Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: The Saga Of Darren Shan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2095 / 31
Cập nhật: 2017-09-04 05:50:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
uối đêm Giáng sinh, dưới đường hầm.
Mấy giờ lục soát dài dằng dặc. Mồ hôi ướt đẫm áo, phần dưới thân mình ngâm trong làn nước nồng nặc mùi hôi, tôi và ông Crepsley cố vừa di chuyển vừa gây tiếng động. Toi chỉ cảm thấy đau khi cúi hay trở thân mình quá mau lẹ.
Ông Crepsley luôn miệng nhắc nhở:
-Từ từ thôi. Phải thận trọng. Đi đứng kiểu này nó phát hiện ra thì nguy.
Tôi oang oang cãi lại:
-Không cần phải thận trọng nữa. Đây là cơ hội cuối cùng để tìm ra nó. Chúng ta phải lục soát khắp nơi, không phải e dè gì nữa.
-Nhưng nhỡ Murlough nghe thấy…
-Cháu sẽ chặt đầu nó, ngâm trong tỏi.
Tôi cố bì bõm nhanh hơn, gây thêm nhiều tiếng động. Mực nước trong hầm cao hơn đêm qua, vì trên mặt đất tuyết đang tan, nhưng đoạn này chỉ xâm xấp. Có thể đây là hầm thoát hiểm khi những hầm khác bị ngập.
Ông Crepsley rũ xuống:
-Nghỉ một chút. Ta mệt quá rồi.
Ông cao hơn tôi, phải lom khom nhiều khi di chuyển, nên mệt hơn tôi nhiều. Tôi hét toáng lên:
-Không có thời gian nghỉ ngơi đâu. Ông tưởng Murlough cũng đủng đỉnh ngồi nghỉ mệt à?
-Darren, cháu phải bình tĩnh. Ta hiểu sự lo lắng của cháu, nhưng không giúp ích gì được Evra, nếu cứ rối lên như vậy. Cháu cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi vài phút có sao đâu.
-Ông chẳng hề quan tâm tới Evra. Trong khi nó đang bị hành hạ, hoặc có thể bị làm thịt rồi, thì ông chỉ lo cho đôi chân già của ông thôi.
-Đúng, chân ta già rồi, chúng mỏi rã rời rồi. Ta cũng biết chắc cháu mệt chẳng kém ta đâu. Đừng trẻ con nữa, ngồi nghỉ đi. Nếu số mệnh cho chúng ta tìm được Evra, thì sẽ tìm được. Nếu không…
-Đưa đèn cho tôi.
Tôi gầm lên, cố giật cây đèn trong tay ông Crepsley. Cây đèn của tôi đã bị rơi vỡ trước đó rồi. Tôi bảo:
-Không cần nữa. Ông cứ ngồi đó nghỉ đi. Tôi đi tìm Evra một mình.
-Câm đi. Thái độ của mi không thể nào tha thứ được.
Tôi giật quá mạnh, cây đèn tuột khỏi tay ông, văng lên vách hầm, vỡ tan tành. Chúng tôi chìm trong bóng tối.
Ông Crepsley la hét:
-Đồ ngu xuẩn! Bây giờ ta lại phải đi lên, kiếm cây đèn khác. Mi làm mất quá nhiều thì giờ.
-Ông im đi.
Tôi la lại, xô mạnh vào ngực ông. Ông Crepsley ngã xuống đất. Trong bóng tối, tiếng ông vang lên:
-Darren, mi đâu rồi? Mi đang làm gì đó?
-Đi tìm Evra.
-Không được. Đừng đi một mình. Trở lại đỡ ta dậy, ta bị trật đầu gối rồi. Trở lại đây mau. Tối thui làm sao mi thấy đường đi được.
-Không thấy thì nghe, thì gào lên.
Tôi gào lên thật:
-EVRA, CẬU Ở ĐÂU?
-Im ngay! Murlough nghe thấy đó.
Có tiếng chân ông sửa soạn đứng dậy. Tôi hít mạnh một hơi rồi cắm đầu chạy. Tới cuối đường, tôi chậm lại và phát hiện một đường nhỏ. Qua đường nhỏ, tới một đường lớn hơn. Tiếng gọi của ông Crepsley nhỏ dần, nhỏ dần. Rồi cứ thế, hết đường này, rẽ qua hướng khác, chừng năm phút sau, tôi hoàn toàn không nghe tiếng ông ta nữa.
Chỉ còn một mình tôi. Trong bóng tối. Dưới lòng đất.
Tôi rung mình, rồi tự nhắc nhở vì sao mình ở đây. Rờ rẫm lên vách, tôi lần mò tìm đường tiến qua một đường hầm lớn. Tôi gọi nhỏ:
-Evra! Mình đây, Darren đây. Cậu nghe thấy mình không? Trả lời đi!
Tôi la lớn:
-Evra! Evra! Evra!
Hai tay giang rộng, sờ soạng, tôi tiến bước, lắng tai nghe ngóng, mắt chẳng thấy gì-một mục tiêu hoàn hảo cho ma quỷ đang rình rập trong bóng tối.
Tôi không biết mình đã ở dưới địa đạo bao lâu rồi. Trong cái bóng tối mịt mù này, không thể định được giờ giấc hay phương hướng. Rất có thể, tôi đã đi lòng vòng. Tiếp tục tiến tới, tôi gọi tên Evra. Hai chân tê buốt vì ẩm ướt và hơi lạnh.
Thỉnh thoảng một làn không khí phả vào mũi, nhắc tôi đến thế giới bên trên. Tôi bước vội để không nản chí.
Càng đi sâu xuống đường hầm, tôi càng thắc mắc, suốt những năm qua, đã có bao nhiêu người xuống nơi này? Trong vài đường hầm cũ kỹ, tôi nghĩ chắc mình là người đầu tiên qua đây từ mấy chục năm nay. Nếu có thời gian, tôi đã ngừng lại, gạch tên mình lên vách. Tôi lại gọi:
-Evra! Nghe mình không? Evra?
Hoàn toàn im lặng. Tôi không hy vọng có tiếng trả lời, vì nếu tôi thật sự lần đúng dấu vết của Murlough, chắc nó đã bịt miệng Evra.
Quá ráng sức, giọng tôi khản đặc:
-Evra? Cậu có đây không?
Thình lình một bàn tay xô mạnh sau lưng làm tôi đổ xuống nền hầm. Bật kêu lên vì đau, tôi lăn người nhìn vào bóng tối thăm thẳm, run run hỏi:
-Ai đó?
Tiếng chặc lưỡi khô khan đáp lại. Tôi nghẹn thở:
-Ai đó? Ông Crepsley phải không? Ông theo cháu xuống…
-Không đâu.
Tiếng Murlough thì thầm sát tai tôi. Nó bật đèn, rọi thẳng mắt tôi.
Ánh sang làm tôi bị lóa. Tôi nhắm mắt, quên cả tự vệ. Và gã ma-cà-chớp chỉ chờ có thế. Trước khi tôi phản ứng, nó há miệng hà hơi vào mặt tôi: hơi gây mê sẽ làm tôi ngất đi… Tôi cố lùi lại, nhưng đã quá muộn. Hơi mê xộc vào mũi, đi thẳng qua cuống họng, tràn vào phổi, làm tôi ho sặc sụa.
Điều cuối cùng có thể nhớ được: tôi đang từ từ ngã xuống. Đôi giày đỏ tía của Murlough to dần khi tôi đổ nhào xuống chúng.
Rồi không còn gì. Chỉ toàn bóng tối.
<MISSING ABOUT 1 PAGE…>
Mặt nó bầm tím, trầy trụa. Từ vai phải xuống dưới cánh tay nó, vẩy bị lột để trơ lớp thịt đỏ hỏn.
-Câm mõm, đồ bò sát.
Murlough gầm lên, đá Evra bật ra sau. Tôi hét lên:
-Thôi đi.
-Ha ha, mày ra lệnh cho tao đó hả, Darren? Evra, nghe nè, nếu mở miệng nói mà tao chưa cho phép, thì đó sẽ là những lời nói sau cùng của mày đó. Hiểu chứ?
Evra câm lặng gật đầu. Sự hành hạ đã hạ gục Evra. Trông nó tội nghiệp quá. Nhưng nó còn sống, đó mới là điều quan trọng.
Tôi nhìn quanh. Đây là một hang động lớn, nhưng quá tối, nên không thể biết đây là một cái hang thiên nhiên hay nhân tạo. Tôi và Evra đang bị treo trên một cây sắt. Những bộ xương người rải rác trên mặt đất. Một cái giường thô sơ nơi góc hang, đâu đó có tiếng nước tí tách. Tôi hỏi:
-Sao mi lại đưa ta tới đây?
-Thằng rắn thui thủi một mình. Tao đem mày về cho nó có bạn.
-Vì sao mi phát hiện ra ta?
-Dễ ợt! Dễ ợt! Thầy trò mày om sòm cách đây cả dặm. Tao theo dõi. Chàng tuổi trẻ Murlough biết rõ địa đạo này còn hơn lòng bàn tay.
-Sao mi không tấn công? Ta tưởng mi muốn giết ông Crepsley?
-Có chứ. Tao đang chờ cơ hội, bỗng nhiên mi đến nạp mạng. Chàng Murlough không thể bỏ lỡ dịp may. Hai đứa mày trước, sau đó tao sẽ tính sổ lão ma-cà-rồng.
-Ông Crepsley chỉ có một mình trong bóng tối. Không có đèn. Nhưng mi quá hèn. Mi sợ ông ta. Sợ một đối thủ ngang tầm, nên mới bắt một thằng nhóc như ta. Mi chẳng hơn gì một…
Bàn tay cứng như thép của Murlough bóp mạnh hàm tôi, làm mắt tôi tóe sao. Nó rít lên:
-Nói lại coi. Tao sẽ xé tai mày ra.
Tôi đành ngậm miêng, ghê tởm nhìn nó. Murlough lại cất giọng đều đều:
-Murlough không biết sợ là gì, nhất là một ma-cà-rồng già khú, ốm yếu như lão Crepsley. Thứ ma-cà-rồng gì mà lại đi chơi với lũ nhóc con? Lão không đáng cho tao phải bận tâm. Tao sẽ tính sổ lão sau. Mày can đảm hơn, nhiều máu nóng hơn lão.
Nó véo má tôi, bảo:
-Tao rất khoái máu nóng.
-Mi không uống máu ta được. Ta có một nửa máu ma-cà-rồng. Luật cấm điều đó.
-Ta là kẻ tự do, đứng ngoài luật pháp. Luật ma-cà-rồng chẳng làm gì được ta dưới địa đạo này.
-Máu ma-cà-rồng rất độc đối với loài của mi.
Murlough ngẩn mặt ra:
-Có không đó?
-Có. Máu rắn cũng vậy.
-Đúng, mi nói đúng. Tao mới thử, mới thử một tí thôi đấy, nôn thốc nôn tháo mấy giờ liền.
-thấy chưa? Ta nói rồi, máu chúng ta vô dụng, không uống được đâu.
Murlough quay đi loay hoay tìm kiếm, rồi xách lại hai con dao lớn. Vừa thấy mấy lưỡi dao, Evra đã rên lên nho nhỏ.
Murlough cười nham hiểm:
-A, thằng rắn biết công dụng của mấy con dao này rồi. Chúng ta đã có những trò thú vị với cái này, phải không bò sát?
Tiếng hai lưỡi dao xoèn xoẹt mài vào nhau làm tôi rung mình.
Evra nức nở:
-Darren, mình xin lỗi. Nó bắt mình nói chỗ cậu ở. Mình đã không chịu đựng nổi. Nó cắt vẩy mình và…
Tôi bình tĩnh nói:
-Không sao. Nếu là cậu mình cũng phải nói thôi. Nhưng không phải vì cậu nói mà nó bắt được mình đâu. Mình và ông Crepsley đã đổi sang khách sạn khác.
Murlough xen vào:
-Mày bị bắt là vì mày không có óc. Tưởng lơn tơn xuống địa đạo này, cứu thằng bạn rắn xong,là mày có thể tí tởn như con dê con nhảy cỡn khỏi đây sao? Mày không biết ta là chủ nhân của địa đạo này và có thừa sức để triệt hạ một thằng nhóc ma-cà-rồng dỏm như mày à?
-Evra là bạn ta. Bằng mọi giá, ta phải tìm cách cứu cậu ấy.
Murlough lắc đầu, làu bàu:
-Đúng là suy nghĩ ngu xuẩn kiểu con người! Nếu là ma-cà-rồng thực sự, mày đã hiểu biết hơn. Tao ngạc nhiên, chẳng hiểu sao đến bây giờ lão Crepsley mới chịu bỏ rơi mày.
Tôi kêu lên:
-Ông ấy không bỏ rơi ta.
-Ơ hơ! … Ơ hơ! … mày không tin à? Lão cho mày rơi rồi, nhóc ơi! Tao theo lão lên tận mặt đất. Lão chạy như bị mặt trời đuổi sau lưng. Vì vậy tao mới không vội vàng bắt mày ngay. Hiểu chứ?
-Mi nói láo. Ông Crepsley không bỏ chạy, không bỏ rơi ta.
-Không à? Mày chẳng hiểu gì cả. Lão chuồn rồi. Lão ra ngoài cuộc chơi rồi. Lúc này lão đang cong đuôi chạy về khách sạn, mày hiểu chưa? Không có óc à?
Bất ngờ, nó nhảy lại, vung hai con dao hai bên má tôi. Tôi rú lên nhắm tịt mắt. Nhưng nó giữ hai con dao cách mặt tôi chừng vài ly. Vỗ vỗ dao lên hai tai lên, rồi thu về, nó nham nhở cười:
-Thử chút xíu, coi mày gan đến cỡ nào. Không nhiều hả? Không gan lắm đâu. Thằng rắn bị tao đâm đến năm sáu lần mới chịu rú lên. Chơi với mày cóc khoái như tao tưởng. Có lẽ tao không mất công tra tấn mày nữa, giết quách cho xong việc. Mày thích vậy không, ma-cà-rồng nửa mùa? Không đau đớn, không ác mộng. Ê, rắn, kể cho nó nghe về những cơn ác mộng của mày đi. Kể cho nó biết mày giật mình, thút thít như em bé thế nào.
Evra mím chặt môi, im lặng.
-Hô hô! Ha ha! Giở trò gan cóc trước mặt bạn, phải không? Mày lấy lại can đảm rồi à? Được, để tao coi mày can đảm được bao lâu.
Nó lại xoèn xoẹt liếc hai con dao vào nhau, đi vòng ra sau chúng tôi:
-Thằng nào trước đây nào?
Nó chợt im lặng. Tóc gáy tôi dựng ngược lên.
-Mày!
Thình lình nó gầm lên, nhảy bổ vào…tôi.
Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 3 - Địa Đạo Máu Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 3 - Địa Đạo Máu - Darren O'shaughnessy Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 3 - Địa Đạo Máu