Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 697 / 0
Cập nhật: 2015-07-17 10:20:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ái bắt đầu của ông Trần xem ra khá bận rộn. Chuẩn bị cho những người sẽ xa ông, đâu đơn giản! Cách vài hôm ông lại ghé đến văn phòng của Hà trong vài phút nghỉ trưa để cùng chia xẻ với Hà về những việc “ bắt đầu” của ông. Hà lắng nghe, và vô tình đã trở thành một “cố vấn” được ông tin cậy. Thật ra, Hà chưa từng tham dự vào những sự việc như thế. Nhưng bằng nhiệt tình và lòng chân thành, Hà đã đặt mình vào tâm trạng của người vợ và những người con của ông Trần để biết họ sẽ ra sao. Hà tìm đọc thêm những sách về tâm lý, về yoga, nhất là về y học để hiểu thêm về tình trạng của ông Trần. Và những công việc mà ông đang làm như thú vui của một người rỗi rảnh, bỗng giống như công trình của một nhà sưu tầm chuyên nghiệp. Sau nhạc, ông Trần bắt đầu qua lãnh vực văn thơ. Ông đã đến các thư viện, tìm tòi và sắp xếp thành một thư mục truyện và thơ qua những thời kỳ. Ông sưu tầm và sơ lược tiểu sử của từng tác giả. Và rồi ông đã có một bộ sưu tập chuẩn bị đưa đi xuất bản.
Một ngày đẹp trời, ông Trần đi cùng với vợ đến để làm thủ tục hưởng medicare cho bà. Hà lại làm người phụ trách việc này như trước đây đã làm cho ông. Hà mời ông bà ngồi và tiến hành công việc. Khi đã xong, Hà hỏi:
- Thưa ông Trần, ông vẫn đang trị liệu phải không ạ?
Ông Trần gật đầu đáp:
- Vâng, tôi vẫn chữa thuốc. Tôi sắp dứt loạt trị liệu này, không biết có còn thời gian để tiếp tục nữa không…
Hà giật mình, nhưng không thấy sợ hãi vì giọng của ông Trần nghe rất vui, mà người vợ của ông thì cũng đang cười. Hà lấy làm ngạc nhiên, chưa biết nói gì thì bà Trần đã nắm lấy bàn tay ông Trần, nói:
- Ông nhà tôi lúc này hay nói tếu lắm thưa cô. Ông bảo tôi cùng tham gia một trò chơi với ông: trò chơi mua vé.
Hà thắc mắc:
- Mua vé gì thưa bà?
Bà Trần tủm tỉm cười:
- Mua vé đi chuyến tàu cuối đời. Ông nhà tôi bảo cuộc đời vốn không thể thay đổi được, tại sao mình lại u hoài? Ông bảo mỗi người chúng ta ai cũng có sẵn một tấm vé, hay nói khác đi là đã có mà cứ lờ đi không biết, hoặc không nghĩ đến. Tấm vé đó chỉ dùng có một lần, một lần thôi. Ai cũng phải có, chối bỏ nó cũng không được. Ông bảo tấm vé của ông đã có ghi ngày lên tàu: vì nhà thương phán ông còn sống sáu tháng. Còn tôi thì ông thương hại cho rằng tôi chưa được ghi ngày trên vé, nên chưa biết bao giờ được đi.
Không nén được, Hà bật cười. Ông Trần lắc tay vợ:
- Mình giành hết không cho anh nói ư? Này nhé, cô Hà coi có đúng vậy không? Cô cũng có vé, bà nhà tôi cũng có vé, tôi cũng có vé. Ai ai cũng như nhau. Ai cũng sẽ được đi về nơi đó. Nói theo nhà Phật thì nơi trần gian này là cõi tạm, sống gửi thác về. Nói theo đạo Chúa thì ta phải thoát khỏi tấm thân dơ dáy này để lên cõi vĩnh hằng. Nói một cách có vẻ khoa học hơn thì chết là một hình thức khác của sự sống. Ai cũng biết vậy nhưng nói đến ngày đi thì lại tỏ ra bi thương. Cái chuyến tàu cuối đời ấy, nó luôn luôn chờ chúng ta. Có người chưa kịp nghĩ rằng mình sẽ có vé, thì cái vé đã bay ập đến tay, bắt buộc phải lên tàu. Có người mua vé sẵn, chuẩn bị đủ mọi thứ mà cứ dây dưa chưa lên tàu được vì tàu chưa chịu đón. Có người đi chuyến tốc hành đột ngột, ra đi không kịp biết mình đi, thật khỏe thân xác. Có người dằn vặt đớn đau nhiều năm tháng trước lúc lên tàu. Thật là đủ hình đủ kiểu phải không cô Hà? Từ lúc tôi bày ra trò chơi xem vé ai hay hơn, tốt hơn, thì nhà tôi vui vẻ lắm. Chúng tôi dành nhiều thời gian để nói chuyện hài hước, xem ra có lý hơn là ngồi đó âu lo. Bệnh thì vẫn trị, việc thì vẫn làm. Ngày nào phải đến gặp bác sĩ thì đến. Về nhà chịu khó vài ngày khó chịu. Rồi sau đó tôi vẫn như người không biết đến bệnh tật. Cũng không dễ đâu! Nhưng chúng tôi đều đang cố gắng.
Hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười. Hà thấy vui theo.
Ông Trần bỗng đổi giọng trầm xuống:
- Đáng nói nhất là người bạn đồng hành này của tôi, bao lâu nay cùng đi trên sân ga, nay bà biết chiếc vé của bà phải đi chuyến tàu sau, nên bà lo lắng bồn chồn hơn tôi nhiều. Tôi cứ phải an ủi bà mãi, phải chọc cười bà mãi. Bây giờ, cô Hà biết không, bà trở thành cộng sự đắc lực của tôi rồi đấy!
Ông Trần âu yếm nhìn vợ:
- Mai mốt có thẻ medicare rồi, đau ốm không phải lo, mình nhỉ!
Khi hai ông bà tạm biệt Hà để đi về, Hà đưa họ ra cửa. Hà giữ nụ cười trên môi cho đến khi họ đi khuất. Hà quay vào phòng, ngồi xuống ghế, nhìn quanh trên bàn như một thói quen. Ước mong mình đừng nhìn thấy một bì thư màu vàng bị bỏ quên. Chợt Hà nghe trên má mình một dòng lệ chảy.
Những Chiếc Vé Cuối Đời Những Chiếc Vé Cuối Đời - Nguyễn Thị Mỹ Thanh