The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 697 / 0
Cập nhật: 2015-07-17 10:20:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
hụp xong các bản sao, Hà trả lại giấy tờ gốc cho người khách, nhoẻn miệng cười:
- Cám ơn ông Trần, mọi thủ tục đã xong ạ!
Người khách hàng cũng cười và trả lời:
- Cám ơn cô. Ba tháng sau, nhà tôi đủ tuổi, tôi sẽ dẫn nhà tôi đến để làm giấy tờ như tôi. Mong sẽ lại gặp cô giúp đỡ.
- Xin ông yên tâm, dù là tôi hay nhân viên khác cũng sẽ làm nhanh chóng cho bà.
- Vậy xin tạm biệt cô, cô Hà.
- Tạm biệt ông Trần.
Sau khi đưa người khách ra tận phòng đợi, Hà vào thu dọn giấy tờ trên bàn. Đã đến giờ nghỉ để ăn trưa. Hà mỉm cười nghĩ đến những người khách vui vẻ sáng nay – vui vẻ vì đơn xin các loại trợ cấp của họ đã được tiến hành mau chóng – Ai cũng cám ơn Hà và nói những lời quý mến cô. Nào! Một bữa ăn trưa nhẹ nhàng được chuẩn bị và gói ghém từ nhà, một cái ghế dựa lưng êm ái trong văn phòng, một khoảng thời gian vài phút nhắm đôi mắt lại để nghỉ ngơi, và rồi tiếp tục cho những giờ tiếp theo trong buổi chiều. Lại gặp gỡ những người khách. Rồi thì buổi tối vui vầy trong mái ấm… Nghĩ đến đó Hà lại mỉm cười. Cuộc sống êm ả làm sao! Cuộc sống của một nhân viên Sở Xã hội còn có thêm được niềm vui là đem lại hy vọng và sự thoải mái cho cuộc sống của những người khác nữa. Hà cảm thấy hài lòng với chính mình.
Bàn tay của Hà chợt dừng lại ở một bì thư lớn màu vàng, loại bì thư đựng hồ sơ giấy tờ. Đây không phải là giấy tờ của mình. Dòng chữ ghi ngoài bì thư khiến Hà biết ngay đó là của ông khách ban nãy. Hà nghĩ mình sẽ giữ hộ ông. Hà toan tìm số điện thoại của ông để gọi thì chuông điện thoại reo. Ông Trần xin phép trở lại.
Như bao lần, Hà ra phòng đợi để dẫn ông vào văn phòng của mình.
- Xin lỗi cô Hà, tôi trở lại để tìm chiếc phong bì hồ sơ, tôi đã để quên ở đây.
- Thưa ông, đây ạ!
- Cám ơn cô. Giờ này chắc là giờ ăn trưa? Vậy tôi không dám làm phiền cô…
Hà chưa kịp nói gì thì ông Trần, với giọng ngập ngừng, nói tiếp:
- Tôi nghĩ là… có cái gì khiến xui tôi phải nói với cô điều này…
- Dạ, chuyện gì vậy thưa ông?
- Về… những gì chứa đựng trong bì thư này…
- Thưa ông, tôi chưa hiểu ạ!??
- Cô Hà, cô có sẵn lòng nghe một điều… một điều hơi gây “sốc” cho một người không?
Hà nhíu mày, ngạc nhiên hỏi nhỏ:
- Điều gì vậy ông? Và ai mà lại “sốc”? Người đó là…???
- Dạ phải, là tôi đấy cô ạ! - giọng nói của ông Trần có vẻ mạnh dạn hơn – Đây là kết quả xét nghiệm từ bệnh viện. Kết quả của tôi.
- Dạ. Ông Trần, ông bị bệnh ra sao ạ? Xin mời ông hãy ngồi xuống đây…
- Thật tôi không quấy rầy cô chứ, cô Hà?
- Thưa không. Xin ông đừng khách sáo. Nếu ông nghĩ rằng có cái gì khiến xui… hoặc ông tin cậy tôi, xin ông cứ nói ạ!
Ông Trần vừa mở phong bì vừa nói:
- Vâng, bỗng nhiên tôi cần có một người để tôi chia xẻ việc này. Tôi không dám nghĩ người đó là vợ tôi, bởi đó là người mà… tôi muốn giấu. Tôi… không đủ can đảm…
- Thưa ông…
- Đây, xin cô hãy xem!
Trên những trang giấy kết quả xét nghiệm, dòng chữ “pancreatic cancer” đập vào mắt Hà. Hà lặng đi trong một lát. Không gian trong phòng bỗng nhiên yên lặng một cách lạ thường. Hà nghe được cả tiếng “tích tắc” khô khan từ chiếc đồng hồ treo trên tường buông ra …
Giây lát sau, ông Trần nói:
- Tôi đã được bác sĩ mời gặp nói chuyện rồi. Tạm thời tôi chưa muốn nói với vợ tôi. Tôi cũng không ngờ, khi mình sắp được cầm chiếc thẻ Medicare (1) và Medicaid (2) trong tay thì cũng là lúc tôi được dùng đến chúng để đi chữa bệnh – ông nhếch miệng cười một cách chua chát – mà cô Hà biết đấy, bệnh này… chỉ cho người ta sống thêm… vài tháng nữa thôi.
Hà đưa bàn tay lên chặn ngực để nén xúc động. Hà không muốn thốt nên những lời an ủi cho có lệ. Hà để mình lặng yên như hy vọng sự cảm thông có thể truyền đi không cần lời nói.
Bỗng có người bạn ở văn phòng kế bên – cô Maria – đi ngang, ló đầu vào. Maria thấy có người khách nên nói khẽ:
- Xin lỗi ông… Này Hà! Cả nhóm đang bàn nhau đi phúng điếu mẹ của anh Nam bây giờ, trong lúc nghỉ trưa. Bạn có muốn đi cùng chúng mình không?
Ông Trần đứng lên, nói ngay:
- Ô! Vậy thì cô Hà đi đi nhé! Tôi xin phép về.
Hà kêu lên:
- Thưa ông….
- Không sao, tôi không sao đâu, cô Hà! Lúc khác tôi xin đến gặp cô.
- Dạ.
Ông Trần chợt đổi giọng khôi hài:
- Tôi còn nhiều thời gian lắm mà, thưa cô Hà!
Nghe câu nói ấy, Hà bỗng rùng mình…
Những Chiếc Vé Cuối Đời Những Chiếc Vé Cuối Đời - Nguyễn Thị Mỹ Thanh