Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: The Saga Of Darren Shan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1451 / 17
Cập nhật: 2017-06-11 10:54:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
húng tôi dành những ngày thứ bảy và chủ nhật đi thám sát các đường hầm. Steve và Harkat mang theo súng bắn tên. Vũ khí này sử dụng rất đơn giản: lắp tên, nhắm và bắn. Hiệu quả chết người trong phạm vi 20m. là ma-cà-rồng, tôi đã thề không sử dụng những vũ khí như thế. Tôi chỉ dùng đoản kiếm và dao.
Chúng tôi bắt đầu từ vùng Steve đã phát hiện ra Móc Sắt, hi vọng sẽ tìm thấy dấu vết của hắn hoặc đồng bọn. lần lượt từng đường hầm, chúng tôi giữ khoảng cách có thể tìm thấy nhau, tìm kiếm dấu móng tay hay móc sắt trên những bức tường, lắng nghe tiếng động của sự sống. lúc đầu chúng tôi di chuyển rất nhanh vì Steve đã biết những đường hầm này. Nhưng khi cuộc tìm kiếm mở rộng thêm vào những khu vực mới, chúng tôi phải thận trọng hơn.
Nhưng không tìm thấy gì.
Đêm đó sau khi tắm và ăn một bữa đơn giản, chúng tôi lại cùng nhau trò chuyện. Steve không thay đổi nhiều. nó vẫn linh hoạt và ngộ nghĩnh như xưa. Tuy nhiên, đôi khi nó lặng lẽ, mắt như nhìn vào một cõi xa xôi nào. Có lẽ nó đang nghĩ đến những ma-cà-chớp bị nó giết, hay nghĩ về con đường sống nó đã chọn. mỗi khi câu chuyện nhắc đến ông Crepsley, nó lại có vẻ bối rối. Steve không bao giờ quên lí do ông ấy đưa ra để loại bỏ nó – ông bảo nó mang dòng máu xấu và nó là ma quỷ. Tôi nghĩ ông ta sẽ không vui khi thấy nó.
Steve càu nhàu:
- Tớ không biết sao ông ta nghĩ tớ là ma quỷ. Tớ là một thằng nhóc quậy phá, rồ dại – đúng – nhưng ma quỷ thì không bao giờ. Darren, cậu có nghĩ tớ là ma quỷ không?
- Đương nhiên là không.
- Có lẽ ông ta đã định nghĩa sai về ma quỷ. Khi mình tin vào một nguyên nhân, mình phó thác tất cả nhiệt tình vào nó. Như việc truy lùng ma-cà-chớp của mình, đa số con người không giám giết một sinh vật khác, kể cả đó là kẻ sát nhân. Thà họ trao chúng cho pháp luật. nhưng tớ sẽ tiếp tục giết ma-cà-chớp cho tới khi tớ chết. có thể ông Crepsley đã thấy khả năng giết chóc của tớ và lẫn lộn với sự khao khát giết người.
Chúng tôi đã nói nhiều về chuyện u ám đó, về linh hồn con người,bản chất của cái thiện và cái ác. Suốt mấy tiếng, Steve toàn nói về lời phán đoán độc địa của ông Crepsley. Nó gần như bị ám ảnh bởi việc đó.
Nó mỉm cười nói:
- Tớ nóng lòng chứng tỏ là ông ta đã sai lầm. khi biết tớ đứng về phía ông ta để chống lại ma-cà-chớp, bất chấp việc ông ta đã loại bỏ mình… đó là điều tớ đang chờ đợi.
Gần hết ngày nghỉ cuối tuần, tôi phải quyết định xem xét lại chuyện tới trường. tôi không muốn bị phiền phức với trường Mahler nữa, nhưng ở đó còn có Debbie và giam thị Blaws. Nếu thình lình tôi bỏ học không lí do, ông ta sẽ đi tìm. Steve bảo chuyện đó không thành vấn đề, chúng tôi có thể chuyển qua khách sạn khác. Nhưng tôi không muốn đi cho đến khi ông Crepsley trở về. tình trạng của Debbie còn phức tạp hơn, hiện nay ma-cà-chớp đã biết cô có mối liên hệ với tôi. Bằng cách nào đó, tôi phải thuyết phục cô rời ra một căn hộ khác – nhưng cách nào đây? Bịa đặt như thế nào để làm cô tin và làm theo ý tôi?
Tôi quyết định tới trường vào sáng thứ hai để giải quết những chuyện đó với Debbie. Với các thày cô khác, tôi sẽ bảo là bị bệnh, như vậy ngày hôm sau tôi vắng mặt, sẽ không ai nghi ngờ có gì bất ổn. tôi nghĩ ông giám thị sẽ không điều tra trước cuối tuần – vắng mặt ba bốn ngày sẽ không là chuyện gì bất thường – và chắc chắn lúc đó ông Crepsley đã trở lại. khi đó, chúng tôi có thể tính toán để thiết lập một kế hoạch chính xác.
Steve và Harkat sẽ tiếp tục cuộc truy lùng ma-cà-chớp trong khi tôi ở trường, nhưng đồng ý hết sức thận trọng và hứa sẽ không gây chiến, nếu phát hiện ra chúng.
Tới trường, tôi đi tìm Debbie trước giờ vào học. Tôi sẽ nói với cô là một kẻ thù cũ của tôi đã biết chuyện chúng ta gặp nhau, tôi sợ hắn sẽ làm hại cô để trả thù tôi. Tôi sẽ bảo hắn không biết nơi cô làm việc, nhưng biết nơi cô ở, và nếu cô tìm được chỗ ở nào mới, đừng tở về căn hộ cũ, cô sẽ được an toàn.
Một cốt truyện quá dở, nhưng tôi không nghĩ được điều gì tốt hơn. Nếu cần tối sẽ năn nỉ Debbie, đem hết khả năng của mình để thuyết phục cô chú ý đến lời cảnh giác của tôi. Nếu thất bại, tôi sẽ phải nghĩ đến chuyện bắt cóc, nhốt lại và bảo vệ cho cô.
Nhưng khắp trường không thấy bóng dáng Debbie đâu. Giờ ra chơi, tôi lên phòng nhân viên, nhưng cô vẫn chưa tới trường và không ai biết cô đang ở đâu. Thày hiệu trưởng Chivers đang ở đó với các thày cô khác và ông đang giận như điên vì không chịu nổi giáo viên và học sinh vắng mặt không có phép.
Tôi trở lại lớp, ước gì tôi dặn cô liên lạc với tôi qua địa chỉ mới của cô, nhưng khi bảo Debbie chuyển chỗ ở, tôi đã không nghĩ đến việc đó. Bây giờ tôi không có cách nào để tìm ra cô.
Hai giờ ngồi trong lớp và bốn mươi phút nghỉ trưa là thời gian khốn khổ nhất trong đời tôi. Tôi muốn bay ra khỏi trường, nhào tới căn hộ cũ của Debbie, để xem có dấu hiệu gì của cô không. Nhưng tôi thấy trong lúc hoang mang này không hành động gì là hơn.
Rồi lúc mười giờ mười phút, điều kì diệu xảy ra, Debbie xuất hiện! Tôi đang buồn rầu tha thẩn trong phòng vi tính, tôi bỗng thấy một chiếc xe hơi dừng lại bên ngoài cổng sau. Debbie ngồi trên xe cùng hai người đàn ông và một phụ nữ - cả ba đều mặc sắc phục cảnh sát. Ra khỏi xe, cô đi cùng với nữ cảnh sát và một trong hai người đàn ông.
Tôi chạy vội theo, và bắt kịp cô trên lối vào phòng thầy hiệu trưởng. tôi kêu lên:
- Cô Hemlock!
Người cảnh sát nam quay vội lại, tay đặt lên khẩu súng đeo ngang hông. Ông ta ngừng lại, thoải mái khi thấy bộ đồng phục trên người tôi. Tôi đưa tay bắt và nói:
- Thưa cô, em có thể nói chuyện với cô một lát được không a?
Debbie xin phép 2 người sĩ quan. Họ gật đầu, nhưng thận trọng theo dõi chúng tôi.
Tôi thì thầm hỏi Debbie:
- Chuyện gì vậy?
- Không biết à?
Cô đã khóc, mặt mũi lem nhem nc mắt. tôi lắc đầu, cô hỏi, giọng cay đắng đến không ngờ:
- Sao lại bảo tôi đổi chỗ ở?
- Chuyện phức tạp lắm.
- Khi bảo tôi dọn đi nơi khác, cậu có biết chuyện gì sẽ xảy ra không? Nếu cậu đã biết, tôi sẽ căm ghét cậu suốt đời.
- Debbie, thật tình tôi không biết cô nói gì.
Chăm chăm tìm một chút giả dối trên mặt tôi, không thấy gì, thái độ cô dịu xuống:
- Tin này rồi sẽ sớm được đưa lên báo. Mình tiết lộ cho bạn biết cũng không sao, nhưng đừng nói với bất kì ai khác. Theo lời bạn, mình chuyển nhà đến một khách sạn, mặc dù vẫn nghĩ bạn điên. Và… có kẻ tấn công người kế bên. Ông bà Andrews và ông Hugon. Bạn chưa gặp họ phải không?
Tôi liếm môi, lo lắng:
- Có nhìn thấy bà Andrew một lần. họ… bị giết?
Debbie gật đầu. cô ứa nước mắt nói:
- Và… bị hút tới cạn kiệt máu.
Tôi quay đi nhục nhã. Không bao giờ tưởng tới chuyện bọn chúng tấn công hàng xóm của Debbie. Trong thâm tâm tôi chỉ lo đến sự an toàn của cô, không hề nghĩ tới ai khác. Đáng lẽ tôi phải giám sát ngôi nhà đó, dự đoán những thứ xấu nhất có thể xảy ra. Ba người đã bị giết vì tôi không làm điều đó.
Tôi buồn dầu hỏi:
- Xảy ra khi nào?
- Đêm thứ bảy hay rạng sáng chủ nhật. thi thể được phát hiện ra hồi chiều hôm qua. Nhưng hôm nay cảnh sát mới tìm ra tôi. Họ giữ kín chuyện này, nhưng mình nghĩ thông tin bị rò rỉ. trên đường tới đây, khi đi qua đó, mình thấy các nhóm phóng viên đã tràn ngập xung quanh nhà.
- Sao cảnh sát lại bắt giữ bạn?
Debbie lườm tôi:
- Nếu người sống xunh quanh căn hộ nhà bạn bị giết, mà cảnh sát không tìm thấy bạn đâu, bạn nghĩ không bị cảnh sát truy lùng à?
- Xin lỗi, mình hỏi ngốc thật.
Cúi đầu, Debbie hỏi tôi:
- Biết kẻ nào làm chuyện đó không?
Tôi ngập ngừng:
- Có và không. Mình không biết tên chúng, nhưng biết chúng là gì và vì sao chúng làm như thế.
- Bạn phải báo cảnh sát ngay đi.
- Không được. Chuyện này vượt quá khả năng của họ.
Nhìn tôi qua làn nc mắt, cô nói:
- Mình sẽ được tha chiều nay. Họ đã lấy lời khai, nhưng muốn kiểm tra lại vài lần nữa. khi được tha, tôi sẽ có mấy câu hỏi với bạn. nếu tôi không hài lòng với những gì bạn trả lời, tôi sẽ giao bạn cho cảnh sát.
- Cám ơn…
Không nghe hết câu trả lời, Debbie quay phắt đi, cùng hai cảnh sát sĩ quan, cô tiến tới phòng thày hiệu trưởng. tôi quay về lớp. tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa kết thúc, nhưng với tôi, tôi tưởng như một hồi chuông báo tử.
Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 8 - Đồng Lõa Của Bóng Đêm Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 8 - Đồng Lõa Của Bóng Đêm - Darren O'shaughnessy Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 8 -  Đồng Lõa Của Bóng Đêm