đao phủ vội chạy đi nhanh như tên bắn. Hắn ta vừa đi khỏi thì cái đầu mèo cũng mờ dần và khi anh ta trở lại cùng với Nữ công tước thì cái đầu đã hoàn toàn biến mất. Thế là Vua và đao phủ cuống cuồng chạy khắp nơi tìm kiếm, trong khi đó đám đông quay trở lại tiếp tục cuộc chơi.
Chú thích
(16) Là quân bài số Năm, cũng như quân bảy và quân Hai.
(17) Các quân Cơ trong bộ bài.
(18) Quân J cơ.
(19) Quân K và Q Cơ.
Những Cuộc Phiêu Lưu Của Alice Ở Xứ Sở Thần Tiên Những Cuộc Phiêu Lưu Của Alice Ở Xứ Sở Thần Tiên - Lewis Carroll Những Cuộc Phiêu Lưu Của Alice Ở Xứ Sở Thần Tiên