Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: The Saga Of Darren Shan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1451 / 17
Cập nhật: 2017-06-11 10:54:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ái chết của ông hoàng già xảy ra không là một ngạc nhiên lớn - ở tuổi tám trăm, công việc vất vả của Chiến Tranh Của Những Vết Thẹo đè nặng trên đôi vai ông. Nhớ lại khi rời núi Ma-cà-rồng, tôi đã thấy là ông quá yếu, nhưng thật không ngờ là ông ra đi quá nhanh như vậy, và tin này làm tôi bàng hoàng.
Cho đến lúc này, ông Crepsley chỉ biết là ông hoàng già chết vì bệnh bình thường, nhưng phải chờ đến khi ông trở lại núi mới biết chắc nguyên nhân – ma-cà-rồng chỉ có thể truyền những thông tin cơ bản qua thần giao cách cảm.
Tôi muốn theo ông Crepsley về dự đám tang – đây là một sự kiện lớn, tất cả ma-cà-rồng trên khắp thế giới sẽ về trong ngày tang lễ - nhưng ông yêu cầu tôi ở lại. Ông nhắc lại:
- Luôn luôn phải có một ông hoàng vắng mặt trên Núi Ma-cà-rồng, phòng xa có chuyện bất trắc xảy ra với những vị kia. Ta biết mi rất kính mến ông hoàng Paris, nhưng các ông hoàng Mika, Arrow và Vancha là chỗ thâm giao lâu năm hơn mi. Nếu yêu cầu một trong ba vị đó vắng mặt là không công bằng.
Dù thất vọng nhưng tôi vẫn phải nghe theo ý ông. Nếu tôi tự đặt mình trước các ông hoàng lớn tuổi là ích kỉ.
- Xin chuyển lời cháu nói: các vị hãy thận trọng, giữ gìn sức khỏe. Cháu không muốn thành ông hoàng duy nhất còn lại. Cháu không muốn thành ông hoàng duy nhất còn lại. Nếu chẳng may, các vị rủ nhau… đi hết, cháu phải một mình dẫn dắt thị tộc thì… sẽ là một đại họa.
- Câu nói hay nhất trong ngày.
Harkat cười nói nhưng giọng chẳng vui vẻ chút nào, rồi quay qua ông Crepsley:
- Tôi đi cùng ông được không? Tôi muốn được… tỏ lòng kính trọng.
- Mi ở lại thì hơn. Ta không muốn để Darren lại một mình.
- Ông nói phải. Tôi nên ở lại.
- Vấn đề bây giờ là hai ngươi vẫn ở đây hay nên chuyển qua nơi khác.
Tôi vội nói:
- Tất nhiên là ở lại.
Dù đang buồn, ông không nén được nụ cười:
- Ta biết là mi sẽ nói thế. Qua cửa sổ, ta đã thấy mi hôn má cô giáo rồi.
Tôi hậm hực:
- Ông rình mò cháu.
- Đó là ý kiến chung, phải không nào?
Tôi vẫn còn tức tối, nhưng rõ ràng vụ quan sát lẫn nhau có trong bảng kế hoạch.
Ông nói tiếp:
- Mi và Harkat nên ngừng hoạt động trong khi ta không có đây. Nếu bị tấn công, hai ngươi sẽ khó mà tự vệ một mình.
- Cháu sẵn sàng liều mạng, nếu Harkat dám.
Harkat nhún vai:
- Đã chấp nhận ở lại là… không sợ gì hết.
Ông Crepsley thở dài:
- Rất tốt. Nhưng hãy hứa với ta là phải tạm bỏ việc truy lùng những kẻ sát nhân khi ta vắng mặt, và không được làm trò gì có thể gây nguy hiểm cho hai mi.
Tôi bảo:
- Chuyện đó không phải lo. Chuyện truy tìm sát nhân không nằm trong bộ nhớ của cháu đâu, cháu còn chuyện khác phải đương đầu còn kinh khủng hơn nhiều… đó là bài tập ở nhà.
Ông chúc chúng tôi bình yên, rồi trở lại khách sạn, thu dọn hành lí để lên đường. Khi chúng tôi quay lại khách sạn thì ông đã đi rồi, chắc chắn đã ra ngoại thành để phi hành. Vắng ông, thật trống trải và hơi… sờ sợ, nhưng chúng tôi không lo lắng lắm. Chuyện gì không may có thể xảy ra trong một thời gian ngắn chứ?
Hai tuần sau đó thật gay go. Cùng sự vắng mặt của ông Crepsley trong thành phố, cuộc truy lùng ma-cà-chớp tạm ngừng, số người chết ổn định (gần đây không có ai bị giết), tôi đã có thể tập trung vào trường lớp, nhưng với hàng đống công việc phải làm để ổn định chuyện này.
Debbie đã giúp làm nhẹ bớt gánh nặng cho tôi. Theo hướng dẫn của cô, tôi giả bộ như bị ảnh hưởng từ vụ hỏa hoạn tưởng tượng, nên đã quên nhiều bài vở. Giải thích về những điểm cao, tôi bảo là nhờ cha tôi có nhiều bạn thân trong ban giám hiệu trường cũ. Thầy hiệu trưởng Chivers tỏ ra nghi ngờ khi nghe chuyện này, nhưng Debbie thuyết phục thầy đừng đẩy vấn đề đi xa thêm nữa.
Tôi quyết định bỏ qua môn ngôn ngữ hiện đại, để ôn lại mấy năm toán và khoa học. Ngồi giữa những đứa trẻ mười ba tuổi, tôi cảm thấy thật kì cục, khác biệt. Nhưng ít ra, tôi cũng theo kịp những gì chúng đang làm. Tôi vẫn còn học môn khoa học với thầy Smarts, nhưng bây giờ thầy đã tỏ ra thông cảm hơn, khi thầy biết tôi không giả bộ ngu đần. Thầy luôn giúp đỡ tôi theo kịp bài học.
Tôi gặp khó khăn trong các môn Anh, sử, địa, nhưng trong giờ học thêm, thay vì ngôn ngữ, tôi đã tập trung vào ba môn trên, nên dần dần cũng ngang ngửa với cả lớp.
Tôi rất thích học vi tính và đồ họa cơ khí. Khi còn nhỏ, ba tôi đã dạy căn bản, vì ông hi vọng tôi sẽ trở thành một chuyên gia đồ họa. Tôi mau chóng phục hồi những gì mình còn thiếu sót. Thật ngạc nhiên, tôi quen với máy tính như ma-cà-rồng quen với máu. Được hỗ trợ bằng những ngón tay siêu tốc của mình, tôi lướt bàn phím nhanh hơn bất kì tay thư ký đánh máy nào của loài người.
Tôi phải thận trọng giữ gìn sức khỏe. Đám nhóc cùng lớp vẫn còn nghi ngờ tôi, nên rất khó kết bạn, nhưng tôi biết mình sẽ được hâm mộ, nếu tham gia hoạt động thể thao trong giờ nghỉ trưa. Tôi có thể tỏa sáng trong tất cả các môn thể thao – bóng đá, bóng rổ, bóng ném – và tất cả sẽ yêu thích người chiến thắng. Sức hấp dẫn được chứng tỏ, được kết bạn, thật mạnh mẽ.
Nhưng tôi phải tự kiềm chế. Sự nguy hiểm là quá lớn. Không chỉ vì khả năng như một siêu nhân – chẳng hạn nhảy cao hơn một vận động viên bóng rổ nhà nghề - tôi có thể hớp hồn mọi người bằng sức mạnh của mình, nhưng vì sợ sẽ làm trấn thương người khác. Nếu trong khi chơi bóng, có ai đá trúng sườn tôi, tôi có thể mất bình tĩnh mà loi ra bắn một phát. Mà cú đấm của tôi thì… dư sức tiễn một con người vào bệnh viện hoặc… tệ hơn vào thẳng nhà xác!
Vì vậy, giờ thể dục là giờ oải nhất. Tôi cứ phải cố ý che đậy sức lực của mình dưới lớp vỏ vụng về, ủy mị. Giờ Anh văn chẳng sung sướng gì hơn. Được gần Debbie là một điều tuyệt vời, nhưng trong lớp chúng tôi phải tỏ ra như cô giáo và học trò bình thường. Chẳng có gì là thân thuộc. Chúng tôi luôn phải giữ sự lạnh lùng xa cách,làm bốn mươi phút – và tám mươi phút khi tiết học tăng đôi trong những ngày thứ tư và thứ sáu – chậm chạp trôi qua trong đau khổ.
Buổi chiều và những ngày cuối tuần, khi tôi đến căn hộ của cô để học thêm, không khí khác hẳn. Chúng tôi thoải mái tranh luận về bất cứ điều gì mình thích, nằm co trên trường kỉ với một chai rượu vang, xem những phim cũ trên tivi, nghe nhạc, tán chuyện quá khứ.
Nhiều đêm tôi ăn tại nhà cô. Debbie mê làm bếp, và chúng tôi bầy ra đủ món nấu nướng khác nhau. Tôi lên cân thấy rõ, ban đêm phải tập chạy để giữ thân thể săn chắc.
Nhưng với Debbie, tất cả không chỉ là nghỉ ngơi và món ăn ngon. Cô quyết dạy tôi đạt tới một mức độ thích đáng, nên mỗi chiều phải bỏ ra hai tiếng đồng hồ soạn bài cho tôi. Đây không phải một việc dễ dàng ngoài chuyện mệt mỏi dăm ngày làm việc, Debbie không thông thạo lắm các môn toán, khoa học và địa lý. Nhưng cô kiên trì làm gương, bắt buộc tôi phải làm theo.
Một tối, đọc bài luận văn xuôi của tôi xong, Debbie nói:
- Văn phạm của bạn…không thể tin nổi! Anh ngữ thì khá, nhưng có những thói quen xấu cần phải bỏ.
- Thí dụ?
- Chẳng hạn như câu này: “John and me went to the store to buy a magazine”. Sai chỗ nào?
Ngẫm nghĩ, tôi ngây thơ đề nghị:
- Chúng mình đi mua một tờ báo nhé?
Quăng bài luận văn vào tôi, Debbie khúc khích cười:
- Học hành cho đàng hoàng.
Nhặt tờ giấy lên, đọc lại câu đó, tôi đoán:
- Chắc phải viết là: “John and I”?
- Đúng. Bạn luôn dùng cách “…and me”. Như vậy là sai văn phạm.
Tôi thở dài:
- Mình biết, nhưng khó quá. Trong nhật kí mình luôn viết “and me”… có vẻ tự nhiên hơn.
- Chưa ai bảo Anh ngữ là tự nhiên.
Cô nhướng mắt bảo:
- Mình không biết là bạn viết nhật kí đấy.
- Từ năm chín tuổi mình luôn có một cuốn nhật kí. Tất cả bí mật của mình đều nằm trong đó.
- Hy vọng bạn không viết về mình. Nếu lọt vào tay kẻ xấu…
- Ha! Nếu muốn, mình có thể tống tiền bạn, đúng không?
- Cứ thử đi
Debbie la lên, rồi nghiêm chỉnh tiếp:
- Darren, thật sự mình không nghĩ là bạn viết về chúng mình. Nhưng nếu có viết, hãy dùng một mật mã, hay đặt cho mình một cái tên. Nhật kí rất có thể bị thất lạc. Nếu tình bạn của chúng ta bị phát hiện, mình sẽ rất vất vả để hoàn chỉnh lại.
- Yên tâm. Gần đây bận quá mình chưa viết gì thêm. Nhưng bao giờ viết lại mình sẽ thận trọng.
- Và nhớ khi nói về chúng ta, phải viết là Miss X and I” chứ không là “ miss X and me”. Rõ chưa?
Debbie vênh váo nói rồi kêu thét lên khi tôi nhào tới, bắt đầu thọc léc cho tới khi mặt cô đỏ bừng.
Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 8 - Đồng Lõa Của Bóng Đêm Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 8 - Đồng Lõa Của Bóng Đêm - Darren O'shaughnessy Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 8 -  Đồng Lõa Của Bóng Đêm