The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: The Saga Of Darren Shan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1207 / 23
Cập nhật: 2017-06-01 11:35:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
hải thức sớm để đi săn thức ăn cho đám Tí-hon, hai chúng tôi vừa mệt vừa ngái ngủ. Tôi hỏi Evra:
- Tụi nó ăn gì?
- Thịt. Bất cứ thịt gì, miễn là thịt.
- Chúng mình phải săn bắt bao nhiêu thú?
- Chúng có mười hai tên. Trung bình một con nhím hay một con thỏ cho hai tên. Một con chồn hay một con chó lớn đủ cho ba bốn tên. Chúng không kén ăn đâu. Chuột nhắt, chuột đồng cũng làm ráo.
Chúng tôi xách bao đi làm hai ngả. Evra bảo không cần thịt tươi, vì vậy nếu tôi vớ được con sóc hay cáo chết nào cứ việc lượm.
Bắt gặp một con chồn đang lặc lè tha một con gà, tôi núp sau bụi cây, rồi nhào ra đập.
Nó nhả ngay con gà chết, nhe răng, xông lên cắn tôi. Lách mình, tôi vươn tay, túm cổ con chồn và chỉ một cú vặn, một tiếng “rắc” vang lên, nó chết ngay đứ đừ.
Bỏ gà vào bao, tôi rạch một gân máu con chồn... Tôi không muốn làm chuyện này, nhưng tự nhủ mình không còn là người nữa. Một nửa trong tôi là môt ma-cà-rồng. Tôi cảm thấy đau khổ khi phải giết dù là thỏ, chồn hay sói. Nhưng tôi phải tập dần, nếu thiếu máu chúng, tôi sẽ chết. Nhưng còn đối với loài người? Tôi tha thiết mong sao tránh được điều này.
Sau đó tôi săn thêm được một con thỏ. Số thực phẩm này đủ cho sáu bảy tên áo xanh rồi.
Trở lại trại, tôi gặp Evra. Nó kiếm được một con chó chết và săn được một con chồn. Evra vui mừng bảo:
- Hôm nay mình may mắn ghê. Lại còn tìm ra một cánh đồng thả đầy bò. Đêm nay tụi mình ra đó, bắt trộm một con. Ít nhất, đám Tí-hon đó cũng ăn được mấy ngày.
- Chủ bò biết thì sao?
- Nhiều lắm. Khi họ phát hiện, chúng mình đã đi khỏi đây rồi.
- Nhưng bò là tiền, bắt thú hoang thì không sao, trộm cắp là có tội.
Evra thở dài:
- Chúng ta để lại tiền vậy.
- Làm gì có tiền?
- Một thứ mà gánh xiếc quái dị không bao giờ thiếu là... tiền.
Sau đó chúng tôi đi tìm gặp Sam. Nó ngồi trong bụi cỏ đợi chúng tôi từ lâu rồi. Tôi hỏi:
- Sao cậu không vào trại?
- Mình không muốn lạm dụng lòng tốt của hai cậu. Hơn nữa mình sợ, lỡ có ai thả Người-sói ra. Hôm qua, mình thấy như nó không ưa mình.
Evra bảo:
- Người-sói gầm gừ với tất cả mọi người.
- Có thể. Nhưng mình thấy càng tránh xa nó càng tốt.
Sam nhăn nhó như nó đang có cả ngàn thắc mắc. Chắc cả ngày hôm qua nó chỉ nghĩ đến chúng tôi. Nó hỏi Evra:
- Cậu không bao giờ mang giày à?
- Không. Lòng bàn chân tớ cứng lắm.
- Đạp phải gai hay đinh, có sao không?
Evra cười cười, ngồi xuống, đưa chân cho Sam:
- Lấy cái que cào thử xem.
Sam bẻ một cành cây, chọc mạnh vào lòng bàn chân của Evra, như cố đâm một lỗ thủng vào miếng da dày. Evra bảo:
- Một mảnh thuỷ tinh sắc may ra mới cắt nổi. Nhưng da mình mỗi năm lại càng cứng thêm.
- Ước gì mình có lớp da giống cậu.
Sam thèm thuồng nói, rồi quay qua tôi, hỏi:
- Sao lúc nào cậu cũng mặc mỗi một bộ đồ vậy?
Tôi nhìn xuống bộ đồ “tẩm liệm” của mình. Tôi đã định hỏi xin ông Crepsley bộ đồ mới, nhưng quên khuấy mất. Tôi bảo:
- Tại tớ thích.
- Chưa bao giờ mình thấy thằng nhóc nào mặc đồ như thế này. Trừ khi là đám ma hay đám cưới. Người ta bắt cậu mặc à?
- Không.
Evra lên tiếng hỏi để Sam đổi đề tài:
- Cậu xin phép cha mẹ để gia nhập gánh xiếc chưa?
Sam thở dài:
- Chưa. Mình định chờ tới trước khi đi, hay... đi khỏi đây, mình mới báo.
- Cậu vẫn giữ ý định theo gánh xiếc?
- Sao không? Tớ biết các cậu muốn gạt bỏ tớ, nhưng bằng mọi giá tớ sẽ đi theo đến cùng. Hãy mở to mắt mà nhìn. Tớ sẽ đọc sách, học tất cả những gì về những màn trình diễn quái dị, rồi mình sẽ tự đến ra mắt ông chủ của các cậu. Ông ta sẽ giang rộng hai tay mà đón tớ.
Tôi và Evra ngó nhau cười. Chúng tôi biết ước mơ của nó không đi tới đâu, nhưng không nỡ nói ra.
Sau đó Sam đưa chúng tôi tới xem một nhà ga bỏ hoang, cách trại chừng hai cây số. Nó bảo:
- Tuyệt lắm. Trước kia tàu hoả vẫn qua đó. Họ sửa chữa, sơn phết, làm đủ chuyện vui lắm. Rồi một nhà ga mới được xây dựng gần thị trấn hơn, nhà ga này bị phế bỏ. Chơi đùa ở đó đã đời luôn. Có đường ray cũ, nhà xưởng bỏ hoang, có cả mấy toa tàu cổ lổ sĩ nữa. Đã lắm.
Evra hỏi:
- An toàn không?
- Má mình thì chắc chắn bảo là không rồi. Bà lo đủ thứ, nào là ngã lộn cổ từ mái tàu xuống, nào là lang thang trên đường rầy, tàu đi ngang, cán vỡ sọ... đủ thứ. Nhưng tớ chơi ở đó cả ngàn lần, có gì xảy ra đâu.
Đó là một ngày nắng đẹp, chúng tôi đang lang thang dưới những tàn cây rợp bóng, chợt tôi đánh hơi thấy một mùi rất lạ. Tôi vội dừng chân. Evra cũng nhận ra mùi lạ dó. Tôi hỏi:
- Mùi gì vậy?
Evra hít hít không khí, lắc đầu:
- Mình cũng không biết. Từ hướng nào thế nhỉ?
Đó là một thứ mùi nặng nề, chua lè, khó chịu. Chỉ thằng Sam là không nhận thấy gì, nó tiến lại hai chúng tôi hỏi:
- Chuyện gì vậy? Sao hai cậu đứng...
“ÚM XÌ BÙA!” Một tiếng la rổn rảng ngay sau lưng chúng tôi. Một bàn tay cứng như sắt nắm vai tôi, xoay tôi ngược lại. Chỉ kịp thoáng thấy môt cái mặt to đùng, râu ria xồm xoàm, tôi ngã ngửa ra sau, vì bàn tay xô mạnh, làm tôi mất thăng bằng.
Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 2 - Đệ Tử Của Ma Cà Rồng Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 2 - Đệ Tử Của Ma Cà Rồng - Darren O'shaughnessy Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 2 - Đệ Tử Của Ma Cà Rồng