Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 697 / 0
Cập nhật: 2015-07-17 10:20:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
- Tôi đã cho nhà tôi biết. Bà ấy khóc nhiều và lo sợ cho tôi. Cô Hà có tưởng tượng được không, lúc tôi nhận được kết quả từ bác sĩ, tôi hoang mang lo sợ lắm, nhưng đến khi tôi báo tin cho nhà tôi, thì tôi lại ở trong tâm trạng bình tĩnh vô cùng, chính tôi cũng ngạc nhiên. Và tôi lại là người an ủi nhà tôi. Các con tôi ở xa, lần lượt cũng biết tin, và chúng nó gọi điện thoại về… an ủi cả hai ông bà già. Tôi đã bắt đầu tiếp nhận trị liệu bằng “chemo” (3). Tôi tin là tôi có thể chịu đựng được.
Hà chăm chú nghe ông Trần nói chuyện. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ông, Hà cảm thấy yên tâm phần nào. Tuy nhiên Hà vẫn còn một mối băn khoăn, đó là không biết ông Trần có thật sự bình tĩnh không? Hay ông đang tạo một vẻ bình an để người xung quanh ông không lo lắng? Tự nhiên Hà nghe xót xa như đã có lần Hà gặp người chị bà con, chị thố lộ rằng chị chỉ là “trong héo ngoài tươi” để chồng con và bạn bè đừng đau khổ quá trong những ngày còn lại của chị.
Nhưng rõ ràng là ông Trần không có vẻ gì là gắng gượng cả. Hà tìm thấy những tia sáng trong ánh mắt của ông. Ông lấy trong cặp sách ra một mớ đĩa CD, trao cho Hà và nói:
- Tặng cho cô. Đây là những bộ sưu tập của tôi, đủ các thể loại cô à! Thật không ngờ là giờ đây tôi lại có thời gian để làm những gì mà tôi yêu thích. Cô biết không, tôi nghĩ rằng với những người bình thường như chúng ta, không âu lo về một sự nghiệp to tát để lại cho đời, thì chúng ta vẫn có thể làm những gì mình thích, mà có thể chúng ta đã chưa từng sắp xếp cho mình làm những việc ấy. Những ngày vừa qua, tôi đã “scan” tất cả hình ảnh gia đình và lưu trữ thật gọn gàng, đầy đủ, chép trong máy computer, chép ra đĩa, cho những người trong gia đình mỗi người một bộ. Nhưng những bộ sưu tập này tôi mới thật là vừa ý: cô Hà đoán thử xem! Đó là nhạc. Nhạc tiền chiến, tân nhạc, cổ nhạc miền bắc, miền trung, miền nam; nhạc dân tộc thiểu số; rồi nhạc thiếu nhi, nhạc dành cho học sinh, nhạc trẻ…. Ô, không thể ngờ là tôi đã làm rất công phu cô ạ! Tôi sẽ chép ra để tặng cho những người thân, mỗi người một bộ. Và tôi nghĩ đến cô, người cán sự xã hội dễ mến, người có cách cư xử và lời nói rất dịu dàng ôn hòa với mọi khách hàng, mà tôi rất quý. Tôi xem cô như một người bạn vậy. Cô nhận cho nhé!
Một món quà bất ngờ! Hà thật cảm động. Hà nói nhỏ:
- Cám ơn ông Trần. Thật ra, ông phải là một cán sự xã hội mới đúng. Ông đem lại sự an tâm cho người khác…
- Không phải như thế đâu, cô Hà! Tôi chưa kể cho cô nghe về những ngày đầu của tôi sau khi tiếp nhận sự thật. Bệnh viện bảo tôi… chỉ còn sáu tháng. Vâng, sáu tháng cô ạ! Cô biết không, khi tôi còn đang giấu nhà tôi về bệnh trạng của mình, đêm đêm tôi đã gặp ác mộng. Tôi thấy mình như rơi từ trên đỉnh núi cao xuống một vực thẳm. Tôi ước gì được đứng giữa biển cả để hét lên cho bể cả lồng ngực. Tôi luôn tự nói với mình: “Thế là hết!”…
Ông Trần ngưng một lát, thở mạnh như để sống lại trong nỗi tuyệt vọng ấy. Còn Hà thì nghe như trái tim mình bị bóp chặt.
Và rồi đôi mắt ông Trần sáng lên, ông tiếp:
- Thế nhưng ngay lúc nói chuyện với nhà tôi, nhìn thấy những giọt nước mắt của bà, tôi có ý nghĩ: “Chưa hết đâu, mà mọi việc chỉ mới bắt đầu!”. Cô Hà ơi, đúng thế, bắt đầu cho những người sẽ xa tôi. Họ sẽ sống không có tôi như thế nào? Và có nghĩa là… tôi cũng sẽ có một bắt đầu.
Những Chiếc Vé Cuối Đời Những Chiếc Vé Cuối Đời - Nguyễn Thị Mỹ Thanh