What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 697 / 0
Cập nhật: 2015-07-17 10:20:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
atrick Swayze đã ra đi. Nhân vật “Sam” của phim “Ghost” đã vĩnh biệt người vợ thân yêu để mãi mãi về cõi xa xăm. Sáng nay những người đồng nghiệp của Hà trong Sở Xã hội đã nhắc đến người diễn viên ấy bằng giọng thương tiếc. Patrick đã chiến đấu với căn bệnh ung thư tụy tạng một thời gian và rồi anh đã phải dừng lại. Anh đã lên tàu!!!
Ông Trần đến chào từ giã Hà ngay hôm đó. Ông trao cho Hà một chiếc cặp, và nói:
- Tất cả những gì mà tôi sưu tầm và lưu giữ thành hệ thống, tôi đều chép vào các CD trong này. Xin cô giữ giùm như một “copy”, tôi cũng sẽ gửi cho con trai tôi một bản để nó tùy nghi sau này. Tôi và nhà tôi sắp sang tiểu bang Florida để thăm con, có lẽ ở đó một thời gian. Bệnh viện ở đây cũng đã giới thiệu cho tôi chuyển sang đó trị liệu tiếp. Không có vấn đề gì rắc rối cả cô Hà ạ! Hy vọng tôi đủ khỏe để đi đây đi đó khi nào còn có thể.
- Thưa ông, sức khỏe của ông bây giờ ra sao ạ?
- Tôi khỏe. Trừ những khi vào thuốc, còn thì tôi thấy mình vẫn có thể làm việc nhẹ nhàng được. Chắc chưa đến nổi như Patrick đâu! – Ông thở dài – nhưng cô thấy đó, con người rất vô chừng, bệnh có thể trở lúc nào không hay. Tôi không muốn mình bị quá ràng buộc bởi câu “phán” của bệnh viện, nhưng cũng không thể dứt bỏ nó ra khỏi tâm trí. Một người từng nầy tuổi như tôi đây, biết rõ chiến đấu là gì. Có những lúc cái chết đến gần trong gang tấc, vẫn không lùi bước. Còn đối với bệnh tật, cũng là một trận chiến mặc dầu rất khác. Dù gì đi nữa, tôi vẫn không bỏ cuộc. Tôi xin hứa với cô như vậy.
- Ông phải giữ lời hứa đấy! – Hà rưng rưng nói.
- Chắc chắn rồi!
Ông Trần không đến văn phòng Sở Xã hội nữa. Ông bà đã đi Florida. Thỉnh thoảng ông gọi điện thoại thăm Hà, đồng thời cũng để “báo cáo” về tình trạng sức khỏe của ông. Có lần, trong một bức email, ông viết:
“ Cô Hà thân, thời gian này tôi và nhà tôi đang theo một lớp thiền. Chúng tôi cảm thấy hạnh phúc lắm. Ngoài ra, chúng tôi cũng dành nhiều thời gian để ra biển. Gió lành đã giúp tôi thấy khỏe khoắn và yêu đời. Chúng tôi cũng tìm được một lớp dạy tiếng Việt cho học sinh, xin tham gia vào để phụ giúp cho ban quản trị và sưu tầm bài vở. Tôi cảm thấy cuộc sống quả là bận rộn hơn mình nghĩ và cũng thảnh thơi hơn mình nghĩ. Thật là mâu thuẫn phải không cô? Nhưng phải nói là nhờ có được cái “mốc thời gian” trước mặt mà tôi đã chiêm nghiệm được những điều đó.
Sắp tới đây, có thể trong một thời gian tôi không liên lạc với cô, bởi vì chúng tôi sẽ đến một miền núi thật xa xôi của tiểu bang Georgia. Xin cô yên tâm, tôi không tự mình làm phí sức của mình đâu! Vả lại, bệnh viện cũng đồng ý vì tôi đã qua một loạt trị liệu. Họ bảo tôi cứ thực hiện những gì mình thích. Thật ra, câu này hình như tất cả chúng ta đều có lần nghe nói đến, ở đâu đó, phải không cô Hà?
Dù sao đi nữa, tôi vẫn đang vui đón những gì đang đến với mình và cả những gì sẽ đến. Cuộc sống của chúng ta, cái giá trị không nằm ở độ dài của tháng ngày hiện diện trên mặt đất này, mà ở chất lượng chúng ta đã làm được cho mình và cho những người xung quanh. Không ai giống ai. Con người bình thường như chúng ta đây, có ý nghĩa đối với một người thân đã là quý lắm rồi. Một số người có tác động với xã hội, với quốc gia, dân tộc. Một số rất ít người nữa có tác động trên thế giới. Và hiếm hoi nữa, là những bậc thánh, những vị Phật, có ảnh hưởng cho cả thế gian. Chúng ta được trao làm cái gì, chúng ta ráng hoàn thành cái đó, đúng không cô Hà?....”
Và quả đúng như lời ông Trần báo trước, Hà không nhận được điện thoại, email hay thư của ông Trần. Hà hằng cầu mong cho ông bà sống được những ngày bên nhau trọn vẹn trong tĩnh lặng.
Công việc của Hà ngày ngày vẫn diễn ra đều đặn. Có một hôm, Hà làm hồ sơ cho một khách hàng là một phụ nữ ba mươi tuổi. Chị đang có thai và làm thủ tục xin medical (4) cho cả mẹ và con khi chị sinh. Đôi mắt u buồn của chị khiến Hà thắc mắc và hỏi han. Chị bật khóc, cho biết rằng chị vừa xa rời đứa con đầu lòng, mới ba tuổi, qua đời vì một tai nạn. Chừng như cảm thấy người cán sự xã hội đang ngồi trước mặt mình có một vẻ gần gũi, nên khi Hà đưa hai bàn tay ra, chị đã nắm chặt lấy và khóc ngon lành. Hà cũng để cho nước mắt của mình rơi không cầm giữ được.
- Chị ơi, chị hãy khóc đi, khóc cho trút hết nỗi buồn! Nhưng chị nhớ giữ cho em bé trong lòng nữa. Đứa con đầu lòng của chị, chị tiếc thương bé vô vàn là đúng lắm. Nhưng rồi chị sẽ nghĩ rằng, bé là một thiên thần mà Thượng Đế cho xuống ở cùng với chị một thời gian. Bé có một sứ mạng đối với gia đình chị. Tuy thời gian đó ngắn ngủi đối với chúng ta nhưng bé phải ra đi để gánh vác một sứ mạng khác, ở một nơi khác. Nghĩ như vậy, chúng ta không thấy cái gì là chấm dứt, mà luôn luôn được bắt đầu…
Hà tưởng tượng em bé được trao cho một tấm vé khứ hồi, ngày đi ngày về đã ấn định trước. Và có lẽ em cũng biết rõ điều đó trong khi cha mẹ em không biết, bởi vì em là một thiên thần.
Những Chiếc Vé Cuối Đời Những Chiếc Vé Cuối Đời - Nguyễn Thị Mỹ Thanh